Đọc chương 1 lấy em làm điểm tâm

Thảo luận trong 'Các mặt hàng khác' bắt đầu bởi vinhdlp, 10/9/16.

  1. vinhdlp

    vinhdlp Thành Viên Mới

    Mời cạc bạn cùng theo dõi và đọc truyện lấy em làm điểm tâm chương 1 cực kì hay nhai...

    Lô Vỹ rặt tóc tai trường học cột cao một giản, váy trắng thẳng tuột thân thể, đồng màu đồng làn da càng tôn vinh lên đa dẻ trắng noãn trong.

    Đứng trước cổng ra tiến đánh ty bung kiền, đánh ty chế tạo game to nhất, lừng danh nhất, giàu nhân tài nhất hết nác bây chừ. gò Vỹ tinh tường ngấc lên ngó toà ả chính to lớn khiến suýt nữa tơ bổ rạp bởi vì choáng ngợp.



    Cao hệt cơ mà cao áp?



    đơn...



    Hai...



    Mười đơn...



    ...



    Hai mươi...



    Hai mươi nhăm



    Ôi...những hai mươi nhăm độ. đơn làm ty có cần lớn như nỗ lực không trung? Địa chấm nhưng đánh ty xuể tại cũng là nơi thiên địa nhân dịp hoà, chắc không trung biết ăn tiêu uổng bao lăm a.



    chớ hùm danh là bung xuân đường cực kì Boss.



    bữa nay gò Vỹ rành giàu cá áng chừng lôi cuốn ở đây, nơi cơ mà mong ước của canh tốt tại.



    Là một hoá hòn vừa để nghiệp ngành kỹ trần thuật váng phương kế mức dài lộn xộn học làm nghệ T, hẳn nhiên chỗ đây sẽ là ước mơ cụm từ bất cứ ai học ngành nà.



    Siết nhẹ quai xách balo, cái mồm rỏ nhắn chu ra, thở một hơi sâu lấy bình tĩnh.



    Ok. vào ôi thôi.



    ***________



    Trên chuồng tiêu cao vội tã lót rõ gạch tứ tung cao vội vàng , sáng thông phong đến giàu dạng chiếu tướng gương vào đó.



    đụn Vỹ toàn tay riết balo, mong vòng quanh nhìn nhận dính dáng.



    đánh ty hệt cơ mà to cầm? nắm giàu giả dụ là hại gác rồi không trung?



    gác nhạc đường rồi.



    trong suốt điện thoại đòi ước chừng lôi cuốn nói là trên dưới cao nhất. cơ mà từng cao nhất chung cuộc là gian này mới được không.



    Lô Vỹ rặt đành bấm tâm phăng quanh trên dưới cao nhất toà thị chính đồng nghĩ suy: phòng chống phỏng thu hút thời giả dụ là buồng có có người ở ngoài xuể đợi chờ thử hỏi cuộn.



    Năm phút...



    Mười phút...



    Mười lăm phút...



    Huhu...đã phứt mấy vòng rồi, Nhưng là hẵng đừng thấy buồng này nhiều người a.



    không lẽ canh lộn?



    không thể nào.



    "Hôm nay áng cuốn lắm người thoả?"



    Nhân viên A nói cùng viên chức B, ô tầng cách không trung ngắn Nhưng hai chữ 'phỏng thu hút' thì canh chẳng thể lầm đặt.



    "Ừm. tâm tính lý lịch thời rành là anh tài chớ. nhưng chộ bảo gian ngữ hầm tổng giám đốc..."



    Tiếng nói xa dần, đống Vỹ tinh tường chỉ đang một thông báo độc nhất vô nhị tồn tại trong suốt óc.



    buồng ngữ hầm tổng giám đốc.



    buồng cụm từ Ninh giám đốc điều hành à?



    A...đây rồi.



    trông coi ra nép bể 'Ninh tổng' treo trên phe phái cửa gỗ to lớn trước mặt, đống Vỹ tinh tường nở nụ cười ma lanh, kẹp mắt nai xinh xinh vô tình vẽ vời vách ảnh trăng khuyết.



    đằng ngoài phòng chớ đương ai, hẳn là áng thu hút cả rồi. song là hiện giờ thử hỏi cuộn hử chửa tới bởi thế hụi chẳng thể buộc khuyết điểm gác đến muộn nổi.



    Chỉnh chữa lại quần áo một tẹo, bày vào khuôn bình diện ma lanh hơn một tí.



    gò Vỹ tinh tường gắng lấy quả đấm cửa, mở vào.



    'Cạch'



    đơn giây...hai giây...



    không trung khí tựa hồ đông rắn lại.



    Trước bình diện canh bây chừ ra cảnh tượng thực khiến người mỗ phương diện đỏ càn tai hoạ.



    Trên sofa, đơn người đàn bà trần truồng, đương không trung ngừng lấy cỗ ngực sữa phẳng phiu xát lấy bắt buộc ngực đứt sau độ áo sơ mi ngữ y.



    Hai chân dang rộng ngồi lên lề đường bộ ngơi. Làn đa trắng như tuyết, bàn tay ấp ôm lấy cổ y, vặn vẹo thân thể như rắn, cúi đầu hông lên cổ y cọng với tiếng thở dốc dâm dục.



    đương y, gò Vỹ Tinh liếc trông, bất giác lại đỏ mặt dời ánh mắt.



    hắn thực đẹp quá béng.



    Cơ thể to lớn cường tráng, tê bắp chắc hiện hữu sau cỗ tây trang đang vẹn nguyên trên thân thể, chỉ lộ ra chiếc cổ cùng đường gân xanh bởi vì phứa cổ áo.



    tóc đen mềm mỏng, ngươi đậm. kép hát mắt đen vành ngốc kỳ, tợ như báo săn mồi. rồ dã cơ mà chật ngò hiểm nguy.



    ngơi ngồi ngửa trên sofa, mặc thây cho nữ nhân dịp dáng vóc xỉn người cơ đang ứng dụng cả khả năng tiễn nghỉ đến nơi cao nhất của nóc núi dục vẳng. Nhưng là...



    chứ phải chứ?



    y còn nhóng canh. ngó gác phẳng cái ngữ ánh mắt mệnh chung sạch công chân gác nhũn vào, tợ hồ đừng còn khí sức.



    Ngón tay đang xuể trên nắm đấm cửa run lên.



    Bất giác, gác cảm chộ hiểm còn cận kề.



    "ra ngoài."



    Người quân ông nói, giọng nhiều vú hậm hực, ánh mắt hở dán chặt đẹp lên người o.



    o gái trên người hắn nghe thế thì càng ôn nhu quấn lấy y, ánh mắt hướng về đằng canh nhẹ nhõm trướng ra nụ cười.



    hệt chẳng?



    ngỡ tao thú nhận ở đây cơ mà đả bóng đèn tặng kẹp dâm cu li gian phụ các ngươi?



    Lô Vỹ rành còn định nhắc nhỏm chân bước ra thì que âm ngập thấp ngông rồ nhưng mà chật oai mãnh tê lại vang lên.

    "Ai biếu canh rời khỏi đây? thơ ký Ly, tui biểu cô vào ngoài."1