Tàu điện ngầm – Đi học muộn... Một ngày như mọi ngày! Buổi sáng đến muộn, như mọi khi. Những ngày đầu ở 4000 cây số tính từ Việt Nam, Minh không thực sự hiểu điều ấy, rồi nó biết được lí do của những chiều nắng tắt chậm, nơi Singapore người ta không lấy múi giờ theo địa lí, mà chọn giờ cùng giờ Hồng Kông vì lí do kinh tế. Nó chưa thực sự quen với việc 8h sáng mà trời vẫn mịt mù... Xem thêm truyện hay : Tình bạn thật sự Nhật ký chàng ế Tàu điện ngầm vắng vẻ. Minh nhìn đồng hồ, hẳn là nó sẽ muộn học, nhưng ở đây người ta ít quan tâm tới điều đó. Chiếc MP3 thổi vào tai nó giọng hát của Hà Trần, bằng thứ ngôn ngữ mà nó vẫn hằng mong nhớ... Cô gái có đôi kính áp tròng ánh tím. Minh khẽ mở cửa lớp, chui tọt vào chỗ, vứt ra cái đĩa TS online cho thằng Jimmy. Cherry vứt cho nó hộp kẹo Mentos, có vẻ đã được share cho đến nửa lớp, trong khi thằng Jimmy hôn chùn chụt cái đĩa, vừa lảm nhảm rằng không có Minh thì nó đã phải load cái này chắc đến 7 tiếng từ cái mạng Wireless chậm rì của trường. Canteen đông nghịch và nhộn nhạo. Như mọi khi, Minh ngồi lại trông đồ trong lúc lũ bạn, vốn nhiều kinh nghiệm bon chen hơn, lãnh trách nhiệm đi mua đồ ăn. Một giọng con gái từ phía sau nó, bằng tiếng Anh: Xin lỗi, còn chỗ trống ở đây không? Hầu như ngay lập tức, Minh đáp ngắn gọn: No, rồi nó giật mình quay lại. Người Việt có thể nhận ra nhau qua cách phát âm nhiều bằng môi. Trước mặt nó là một cô gái tóc nâu, áo khoác hồng Das xắn tay, đôi mắt ánh tím... gương mặt rất Sing ấy làm nó lưỡng lự, đành hỏi bằng tiếng Anh: Bạn là người Việt Nam?. Vẻ mặt cô gái thoáng ngạc nhiên: Yup. Minh nở nụ cười, trước hết khen tặng sự nhạy cảm của mình... Điều thú vị nhất – Một ngày không như mọi ngày. *** Cầu thang dẫn lên giảng đường 73 vắng tanh, đang là tiết 1 buổi chiều. Minh ngồi bệt xuống bên Nguyên trên cầu thang, nhấc headphone khỏi tai cô nhỏ: - Bắt quả tang bùng học nhé! Để tớ đoán xem nào, giờ Toán hả? Nguyên cười phá lên: - Chính xác! Cậu giỏi thì đoán nốt khoa của tớ đi! Một phút im lặng rồi Minh đưa cho Nguyên lon nước mát lạnh: - Đằng nào cậu cũng nói cho tớ mà, phải không? Nguyên cười vang, áp lon nước vào má: - Tớ sẽ học câu này để dùng khi bó tay với một câu đố nào đấy. Mà đúng là cậu không đoán được đâu. Tớ học ME – mechanic... Hôm nay nóng quá nhỉ! Minh bật cười: - Hôm nào chả nóng! Con gái mà học ME, lạ thật! - Thì đã thấy rồi đấy thôi! Của hiếm là của quý đấy, nhớ mà bảo vệ kẻo nó tuyệt chủng!... - Cậu sang đây chắc cũng cùng đợt với tớ nhỉ. Tớ sang từ cuối tháng 4. - Thế thì sớm hơn tớ. Tớ mới sang được khoảng 3 tuần. Nguồn truyện : http://toptruyen360.blogspot.com/2014/06/ban-kiep-tieu-tien-chuong-10_30.html