Doc truyen : Bách thủ thư sinh Dương Châu trấn. Tọa lạc ven dòng Dương Tử, trấn Dương Châu đúng là nơi phồn hoa đô hội của Trung Nguyên. Tất cả mọi nẻo đường của Dương Châu trấn lúc nào cũng tấp nập khách thập phương. Nhưng có lẽ nơi tấp nập nhất trong Dương Châu thành chính là tòa trang viên Tụ Hiền trang. Tại Tụ Hiền trang, Trang chủ Mạc Thiên Vân lập ra một tòa Dịch quán. Tòa Dịch quán này là nơi hội tụ của các anh hùng hảo hán, cũng chính từ tòa Dịch quán của Tụ Hiền trang mà tòa trang này đã nổi danh là chốn chiêu hiền đãi sĩ. Chính vì ái danh đó mà Tụ Hiền trang được thiên hạ đặt cho cái danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Trang. Với cái danh đó thì tất nhiên Trang chủ Mạc Thiên Vân cũng trở thành vị Trang chủ hào hiệp nhất trên chốn võ lâm giang hồ. Nhưng có lẽ điểm nổi bật nhất trong Tụ Hiền trang, không phải là sự cuốn hút của tòa Dịch quán lộng lẫy nguy nga, mà sự hấp dẫn của Dịch quán thu hút các hảo hán trên giang hồ chính là trang mỹ nữ Tô Băng Lệ. Không phải trang giai nhân tuyệt sắc lúc nào cũng hiện hiện tại tòa Dịch quán, nhưng một khi nàng có ở Dịch quán thì Tụ Hiền trang lại giống như một ngày hội, vì tất cả mọi hảo hán đều muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp siêu phàm bất hủ của nàng. Đúng với thường lệ, khi trăng trên trời tròn ủng tợ chiếc dĩa thì Dịch quán lại trở nên tấp nập. Những bậc vương tôn công tử đại gia thế kiệt đã tụ tập đến đây ngay khi mặt trời vừa xế bóng. Hoa đăng được thấp sáng khắp mọi ngóc ngách, tạo ra một khung cảnh thật thơ mộng. Mọi người đã tề tựu trong Dịch quán hướng mắt nhìn vế phía khán đài mà sắp tới đây họ sẽ được chiêm ngưỡng nhan sắc phù phiếm của giai nhân cũng như được thưởng thức tiếng đàn tỳ bà độc nhất vô nhị. Khi thời khắc mà mọi người chờ đợi đến gần thì cũng vừa lúc một trung niên thư sinh từ ngoài bước vào Dịch quán. Chẳng một ai để mắt đến gã, vì tất cả đều bận chú tâm lên khán đài. Nhưng nếu có người để mắt đến y thì chắc chắn sẽ bị cuốn hút ngay bởi khuôn mặt thư sinh của người đó. Y lẳng lặng tiến đến bên góc khán đài hai tay chắp sau lưng với vẻ nhàn hạ chờ đợi. Trên khán đài, hai nàng cung nữ bước ra. Họ cẩn thận rải những đóa hoa Uất Kim Hương phủ đầy khắp mặt khán đài, sau khi rải xong lớp thảm hoa Uất Kim Hương, hai người đó liền bước vào sau cánh gà. Cả Dịch quán bỗng chốc trở nên im lặng. Mọi người chờ đợi. Thậm chí có kẻ đứng sau xô đẩy người đứng trước để hy vọng đến gần khán đài hơn. Nhưng tất cả đều im lặng một cách lạ thường. Tiếng đàn tỳ bà trỗi lên cao vút. Tấu khúc từ tiếng đàn kia phá tan bầu không khí im lặng nhưng lại thu hút thần trí của mọi người. Cùng với tiếng dàn điêu luyện, Tô Băng Lệ thả gót sen uyển chuyển bước ra khán đài. Dáng đi của nàng thật khoan thai, mềm mại. Nàng vừa đi vừa khẩy những ngón tay thanh mảnh tấu ra dai khúc nghe tợ như có bầy tiên nữ đang múa hát quanh nàng. Dưới chân nàng là hoa, trên tay nàng là đàn, tất cả quyện lại tạo thành một bức tranh kỳ ảo, sinh động và tuyệt vời. Không có gì diễn tả được vẻ đẹp của Tô Băng Lệ, và trong khung cảnh này thì chẳng một họa nhân nào đủ bản lĩnh để phác họa thành tranh. Tất cả mọi người tưởng chừng như muốn nuốt Tô Băng Lệ vào hai tròng mắt của họ. Tất nhiên trong những người dự khán tại Dịch quán có kẻ ao ước được chiếm hữu trang giai nhân tuyệt sắc kia về cho riêng mình. Tô Băng Lệ vừa đàn vừa lia ánh mắt ướt tình ca khắp mọi người có mặt trong Dịch quán. Khi ánh mắt của nàng chạm vào ánh mắt buồn rười rượi của trung niên thư sinh thì bốn sợi tơ đàn đứt lìa. Tấu khúc bị cắt đoạn giữa chừng. Xem thêm truyện tại đây : Tiểu thuyết full Tiểu thuyết tình yêu