Ta say trời đất cũng say Trời say men rượu ta say men tình Hai tay nâng chén một mình Cô đơn một cõi thình lình mênh mang Rượu cay nước mắt ngập tràn Trăng khuya đã khuất vào ngàn đoá mây Bỏ ta lặng lẽ nơi này Vần thơ đi lạc đoạ đày hồn ta