Sáng dậy sớm, kêu con trai dạy thể dục. Lồm ly nc ấm rượt đi chợ. Mua đồ ăn, dìa kêu con gái dậy vệ sinh tóc tai ăn sáng. Lùa đi học.... ăn úng dọn dẹp quần áo học hành. Có đc thảnh thơi như dân nhà giàu đâu. Đã zi còn nhu bít số má mẹ gì thua tụt quần. May đc chồng yêu kéo lên giúp. Chứ ko là tự kéo thấy mịa lun á chứ
chị năm sáng 5 giờ chiên bánh tiêu hôm nào đắc hàng đi chợ cơm canh ,ít bánh cháu ngoại . hôm nào ế,bánh tiêu trừ cơm, giờ ngã lưng,chút dậy nhồi bột kkk
tính Đú e biết 1 khi kêu anh kêu chị là nói chuyện rất tôn trọng…đối phương có kỳ thì ko 8 nữa mà nc với loại cà khịa thì vô cùng manh động… này là ông í dèn lắm luôn rồi đó
Sáng qua vô thấy lôi chiện chồng laongu ra. Chị chỉ nghỉ người này hết thuốc chữa. Tham gia dd cũng vui, nhưng ko tham gia cũng ko sao quay lại 1 năm trc chị có bít dd này tồn tại đâu. Vẫn sống vẫn vui chơi hội nhóm gần nhà. Nỗi đau của con người tuy nói hết nhưng chạm đến rát ruột. Thử nghỉ bản thân mình có gđ êm ấm chẳng may chồng mất hay vợ mất lúc đó mình sao??? Còn gì đau đớn bằng??? Vậy sao nỡ lấy cái đó chửi rửa họ???
Bởi cuộc đời vốn chẳng có lần sau Nên cuộc sống phải tự mình níu giữ Mới đây thôi mẹ bồng ta ẵm ngửa Tuổi trung niên đến cửa tự lúc nào... Lỡ chuyến tàu, thì sẽ đợi chuyến sau Lỡ lần gặp nhau thành xa mãi mãi Có nhiều chuyện chẳng cho ta làm lại Tiếc nuối hoài, cũng đâu thể sửa sai. Bao dự định cứ hứa hẹn ngày mai Bởi ta nghĩ tương lai kia dài lắm Mà quên rằng đời vốn không bằng phẳng Sóng gió gập ghềnh còn - mất đâu hay. Ta có duyên đến với thế giới này Thì đừng để đến sau này tiếc nuối Hãy cố gắng khi vẫn còn cơ hội Yêu thương mình, chia sẻ với người thân. Sống an yên mặc thế sự xoay vần...! Thúy Nguyễn.
Đúng rồi,trc nghe chị kể mà lòng thắt lại…nỡ lòng nào chớ! mà chị năm cầu kiệu là ai?công an tỉnh là ai chiij