Đọc và suy ngẫm...!!!

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi chuyên_gia_chơi_3_càng, 2/1/11.

  1. [​IMG]

    Thân chào các anh chị trong diễn đàn...!!!
    Giữa cuộc sống bồn bề công việc, tiền bạc, quan hệ xã hội, gia đình, bạn bè.....có giây phút nào chúng ta đi chậm lại, suy nghĩ về mình về cuộc sống để rút ra bài học kinh nghiệm???.
    Diễn đàn có rất nhiều anh chị lớn tuổi và có không ít kinh nghiệm trong cuộc sống : về làm ăn, quan hệ bạn bè, quan hệ công tác, gia đình....
    Xin các anh chị chia sẽ cùng mọi người, để mọi người cùng nhau học hỏi và có được thêm kinh nghiệm trong cuộc sống.
    Kính chúc các anh chị năm mới an lành hạnh phúc
     
  2. [​IMG]

    Suy ngẫm về Tiền bạc


    - Có tiền, ta có thể mua được một ngôi nhà nhưng không mua được một tổ ấm.
    - Có tiền, ta có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian.
    - Có tiền, ta có thể mua được một chiếc giường nhưng không mua được giấc ngủ.
    - Có tiền, ta có thể mua được một cuốn sách nhưng không mua được kiến thức.
    - Có tiền, ta có thể đến khám bác sĩ nhưng không mua được sức khỏe tốt.
    - Có tiền, ta có thể mua được địa vị nhưng không mua được sự nể trọng.
    - Có tiền, ta có thể mua được máu nhưng không mua được cuộc sống.
    - Có tiền, ta có thể mua được thể xác nhưng không mua được tình yêu.

    Nhưng nếu không tiền thì chắc còn nhiều hơn những 8 dòng trên.

    => theo em thì đừng nên vì tiền mà quên đi tất cả. hãy làm chủ đồng tiền, đừng để đồng tiền làm chủ chúng ta
     
  3. [​IMG]
    Nếu trong đêm tối đến mức bạn cũng không thể nhận ra được chính mình, thì hãy tin rằng đêm rồi cũng sẽ qua và bình minh đang đến rất gần bạn. Hiện tại có thể không là gì cả - nhưng chính những nỗ lực của bạn trong quá khứ sẽ tạo nên một ngày mai.

    Hãy luôn đặt bạn vào vị trí của người khác, nếu điều đó làm cho bạn bị tổn thương thì nó cũng sẽ làm tổn thương người khác.

    Đừng để cuộc đời bạn trôi qua 1 cách vô nghĩa khi mãi chìm đắm trong kỉ niệm, lỗi lầm của quá khứ hay quá lo lắng cho tương lai. Hãy sống trọn vẹn cho giây phút hiện tại bằng tất cả nhiệt huyết của trái tim mình.

    Mọi thứ chỉ thật sự chấm dứt khi bạn thôi không cố gắng nữa.

    Đừng để tình yêu thiếu vắng trong cuộc đời bạn bằng cách nói thật khó để có thể tìm thấy nó. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là cho đi.

    Cách mau chóng nhất để đánh mất tình yêu là cố giữ nó thật chặt; và cách tốt nhất để giữ trọn vẹn tình yêu là chắp cho nó một đôi cánh…

    Trở ngại lớn nhất của cuộc đời chính là NỖI LO SỢ

    Ngày tuyệt vời nhất chính là NGÀY HÔM NAY

    Điều dễ làm nhất chính là BỚI MÓC LỖI LẦM CỦA NGƯỜI KHÁC

    Điều xấu hổ nhất chính là TỰ MÃN QUÁ ĐÁNG

    Sai lầm lớn nhất chính là TỪ BỎ MỤC ĐÍCH CAO ĐẸP CỦA MÌNH

    Chướng ngại lớn nhất ngăn cản bạn đến thành công là CÁI TÔI ÍCH KỶ

    Cảm giác mãn nguyện nhất là khi LÀM HẾT LÒNG VỚI CÔNG VIỆC CỦA MÌNH

    Người hay bất hòa nhất là NGƯỜI HAY PHÀN NÀN

    Sự vỡ nợ tồi tệ nhất là ĐÁNH MẤT NHIỆT HUYẾT, NIỀM TIN CỦA MÌNH

    Nhu cầu lớn nhất của con người là CẢM NHẬN CUỘC SỐNG

    Qùa tặng quý giá nhất bạn có thể trao tặng cho mọi người chính là LÒNG KHOAN DUNG

    Điều đáng để bạn phải suy nghĩ nhiều nhất bây giờ không phải CÁI CHẾT mà là SỐNG NHƯ THẾ NÀO?

    Điều vô giá mà bạn cần và có thể chia sẻ là TÌNH YÊU THƯƠNG… ​
    [​IMG]
     
    Mục Tử thích bài này.
  4. Quà tặng cuộc sống

    Ai đó hỏi rằng, nếu được sống hai lần, bạn sẽ làm gì? Riêng tôi, tôi sẽ trả lời...
    Tôi sẽ chẳng bao giờ quên ngày sinh nhật của người tôi quen biết. Tôi sẽ không để tuột mất cơ hội bày tỏ trái tim mình với ai đó, cũng như tôi sẽ dành thời gian để dừng lại và biết lắng nghe.
    Tôi sẽ dành thời gian cho bạn bè chỉ bởi vì người đó là bạn tôi. Tôi cũng sẽ lên kế hoạch có những kỳ nghỉ với gia đình thân yêu.
    Tôi sẽ dành thời gian, để lắng nghe những cuộc phiên lưu đầy "ngộ nghĩnh" của một đứa trẻ lên năm. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ai đó để họ cảm thấy họ đẹp và quan trọng hơn.
    Tôi sẽ nằm sóng soài trên ngọn đồi có những triền cỏ xanh mượt để lắng nghe tiếng cười khúc khích của chính mình. Tôi sẽ chia sẻ cảm xúc của tôi cho những người yêu tôi. Tôi sẽ yêu thương mỗi điều nhỏ nhặt trong một ngày, một vòng tay buổi sáng sớm, một nụ cười của người lạ, một buổi ăn tối cùng với gia đình, một nụ cười với cuộc điện thoại nhầm số...
    Nếu cuộc sống được sống hai lần, tôi sẽ xác định quan điểm sống của mình để sao không phải hối tiếc và tôi sẽ để những người tôi yêu biết điều ấy... hằng ngày! Tôi sẽ không để thời gian trôi qua mà không kịp để người tôi yêu thương biết rằng họ là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi.
    Sống trọn vẹn từng khoảnh khắc là cách giúp bạn luôn nhớ rằng: không ai, không điều gì là nhỏ nhặt trong cuộc đời của bạn...​
     
    Mục Tử thích bài này.
  5. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=yzsrVhZf4Ew[/YOUTUBE]
    Con tàu cuộc đời

    [​IMG]
    Giữa hai bờ sinh tử ta sinh ra trên đời. Đời ta bắt đầu khi Con Tàu cập bến, đón ta lên. Tinh thần ta cùng giá đỡ thân thể lúc vừa chào đời, nhẹ bước lên chuyến hành trình định mệnh. Đời ta kết thúc khi thân thể nhẹ bước đưa tinh thần ta rời con tàu như một tất yếu định sẵn, không đáng sợ hãi.
    Mỗi người lên tàu ở những sân ga khác nhau của chuyến tàu chung đời người. Các bến tàu tiếp nối nhau, tàu chuyển bánh rồi dừng bánh chỉ là những chặng đường nhỏ cho các hành khách đổi toa nếu muốn, đánh giá, quan sát , mong ước chân trời mới phía trước.

    Trên chuyến tàu chung nói chung không ai đơn độc. Ở đó, trên mỗi toa tàu diễn ra rất nhiều cuộc gặp gỡ và chia ly - do thân thể hay tinh thần họ chỉ dẫn. Hành khách tự khẳng định mình, làm mình đẹp lên hay xấu đi trong mắt những người khác qua cách họ chia sẻ tình cảm, tình yêu, trí tuệ, văn hóa và tâm linh với nhau. Có thể họ đã gặp nhau, có thể họ đã xa nhau và từ đó nảy nở những nỗi niềm thương nhớ, hạnh phúc và khổ đau.
    Có r ất nhiều người được đồng hành cùng ông bà, cha mẹ, anh chị em, những người bạn tốt và được thương yêu họ trong suốt hành trình. Có người có cơ hội, may mắn được gặp gỡ những tấm gương lớn, những hành khách nổi tiếng tuyệt vời, học hỏi và trao đổi các giá trị quý giá từ họ. Nhưng không ít người không may lên tàu và cô đơn, lạnh lẽo ngồi mãi ở một khoang trống vắng, thiếu vắng tình thân thương hay còn bị người khác hắt hủi, dối lừa, phụ bạc cho đến lúc xuống tàu. Có kẻ lao nhanh lên con tàu, vội vã gặp gỡ, vội vàng chia tay, tranh thủ hưởng thụ vật chất rồi nhanh chóng suy tính mưu sinh với những người sẽ gặp để rồi lay lắt, thê thảm và thân thể tê tái rời khỏi con tàu. Còn có những người bất hạnh hơn là vừa lên ga trước đã xuống ngay ga sau, chẳng kịp để ai nhận ra bóng dáng của họ.
    [​IMG]
    Chuyến hành trình của mỗi người mỗi cảnh. Hành trình của bạn có thể có biến cố, có thể có vui sướng và khổ đau, hân hoan và cả thất vọng, nhưng may mắn rủi ro sẽ chia đều cho chúng ta! Hạnh phúc thay cho những ai đã có ít nhất một bạn đồng hành khác sẵn lòng chia sẻ và ngồi bên trong suốt cuộc hành trình. Bạn hãy cùng nhau làm cho chuyến du hành có những cuộc gặp gỡ ý nghĩa, để cùng tận hưởng và trải nghiệm những điều kỳ thú, những kỷ niệm sâu sắc, đẹp đẽ, giàu trí tuệ - nhân văn – lương thiện –phong phú của tình người.
    Bạn mong gì khi về chặng cuối của chuyến đi không? Tôi mong sao khi về nơi ấy – sân ga cuối của mình, các bạn đã nắm được trong tay điều bạn từng mong ước cho đời mình. Và dẫu bạn đã bước xuống Ga cuối thì bóng bạn vẫn còn đó và người đời vẫn sẽ ngậm ngùi kỷ niệm, nhớ nhung bạn. Trong tiếng còi tàu, trong những suy tư, những khát vọng, những nỗi niềm của người ở lại, bạn vẫn còn đó, tinh thần bạn vẫn còn đó. Hành khách vẫn muốn tìm kiếm, nâng niu phần tinh thần, tình cảm và trí tuệ của bạn trong chuyến hành trình của họ. Trước khi rời tàu, bạn hãy để lại hơi ấm, điệu nhạc, tình thương, niềm tin, ý tưởng để quá đó họ vẫn nhớ bạn – một khách quý đã từng đi trên Con tàu vĩnh cửu ấy.
    Tôi biết, trong muôn vàn hành khách đã lên xuống con tàu từ xưa đến nay, đã có rất nhiều bóng hình, rất nhiều tinh thần của họ vẫn gắn bó sống động, trường tồn mãi mãi cùng chuyến hành trình chung. Và sẽ thật may mắn nếu như chúng ta bằng cách nào đó được gặp họ, gần gũi với họ dù chỉ là ở mức cuộc sống tinh thần, tâm linh cũng quý giá.
    Đến đây, tôi nhớ lại lời nhắn của người hành khách mang tên Ostrorski: “ Đời người chỉ đi chuyến tàu cuộc sống ấy có một lần, phải "đi" ra sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã trên đó hoài phí, "đi" ra sao khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và đớn hèn của mình ”.
    Cách đúng đắn nhất là ta trau dồi và chia sẻ giá trị tinh thần/ tình cảm của mình, giá trị văn hóa của cộng đồng ngày ngày trên hành trình. Chúng sẽ ở lại mãi mãi cùng đoàn tàu và những hành khách ở đó .
     
    Mục Tử thích bài này.
  6. Tiền..........là thế!!!

    "Tiền là tiên, là phật
    Là sức bật của con người
    Là tiếng cười của tuổi trẻ
    Là sức khoẻ của tuổi già
    Là cái đà danh vọng
    Là cái lọng che thân
    Là cáng cân công lý
    Nói chung là "Có tiền là hết ý"..."
    Ngày con bé tôi thường được nghe bài thơ về tiền như thế, với tôi lúc ấy nghe bài thơ đó nó làm cho tôi thích thú, chứ cũng không hiểu nhiều và cũng không nghĩ nhiều như bây giờ...Càng ngày càng đi nhiều, càng học nhiều, càng lớn lên...Tôi càng nhận ra sức mạnh của đồng tiên là to lớn lắm, ví như câu "có tiền mua tiên cũng được" mà ông bà xưa thường nói. Chúng ta không ai có thể phủ nhận giá trị của đồng tiền, không ai dám mạnh miệng mà tuyên bố với đời rằng" tôi không cần tiền" mà nếu có thì chắc người đó có vấn đề về thần kinh!...
    [​IMG]
    Đồng ý một điều rằng tiền không là tất cả, có những thứ vẫn có giá trị hơn tiền mà đồng tiền không thể nào mua được, tuy nhiên trong cuộc sống hiện nay không có tiền thì thôi thà đừng sống còn hơn...Mọi người khi đọc bài viết này có thể cho rằng tôi là một người tham lam, ít kỷ... nói chung là những gì xấu xa nhất cũng được, song tôi vẫn không thấy buồn vì điều đó bởi vì tôi là một người thực tế, mà người ta vẫn bảo rằng " thực tế nhiều khi lắm phủ phàng"...Càng ngày đồng tiền càng bị tha hoá, người ta có thể bất chấp tất cả để có được nó, người ta có thể đánh đổi nó bằng mọi thứ, người ta cũng có thể bán những gì mà họ có thể bán miễn làm sao họ có được nhiều tiền...
    [​IMG]
    Từ sáng sớm thức dậy, cho đến khi đi ngủ chúng ta điều bị tiền chi phối, mọi sinh hoạt đời sống hàng ngày nếu không có tiền thì làm sao có thể giải quyết hết được, ta cần ăn mà ăn thì phải cần tiền, ta cần đi trên một chiếc xe máy cho nhanh, cho thuận tiện mà xe máy thì không thể chạy bằng nước lã được, đó là chưa kể đến tiền mua xe, ta cần giao lưu liên lạc với bạn bè, ta cần xã giao, ta cần đi học đi học thì vẫn phải đóng tiền học phí, ta cần...ta cần nhiều thứ lắm mà những thứ ấy nói chung nó điều được giải quyết bằng tiền...Chính vì thế con người ai cũng phải cố gắng làm sao kiếm cho được nhiều tiền, càng nhiều thì càng tốt, bởi không ai dư tiền bao giờ....Từ việc làm sao kiếm được nhiều tiền, đã làm nảy sinh biết bao vấn đề bức bách: tệ nạng, cuộc sống ngày càng tha hoá, tình cảm con người với con người ngày càng mất dần đi cũng do tiền mà ra...Ngày xưa thời chưa phân biệt giàu nghèo, người ta sống với nhau vì tình nghĩa hơn là vì vật chất, người ta có thể yêu thương nhau nhưng không cần đòi hỏi sự đáp trả lại. Còn ngày nay khi đồng tiền đã trở thành một thứ gì đó bất diệt thì chính bản thân nó đã làm cho mọi thứ trở nên xấu đi, mối quân hệ giữa con người với con người cũng có sự chi phối bởi đồng tiền, anh em ruột thịt có thể vì tiền mà chém giết lẩn nhau một cách không thương tiếc, bạn bè có thể vì tiền mà nảy sinh những mâu thuẫn rồi trở nên hận thù nhau, chồng vợ có thể vì tiền mà thay lòng đổi dạ chạy theo một bóng hình khác miễn sao họ có nhiều tiền hơn người củ, miễn sao cuộc sống của họ được ấm no hơn, được đầy đủ hơn...,
    [​IMG]
    Nghĩ mà buồn cho thời đại ngày nay, tiền ngày càng trở nên quan trọng hơn tất cả, ngày xưa người ta có thể thức suốt đêm để đan cho nhau một chiếc áo len và đến tay người nhận họ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc về điều đó, còn ngày nay người ta có thể bỏ tí tiền ra để mua những thứ đó mà không cần phải tốn nhiều thời gian và công sức. Ngày xưa khi chọn một người về làm chồng, các cô gái thường nghĩ đến lòng thuỷ chung và tình yêu thương của chàng trai, còn ngày nay điều đầu tiên mà họ nghĩ tới là anh chàng đó có nhiều tiền hay không?Ở bên anh ta mình có chắc được ăn ngon mặt đẹp...?Vậy theo bạn, bạn chọn " một túp liều tranh hai quả tim vàng" hay " hai quả tim trong một túp liều vàng"?
    Càng ngày con người ta càng "điên" lên với việc làm sao kiếm ra được nhiều tiền, người ta có thể nhấm mắt cho qua dù biết việc làm đó là phạm pháp, người ta có thể không còn cần đến hai chữ "sĩ diện" để làm những cái nghề mà thiên hạ cho là nhục nhã, người ta có thể không còn nghĩ đến tình máu mũ ruột thịt mà tranh giành nhau những bản di chúc, người ta có thể vì tiền mà đánh đổi một cái giá quá đắt như thế thì liệu có đáng không???. Tiền là tiền, vẫn biết trong cuộc sống này không thể thiếu đi nó, song nếu mỗi con người chúng ta biết cách kiếm ra tiền đúng nghĩa thì xã hội này, đất nước này chắc chắn sẽ phồn vinh...Có rất nhiều cách để kiếm ra tiền, khi viết bài blog này tôi mong gởi đến mọi người một lời khuyên chân thành " hãy làm cho đồng tiền mà mình kiếm được luôn trong sạch".
    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=nrpZb0jGZdM[/YOUTUBE]
     
    Mục Tử thích bài này.
  7. Ba...tiếng gọi nghẹn lòng con!


    Ba, tiếng gọi thân thương mà con từng gọi, ba người mà con từng thần tượng suốt 20 năm qua, người mà mỗi khi đi đến đâu con cũng điều thấy hãnh diện về ba, người mà khi con muốn yêu một ai con luôn lấy ba ra để mà so sánh để mà chọn lựa...Vậy đó! Vì ba của con là một người đàn ông tuyệt vời lắm...Cho đến hôm nay ba à, đến hôm nay mọi thứ trong con như vỡ oà, con bật khóc, con cảm giác như niềm tin của mình đã bí đánh cắp, con thấy mọi thứ con kỳ vọng vào ba bổng dưng tan chãy, con thấy thương cho mẹ từng tuổi này rồi mà phải hứng chụi những đau thương, tim con như thắt lại khi nghĩ về ba về ngưới đàn ông trụ cột của gia đình trong suốt những năm qua,...Hôm nay hôm nay con nhìn ba vẫn là cái nhìn ngày xưa vẫn là cái nhìn hàng ngày, vậy mà con thấy ba cứ như một người xa lạ, xa lạ cả trong chính ngôi nhà của mình....
    [​IMG]
    Buổi cơm trưa của con lẻ ra sẽ thật ngon với tô mắn chưng mà con làm tối qua, nếu như không có cuộc điện thoại của mẹ "ba mày nói ổng không thể nào sống được với mẹ nữa", con buôn chén cơm mà lòng nghe đáng chát ở khoé mi, nước mắt tuôn trải khi nghe mẹ thốt lên câu đó, mẹ còn nói với con ba muốn cho con nghĩ học, rồi mẹ lại khuyên con gắng học đi dù có đi làm muớn mẹ cũng sẽ nuôi con ăn học nên người, con khóc khóc nấc như một đứa trẻ, con cảm giác một sự mất mát chưa từng có trong chính cái gia đình mình, gia đình mà con từng tự hào là dù rất nghèo nhưng ta vẫn rất yệu thương nhau....Con rất muốn tin những điều mà con nghe, những điều mà con thấy, những điều mà con chứng kiến nó không phải là sự thật thì có lẻ con sẽ vui hơn, con sẽ nhẹ lòng hơn khi nghĩ về ba...Nhưng không, sự thật rất phũ phàng điều con nhìn thấy, điều con nghe thấy , điều con chứng kiến đó là sự thật...Con đã nhờ thằng bạn thân đưa con về nhà,45 phút ngồi xe con luôn mong tất cả đừng là sự thật, vậy mà khi con gặp ba chúng ta ngồi đối diện với nhau, con đã nhận thấy sự thay đổi từ ba, ba thay đổi quá nhiều, và con tin nhưng điều mẹ nói là sự thật ba à...
    [​IMG]
    Trước đây mẹ từng làm ăn thất bại, ba không nói một lời nào mà ra sức chăm lo cho gia đình, ba chưa bao giờ buông miệng nói mẹ là " người làm tiêu tan tài sản", ba cũng chưa từng nói mẹ " ăn bám vào ba"...chưa từng, chưa từng đúng ko ba! Vậy mà hôm nay con lại nghe từ miệng ba những câu nói ấy, con ko giám tin người ngồi trước mặt mình lại là ba, câu làm con đau lòng nhất là câu ba nói ba không thể nào sống được với mẹ,...Trong lòng con lúc ấy nó vở ra từng mãnh ba à, tại sao trước đây khi làm ăn thất bại ba vẫn vui vẻ như ko có chuyện gì xãy ra, ba vẫn lo cho mẹ và con từng li từng tí mà ko hề oán than, vậy mà hôm nay ba lại nhắc lại chuyện xưa, có thật sự là ba không thể sống với mẹ do mẹ làm ăn thất bại ko?Hay do bên cạnh ba giờ đây đã có người đàn bà khác, nó khiến ba không còn giành chọn tình cảm cho mẹ và con như xưa???Con thấy thương mẹ nhiều lắm, mẹ không khóc lóc vang xin ba nghĩ lại, mẹ cũng ko tìm cách đáng ghen mà mẹ lặng lẽ lặng lẽ như một cái bóng, nhưng con hiều trong lòng mẹ đau lắm ba à, giá mà ba có thể hiểu thì ba sẽ ko làm mẹ đau lòng vậy đâu,...Con hiểu tình yêu là không có tội, hơn nữa trong cái thời buổi này hiếm có thằng đàn ông nào mà ko " chán cơm thèm phở", ai cũng từng một lần say nắng trong đời, con cũng mong là ba chỉ say nắng mà thôi, con đã cố gắng rất nhiều để ba và mẹ đừng xa nhau, nhưng rồi trước thái độ lạnh băng của ba con đã không còn cách nào để chen vào, thôi thì đã không giữ được trái tim ba, thì con và mẹ cũng sẽ không cố giữ lại thể xác ba làm gì! Con sẽ là chổ dựa cho mẹ trong cuộc đời còn lại...
     
  8. [​IMG]
    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=UQ8Id825V18[/YOUTUBE]
    [​IMG]
     
    Mục Tử thích bài này.
  9. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v:DRnhlpMHe4A&playnext=1&list=PLD5C2534D73DBEA60&index=1[/YOUTUBE]

    Lòng Người Thay Đổi

    Người ta vui thì hay lui tới
    Cháng chê rồi người bỏ tui đi
    Ngày hôm qua người ta còn thương nhớ
    Đến nay ai ngờ em ngoảnh mặt làm ngơ
    Dù sông sâu nào đâu lo lắng, chỉ lo lòng người đổi trắng thay đen
    Lời em trao ngày xưa luôn còn đó, cớ sao bây giờ em nỡ lại thờ ơ
    Dò sông, dò suối dễ dò sao mà anh biết được lòng dạ em
    Hôm nào bao lời em trao, mong đôi mình không rời xa nhau
    Để anh mơ mộng ta là trăng sao, phút giây ngọt ngào em nỡ đành quên sao
    Bao năm qua tôi nào hay nào biết, người ta yêu tôi nào đâu có thật lòng giờ đây tình quá phủ phàng, thôi đành quên hết một thời mộng mơ
    tôi ngây dại trao lầm tình ai, để bây giờ căm chịu nhiều chua cay
    mấy ai không buồn khi bạn lòng không thủy chung
    có ai khóc sầu khi mà người ta đổi thay
    :115::115::115:
     
    Mục Tử thích bài này.
  10. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=aN6t2N4VFKU[/YOUTUBE]

    Thương người nơi xứ lạ

    Thương cho con sáo xa bầy bay về phương xa đất khách
    Ai xuôi con sáo xổ lồng quê người mồ cút mồ côi
    Phận nghèo em biết làm sao vùi chôn một đời con sáo
    No cơm ấm đôi vai gầy mong đền ơn nghĩa song thân
    Thương em áo the quê mùa vườn thưa nhà tranh vách lá
    Xa quê đến nơi đô thành mong tìm áo ấm nhà cao
    Đường tình ai xẻ làm đôi ai về làm dâu xa xứ
    Ngỡ em sướng vui sang giàu đâu ngờ em khổ nào hay
    Giờ đây thân xác hao gầy, dáng xưa yêu kiều bây giờ chán chê ong bướm
    Phố hoa lầu vàng biến thành nơi chốn thiêu thân
    Hò ơi....
    Thương sáo xa bầy, hắc hiu đợi chờ khóc than từng chiều thương nhớ
    Có mong tìm về quê nhà có người chờ mong

     
    Mục Tử thích bài này.
  11. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=n3vhaEUEvxc[/YOUTUBE]

    Nỗi Lòng Xa Xứ

    Một mình nơi đây nhớ thương chốn quê nhà,
    Cuộc đời công nhân bao bộn bề âu lo,
    Ta tìm gì đây giữa xa hoa thị thành.
    Đùa vội chén cơm, cho kịp giờ tan ca.
    Phòng trọ đơn sơ bửa cơm với dưa cà.
    Bạn bè quanh ta bao mọi miền quê xa,
    lưu lạc về đây sống xa tha phương từng ngày,
    Phận đời nổi trôi theo dòng đời mưu sinh.

    Thương mẹ cha đang mong chờ con từng giờ,
    Thương đàn em thơ ngây vang tiếng cười đùa.
    Mua lũ tràn về trắng xoá cánh đồng xanh,
    Mái nhà êm ấm bổng hoá mỏng manh.
    Mong một mai cơn giông tố sẽ dần qua
    Chút tiền lương bao năm con gởi về nhà.
    Mong gia đình mình được sống yên vui,
    Nổi lòng xa xứ chẳng thể nào nguôi.
    :132:

     
    Mục Tử thích bài này.
  12. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=RuHhpM163Pc[/YOUTUBE]

    Trương Đan Huy - Người Đã Xa

    Nuôi bao yêu thương và niềm nhớ
    Tình yêu mênh mông sóng trào
    Ngày em rời xa tầm tay nào tôi đâu có hay
    Tình tôi đã chết đã mất hết rồi

    Hôm nay trong tôi đâu còn chi
    Còn lại đây hình hài mỏi mòn
    Còn lại đây ngoài cô đơn với nỗi đau
    Ngày qua đi chơi vơi tháng năm

    ĐK:
    Người đã xa con tim giờ hư hao

    Người đã ra lênh đênh trôi phương nào
    Như cánh chim phiêu du ngoài biển khơi
    Để mình tôi bơ vơ tháng năm

    Tình đã phai phai theo người đi
    Còn nữa đâu đêm đêm đêm trông mong hoài
    Thôi hãy quên quên đi dù đắng cay
    Để lòng thôi đau người đã xa
     
    Mục Tử thích bài này.
  13. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=CtZ9lD38mYs[/YOUTUBE]


    Em nên dừng lại hay tiếp tục, hả anh ?

    .
    .


    [​IMG]


    Dường như những nụ hôn nhạt dần.
    Dường như những vòng tay không ấm.
    Dường như những bước chân anh và em lỗi nhịp.
    Dường như tiếng cười không còn vui.


    Và như thế, dường như em phải chấp nhận: anh đã không còn yêu em !

    Em như người mộng du, tự áp mình vào một con đường ngã ba tận cùng. Anh có hiểu những gì em nói ?

    .
    .


    Em chờ cuối con đường,và nếu chẳng gặp anh em đành nhìn tình yêu bước qua dù cho tim anh đau xót xa.

    Trong lòng em, một điều gì cứ thôi thúc em, mưốn em rời xa anh. Tại một góc khuất nào đó, anh đã vô tình đánh mất em, anh đã quay đi và biến mất...

    Là anh đánh mất em, hay em đã đánh mất anh ?

    Em không biết, em chẳng biết là gì. Em chỉ thấy lòng mình cồn cào, vì nhớ anh. Nước mắt cay lắm anh à, anh chẳng bên em nữa rồi !

    .
    .


    Em chờ cuối con đường,và nếu có gặp anh
    em sẽ cười như lúc xưa ta nhìn thấy nhau.....


    Em đã mong được như thế, em mong mình lại được mỉm cười như thế, trước mặt anh. Nhưng có lẽ khi tiếp tục yêu anh, tiếp tục bên anh... thì em sẽ tiếp tục đau khổ vì anh.

    Liệu em có còn sức để chịu đựng không anh ?

    .
    .

    Trong giấc mơ, em lưôn nhớ về quá khứ, về sự chờ đợi...

    Có lẽ là như vậy, có lẽ em sẽ lại đợi. Chỉ là đợi, điều ấy không thể quyết định là tiếp tục hay dừng lại.

    Và em chờ câu trả lời, ở nơi anh...

     
    Mục Tử thích bài này.
  14. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v:DYl-VQiN7k0[/YOUTUBE]

    Tặng Anh trai Khúc Thụy Du

    Giữa thành phố ồn ào và náo nhiệt này tôi thấy mình bé nhỏ và cô đơn đến kì lạ. Ở đâu chăng nữa, giữa đám bạn bè cười nói vô tư hay khi giữa đám đông . tôi vẫn thấy mình lẻ loi và tâm trạng mang nỗi buồn hư ảo…

    Có lẽ từ lúc anh bước ra khỏi cuộc đời cũng là lúc anh mang theo tất cả niềm vui và lẽ sống của tôi. Kể từ khi ấy, tôi bắt đầu cuộc sống với một phần trái tim như đã mất và lặng lẽ giữa tất cả mọi người. Không hi vọng gì ở cuộc sống tốt đẹp này, tôi chỉ âm thầm sống và nghĩ suy rất nhiều. Lúc nào trong đầu cũng hiện lên một câu hỏi lớn về anh, về tình yêu và về những gì sẽ đến. Vì sao và vì sao... ?

    Ngày đi làm, đêm là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với bất cứ ai muốn trải lòng suy nghĩ. Và không hiểu vì đâu và từ bao giờ mà tôi cũng bắt đầu có thói quen đi lang thang trong đêm. Có thể, vì đêm là người bạn đồng hành dễ chịu nhất, biết lắng nghe tâm tư của bất cứ ai trong yên lặng. Và đúng một lần tình cờ mà nên duyên, tôi gặp Thụy Du...

    Hãy nói về cuộc đời
    Khi tôi không còn nữa
    Sẽ lấy được những gì
    Về bên kia thế giới
    Ngoài trống vắng mà thôi
    Thụy ơi, và tình ơi!

    Trên con đường khuya thanh vắng, thoạt đầu khúc nhạc êm dịu nhè nhẹ rồi hầu như ngay sau đó, bài hát như cất lên tiếng lòng của bất cứ ai đang chất chứa nhiều ưu phiền... Đó là lần đầu tiên tôi nghe "Khúc Thụy Du"!

    Rồi tôi tìm đến nơi phát ra khúc nhạc êm dịu đó. Một quán cafe nhỏ nơi góc đường nép mình dưới những tán cây lớn, như run rẩy trong những ánh nến thắp chung quanh nhà. Tôi bước vào quán, ngồi xuống tựa mình vào mảng tường vàng ố vệt thời gian, gọi một ly cafe và nhấm nháp từng giai âm.

    Đừng bao giờ em hỏi
    Vì sao mình yêu nhau
    Vì sao môi anh nóng
    Vì sao tay anh lạnh
    Vì sao thân anh rung
    Vì sao chân không vững
    Vì sao và vì sao...

    Tôi nhớ trong bức thư cuối cùng để lại, anh không nhắc đến ngày mai tôi sẽ ra sao, sẽ thế nào nếu không có anh bên cạnh. Anh đã nhẹ nhàng đến với tôi, trao cho tôi thuần nhất sự yêu thương, và giản đơn là tôi yêu anh vì anh là chính anh. Không bao giờ chúng tôi tự hỏi, có bao giờ hay đến bao giờ mình sẽ rời xa nhau. Trong thế giới phù phiếm và trăng hoa này, được yêu nhau đã là một diễm phúc để nhớ mà thôi. Có thể, sẽ đến lúc nào đó, chỉ có một câu hỏi duy nhất, đại loại như "Thụy bây giờ về đâu?"…

    Sự êm ái trong từng nốt nhạc và lời tâm sự như từng giọt cafe rơi khẽ, bản nhạc này đã từng làm rung động bao trái tim biết yêu. Với nhiều người, nỗi buồn phải được cảm thông bởi chính nỗi buồn. Là khi bắt gặp một ca khúc như "Khúc Thụy Du" là thấy tri ân trò chuyện. Tôi ngồi đó nghe hết bản nhạc và rồi biết nên mỉm cười cay đắng mà bước tiếp phần đời còn lại. Dù sao, đó vẫn là một quyết định hơn là câu hỏi "Thụy bây giờ về đâu..."

    Hãy nói về cuộc đời
    Tình yêu như lưỡi dao
    Tình yêu như mũi nhọn
    Êm ái và ngọt ngào
    Cắt đứt cuộc tình đầu
    Thụy bây giờ về đâu

    Ở đâu đó trong cuộc đời đầy bon chen và lối yêu đầy cạm bẫy, sự ra đi của một người tựa vết sắc nhọn thấu vào tim. Là khát khao ngọt ngào khi biết hi sinh cho những điều sau cùng tốt đẹp. Là đau đớn tột cùng với vết thương sẽ rỉ rê suốt phần đời còn lại. Là cuộc đời khắc khổ của loài bói cá chung thân trên những bờ bụi sông nước. Là bóng trăng mãn đời chìm dưới đáy nước ngó nhìn tình nhân trên cao. Có phải không, khi đã chia xa thì ta chơi vơi giữa một bên là thời gian vời vợi với một bên là khoảng chìm yêu thương đã mất. Yêu là yêu đến chết!?

    Lo lắng và mệt mỏi đã mấy mùa cây đổi lá, lặng nhìn trong một giây chiếc là lìa cành, tâm hồn như giãn ra uể oải mà khoan khoái. Cuộc đời tuần hoàn bao giờ cũng có một mùa đông lặng lẽ, nghĩ suy cho nhiều mất mát và buồn thương. Để rồi lại tiếp tục sang một mùa mới, và hãy ráng sống vượt qua mọi trắc trở cuộc đời bởi vì: "Khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì, về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi…"

    "...Ta muốn hát trong những ngày khắc khoải
    Một cọng rơm buộc lấy mảnh mây trời
    Đừng cố giữ những gì còn sót lại
    Không thuộc về mình... có níu cũng vuột thôi!..." ​
     
    Mục Tử thích bài này.
  15. Mục Tử

    Mục Tử Thần Tài Perennial member

    Cảm ơn và xin lỗi, bạn có thói quen đó không?
    Những câu chuyện về lời cám ơn và xin lỗi chẳng bao giờ là thừa để nhắc đến trong cuộc sống xô bồ như thế này, dù không phải ai cũng hiểu hoặc hiểu nhưng cho qua, có những điều tưởng như nhỏ nhặt nhất, nhưng lại có ý nghĩa quan trọng thế nào trong cuộc sống này.

    [​IMG]


    [​IMG]


    Càng ngày tôi càng ít nghe thấy người ta, nhất là những người trẻ tuổi, nói “cám ơn” và “xin lỗi” với nhau. Những lời xin lỗi càng ngày càng thiếu đi trong cuộc sống xã hội (bạn có nhớ bài “Hard to say I’m sorry” của ban nhạc Chicago, hay “Sorry seems to be the hardest word” của Elton John không), thì những lời cảm ơn hầu như không tồn tại, trong khi sự lịch thiệp, khiêm tốn, biết ơn và biết lỗi phải là một phần quan trọng trong cuộc sống thường nhật của chúng ta. Đã bao giờ bạn tự hỏi mình thật sự nói những câu đó bao nhiêu lần trong một ngày, và nếu có nói, thì đã bao giờ chúng ta nói những điều đó một cách thực lòng? Và từ những lời nói đó, đi xa hơn, là những hành động để xin lỗi và cám ơn? Thế đấy, chúng ta đã mất đi thói quen nói hai từ đó. Nhưng những ai có thể nói được hai từ đó lại có những người chỉ biết nói đúng những từ ấy, và không biết làm gì để thể hiện những điều mà họ mới nói từ trong tâm của mình.

    Những người phương Tây hoặc một nền giáo dục phương Tây đã luôn sống với hai câu ấy trong suốt cuộc đời họ, và nó luôn xuất hiện trên môi họ bất cứ lúc nào. Đã tồn tại từ hàng trăm năm nay một thứ văn hóa cảm ơn và xin lỗi như thế, và tiếp xúc với họ luôn dễ chịu. Trong xã hội này, thứ văn hóa cảm ơn và xin lỗi đã không tồn tại, hoặc thực tế tồn tại không chân thực và bị lợi dụng. Người ta cảm ơn không bằng lời nói mà bằng phong bì, và những kẻ mắc sai lầm nghiêm trọng chỉ nói xin lỗi một cách ráo hoảnh cho xong chuyện và rồi vẫn giữ cái ghế của mình.

    Nhiều người nói với tôi, rằng nói những điều đó ra là một sự khách khí và đôi khi, giả tạo và ai cũng "ngài ngại". Cái chính là thực lòng. Ừ, thì một phần sự thừa nhận ấy là đúng, nhưng tại sao con người ta không thể sống xã giao với nhau trong khi điều đó chẳng có gì là giả dối, tại sao chúng ta không thể biết nói lời cảm ơn một ai đó và nhận lỗi một ai đó chỉ vì điều đó là nhỏ nhặt nhất, trong khi một cái thùng rác vô tri vô giác vẫn có dòng chữ “Cảm ơn đã bỏ rác vào tôi”? Tôi vẫn tin là những ai đã không biết cảm ơn và xin lỗi vì những điều nhỏ nhặt nhất sẽ không thể làm được những điều vĩ đại nhất.


    Cuộc sống công nghiệp hiện tại đã làm con người ta thay đổi quá nhiều, và trong bản tính của mỗi người, không phải lúc nào cũng biết đến hai từ cám ơn và xin lỗi. Nhưng có bao giờ ai đặt ra câu hỏi: cuộc sống Phương Tây còn nhanh gấp bội chúng ta, tại sao họ vẫn có thể nói được những điều ấy và chả lẽ họ luôn ngượng và coi chuyện nói điều đó ra là giải dối như chúng ta vẫn nghĩ? Vấn đề là lối sống và giáo dục, mà hình như từ lâu, người ta đã dậy con trẻ những điều này một cách máy móc và giáo điều trong những cuốn “Giáo dục công dân”, mà những tiết học “Giáo dục công dân” lại là được những người có trách nhiệm biến thành những giờ học buồn tẻ.


    Thêm những chi tiết nữa: bây giờ người ta cũng không biết xếp hàng, không có ý thức xếp hàng, và lúc nào trong đầu hầu như tất cả cũng có một suy nghĩ ích kỷ cho riêng mình và không cần biết đến bất cứ ai khác. Xã hội có những quy định bất thành văn (“First come, first serve-ai đến trước dùng trước), và thành văn (“Queue by law”-Xếp hàng), nhưng đó không phải là xã hội mà chúng ta đang sống. Người ta chen ngang và húych nhau ở khắp mọi nơi, trong những chỗ đổ xăng, trên đường xá, trong trường học, trên cầu thang, ở các thang máy. Và người ta vượt đèn đỏ ở mọi ngã tư, vượt đường sắt lúc chắn tàu đang đóng với một sự vội vã thật đáng trách, trong khi sự vội vã, hối hả và đầy hăng say như khi vượt đèn đỏ ấy đáng lẽ cần phải được thể hiện trong công việc và trong cuộc sống. Thế nên, bây giờ, tôi hay cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa xúc động, khi có một ai đó đi cùng chiều với mình nói với sang "anh quên gạt chân chống xe máy kìa". Ít ra, vẫn còn có những người biết quan tâm đến những người khác. Và những câu nói tưởng như rất đơn giản ấy đôi khi lại là những món quà nhỏ, nhưng rất có ý nghĩa trong cuộc sống này.

    (Theo Blog Anh Ngọc)

     
  16. Mục Tử

    Mục Tử Thần Tài Perennial member

    Hãy biết ơn cuộc sống, dù thế nào đi nữa...

    Cậu bé ấy sinh ra trong một gia đình nông dân, bố mẹ nghèo khó đến mức không thể cho con cái học hành đến nơi đến chốn. Năm cậu lên 7 tuổi, cả nhà bị buộc phải rời khỏi nơi mà mình đang ở. Chẳng còn cách nào khác, cậu bắt đầu làm đủ thứ việc để đỡ gánh nặng cho cả nhà.

    Thế rồi năm lên 9 tuổi, cậu mồ côi mẹ. Gánh nặng lại càng dồn lên đôi vai "người đàn ông bé nhỏ" của gia đình. Cậu làm việc quần quật từ sáng đến tối, hầu như không biết đến thú vui hay trò chơi của bạn bè cùng tuổi. Rồi bố cậu tục huyền, cậu gọi người phụ nữ đó là "mẹ", nhưng sự xa cách giữa hai bố con cứ lớn dần lên.

    Cậu bé ấy lớn lên nhọc nhằn như thế, trở thành một chàng trai mà nơi duy nhất anh ta có thể trông cậy vào là đôi bàn tay mình. Năm 20 tuổi, khi đang làm nhân viên tại một cửa hàng thì anh mất việc. Anh muốn theo học trường Luật, nhưng lại không đủ khả năng tài chính. Năm 23 tuổi, anh vay một khoản tiền để chung lưng với một người bạn mở một cửa hàng nhỏ. Ba năm sau đó, người bạn ấy mất đột ngột, kết quả là anh gánh vác trên vai một khoản nợ phải mất nhiều năm mới trả xong được.

    Năm 28 tuổi, sau khi yêu chân thành và kiên trì theo đuổi một cô gái 4 năm trời, anh ngỏ lời cầu hôn với cô nhưng bị từ chối. Còn trong sự nghiệp, đến lần thứ ba cố gắng thì anh mới được bầu vào Quốc hội ở tuổi 37, nhưng rồi lại thất bại ở kỳ tái bầu cử.

    Vào năm 45 tuổi, người thanh niên này đã trở thành một người đàn ông trung niên ứng cử vào Thượng viện nhưng... thua. Vào năm 47 tuổi, ông tiếp tục tranh cử vào chức Phó Tổng thống, nhưng... thất bại tiếp. Đến tuổi 51, ông được bầu làm Tổng thống Hoa Kỳ. Đó là Abraham Lincoln.


    [​IMG]


    Với một cuộc sống dường như đầy những thất bại và thua thiệt như vậy, bạn có tin rằng Lincoln chính là người mà, vào giữa thời điểm cuộc nội chiến của nước Mỹ, năm 1863, đã tuyên bố ngày Lễ Tạ ơn, trước đó vốn chỉ được coi là một ngày lễ nhỏ của địa phương, trở thành ngày lễ quan trọng trong cả nước Mỹ. Và chỉ từ lúc này, ngày Lễ Tạ ơn mới được đón mừng hàng năm, không chỉ trên khắp nước Mỹ, mà nhanh chóng lan ra các nước khác vì ý nghĩa tốt đẹp của nó - nói lời cảm ơn với cuộc sống dành cho chúng ta quá nhiều hạnh phúc và cũng nhiều gian khó này.

    Sống một cuộc đời đầy khó khăn, vào giữa một thời điểm khó khăn, bạn vẫn đừng quên dành thời gian để dừng lại, suy nghĩ và cảm ơn cuộc sống vì những gì mình có được, thay vì chỉ nghĩ đến những gì mình thua thiệt. Bạn tìm thấy được sự bình yên ngay trong giông bão, đó mới là sự bình yên thực thụ. Đó là sự an nhiên của những người học cách đối phó với những thất bại, mất mát, suy sụp, để rồi đi tiếp.
    Những khó khăn hiện tại là để tạo nên một bạn rắn rỏi và vững vàng hơn, sẵn sàng cho những điều lớn lao mà chính bạn cũng không thể hình dung hết. Cuộc sống luôn thử thách một cách khắc nghiệt những con người mà nó lựa chọn. Hãy biết cảm ơn cuộc sống, dù thế nào đi nữa...


    [​IMG]


    (Thục Hân dịch)
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/1/11
  17. NITRAN

    NITRAN Thần Tài

    :tea::tea::tea::tea::tea:
     
  18. Ngày nay, người ta đang đầu tư rất nhiều cho việc "Người hoá" robot...


    “Bệnh vô cảm” trong xã hội ngày nay

    Ngày nay, người ta đang đầu tư rất nhiều cho việc "Người hóa" robot: biến chúng ngày càng trở nên giống con người hơn, từ cấu tạo những khớp xương, giọng nói.. và giờ là tình cảm, cảm xúc.Chỉ lạ một điều: Trong khi người ta vò đầu bứt trán để cài chíp cảm xúc cho những cỗ máy, thì cùng lúc đó, loài Người lại có khuynh hướng đi ngược lại. Tức là, họ ngày càng giống với những con robot: không có cảm xúc, không có lương tri, vận hành theo một quy trình sắp đặt sẵn. Căn bệnh vô cảm đã không chỉ còn là căn bệnh của một cá nhân, mà nó đã len lỏi, lan rộng ra cả một lớp người, một thế hệ, một xã hội. Con người, hay là một cỗ máy cấp cao?
    Đứng trước cái xấu xa, cái đê hèn, mà không cảm thấy đau xót, phẫn nộ; không cảm thấy nhức nhối trái tim. Đứng trước điều tốt đẹp, những nhân cách cao thượng mà không cảm thấy ngưỡng mộ, cảm phục; không cảm thấy rung động tâm can. Căn bệnh vô cảm kéo người ta đến gần với cái chết lâm sàng: não thì vẫn hoạt động, nhưng trái tim thì đã ngừng đập.. Đó là một căn bệnh nguy hiểm biết chừng nào ! Thế nhưng, căn bệnh đó lại không ngừng lan rộng trong một xã hội công nghệ - thông tin ngày nay. Đi ra ngoài đường, chỉ thấy những dòng người đông đúc cố gắng rảo bước thật nhanh, hay trên những tuyến xa buýt không có chỗ vịn tay; còn mấy ai chịu khó đi bộ thư giãn, hay đạp xe vòng quanh bờ Hồ nữa. Giống như một cỗ máy được lập trình chỉ được thực hiện việc này trong từng này phút, việc kia trong từng kia phút, phải thật nhanh và chính xác, nếu không sẽ bị đào thải. Chính vì phải thật nhanh, thật chuẩn xác, nên còn mấy khi kịp để ý đến xung quanh? Những dòng xe lao vun vút, còn mấy ai để ý đến một cụ già cần qua đường? Những chen lấn trên chiếc xe chật chội, còn mấy ai để ý đến việc nhường ghế cho trẻ nhỏ, người già, người khuyết tật?.
    Bệnh vô cảm xuất phát bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt như thế. Để rồi tiến xa hơn là sự vô cảm trước cái tốt, và vô cảm trước cái xấu trong xã hội. Điều đáng sợ của căn bệnh này, là nó khiến con người trở nên ích kỷ, độc ác và tàn nhẫn hơn. Nếu như có cảm xúc, liệu những bà bảo mẫu ở trường tư thục Mầm non Hà Nội có bao giờ tát, lấy bát đũa đập váo đầu trẻ, hay giựt tóc trẻ chỉ vì trẻ không chịu ăn và quấy nhiễu? Nếu như có cảm xúc, liệu những người quản lý nhà máy Vê - đan (Hà Nội) có bao giờ dám thải những chất hóa học độc hại xuống dòng sông Đồng Nai, khiến cho hàng chục người đã và đang sinh sống ở những khu vực gần đó mắc phải căn bệnh ung thư? ..
    Người ta dám làm những việc xấu, chỉ vì người ta vô cảm trước cái xấu: không cảm thấy phẫn nộ, đau xót, hay không cảm thấy day dứt, ăn năn trước những việc mà mình làm. Người ta có thể cười trước một cảnh bạo lực đẫm máu, nhưng lại không cười trước cảnh đoàn tụ của một gia đình nơi sân ga. Người ta có thể khóc khi bị thua cờ bạc, nhưng người ta lại không khóc trước sự ra đi của người thân, bạn bè.
    Vô cảm trước cái xấu là một nhẽ, nhưng vô cảm trước cái tốt còn đáng sợ hơn. Tình yêu thương là nguồn gốc của sự sống, của con người. Người ta mất đi tình yêu thương thì sự sống cũng không tồn tại. Khi đọc một cuốn sách hay, hay một câu châm ngôn trong cuộc sống, người ta vô cảm. Người ta thấy nó sáo rỗng và nhạt thếch. Thế nhưng người ta lại tìm thấy điều gì đó thú vị ở những câu chuyện hài tục tĩu truyền từ blog này sang blog kia.. Người ta nghe một bài hát kháng chiến, hay một bài nhạc vàng, người ta thấy nó cũ rích và không phù hợp. Nhưng người ta lại thấy cái hay, cái mới mẻ trong những bài hát thị trường mà âm nhạc bị sáo đi sáo lại, lời lẽ thì thẳng đuột và vô hồn. Người ta nhìn tấm gương đôi bạn Tây Nguyên cõng nhau đi học sáu năm trời, người ta thấy thật ngu ngốc và tẻ nhạt. Nhưng người ta tìm thấy điều đáng chú ý, đáng quan tâm ở những scandal của một cô ca sỹ, diễn viên nào đấy. Những thứ đáng đọc, đáng nghe, đáng nhìn ..để mà học tập, mà noi gương, mà xúc động, rung cảm.. thì người ta không đọc, không nghe, không nhìn.. Sự vô cảm trước cái tốt, bắt nguồn từ sự thờ ơ với xã hội, thờ ơ với cộng đồng. Tầm nhìn của họ bị bó hẹp lại cho bản thân chính họ mà thôi. Sẽ có người bảo: "Người ta vẫn biết cười, biết khóc, biết lắng nghe, biết đọc, biết nhìn.. tại sao lại bảo là vô cảm?". Xin trả lời rằng, cảm xúc của họ chỉ tồn tại cho chính họ, mà không hề được chia sẻ, hòa chung cùng cộng đồng. Cảm xúc của họ không làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp hơn mà ngược lại làm cho nó ngày càng giảm dần giá trị nhân văn, và kéo nó đi xuống.
    Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến bệnh vô cảm, nhưng chủ yếu do hai yếu tố: bản thân, hay xã hội bên ngoài tác động vào. Là do bản thân họ không có tình yêu thương, không có trái tim, họ sống bằng thứ lý trí sắt đá, khô khan của mình. Họ dẫm đạp lên người khác để đạt được mục đích, bất chấp mọi thủ đoạn. Họ không cần biết điều đó là tốt hay xấu, chỉ cần biết thu lợi về cho bản thân mình. Một nguyên nhân khác là do ngoại cảnh tác động vào: khi một con người bị chính cái xấu hãm hại, khi mà những điều tốt đẹp không xảy đến với bản thân họ, thì họ sẽ trở nên hận đời,và vô cảm trước cuộc đời. Họ không còn lòng tin vào cái tốt, nên họ vô cảm trước những điều tốt đẹp. Họ bị cái xấu làm hại, nên họ muốn tất cả mọi người phải nếm thử cảm giác của mình. Như trường hợp những cô gái tỉnh lẻ bị lừa gạt, mang trong mình căn bệnh AIDS đáng nguyền rủa, nên họ muốn trả thù cuộc đời: họ làm gái mại dâm để truyền nhiễm thứ virus đó cho biết bao người đàn ông khác. Những con người mù quáng, nhưng lại đáng thương hơn đáng trách. Họ cũng muốn "được" có cảm xúc, muốn được yêu thương và an ủi, vỗ về. Thế nhưng, trả lại họ là sự bạc bẽo của người yêu, gia đình và cộng đồng. Những người mắc bệnh AIDS luôn muốn truyền thứ virus đó cho những người khác, chẳng phải là do họ độc ác, hay nhẫn tâm.. mà do chính xã hội, cộng đồng này đã phủ nhận và không đón nhận họ. Chính vì bị phủ nhận, nên họ càng muốn được khẳng định. Họ trả thù những kẻ coi khinh họ. Vậy rốt cuộc, ai mới là người vô cảm ? Là những con người đáng thương đó, hay là chính cộng đồng này ?
    Nguyên nhân, nguồn gốc của bệnh vô cảm bắt nguồn từ tình yêu thương. Suy cho đến tận cùng, tình yêu là cảm xúc chi phối con người nhiều nhất; chính vì vậy, vô cảm tức là thiếu tình yêu thương. Họ không yêu thương bản thân, gia đình, xã hội này, nên mọi thứ đối với họ đều là "rỗng", mà "rỗng" thì làm sao có cảm xúc cho được? Nếu như bắt nguồn từ tình yêu thương, thì kết thúc của nó cũng là tình yêu thương. Giải pháp duy nhất cho căn bệnh vô cảm này, chính là bù đắp tình yêu thương cho mình. Những kẻ sống bằng lý trí khô cứng, cần phải hiểu rằng: nên có một trái tim nóng. Để biết khóc, biết cười, biết lắng nghe, biết yêu thương, biết rung cảm. Nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng thực sự là như thế. Nếu chúng ta biết mở lòng mình ra với thiên nhiên, ta sẽ thấy cuộc đời thật tươi đẹp, và quanh ta, sự sống đang nảy nở. Nếu chúng ta biết mở lòng mình ra với bạn bè, người thân, gia đình.., ta sẽ thấy: vẫn còn có người hiểu mình và ở bên cạnh mình; rằng mình không cô độc. Nếu chúng ta biết hòa mình vào xã hội, ta sẽ thấy những việc của ta giúp ích cho cộng đồng như thế nào, và ta sẽ thấy tự hào về chính bản thân mình. Chỉ mở lòng ra và đón nhận tất cả, ta sẽ thấy cảm xúc trong ta nảy bừng lên như chưa bao giờ bị chai sạn ...
    Còn đối với những người - vốn là nạn nhân của những kẻ vô cảm, thì cần phải biết kiềm chế mình lại, để nhìn xem xung quanh, vẫn còn biết bao người tốt, vẫn còn biết bao cánh tay đang chìa ra và những nụ cười rộng mở. Và chúng ta, những cá thể trong cộng đồng, phải biết mở lòng mình và đón nhận những con người trót một lần sai phạm. Nếu chúng ta mỉm cười với họ, họ sẽ yêu quý và biết ơn chúng ta suốt đời. Nhưng nếu chúng ta quay lưng lại với họ, sẽ có ngày họ đứng trước mặt ta và trả thù chúng ta một cách đau đớn nhất. Tình yêu thương, chúng ta phải biết rằng, bao giờ cũng làm nên điều kỳ diệu. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người Anh lại chọn động từ "yêu" là động từ hay nhất, tuyệt vời nhất.
    Bệnh vô cảm không phải là một khối u ác tính có thể phá hủy chúng ta trong vài ngày, vài tháng. Nó là mầm bệnh HIV có thể ủ trong cơ thể ta hàng chục năm, và giết dần từng tế bào cảm xúc. Để rồi, cho đến một ngày, tất cả cảm giác, xúc cảm của chúng ta đều bị phá hủy, và chúng ta không còn có thể rung động trước một điều tốt, hay phẫn nộ trước một điều xấu.. Nó không phát bệnh trên bề mặt, mà thâm nhập từ bên trong. Một người vô cảm vẫn có thể cười, nói, lắng nghe, ngắm nhìn và khóc. Thế nhưng trái tim họ lại bị đóng băng. Họ không rung động, nhưng hoàn cảnh bắt buộc họ phải thể hiện cảm xúc, thì họ sẽ thể hiện cảm xúc.
    Bệnh vô cảm không phải là căn bệnh thuộc về cơ thể - vật chất, mà nó thuộc về tâm hồn. Hàn Mặc Tử bị bệnh phong - tức là căn bệnh mà các giác quan đều bị bại liệt, sờ lửa không nóng, dao cắt không đau .., nhưng ông vẫn có thể cho ra những bài thơ làm rung động trái tim hàng triệu con người... Người ta nói, những kẻ tự kỷ là những người vô cảm: họ thường là những người câm điếc, hoặc có rối loạn về thần kinh, họ có khuynh hướng tự hành hạ bản thân mình bằng cách cắt cổ tay, xăm mình, bấm lỗ ... hoặc luôn có ý định tự sát. Thực ra, điều đó không hoàn toàn là đúng. Họ cắt cổ tay, xăm mình, bấm lỗ.. không phải vì họ không biết đau, mà vì họ muốn khẳng định sự tồn tại của bản thân mình, một cách để biết rằng máu mình vẫn còn chảy, và mình vẫn đang sống. Một người như vậy, không hẳn là vô cảm, chỉ là họ không biết cách bộc lộ cảm xúc, họ bị bế tắc trong cuộc sống và muốn tự giải thoát. Riêng bản thân tôi nghĩ rằng, họ là những con người mang cảm xúc rất mãnh liệt, luôn đối chọi với cuộc đời, vì nhức nhối với những điều chướng tai gai mắt trong xã hội, và bế tắc trên con đường đi tìm lý tưởng của bản thân. Van Gốc là một ví dụ điển hình. Người ta có thể nói ông là một kẻ điên loạn vì đã tự cầm dao cắt một bên tai của mình, hay cầm súng dí vào đầu mình để tự sát.., nhưng không ai dám nói ông là một kẻ vô cảm, bởi những bức tranh mà ông để lại, luôn tràn đầy cảm xúc, với những màu sắc rực rỡ đối lập nhau. Hay hiện tượng những nhà văn Nhật có khuynh hướng tự sát sau khi hoàn thành tác phẩm tâm đắc nhất của mình, vì họ sợ tắc bút, họ sợ tất cả những gì mà họ viết ra tiếp theo sẽ không thể nào chiến thắng được những gì mà họ đã viết. Đưa ra ví dụ như vậy, để biết rằng, đôi khi có những cá nhân mà ta cho rằng, họ bị mắc bệnh vô cảm, thì thực sự không phải thế. Còn những người mà ta cho rằng họ bình thường, và họ có cảm xúc, thì thực ra lại chính là những kẻ vô cảm..
    Tôi cũng đã từng có lần được chứng kiến những con người như thế.. Hồi cấp II, trường tôi học là nằm trong một khu chợ. Ồn ào, và lắm những người hành khất. Họ có thể đi xin từng hàng quán, hoặc hát xẩm để xin tiền. Có một đợt, có một gia đình ăn xin đến gần cổng trường để xin tiền học sinh. Họ có một cô con gái bị vấn đề về thần kinh, trông cô bé rất dị hợm, và nhếch nhác, bẩn thỉu. Bọn học sinh lớp 7 thường lấy đá hòn để ném vào người cô bé. Khi chạy ra ngăn, thì mấy đứa học sinh cười bảo "Nó không có cảm giác đâu, chị? Không biết đau đâu.". Mấy đứa bạn tôi chép miệng, bảo "Tao thấy, đúng là thà không có cảm giác còn hơn, chứ nó mà có cảm giác, thì sẽ đau lắm..". Tôi hiểu ý của chúng nó, tức là, nếu con bé mà biết đau, nếu nó hiểu tại sao nó bị ném đá, thì nó sẽ còn đau đớn hơn nữa.Tôi cũng đã nghĩ như vậy, cho đến 1 lần nhìn thấy con bé cứ đưa mắt nhìn mãi lên những lớp học.. Đôi mắt nó bé tẹo, dường như chỉ có mỗi lòng trắng. Nó cứ hướng mãi về một phía như vậy. Và tôi hiểu rằng, tôi đã sai rồi. Ai mới là kẻ vô cảm? Là con bé đó, hay là những đứa học sinh đã mở mồm ra nói "Nó không có cảm giác đâu ...", hay là chúng tôi - những người đã có cùng suy nghĩ ấy?
    Đôi khi, phải biết lắng nghe và ngắm nhìn cuộc sống, để nghiệm ra nhiều điều. Đối với tôi, đó là một câu chuyện đáng nhớ, để nhắc nhở bản thân rằng, đừng nhìn vào bên ngoài, hãy nhìn vào trái tim người khác, để biết rằng, họ có phải là những kẻ vô cảm hay không ? ...
    Xin mượn một câu nói để kết thúc toàn bộ vấn đề: "Một xã hội vô cảm là một xã hội chết!". Một cuộc sống vô vị và tẻ nhạt của một cỗ máy vô tri, chắc hẳn chẳng ai muốn như vậy. Vậy thì hãy mở lòng mình ra, để cho cảm xúc của bản thân có cơ hội được bộc lộ, để hòa nhập vào cộng đồng. Chẳng phải ngẫu nhiên mà học thuyết của Mac - Anghen lại đạt được thành công, chứ không phải là học thuyết duy tâm siêu hình "Con người là một cái đồng hồ, và trái tim là lò xo..." của những nhà nghiên cứu khoa học tự nhiên khác; bởi vì ông đã nhìn con người theo cái nhìn biện chứng rằng tình cảm, cảm xúc mới chi phối và tạo nên con người.


     
    Mục Tử thích bài này.