Tủ rượu ALASKA JC-100 (bảo quản 100 CHAI) Giá bán: 14.200.000 VNĐ Tính năng: - Bảng điều khiển nằm trên cửa kính của tủ, rất dễ dàng cài đặt nhiệt độ và xem nhiệt độ hiển thị. - Trong tủ có một đèn. Bạn có thể bật/tắt đèn bằng cách sử dụng nút điều khiển ánh sáng. - Các kệ hoàn toàn có thể điều chỉnh cho phù hợp với hình dạng chai rượu vang với kích cỡ khác nhau. - Các kệ được thiết kế với một điểm dừng nhằm ngăn chai rượu bị rơi ra khỏi tủ trong quá trình đặt rượu vào. - Sản phẩm được trang bị khóa an toàn tự động để ngăn chặn hoạt động không chủ ý của người khác như trẻ em, người thiểu năng… - Thay đổi giữa độ F và độ C: có thể chọn nhiệt độ hiển thị theo ý thích (độ C hay độ F) bằng phím cài đặt nhiệt độ trên bảng điều khiển - Hoạt động bằng block máy, gas R600a. - Tủ có 12 kệ, có thể chứa được 100 chai rượu. Chất liệu kệ: phía trong kệ là dạng lưới bằng inox, mặt ngoài kệ bằng gỗ. - Có đầy đủ tính năng của tủ rượu thông thường. Thông số kỹ thuật: Dung tích: 275 lít Kích thước: 595x590x1415mm Nhiệt độ: 5oC-18oC Công suất tiêu thụ: 0.8kw.h/24h Công suất: 120W Giao hàng tận nơi, miễn phí vận chuyển nội thành, Hà Nội, Đà Nẵng. (Giá Hà Nội, Đà Nẵng cao hơn, vui lòng gọi để biết thêm chi tiết) Mua hàng liên hệ: CÔNG TY TNHH NHÂN TÂM Địa chỉ: 141B Tây Thạnh, P. Tây Thạnh, Q. Tân Phú Điện thoại: 54087095 - 54087100 - Fax: 54087096 Website: banmaylanh.com Hotline: 0938.101.921 (Ms Tiên)
CÁI SỌT Ngày xưa, ở một làng kia có một gia đình nghèo gồm ông bố già, hai vợ chồng trẻ và đứa con nhỏ. Ông bố già yếu cần được chăm sóc nhưng con trai và con dâu bất hiếu chẳng ngó ngàng gì đến nên ông thường bị đói rét. Đứa cháu trai nhỏ thấy vậy thương ông nội lắm, thường lén cha mẹ đem phần cơm của nó cho ông ăn. Ông bố già rất đau khổ về cách cư xử của dâu con. Ông than phiền, oán trách bao nhiêu thì họ càng khó chịu bấy nhiêu. Cuối cùng, họ bàn nhau sẽ đem ông đến một nơi thật xa rồi bỏ lại đấy. Người chồng nói sẽ mua một cái sọt to bằng tre để bỏ ông cụ vào đó mang đi. Trong lúc bàn mưu tính kế để vứt bỏ cha, họ đâu ngờ rằng, đứa con trai bé bỏng của họ đã nghe tất cả. Sáng hôm sau, ngay khi người cha đi chợ mua sọt, đứa bé hỏi mẹ: - Mẹ ơi, tại sao bố mẹ lại vứt ông đi? Người mẹ vội vàng trả lời: - Không, chúng ta nào có vứt ông. Con xem bố và mẹ đều bận việc suốt ngày không có thì giờ để chăm sóc ông. Do đó, chúng ta sẽ đem ông đến một nơi có người chăm sóc ông tử tế và ông sẽ được vui hơn. Đứa bé lại hỏi: - Nơi ấy ở đâu, mẹ cho con biết để con đến thăm ông mỗi khi con nhớ? Người mẹ lắc đầu: - Ồ, nơi ấy xa lắm, con không thể biết được đâu. Chiều xuống, người chồng đem sọt về. Không muốn cho hàng xóm biết chuyện, họ đợi đến tối mới bắt đầu thực hiện. Vừa lúc thấy cha mang ông nội ra khỏi nhà, đứa con trai nhỏ bèn lên tiếng: - Bố ơi! Khi nào xong việc bố nhớ đem cái sọt về đây nhé! Bố nó nghe nói dừng lại hỏi: - Để làm gì hả con? Đứa bé ngây thơ trả lời: - Nhà ta còn cần đến cái sọt ấy mà, vì khi bố già con sẽ đựng bố vào cái sọt ấy mang vứt đi chứ. Nghe đứa bé nói, anh chồng bối rối, chân loạng choạng không sao cất bước nổi. Anh ta thấy hối hận, đem bố già vào nhà, và từ đấy chăm sóc bố rất chu đáo.
BÀ LÃO BÁN RAU Ăn rau không chú ơi ? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy. – Ăn hộ tôi mớ rau…! Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã. – Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt. – Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn! Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ. Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà: – Rau này bà bán bao nhiêu? – Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ. Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ. – Sao chú mua nhiều thế? – Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy! Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui. Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ… – Nghĩ thế đủ rồi đấy! Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ. Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ. Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện. Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo: – Bà bán rau chết rồi. – Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi. – Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác. – Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh. Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi. Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ!
Vì sao tay con gái lại mềm Năm ấy họ mới tròn 18 tuổi. Chàng trai tỏ tình với một cô gái hết sức bình thường. Đó là lần đầu tiên có người nói lời yêu với cô gái. Cô gái ngây thơ nghĩ rằng tình yêu thật giản đơn. Cô nhanh chóng đón nhận tình yêu của chàng trai. Họ bên nhau rất ngọt ngào. Lúc nào chàng trai cũng nhường nhịn cô gái, cô gái nói gì chàng trai cũng nghe, thậm chí ngay cả khi cô gái muốn chia tay. Cho dù cô gái có đưa ra quyết định gì, chàng trai cũng đều đồng ý. Nhưng khi cô gái muốn làm em gái của chàng trai thì chàng trai chưa bao giờ gật đầu. Cuối cùng họ vẫn ở bên nhau. Họ học ở hai trường khác nhau. Chàng trai tốt nghiệp sớm hơn cô gái và đi làm ở một công xưởng. Anh rất tốt với cô gái. Mỗi lần có lương, anh đều dẫn cô gái đi chơi, mua cho cô gái rất nhiều quần áo. Mỗi lần như thế, cô gái thường đặt một nụ hôn thật ngọt ngào lên má chàng trai, rồi nắm chặt lấy tay chàng trai. Cô gái lúc nào cũng chê tay chàng trai cứng. Chàng trai cười, nói: “Vì có em nên anh phải ra sức kiếm tiền để em được hạnh phúc, vì thế tay anh mới cứng thế này”. Nghe rồi, mắt cô gái thấy cay cay, nước mắt lăn dài trên má. Chàng trai ôm lấy cô gái, hôn lên hai hàng nước mắt đang chảy, nói: “Nước mắt rất mặn, sau này em sẽ không để em phải khóc những giọt nước mắt đau thương, nước mắt của em phải là nước mắt ngọt,” Cô gái ghẽ xoa đầu chàng trai: “Anh ngốc của em, làm gì có nước mắt ngọt.” Thời gian trôi qua thật nhanh. Họ đã 26 tuổi. Cô gái vẫn chưa nói chuyện của hai người với bố mẹ. Hôm ấy, chàng trai lại nhắc cô gái chuyện tương lai. Chàng trai đã nổi cáu. Đây là lần đầu tiên chàng trai tức giận, là lần thứ hai cô gái khóc. Cô gái khóc rất đau lòng. Nhìn thấy bạn gái buồn, trái tim chàng trai cũng nhói đau. Chàng trai lau nước mắt trên mặt cô gái. Cô gái cảm thấy bàn tay chàng trai hình như có vết chai. Cô dắt tay chàng trai về nhà. Nhìn thấy hai người, bố mẹ cô gái vô cùng giận dữ. Nhưng sự kiên quyết của cô gái khiến bố mẹ rất buồn. Nhưng bố mẹ cô nhất quyết không đồng ý. Sau đó, cô hứa với bố mẹ sẽ không qua lại với chàng trai. Ai ngờ, cô gái lén lấy sổ hộ khẩu của gia đình và cưới chàng trai. Cô để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi. Bố mẹ không đi tìm cô. Ngày cưới, mọi thứ đều rất đơn giản, chỉ có người của nhà trai. Cô gái thấy rất cô đơn. Đêm tân hôn, chàng trai ôm chặt lấy vợ, khẽ thì thầm vào tai vợ: “Vợ yêu à, đừng buồn nữa nhé, anh sẽ mang lại hạnh phúc mãi mãi cho em, sẽ làm em không sợ tuổi già, ” Người vợ mỉm cười. Những ngày tháng sau đám cưới, họ sống rất hạnh phúc. Hai năm sau, họ có một cậu con trai. Chồng cô bảo cô nghỉ việc ở nhà trông con. Người vợ đồng ý. Vẫn như năm xưa, mỗi lần được lĩnh lương anh đều đưa vợ đi mua sắm quần áo và làm đẹp. Vợ anh ngày càng xinh đẹp, còn anh đã bắt đầu có tuổi. Người vợ bắt đầu trách cứ chồng kiếm ít tiền, người thì ngày càng già đi. Với suy nghĩ ấy, người vợ đã đi ngoại tình. Chồng cô đã phát hiện ra những tin nhắn rất mùi mẫn, tình cảm trong điện thoại di động của vợ. Anh muốn nói chuyện thẳng thắn với vợ, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này. Nhưng vợ anh đã nói người đàn ông kia là một ông chủ lớn rất giàu có. Anh ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô, cô mong là chồng cô sẽ để cô ra đi. Người chồng tát vợ. Người vợ bật khóc. Đây là lần thứ ba cô khóc. Người vợ chạy ra khỏi nhà. Ngày hôm sau, người chồng gọi điện cho vợ nhưng cô không nghe máy. Anh nhắn tin bảo vợ đưa con về. Đơn ly dị anh đã viết xong. Nửa tiếng sau người vợ về đến nhà. Cô thu dọn quần áo. Nhìn tủ quần áo gần như trống không, chỉ còn lại vài bộ quần áo của chồng. Cô lau vội nước mắt dắt con đi. Người chồng chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc. Tối hôm ấy nhân tình của cô đón cô về nhà. Cô không thấy vui một chút nào nhưng vẫn cố cười gượng gạo. Cô nắm lấy tay nhân tình, cảm thấy tay anh không có một vết chai sạn nào, cũng không bị thô ráp. Nhân tình nhìn thấy cô thất thần nhìn tay mình, cười nói: “Em biết không? Anh thực sự rất tò mò là vì sao tay em vừa mềm vừa mịn.” Cô im lặng như người mất hồn, nước mắt trào ra, như chiếc vòng ngọc bị đứt, nghẹn lời nói: “Vì em có một người chồng luôn yêu thương em.” Cô nói xin lỗi nhân tình rồi đi mất. Trên đường về, cô luôn miệng nói: “Chồng ơi, em về đây, anh có đang tìm em không đấy?” Về đến nhà, cô mở cửa vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm cô đứng khựng người lại. Chồng cô nằm trên giường, máu đỏ nhuốm đầy chăn. Chồng cô đã cắt cổ tay tự sát. Có một bức thư để trên bàn: “Vợ yêu à, cho phép anh được gọi em một lần như thế được không? Trong tim anh em luôn là thứ quý giá nhất. Năm xưa anh có nói anh sẽ không để nước mắt em có vị mặn, nước mắt em phải có vị ngọt. Thực ra anh muốn nói là anh sẽ không bao giờ để em phải khóc vì anh, chứ nước mắt có bao giờ ngọt được đâu em? Em thường chê tay anh chai sạn. Em có biết tại sao tay anh có nhiều chai sạn thế không? Một nửa vết chai trên tay anh là vì em. Anh không muốn em phải vất vả, không muốn em không được hạnh phúc. Em thường nói người phụ nữ có bàn tay mềm là người phụ nữ có phúc. Vì thế anh nhất định phải làm em hạnh phúc, không muốn em phải thất vọng. Em đã hi sinh tất cả vì anh, trong đó có cả bố mẹ em. Anh làm sao nhẫn tâm để em không được hạnh phúc. Em đã giành cả cuộc đời em cho anh. Đến kiếp sau nhất định anh sẽ không buông tay, cũng sẽ không để em đi. Em yêu ơ, anh yêu em, thực sự rất yêu em.” Người vợ khóc, cô nắm lấy tay chồng, nói: “Chồng ơi, tay anh nhiều chai sạn quá, tại sao anh không đợi em, anh đi rồi ai chăm sóc em đây, anh nỡ để em lại một mình sao anh?”
Nói dối. Ngày đó nhà nghèo cha mất, mẹ tần tảo nhưng không đủ ăn. Để con có bữa ngon, mẹ gởi con về giỗ họ. Giữa đám cúng đông vui, chẳng ai đoái hoài, con bơ vơ lạc lõng… Về nhà mẹ hỏi con né tránh: “Dạ, vui! Cô bác mừng con…!!!”. Lớn lên, con đi làm xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ họ con về cùng con trẻ, mọi người vui gặp gỡ, chăm sóc đủ điều, từ miếng ăn, chiếc bánh… Về nhà nhìn ảnh mẹ con thấy lòng rưng rưng…