Mưa chưa về nên cõi lòng khô khát Giọt lệ sầu sao tưới mát được môi khô Nếu tình yêu là đồi núi nhấp nhô Thì cô đơn tựa hồ như nắng hạn Em không khóc vì cuộc đời hay lừa dối Em không buồn khi tình vội chia ly Em không sầu như những kẻ tình si Mà chỉ đau trong khi người vui vẻ.... Tình vụt bay qua dưới vệt nắng vàng óng ánh Chợt thấy như hơi lạnh đã phủ vào hồn Ngỡ lời yêu là đôi cánh thiên thần Nâng em qua những nhục nhằn hệ lụy Đau thương níu em qua những mồ chôn quá khứ Em thấy mình trẻ dại cứ ngu ngơ Qua hết rồi chợt hiểu đời chẳng như thơ Nhưng khi bước vào yêu lại ngồi mơ như thuở trước.... ...ST...
..ST.. Con lạy chúa, trên cao người có hiểu cõi lòng con thiếu thốn một ân tình yêu mà chi mà để khổ riêng mình đời sống bạc nên tin ai Chúa nhỉ? nước mắt con đã không còn vị mặn người phôi pha nên đã lắng mạch sầu không còn yêu thì chẳng thể khóc đâu phủi sạch hết để đầu con trống rỗng.... cuộc đời buồn như hoàng hôn vừa tắt khép đôi mi cho lệ mắt khỏi trào dừng yêu thương để hồn bớt nhớ nhau cười thật khẽ...rồi cho vào quên lãng
..ST.. Có một lần tôi đã rất yêu thương Con người ấy bình thường như suy nghĩ Khi yêu ai, đâu rảnh mà tính kỹ Được cho mình hay là khổ riêng ta Có một lần hồn tôi chợt nhận ra Thế giới lớn mà người ta thật bé Tôi cho đi tình yêu thời son trẻ Và héo lần khi ngã té trầy da.... Có một lần nghe giọng nói thiết tha Du dương lắm hồn sa vào ngõ đọa Đời đâu dài mà thản nhiên ngồi đó Chờ thời gian chín đỏ ở cuối ngày? Có một lần bật khóc trước tương lai Người thương mất chẳng còn ai nữa cả Ngó ra ngoài dòng đời đang vật vả Thay từng ngày quen lạ vẫy chào nhau. Có một lần tim máu bỗng thấy đau Chảy lênh láng dòng màu tươi đỏ lắm Tôi ngã xuống giữa vũng tình để tắm Hay nhuộm mình cho thấm nỗi đau thương? Có một lần cũng muốn được vấn vương Được yêu mến như đời thường cuộc sống Tôi chờ mãi quanh đây toàn khoảng trống Chỉ mình tôi đơn lạnh đón đông về..
Tình yêu cách trở Tác giả: Nguyễn Tâm Vào đường yêu ai bảo là mật ngọt Có hoa hồng trải lối mộng uyên ương Nhưng đôi khi cuộc sống vốn vô thường Cơn tình ái bi thương đầy đau khổ Lúc vào yêu êm đềm cơn sóng vỗ Được đôi lần thuyền nhổ bến ra khơi Người ra đi không nhắn chỉ một lời Ta cười khóc hóa kẻ điên kẻ dại Thuở thời nay chuyện yêu đương hiện tại Mối tình đầu mấy lúc sẽ nên duyên Để cùng nhau ngồi ngắm bóng trăng huyền Như cổ tích chàng ngưu lang chúc nữ Yêu thủy chung chắc còn trong sách sử Bởi lòng người đâu đo thử nông sâu Lỡ con tim thổn thức lúc dạo đầu Sau ngang trái trách gì yêu cuồng vội Gốc tình yêu không sầu vương nên tội Do chúng mình lội ngược nghĩa yêu đương Nên bờ vai tìm nhau lỡ đoạn trường Buồn câm nín hương yêu đành tuyệt vọng !