Thằng Dờ năm ấy cưới vợ, chốt lịch. Dờ ngoan lắm, gia giáo lắm, nhân văn lắm. Nghe đâu yêu đương 3,4 năm tuyền cầm tay, cùng lắm chỉ hôn môi. Chấm hết. Bao bức xúc, dậm dựt, Dờ dồn hết vào võ. Người ngợm Dờ càng vì thế càng đẹp, ngực nở, mắt mũi tinh anh hòa quyện với dáng dấp cao ráo, nom rất mẫn tiệp. Vợ chưa cưới của Dờ, lấy làm tự hào lắm. Thế rồi đùng phát, Dờ dính quả ung thư vòm họng, bác sĩ khám xong, phán, mổ ngay, nguy hiểm tính mạng. Vợ Dờ đau đớn lắm, thị quyết tâm gác kế hoạch hôn nhân, tập trung mổ cho Dờ cái đã. Ơn giời, Dờ lành bệnh. Dờ mừng chảy nước mắt, líu ríu xin bác sĩ cho lấy lại khối u vừa cắt, đặng làm kỷ niệm và tri ân người vợ chưa cưới tần tảo. Ngày Dờ ra viện, bác sĩ chu đáo bỏ khối u trong một chiếc hộp nhỏ, xinh xinh, gửi lại vợ Dờ, cùng lời chúc trăm năm viên mãn. Vợ Dờ trịnh trọng bái lạy cảm ơn ân đức các bậc bề trên, rồi tò mò mở xem khối u vòm họng kỷ niệm, một khối u quái ác. Trong hộp, là một nhúm lông đen óng, vừa xoăn, vừa quyện lấy nhau rất đằm thắm. Y học thật là vĩ đại!
Thằng cu em Cụ khéo chuyến này tù mọt gông. Cu cậu chạy taxi uber, hôm qua chạy đón 1 người nước ngoài ở sân bay, thế đ-éo nào đến lúc trả khách lại lột hết quần áo của khách, lột cả kính nữa, lột cả cái mũ nồi xong nhốt khách ở trong xe rồi mời thầy cúng đến biện lễ tế sống luôn anh khách. A khách người nước ngoài kinh chết khiếp khi thấy a tài xế nhảy mòng mòng quanh xe hú hét ầm ĩ. Ông thày cúng thì cầm bó hương cháy đùng đùng vừa vung vẩy vừa dí thẳng vào mặt a khách vừa niệm chú. Tí tí thày cúng lại ngậm riệu xong phun phì phì quanh chỗ a này ngồi. Hàng phố quanh đấy kéo ra xem rất đông. A khách nước ngoài ngất luôn. Nhẽ chỉ tế sống thì không sao, nhưng em tôi trót làm cho a khách kia ngất nên bị giải lên phường. Cụ vừa đến đồn thăm, hỏi nó, thế làm sao lại tế người ta, không giả tiền à, mất lịch sự à? Nó bảo không, tiền đủ, lịch sự, hiền lành, đẹp trai, khách còn bảo tên là Song jong Cu hay Soong Jong Ki gì ấy. Em nghe thấy Jong Jong, Ki Ki là đ-uỵt cụ, tẩn cho nó bò lê bò càng luôn. Uất lắm anh ơi, thằng này là Hậu vệ hay hậu môn đ-éo gì mặt trời đấy. E nhìn thấy nó giống thằng trên tivi lắm. Chỉ vì cái thằng ẻo lả này mà vợ chồng e lục đục. Đêm nào vợ em nó cũng ôm đt cày hậu vệ mặt trời, có hôm còn mơ ngủ gọi Jong Jong, Ki Ki cái đ-éo gì nữa... Cụ nghe xong bảo, thằng ngu này sao mày ko gọi a ra cùng tế sống nó. Giờ biết tìm nó nơi đâu, Joong Joong Ki Ki cái đ-éo gì ơi. Uất lắm các bác ạ.
Tại sao điệp viên tình báo Nam kỳ ko thể tồn tại ở Bắc việt?? Sau khi vụ án tình báo Vũ ngọc nhạ lừng danh bị phát giác và ra tòa chịu án, Tổng thống Nam Kỳ bực phát điên, lập tức triệu tập bộ trưởng quốc phòng và cục chưởng cục tình báo lại : - Tại sao Sài gòn có đến 20 nghìn điệp viên Bắc Việt hoạt động, mà các anh ko đưa được 1 tình báo của sài gòn vào bắc việt ? các anh làm ăn kiểu đ-éo gì đó ?? chúng nó hàng ngày chém gió với chính tôi, mà tình báo các anh không có 1 mống nào để nói chuyện đc với 1 thàng dân đen bắc việt ?? - Đừng lo thưa ngài, tôi đã cử 3 điệp viên hạng nhất của chúng ta, được đào tạo suốt 10 năm ở Mĩ dưới sự chỉ đạo trực tiếp của sếp trưởng CIA, họ đã thâm nhập thành công Bắc việt, chúng ta đang chờ thông tin của họ. Lại kể 3 điệp viên lừng danh Nam kỳ anh Hai chột, chuyên gia chất nổ, kĩ sư chuyên phá cầu, bắn súng chính xác bàng cả hai tay, anh đã thâm nhập thành công 1 gia đình bần nông bắc kì mõm vẩu, nhưng chửa kịp làm gì, anh đã bị trói gô, đánh 1 trận tõa như chó bả, khiêng thảng lên huyện đội. Anh bị lộ do hỏi nhà chủ xin ... giấy chùi đít, hóa ra thời đó ở làng quê bắc kì, đ-éo ai chùi đít hết, họ quẹt đít bàng cái que, thế là anh bị lộ. sau khi được công an huyện sử dụng nghiệp vụ đấu tranh 1 cách cương quyết, anh khai cả hũ bạc cụ nội anh chôn tận cà mau, vì chịu đ-éo nổi đòn bắc kì chưởng bộ. Điệp viên lừng danh thứ 2 Ba Lé, chuyên gia sử dụng chất độc kiêm bắn tỉa, anh cũng thâm nhập thành công và như thường lệ, anh bị đánh, trói và khiêng lên huyện đội, anh cũng khai tốc tộc, cả 10 cây vàng kim thành bà ngoại anh chôn năm ngoái ở Mỏ cày. Anh bị phát hiện do dùng khăn lău mồm.. Hóa ra ở làng quê bắc bộ thời đó, ngoài dùng que quệt đít, họ dùng đũa quệt mồm, sau đó súc miệng nước trà òng ọc, rồi nuốt chửng. Anh Ba Lé chưa update đc chiêu này. Điệp viên cuối cùng Tư Vẩu, là điệp viên thiên tài, anh là chuyên gia về thuốc nổ, đặt mìn, bắn tỉa, đánh độc, chơi súng cả 2 tay, chuyên gia về võ có thể lộn 3 vòng đá bẩy phát vào gan, anh đã đến được Hanoi, thủ đô ngàn năm văn hiến. Thế nhưng vừa đến kinh đô, anh đã bị tóm sống, trói gô, khiêng lên ti công an, chỉ sau màn chào buồng chưa cần sử dụng nghiệp vụ, anh đã khai tuốt tuột, cả rương vòng nhẫn dân chuyền cụ anh chôn ở củ chi, quá đen cho 3 điệp viên lừng danh Nam Kỳ. Anh tư Vẩu bị phát hiện rất tình cờ, do anh hay nói câu : Cảm ơn. Hóa ra ở Bắc Kỳ thời đó, đ-éo ai cám ơn ai hết.
Yêu nhau theo kiểu...ăn đong Tình anh rỏ giọt , khổ ko hở giời Em buồn cho cái giếng thơi Nước ko đủ đổ đầy cơi đựng giầu...
ĐƠN XIN TỪ CHỨC CỦA TỬ THẦN XỨ AN NAM MÍT Kính gửi: Diêm Vương đại ka… Đồng kính gửi ông Trưởng ban tổ chức Âm ty địa ngục… Thôi em nghỉ việc. Chứ cứ như này tổn thọ lắm. Dù em là thần chết thì vẫn phải ngỏm củ tỏi như người thường. Hôm rồi, em áp giải một thằng cu chết vì đua xe xuống địa ngục trình các ca. Mịa kiếp, đang ngồi trên xe tang chở quan tài nó thì em gặp sao quả tạ. Đám hiếu đang đi bình thường, chả biết đứa sửu nhi đ-éo nào ở bên đường nghịch ngu cầm còi thổi toe một phát. Thằng tài xế xe tang giật mình, tưởng công an thổi còi phạt, như một phản xạ tự nhiên, nó dí ga bỏ chạy. Xe tang trở thành xe điên. Kết quả: Đ-uỵt cụ, cả em, cái xe lẫn cỗ quan tài nằm phơi bụng dưới ruộng. May mà em có võ chứ không chăc đứt con mẹ nó rồi các ca ạ. Đấy, sinh nghề tử nghiệp nó là ở đấy chứ ở đâu. Ai bảo tử thần không thể chết ? Cay nhất là sau em mới biết chú cầm vô lăng hôm ấy chỉ là thằng khóc thuê thích oai nên xin tài xế cho cầm lái tí lấy số má…Thằng cha nhà nó… Sau em tóm được nó định hỏi cho ra nhẽ, nó tỉnh bơ bảo xưa tôi đi bộ đội lái cả xe tăng nên nghĩ xe tang là cái cứt gì mà không lái được…Vãi con mịa nó đái… Mà cái xứ này lạ lắm. Ở đâu kiêng nể, sợ sệt thần chết chứ xứ này thì không nhé. Vượt đèn đỏ, không đội nồi cơm điện, rồi xe điên, xe tâm thần, cả thằng bảo vệ, đứa rửa xe, chưa biết vô lăng tròn méo ra sao cũng ngồi lên làm tài xế…Thằng nào cũng nghĩ mình là tay đua công thức một. Cỡ Michael Schumacher, Fernando Alonso, Sebastian Vettel hay đại loại một ông nào giông giống như thế… Ấy là chỉ là chuyện trên đường. Chưa kể việc cưa bom hai đứa giữ hai đầu, hai đứa cầm cưa kéo kèn kẹt, một cơ số đứa chầu hẫu ngồi xem như chó xem tát ao, hoặc chuyện phun thuốc bảo vệ thực vật bừa bãi, làng ung thư mọc lên như nấm sau mưa…Vân vân và vân vân… Chết thì chết chứ tuyệt nhiên không thấy đứa nào sợ chết. Đứa nào cũng bảo chắc thần chết quên mình. Mả cha chúng nó. Em là tử thần chứ có phải Chí Phèo đ-éo đâu mà chúng nó tư duy theo kiều dân làng Vũ Đại “chắc nó trừ mình ra”. Nhiều đêm về, em nằm vắt chân lên trán, khóc hết nước mắt vì tủi thân. Đ-uỵt cụ, làm thần chết mà dân nó không xem ra cái đinh gì thì nhục hơn cả đi mua dâm bị bắt rồi bị tung ảnh nóng lên mạng… Xúc phạm “nghệ sĩ” một cách quá đáng… Em cũng kiệt sức rồi. Biên chế thì các ca không cho thêm (có cho thì cũng tuyền con cháu, rặt một lũ ăn hại), trong khi số kẻ chết vì ngu không ngừng tăng lên. Em quá tải, Em ốm. Em cảm thấy đ-éo đủ khả năng để theo cái nghiệp chết chóc này nữa… Thôi, các ca cho em nghỉ. Thà về làm soái ca cho đời nó thèm còn sướng gấp vạn lần… Mong các ca đèn giời soi xét… Ký tên: Thần chết xứ An na mít…
Tuổi hoa niên ngày ba cữ là thường. Tôi say sưa qua từng chai lớn nhỏ. Ai bảo lai rai là khổ? Tôi mơ màng nghe men vút lên cao. Có những ngày say xỉn, té ở cầu ao, Vợ bắt được chưa mắng câu nào đã khóc . Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích: - Chị giận rồi, tối qua ngủ với em.
1 đại gia tuyển vợ còn chinh. Cô gái muốn lấy đại gia, nhưng ko còn chinh. Đến BS nhờ vá. BS bảo phải dùng 2 cái màng nhĩ. Đồng ý. Khi BS đòi tiền công. Cổ dạng hai chân bảo nói vào đây mới nghe được.
Học trò trường huyện ngày năm ấy anh tán tỉnh em , tấp tểnh thơ Có buổi học về hai đứa trốn Rúc mẹ ngay vào giữa bãi ngô Lá ngô nom thế nhưng hơi sắc Hai đứa làm luôn chẳng dạo đầu Mãn cuộc trên người toàn vết cứa Em về tận cửa vẫn kêu đau em đi phố huyện đau diều lắm Trường huyện giờ xây kiểu khác zồi Thế mà hôm nay anh mới biết Tình ta như chuyện bướm-chym thôi
Có gái lấy chồng TSKH. Đêm tân hôn. Chồng lôi sách ra đọc. Cạnh giường đặt miếng bọt biển sũng nước để làm ướt ngón tay, lật trang cho tiện. Hôm sau cô mách mẹ chồng, bà xui vứt miếng bọt biển đi. Tối chồng lại lôi sách ra, ko thấy miếng bọt biển. Bảo: - em yêu, cởi quần và dạng chân ra Rồi thọc ngón tay vào đó. Mẹ chồng nhòm qua khe cửa - ơn trời Sáng hôm sau hỏi con dâu - sao? - Chẳng sao. Đọc suốt đêm - thấy nó thọc tay vào mà? - làm ướt tay để lật trang cho tiện.
NHẬT KÝ NGÀY 1.4 Sáng ra, đi mấy trăm cái chợ, tìm mỏi mắt mua mớ rau phun thuốc bảo vệ thực vật mà chả thấy. Tuyền rau sạch mới đau mề chứ. Thất vọng, quyết định nhịn đói... Về nhà, lại nhận được hung tin, từ nay trở đi, giá điện, giá xăng sẽ liên tục giảm. Trong khi lương tăng vùn vụt...Lại phải đau đầu nghĩ cách tiêu tiền. Phen này, có khi chết bất đắc kỷ tử vì giàu...Buồn ơi là sầu... Lên mạng, thấy nói mấy chục ngàn giáo viên viết đơn xin bỏ nghề vì bị Bộ GD ép đi dạy thêm. Khổ...không cẩn thận là mất dạy cả đám... Bộ y tế cho biết từ nay sẽ có bác sĩ đến tận nhà tiêm vắc xin cho các cháu. Gọi phát có ngay...chỉ trong một nốt nhạc... Lại nghe nói, sắp có bảo tàng trưng bày về chủ đề tắc đường và tai nạn giao thông. Để con cháu sau này còn biết tắc đường , tai nạn từng một thời hoành hành ở ngày chỗ chúng nó vấn sống hàng ngày, chứ éo phải chuyện trên sao hỏa... Tổ chức y tế thế giới kiến nghị Việt Nam cần phải có biện pháp khẩn cấp cứu lấy môi trường sắp tiếp cận mức độ vô trùng. Giải pháp đưa ra là nhập khẩu bụi và khí thải từ nước ngoài rồi phun vào bầu không khí...Làm ngay và luôn...Không thì chết con mịa cả đám vì sạch... Tin cuối cùng từ trung tâm kiểm định chất lượng: Hàng Tung Của tuyền chất lượng cao, kể cả ống nước đang lắp đặt chỗ cấp nước sông Đà...
SỰ TÍCH SỌ DỪA THỜI THỬ ADN Ngày nảy ngày nay, có một cặp vợ chồng đại gia giàu vãi con mẹ nó đái. Họ hiền lành, chăm chỉ “cày cuốc”, xúc than, đóng gạch không kể ngày đêm mà mãi chẳng có một mụn con. Một hôm, người vợ phi xe phân khối lớn vào rừng đi phượt. Chẳng may, xe hết xăng. Trời nắng to, ngồi khóc tiếng mán một lúc, mấy chai lavie lại quên mất ở nhà, khát quá, thấy cái sọ dừa bên gốc cây đựng đầy nước, bà bèn bưng lên uống. Thế rồi về nhà, bà thấy trong mình khác lạ, toàn thèm ăn bim bim mới uống nước mía. Hay là nghén con mẹ nó rồi, bà nghĩ. Bèn sai chồng đi mua que thử thai về thử. Kết quả: hai vạch. Vợ chồng mừng còn hơn nạn nhân Liên kết Việt được nhận lại tiền, tổ chức lên bar ăn mừng thâu đêm suốt sáng… Đến ngày mãn nguyệt khai hoa, đại gia đưa vợ vào viện C. Bà sinh ra một đứa con không có chân tay, mình mẩy tròn lông lốc như một quả dừa. Đại gia buồn, chẳng thèm thiết tha vợ con đẻ đái ra làm sao, bỏ về nhà tắm rửa sạch sẽ, thắp hương xin lỗi tổ tiên, xong vạch quần, lôi “bộ ấm chén” kê lên thớt bắt đầu nghị án: Tao với mày sinh ra đã có nhau. Tao ăn ở với mày đâu đến nỗi. Sướng khổ buồn vui đói no đều chia sẻ. Thỉnh thoảng, thương mày vất vả, tao còn dấu vợ cho mày đi ăn món lạ ở ngoài. Thế mà sướng không biết sướng, lại còn bố láo bố toét. Có mỗi cái việc tạo cho tao thằng ku nỗi dõi cũng éo xong. Hôm nay, tao tuyên bố cắt phăng mày, băm nhỏ, làm thức ăn cho vịt, khỏi phải nuôi báo cô cái giống vô dụng… “Thằng nhỏ” của đại gia nghe thế, mới ngóc đầu lên, nước mắt ràn rụa mà rằng ông chủ ơi, oan cho con, ông thử sờ lên đầu xem đã mọc cái sừng to bằng sừng tê giác chưa, chứ còn con, lúc cho anh em tinh binh xông lên đồn, đã thấy thằng khác ngự cmn ở đó rồi, được quả trấng chín nó xơi mất thì còn làm ăn gì nữa. Không tin con, ông cứ đem cục thịt tròn lông lốc kia đi thử ADN thì biết. Có kết quả rồi, ông có xử, con có chết cũng cam lòng… Nghe lời anh bạn nhỏ, đại gia đến trung tâm xét nghiệm AND. Đến giờ nhận kết quả, đại gia đắng con mẹ nó lòng nhận tin sét đánh ngang tai. Cục thịt kia chả phải con ông. Bà Giám đốc Trung tâm bảo ADN này nó lạ lắm, tôi đang nghi không phải của người. Nói xong, bà nhấc máy gọi cho mấy trăm thằng lá cải. Chỉ trong phút chốc trên mạng tràn ngập thông tin, đại loại: - Đi thử ADN mới biết con vợ đẻ ra không thuộc giống người. - Đại gia X bị người ngoài hành tinh cắm sừng. - Vợ đại gia có thai qua đường miệng (chuẩn nhể, vì uống nước mà)… - Vân vân và vân vân… Tất nhiên là chia tay, chia chân, chia của, chia cả kim cương nữa… cãi nhau như mổ bò… Sọ Dừa lớn lên thành một chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Chàng vùi đầu vào sách vở, quên hết sự đời, phấn đấu lên đến hàm giáo sư tiến...xĩ để nghiên cứu hòng tìm ra đáp án của đời mình, rằng mình là ai và mình từ đâu đến ? Một hôm, chàng đang ngập ngụa trong đống tài liệu, có ông tiều phu già lụ khụ đến gặp . Lão bảo: Dừa ơi, bố mày đây. Nghiên mới cứu làm éo gì cho phí thời gian hả con ?. Sọ Dừa lớ ngớ: Sao bà giám đốc Trung tâm ADN bảo gen của con là nguồn gen rất lạ. Lão tiều phu văng tục: Mẹ, nó câu view nên nổ thế. Bố cam đoan hôm í bố lên rừng lấy củi, trước đó có nốc ít bia, buồn đái quá, đi ngang thấy cái sọ dừa rỗng không nên tương một bãi. Ngờ đâu có ít tinh binh rơi theo. Mẹ mày khát nước , tưởng nước mưa nên uống vào, về nhà có thai rồi sinh mày… Nghe đến đấy, giáo sư Sọ Dừa bất tỉnh nhân sự rồi qua đời. Không trăng trối, tức là chết không kịp ngáp. Ôi ! Vãi cả ADN…
ĐẠI GIA Gặp đại gia, mình hào hứng, anh anh mua cái xi líp của em X đi, đang đấu giá đấy để rồi được ăn trưa với người nổi tiếng. Đại gia lườm mình, mặt lạnh như cứt ngâm bảo anh chỉ lên giường vơi người nổi tiếng thôi, ăn trưa tức bụng lắm. Mình chán hẳn, nói vớt, tưởng anh thích. Ừ thì đé-o ai mà chả thích, dưng anh thích là phải nhích cho được, không phí cái thích của mình đi. Ôi, anh đúng là đại gia thật. Một tối, đại gia gọi lên nhà hầu ruợu. Thật là vinh hạnh. Đại gia bảo mày chả được cái tích sự đé-o gì, chỉ có rượu mới hót là giỏi, dưng thế mới hay, anh thích. Bữa rượu của đại gia tưởng thế nào hoá ra chả có mẹ, mỗi tẹo rau sống, tí sa lát trộn, vài miến cá hồi nướng nhưng rượu thì quả có kinh, chai bầu, chai nhọn la liệt, tuyền chữ Tây làm cho mình vốn sành về đớp hít cũng đé-o biết Tây nào là Tây nào. Đại gia tự tay rót rượu mời mình. Ấy chết, ai lại thế, anh để em. Mày biết đé-o gì mà rót, rượu nhà anh uống phải có thức, có kiểu, hiểu chửa? Vầng, anh dạy phải, ngữ đớp hít thô tục như em thì biết thế đé-o. Mỗi chai, đại gia rót mỗi người một ly, rồi lại chuyển sang chai khác và rót cũng thế, thi thoảng lại đổi ly uống cho phải kiểu. Thú phết nhưng xong một lượt đã thấy lơ mơ như đang đi tơ. Mình hỏi anh có gì dạy bảo hay khiến sai, đại gia khà khà, mày chưa đến tuổi, rượu thôi. Rượu sắp tàn thì một em xinh như Tây lai, tơ trẻ như măng thư thái đi vào, vai đeo túi Xi-Cây da, nước hoa thơm ngào ngạt. Em gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi với mình rồi nói khẽ , chào anh rồi vòng ra sau ghế quàng vai đại gai hôn cái chụt phát lên má. Hình như em mới đi chơi đâu về. Đại gia cười mãn nguyện nhưng chẳng giới thiệu là ai, em mở tủ lạnh lấy chai nước suối, chân đi kẻ chỉ, thủng thẳng lên lầu. Đại gia có khác, con cái xinh đẹp, quý phái đến thế là cùng. Mình nghĩ bụng. Đại gia bảo uống tuần rượu cuối cùng nhá, thượng hạng lắm, rồi cong đít móc ở gầm tủ bếp đề co theo lối Tây ra một hũ rượu đen kịt, tiện tay móc luôn trên chạn hai quả cốc sứ cổ kính, rót nắn nót, nâng niu. Rượu thơm phưng phức mùi thảo dược, ngầy ngậy mùi quý hiếm giống nòi động vật. Mình không hỏi, ngửa cổ ực phát hết ngay. Hảo tửu! Nhìn đống rượu Tây la liệt trên bàn, thấy chúng hoa hoét và vô duyên đến lạ. Đại gia rót cho hết ly này đến ly khác, tợp, khà khí thế sung mãn lắm. Mình can bảo thôi anh, em say rồi. Đại ca bảo, không ép, nhưng để anh uống. Mình xin phép rồi lảo đảo ra về. Khật khừ ra cổng đã thấy em đứng đó nhún nhẩy, áo hai dây, quần soỌc bó háng trắng ngần, tai cắm phôn dây bé tý. Mình chào, bảo anh về nhé. Em gật. Mình hỏi với, em là con gái đại gia à? Chẳng thấy em nói gì, tay xèo lên vẫy vẫy. Tiếng đại gia trong nhà vọng ra, em ơi, đi tắm chưa? Nghe vang lắm. Mình nhớ hôm nay là sinh nhật đại gia, lần thứ 53.
Điệp vụ bất khả thi 2. Như tôi đã trình bày với anh chị bài trước, Tổng thống Nam Kì đã thất bại khi điều 3 điệp viên lừng danh vào đất bắc, ngài hết sức chán nản. Tính buông xuôi. Thì gặp ngay bộ trưởng quốc phòng giới thiệu 1 điệp viên lừng danh với bí số 069, anh ngoài tài sử dụng súng ngắn cả 2 tay, chuyên gia chất nổ, siêu cao thủ đặt mìn nhà hàng, chơi dao găm số 1 Saigon, hảo thủ môn võ rắn với tuyệt chiêu uyên ương liên hoàn cước và là chuyên gia về bắn tỉa.. Vì ra được hanoi là bất khả thi, anh chỉ cần đến được Nghệ An, nơi 1 lãnh tụ rất to bắc kì sẽ đến đọc diễn văn, nhiệm vụ của anh là đánh bom tung hỏa mù, và hạ anh lãnh tụ 1 phát đạn headshot vị trí giữa 2 lông mày. Nhiệm vụ này, ngoài anh ra, toàn bộ nam Kỳ không có người thứ 2 cáng đc. Anh tập thổ ngữ: úi chu cha, tập hỏi: rứa mô chừ, thậm chí khi giao cấu lên đỉnh, anh thay vì kêu " Ối trời ơi phê quá" thì anh tập rên : "tổ cha bay sướng dữ hè...". Rút kinh nghiệp các điệp biên trước, anh học chùi đít bằng que, chùi mồm bằng đũa, đ-éo bao giờ nói cám ơn lẫn xin lỗi, tập cắn rau lang, tập ăn cá gỗ. Nghệ An thời đó đói đến nỗi bà con đ-éo có gì ăn, họ treo 1 con cá gỗ giữa nhà, đến bữa thì ngắm cá chép chép miệng giả vờ nhai, thế là xong bữa. Chàng điệp viên của chúng ta đương nhiên học ăn cá gỗ rất nhanh, anh cũng chép miệng như dân cá gỗ xịn, và chép ít lần do sợ ăn nhiều cá kho khát nước, Nghệ an hồi đó, đến nước cũng đ-éo có luôn. Tóm lại anh sẽ không phạm sai lầm nào. Với vỏ ngoài là người buôn cá gỗ dạo, anh không khó khăn đến đc nghệ an, ẩn ở nhà 1 bần nông mắt toét, chờ ngày hành sự. Thế nhưng, chỉ sau 1 tuần, anh bị trói gô lại như 1 con chó, bị đấm 1 trận má nhìn hổng ra, được khiêng lên ty công an thẩm vấn, mặc dù đau rã người, nhưng anh vẫn hết sức khâm phục những người công an trung kì, anh e dè hổi 1 câu : - Các ngài giỏi quá, các ngài có thể cho tôi biết, tôi đã phạm sai lầm gì để bị phát hiện ?? - Vì mày bị tóm rồi lên tao không cần giấu - trưởng ty công an trung kì trả lời. - Trung Kỳ bọn tao cả tuần mới ỉa 1 lần là người có ăn, dân đen tuyệt đối cả tháng đ-éo cần ỉa, có ăn Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá... đâu mà mà ỉa... mày thấy ai ăn cá gỗ mà ỉa đc chưa ? - Mày bị phát hiện do ngày nào cũng đi ỉa, mà mày nói mày là người trung kỳ, vậy mày phải là điệp viên. Chàng điệp viên đấm ngực kêu trời, anh thụ án vài niên rồi được trao đổi ở bến hải 1973. Tổng thống Nam kỳ từ đó bỏ hoàn toàn ý định tung điệp viên ra Bắc việt.
Ngày xưa hồi chưa đi đại học chữ to, tôi tranh thủ vào lò bánh mì làm thêm. Lò bánh thì nóng vãi mọi thứ ra rồi, hè cũng như đông chúng tôi cởi trần trùng trục, quần quật, nặn nặn, nhào nhào, hấp hấp luôn tay luôn chân. Lúc nào cũng toát rã bồ hôi, ngứa ngáy, khó chịu. Cùng lò với tôi có anh Bành tuổi vừa đôi tám bé loắt choắt nhưng yêu hơi bị hăng. Người yêu anh Bành là cô Mí rất xinh nhưng hơi vẩu. Cuối mỗi ca làm cô Mí hay đạp xe đến đón anh Bành, cả hai ríu rít như đôi sam. A Bành thường thó cặp bánh mì cỡ đại tặng cô Mí. Cô Mí thích lắm, nàng hay reo lên, em thích ăn cái đầu bánh mì ý, nó nướng hơi cháy, mầu đen đen, thơm thơm, giòn lắm. A Bành bảo, em thích a sẽ nướng bánh mì trong em suốt đời. Cả hai cười hihi, mẹ kiếp gato vãi cả đái. Một hôm anh Bành chưa ra khỏi lò, tôi gọi cô Mí rồi bảo, Mí, Mí em vào xem Bành nó làm gì, phụ nó tí. Cô Mí nhanh nhảu xông vào. Vừa thấy chui vào đã lại thấy cô phóng ra trớ mật xanh mật vàng rồi cong đít chạy mất. Từ bấy về sau tịnh không thấy Mí quay lại lò bánh. Anh Bành thất tình dọa chém cả ông chủ. Mãi sau này tôi gặp lại cô Mí đang bán bánh ngô nướng gần trường. Cô Mí kể, mẹ tiên nhân nó, em nhìn thấy nó vừa đi vừa hát xong cầm bánh mì gãi lưng soàn soạt. Thế mà ngày nào nó cũng để dành cho em 2 cái bánh đầu đen đen. Tôi phải bảo, bùa yêu của anh Bành đấy. Tại nó yêu em quá đấy thôi. Hehe nghe xong cô Mí rớm nước mắt. Ps: Liu ý các a chị khi mua bánh mì dọc đường đừng chọn cái đầu hơi chay cháy, đen đen nhé.