NHỮNG CHUYỆN THỐI TAI CHAI ĐÍT. Mùa hạ, mùa thi, mùa chia li. Há há, đây đại loại là những con chữ bọn tôi hay tô đậm ở đầu trang lưu bút. Tôi không hiểu trò lưu bút này có từ bao giờ, nhưng với lũ học trò nhà quê bọn tôi hồi đó thì kinh thiên động địa lắm. Những đứa có điều kiện thì sắm cả quyển lưu bút to vật, dày cộp, bìa cứng, gáy hồng. Cẩu thả và chán đời như tôi cũng chạy hiệu sách mua một quyển mỏng, bé tí hỉn để có cái cho bạn bè chép vào. Nhưng chắc sổ lưu bút tôi xấu nên chúng ngại viết. Bằng chứng là chỉ ghi mỗi chữ " nhớ mãi", thêm cái ngày tháng năm và ký tên. Những quyển đèm đẹp, nhất là lại thuộc sở hữu của những bạn gái xinh xinh thì ôi thôi, chi chít mực đỏ mực đen và những hình thù lạ mắt. Bọn tôi chia tay nhau giữa tháng 5, trước kì thi tốt nghiệp ít ngày. Lớp có ba chục đứa, mỗi đứa góp mười nghìn. Bọn con gái chia nhau mua bán. Cũng hoa, cũng bánh, cũng nước ngọt, cũng bia. Chúng gọi là liên hoan ngọt, kê bàn đánh chén ngay tại lớp. Ngày ấy tôi mới lớn nhưng bia rượu đã thành thần. Chuyện,tôi chuyên uống trộm rượu của bố tôi mà lị. Thế nên trong khi chúng bạn tranh nhau nước ngọt thì tôi lại tỉ mẩn bú bia. Một vài đứa đú cùng tôi nhưng được vài ngụm là nhăn mặt, phun phè phè. Tôi xơi tất. Say nằm chổng kềnh lên bàn xem chúng bạn ôm nhau khóc lóc ỉ ôi. Nẫu lắm. Rồi chúng tôi thi tốt nghiệp. Gọi là thi cho oai, chứ thực ra là đi luyện chép chính tả. Bởi bài giải người ta làm hết cho rồi, phát tận tay, tha hồ chép. Đứa nào chép đúng - đủ - đẹp thì điểm cao. Cẩu thả ngớ ngẩn như tôi cũng chót vót. Cũng có vài đứa trượt, lý do duy nhất là chép chậm. Ai đời học đến lớp 12 rồi mà vửa chép, vửa...đánh vần. Tượt là phải. Nằm nhà ôn thi đại học, buồn phát vãi. Mà tôi cũng chả ôn iếc gì. Mẹ tôi bắt chăn lợn là chính, sểnh ra thì tôi tót đi nhảy cầu tắm sông, đá bóng bưởi. Tôi cứ ngây thơ nghĩ, đi thi đại học chắc người ta cũng giải sẵn cho mình rồi. Nhưng tôi cũng chột dạ khi thấy lũ bạn ôn ngày ôn đêm, thày đông thày tây. Bộ đề, sách tham khảo, nâng cao chặt cặp. Đã thế chúng hay vào nhà í ới rủ đi ôn cùng nên cái nhẽ sốt ruột càng thêm hung tợn. Tôi xin mẹ mấy chục bạc mua bộ đề đi ôn thi cùng lũ bạn. Đấy là tôi đánh lừa thôi. Chủ tâm của tôi nó khác. Đại khái như tôi trốn được việc nhà, viêc hầu hạ mấy con lợn, lại vừa có tiền để tính việc riêng. Tôi nhét tiền, rong xe đi thị xã, nói đi mua bộ đề, mặc dù hiệu sách ngoài phố huyện cũng bán đầy. Tôi nại lý do dưới thị xã bộ đề mới hơn, mà lại rẻ. Tôi lượn khắp. Tiền găm chặt. Tôi đi tìm mua cái quần đùi Thái màu đỏ tía có viền xanh, hai túi hai bên kéo bằng khóa. Đó là ước mơ của tôi. Tôi thích cái quần đùi đó, mặc đi chơi hay đá bóng đều tuyệt. Lũ bạn tôi chúng đã mặc đầy ra rồi, nhưng không hiểu sao mẹ tôi lại không mua, mà lại bắt tôi mặc tuyền quần đùi bộ đội mỏng dính quăn tít hay quần sô cháo lòng cứng còng. Mua được cái quần đùi thì còn thừa có mấy nghìn. Tôi ra công viên trung tâm ăn một bụng kem phố ( kem này bán tiệm, khác kem quê bán rong, bóp còi bóng nhựa). Vẫn còn thừa, tôi lại đi chơi trò bắn súng nhựa ăn giải, ném vòng cổ vịt nhận quà. Tối mịt mới về. Nhưng tôi khôn lắm. Trước khi về thì rẽ nhà thằng bạn ngoài đường cái, nói khó với nó mượn bộ đề về trình mẹ tôi xem. Khổ cái là sáng mai lại phải lật đật nhắm mở mang giả sớm. Có hề gì, cái xó tôi ngồi học mẹ tôi chả ngó nghiêng bao giờ. Đánh lừa và giấu diếm tốt. Từ hôm có cái quần mới, tôi mặc cả ngày. Đi đâu tôi cũng diễu dện khệnh khạng hiên ngang. Cái dây buộc trắng bóc xâu ngầm bên trong được tôi buộc kiểu cách và thả ra ngoài. Hai túi hai bên tôi mở khóa, xọc hai tay vào tạo dáng. Mẹ tôi để í, hỏi quần lấy ở đâu. Tôi nói bừa, chia tay bạn gái tặng. Mẹ tôi nhăn mặt, bảo chắc con ấy bị hâm. Chả có đứa con gái nào lại đi tặng quần đùi cho bạn trai cả. Tôi đánh bài lờ lớ lơ, hơ hơ... Có cớ đi học ôn nên tôi lượn như sáo tập bay, thoát hẳn được việc nhà và hầu hạ lũ lợn. Mỗi tội buồn. Vì tôi có đi học chó đâu. Cứ vác một cặp to tướng nhưng trong tuyền sách vở đồng nát, tôi ra ngoài đường cái ngồi. Tất nhiên là kiếm cái xó nào kin kín, như gốc cây xà cừ chả hạn. Canh đúng giờ là về. Cứ thế mãi tôi đâm chán. Tôi dịch đít từ gốc xà cừ sang quán nước cạnh đó không xa. Chả có gì đâu, chỉ là mấy tấm phên tre quây tạm, cái sạp đóng bằng gỗ tạp bày mấy chai bia cọp, dăm bao thuốc lá, ít lọ kẹo mấu, kẹo lạc, kẹo dồi. Cả mấy chai sa sâm, vài rổ con con táo vườn, ổi ương cóc nhái. Bà chủ gánh hàng là người làng bên, tôi không lạ. Cái tôi lạ là con gái bà, tên Tơ Hồng, chả biết sinh năm nao mà hồng hào, to nhớn. Thi thoảng nó hay ngồi trông quán hộ. Lúc đầu tôi chỉ nhì nhằng cái kẹo dồi, quả ổi cóc. Những thứ đó tôi ăn giả tiền ngay vì nó không đáng mấy. Sau tôi uống thêm cả sa sâm, cả bia cọp. Rồi tôi nợ. Tôi tính đến khi đi thi đại học, có ít tiền mẹ cho sẽ giả hết. Tôi cần chỗ đặt mông hơn là những thứ tôi ăn uống kia. Chán cái là mông nó không biết ngượng, nên tôi phải cắm mặt mà uống ăn để chữa thẹn. Phải lấy cái mặt thay cho cái mông. Làm người phải biết xấu hổ chứ. Huống hồ, trước mặt tôi là con Tơ Hồng xinh nức nở. Con Tơ Hồng thích tôi lắm. Nó há mồm nuốt hết những gì tôi nổ, tuyền những thứ lãng đãng trên giời. Nhưng tất cả không qua mắt mẹ nó, bà chủ gánh hàng và cũng là chủ nợ của tôi. Và bà giở chứng, cấm tiệt tôi lê la. Và đòi nợ. Tôi biết bà làm thế vì sao. Tôi gạ một thằng cùng làng để bán đi cái quần đùi Thái. Nhưng nó không mua vì chê rộng mới cả đã giãn chun, mặc dù tôi đã đại hạ giá chỉ còn phân nửa. Thế này thì gay thật. Đói ăn vụng, túng làm liều. Vào một buổi trưa nồng nặc gió Lào, tôi bê gọn con gà mái đang mải mê ấp trứng đem bán cho phường đồng nát lưu manh. Tôi giả xong món nợ, đổi lại được nghe bài chửi mất gà mẹ tôi tế từ tinh mơ cho đến...vươn thở. Tôi được ăn đủ thứ trong bài chửi đó, tinh là những thứ cao quý của đàn bà, nết na và danh giá lắm. Thi thoảng đâu đó trên đường đời tấp nập tôi vẫn bắt gặp hình ảnh chiếc quần đùi Thái thần thánh và bài chửi mất gà. Lòng tôi rộ lên những xót xa và cả những niềm hân hoan khó tả. p/s: đứa lào coi cọp hok thank sẽ trượt lô
Em đừng chểnh mảng đường iêu Dù cho đồng ruộng ít nhiều khô khan Iêu đi xuân cũng sắp tàn Đừng như bướm trắng mơ màng bến sông Bao năm biết có còn hồng ? Bao năm ruộng cứ để ko thế à ? Lâu ngày héo mẹ lá đa Râu tây cũng chỉ gọi là lơ thơ p/s Tôi nào dám mộng dám mơ Dưng em hàng xóm tơ hơ nõ nường Nhìn sang cứ thấy muốn tương Toàn mơ đến chuyện chiếu giường , khổ không Giá như em ấy có chồng Giá như đừng có giổng mông gọi mời Tôi là con ngưởi con người Có phải là phật là giời đ-éo đâu Tằm nào mà chẳng thích dâu Chim nào chẳng muốn lộn đầu , ô hay ! p/s: đứa lào coi cọp hok thank sẽ trượt lô
Ngày em mặc áo cô dâu Lên xe hoa chớ ngoái đầu nhìn anh Đường yêu anh lại một mình Yêu em thì dẫu vô hình vẫn yêu Đời còn bao tuổi để tiêu Tình còn có đủ để chiều nhân gian Thôi đành lỡ chuyến đò ngang Từ nay tan giấc mộng vàng , đành thôi( giống thất tình chửa ?)
THÁNG BA NĂM NGOÁI . Tháng 3 có ngài mồng 8 Gớm.. nhọc hết cả ông người Vện già rót chai diệu thuốc Lại còn nấu bữa ăn tươi . Nhớ hôm cái chiều mồng 7 Nhắn tin bố về sớm nha Em vừa tắm xong gòi đấy Gớm.. thơm thơm cả góc nhà . Tộ xư đ-éo gì máo thế Ông mài giờ tuổi đã già Một cái đã là cố lắm Thế mà cứ bắt… nhân ba… khà khà . . THÁNG BA NĂM NAY . Năm nay tôi dút kinh nghiệm Đầu tháng đi bố vùng cao Tháng ba mí cả mồng 8 Tôi ở lại mí đồng bào . Sơn lữ chỉ cần một cái Giáo bản chả bắt nhân ba Tối mời diệu ngô cá suối Đêm về tôi tặng pháo hoa…. . Sơn lữ ị vào mồng 8 Giáo bản phẹt vào tháng ba Tôi tặng gái miền sơn cước Cả một…. vạt đồi đầy hoa… thế mới thích… hehe
THÁNG BA tháng ba về ngang qua ngõ vườn ai nở đóa tường vi bồi hồi thương câu hát cũ dùng dằng kẻ ở người đi . tháng ba, có cô hàng xóm chơi vơi hong mảnh yếm đào hình như bóng con bướm trắng chập chờn trong nắng hanh hao . tháng ba có lần cụ lý gào lên giữa lúc hội làng : …lâu rồi không ăn phạt vạ nhẽ nào hết đứa ..chửa hoang… . tháng ba về qua chùa cổ sư ông thõng cái chày kình tiểu đồng khua vang tiếng mõ vãi già hổn hển câu kinh . tháng ba nồng nàn men diệu tương phùng bạn rót tràn tay bùi ngùi những câu chuyện cũ khóc cười một thủa tỉnh say . tháng ba, của trời của đất tháng ba nào của riêng ai tháng ba muôn đời vẫn thế âm thầm nhặt những phôi phai