TƯ DUY TÂY-TÀU QUA CỜ VUA-CỜ TƯỚNG Không hỏi thì ai cũng biết, cơ bản Có 2 loại cờ nổi tiếng (tuỳ nước) là Cờ Vua (CV) và Cờ Tướng (CT). Khác với cờ vây (ít nổi tiếng hơn), bắt đầu với 1 bàn cờ trống, thì cả 2 loại cờ này phải dàn quân bố trận từ đầu ván.Cả 2 có những điểm tương đồng trong đường đi nước bước . Với mỗi một môn cờ, đều có những bộ óc tính toán khác nhau, và trong mỗi một ván cờ hay đều có sự biến ảo kì diệu làm cho người chơi và người xem thích thú. Riêng với xứ Lừa, nếu hỏi 10 ông Lừa thì đến 8 Lừa khoái CT. 2 thằng còn lại chỉ chơi CV hoặc ko biết chơi any thứ cờ nào. Nhưng cacc có tự hỏi vì sao bọn Tây Lông và thế giới chỉ chú trọng CV. Thậm chí chọn làm môn thể thao thi đấu Olympic??? Như đa phần ông Lừa, tôi biết CT hồi còn nhi đồng cũng, từ quán chè bồm thuốc lào của mấy lão già hói ăn-no-ko-bit-làm-gì ở đầu xóm,hehe. Chiều chiều chại ra xem mấy lão đốp chát pháo sĩ tượng, vui rất. Chủ yếu hóng thôi chứ cũng đ-éo máu mê lắm. Sau nhà tôi vào Nam, thì quan tâm đến CT cũng ít dần. Đến giờ khoản cờ bạc này vẫn kém. Còn về CV thì chỉ mới biết vài năm nay. Bài so sánh ngắn dưới đây bao gồm những phát hiện (ko mới) của tôi về 2 loại cờ cở… Một số điểm khác biệt bản chất như sau: #BÀN CỜ: – CT: Mở đầu là bờ cõi rộng lớn, chiếm 2/3 bàn cờ. Không có chỗ cho thiên nhiên và công cộng. – CV: Chiếm 1/4 bàn cờ, khoảng không chung rộng lớn. #CÁCH CHƠI: – CT: Đi theo lối mòn đã vạch sẵn. Cũng là nơi khai sinh ra từ Đạo, nghĩa gốc là “con đường”. – CV: Phân biệt trắng đen rõ ràng, tư duy “bản chất hai vấn đề”. Không có lối mòn nên có tính sáng tạo cao. #TỐT: – CT: Là loại thí mạng đúng nghĩa. Trước khi qua sông (trong nhà) chỉ biết đi thẳng, giả mù, điếc dù có kẻ xấu đứng bên cạnh. Khi đi đến cuối bàn cờ (hết đời) vẫn là kiếp con tốt vô dụng. Luận: Tốt trong CT chỉ là đại diện cho đám dân đen bị bắt đi lính, tương lai của tốt là con tốt chết, mãi mãi kiếp giơ đầu chịu báng, thí mạng cho quân vương. Nó nằm ở hàng cuối cùng của thế trận đối phương, chỉ còn mỗi nước qua trái qua phải, ko có đường lui. – CV: Làm việc theo nhiệm vụ. Tính tình thẳng thắn từ đầu, đúng luật là xử, không cần phải “qua sông”. Lúc “trong nhà” được ưu ái hơn (đi lần 2 ô). Nếu phấn đấu đi đến cuối bàn cờ sẽ được thưởng xứng đáng, muốn thăng hàm lên con gì cũng được. Rõ ràng khái niệm về dân trong Phương Tây khoáng đạt hơn, nhân văn hơn, vì con người ta không bao giờ nợ bất kì một ai, nợ bất kì điều gì để phải sống cuộc đời vô nghĩa. Hãy tự mình đặt con vua trong bàn cờ là Niềm Tin vào thượng đế (a.k.a God) Và với niềm tin ấy, một người bình thường có thể trở thành bất kì ai mà họ muốn. #SĨ, TƯỢNG: – CT: Trung thành đến mức ngu muội, để làm hết phận sự, không được phép ra khỏi thành, chỉ có quanh quẩn để bảo vệ Vua. Nếu “cách tốt nhất để phòng thủ là tấn công” thì trong 10 quân cờ hết 4 2/5) con không thể tấn công. Đó là lý do tại sao dễ mất nước? – CV: Kiểu thực thi theo luật. Quy định trắng đen rõ ràng. Cũng là binh sĩ tham chiến nếu cần thiết. #PHÁO: – CT: Đánh nhờ núp sau lưng người khác, một cách lén lút. Cũng là biểu thị cho xứ sở phát minh ra thuốc nổ. – CV: Không có. #HẬU: – CT: Do không đề cao phụ nữ nên hoàn toàn không có bóng dáng nữ nhi nào trên bàn cờ. – CV: Yếu tố phụ nữ được đặt lên hàng đầu, quyền lực sau vua và quyền năng trên tất cả bàn cờ, kể cả vua. Đó là lý do tại sao người phương Tây hay đề cao “Đệ Nhất Phu Nhân”. Vậy đủ biết là Tây Lông coi trọng phụ nữ thế nào. #VUA (TƯỚNG): CT: Là nhân vật cực kì lười biếng, chỉ di chuyển trong ô vuông cố định, ru rú trong nhà xúi quân đi đánh. Cuối đời khi bị tấn công cũng chỉ biết chạy trốn quanh quẩn trong nhà, còn không dám chạy ra “ngoài đường”. Tính thù hằn cao và sâu đến nỗi hai con tướng không thể nhìn mặt nhau. Một cái kiểu kỵ huý. Luận: Con tướng trong cờ tướng rốt cuộc chỉ là một cái gì đó xa vời và vô ích cho ta phải toàn tâm toàn ý bảo vệ, phải ko? CV: Vua lại có thể vượt biên ải, đi khắp nơi trên bàn cờ, đến khắp mọi ngóc ngách, dù kinh nghiệm chiến trường phọt phẹt hơn con Tốt có chút xíu nhưng vẫn có thể kết hợp dồn ép đối phương. #CHIẾU TƯỚNG: – CT: Ép đến chết thì thôi. – CV: Không được dồn vào đường cùng, nếu không sẽ hoà. Biểu tượng mang tính nhân văn và vị tha. #TƯ DUY MƯU LƯỢC: – CT: Cũng như mưu kế, nền tảng là nhờ yếu tố bất ngờ, đánh lừa sự chú ý. – CV: Cảm giác thể hiện hết ý đồ cho đối phương, nhưng dù có biết cũng không thể thoát vì mọi thứ đã được tính theo guồng. À quên, nói riêng 1 chút về con Mã: Quân mã trong CV thì không bị cản những bước chân đi, người Phương Tây cơ hồ cổ súy cho thế giới tự do. Một bàn cờ nhỏ thế thôi nhưng cũng là kết tinh tư duy và triết lý của 2 nền văn minh Tây – Tàu. Ko hẳn cố ý dìm hàng CT, nhưng một ít phân tích thô lậu như trên thế thôi để thấy môn nào là ưu việt. Hiển nhiên cacc thấy ngài nai, CT chỉ loanh quanh bọn Đông Á, thân tiếng Hán. Còn Cờ Vua được đón nhận rộng rãi hơn có lẽ vì một số ý nghĩa nhân văn đằng sau nó. Đó là vì sao mãi sau này dân Nhật nhận ra muộn màng, để Fukugawa Yuikichi phải viết luận văn “Thoát Á” có tầm ảnh hưởng lên cả dân tộc, mới thấy Nho Giáo phong kiến ngày xưa, đã kéo con người Đông Á chậm tiến và ì ạch thế nào. Khổng giáo là thứ tà giáo níu kéo con người, bảo vệ cho vương công quyền quý, lê dân bách tính chỉ sống để bị làm cho mụ mị nuôi nấng hệ thống cai trị mà thôi. Gút lại rằng, nếu có một môn cờ đại diện cho tinh thần thể thao, sáng tạo, nhân văn cao thượng thì đó phải là cờ vua. Và nếu anh chị bắt đầu dạy cho con trẻ một môn cờ (aka trò chơi tư duy) thì hãy bắt đầu từ môn này, (not Chinese Chess).
Truyện lúc nửa đêm. Cấm trẻ em dưới 16 tuổi. Cạnh nhà em có bốn chị hàng xóm, chơi rất thân mí nhau. Chị gần nhà em nhất tên thân mật ở nhà là Vếu. Chị Vếu ở cách nhà chị Rốn chừng gang rưỡi tay. Nói chung là gần gặn. Cách nhà chị Rốn một vườn cây ( chủ yếu là trồng cỏ) là nhà chị Bườm. Chị Bườm xinh đẹp, mĩ miều, đài các nên khách khứa vào ra cứ gọi là tấp nập. Nhà chị ý dạng biệt thự cao cấp, núi nhân tạo mí hồ bơi đủ cả. Sát vách nhà chị Bườm là nhà chị Hậu...Môn. Chị này kín kẽ ít nói lắm, nhưng hễ cứ mở mồm câu nào là thối khẳn câu ý. Thâm nho vậy, nên khách khứa ít vào. Thỉnh thoảng có ai vào thì...nói chung là em hông nhìn thấy. Đêm qua, hình như nhà chị Bườm có cướp. Sáng nay vẫn thấy chị ấy nước mắt ngắn, nước dài trách móc mấy chị kia. Đại loại là: - Chị Vếu ơi! Chị tệ sao mà tệ. Đêm qua, thằng cướp nó vào nhà tôi, sục lên sục xuống thế, mà tôi gào chả thấy chị đâu. - Ối dời! Tôi sợ lắm, trước khi nó vào nhà chị, nó còn bóp cổ tôi mấy nhát đây nài. Rồi chỉ rầu rầu trách chị kia. - Chị Rốn ơi! Chị tệ sao mà tệ. Đêm qua nhà tôi có cướp, nó khua khoắng nhà tôi, tắm tùm tũm trong hồ nhà tôi...mà tôi gào như thế chả thấy chị đâu. - Ôi khổ! Tôi biết, tôi biết. Nhưng tôi sợ lắm, trước khi vào nhà chị, nó còn rê kiếm vài vòng xung quanh nhà tôi kia kìa. Lúc này, cơ chừng ấm ức quá, chỉ mới thút thít khóc mới chị Hậu...Môn: - Chị Hậu ơi! Chị tệ gì mà tệ thế. Nhà sát vách với nhau, nhà tôi cướp nó đi vào đi ra hàng tiếng vầy, mà chị nỡ lặng im ư. - Ối dời ơi! Tôi biết hết biết hết, nhưng tôi sợ lắm. Nó vào nhà chị mà còn treo hai quả lựu đạn trước cửa nhà tôi kia kìa. ... Bực mình chị ý lên phân bua với em! - Đấy, Miệng thấy chưa, chị em hàng xóm với nhau... Thì em đáp: - Thôi, chị đừng buồn. Lần sau thằng ý đến, chị bảo em, em cắn chết cụ nó đy. Nó chơi ở nhà em suốt. He he...
Hôm qua có vụ đánh nhau Một trai một gái ở sau bìa rừng Mấy ông hí hửng vội mừng Vội vàng lên gấp trên rừng tối qua Hiện trường cũng chỉ qua loa một chiếc quần chíp người ta. ..bỏ rồi Tìm quanh ráo riết một hồi Chẳng thêm dấu vết mới ngồi đoán non Tụi này chẳng phải trẻ con Chắc là người lớn hàng ngon..vãi hồn Một ông liếm mép sồn sồn Ả này bị đánh dập dồn ...chắc đau Ông kia quan sát đằng sau Bọt không thôi nuốt rồi lau miệng chùi Án kia đã đoán ra rùi Nhưng còn giả bộ nghi ngờ loanh quanh Gọi ki hít thử đoán danh Ki thời cũng biết lảng nhanh ra đường Nhủ rằng án đã tỏ tường Ông thèm bỏ mẹ giả nhường cho tôi
bốt nốt thiên truyện đi ăn cắp nài dồi đi bán rượu đong xèng =)) Tính tôi hay quên. Mẹ tôi bảo may anh có cái zái gắn vào thân chứ không cũng thất lạc. Tôi phì cười, nhủ bụng, mất mát từ năm 19 bởi chị Đào, hơn tôi 5 tuổi, tôi nhớ chả bao giờ quên. Tính mẹ tôi thế, hay mắng con cái theo lối xưa, viêm nhiễm từ bà. Nhớ lúc bé, mỗi khi tôi khóc, mẹ tôi dỗ, con giai giống, giai nòi của mẹ, nín đi, chim thẹn thụt hết vào zồi kìa. Bé tôi khóc nhiều, đến độ chim cò vón cục, tím ngắt. Năm tôi 13, mẹ tôi dỗ, lên viện mẹ khều chym, chóng lấy vợ nhé. Tôi hoảng không đi. Mẹ tôi phải hứa mua cặp mới, cho tôi chơi súng cao su tôi mới chịu. Ở viện, người ta tiêm vào háng tôi. Tỉnh dậy, tôi thấy chim tôi đau, quấn bông trắng. Ngày mẹ tôi thay một lần, ba ngày thì thôi. Tôi thấy chym tôi lớn hơn thật, lồi hẳn cái đầu ra, bóng nhẫy. Mãi sau tôi mới biết là bị cắt quy đầu. Chứ ngày đó, chịu. Mẹ tôi cũng không nói tôi hay. Năm tôi 19, năm thứ nhất đại học. Nghỉ hè tôi về quê chơi. Tôi oách nhất làng, cả tổng cũng nên bởi mỗi tôi đi đại học. Trong mắt bọn con gái bằng tuổi, nhớn hơn hoặc bé hơn tý, tôi là vật lung linh. Ý tôi là rất được ngưỡng mộ. Hình như tôi đã quen mùi phố thị. Ở quê chơi mấy hôm đã thấy chan chán. Bọn con gái rủ tôi đi sinh hoạt đoàn, bắt tôi phụ trách việc tập thiếu nhi, mảng văn nghệ. Chị Đào làm tổng phụ trách, hơn tôi 5 tuổi, chưa chồng, quý tôi như em. Ở quê, tuổi như chị đã là ế sưng ế xỉa, dù chị rất đẹp. Hay tại chị đẹp nên chị ế? Người ta tổ chức cắm trại, duyệt nghi thức đội, làng tôi được nhất. Riêng văn nghệ điểm tuyệt đối luôn. Công nhớn là của tôi, bởi tôi nghĩ được cách diễn hay, chia bè đặt nhịp đâu ra đấy. Tôi càng được ngưỡng mộ tợn, nhất là chị Đào. Xã cho ít tiền, chị Đào vác rá đi xin gạo khắp làng làm cơm kết đoàn ăn tổng kết. Tôi được tuyên dương nhiệt liệt. Trong bữa, tôi ngồi mâm chị Đào. Chị tiếp thức ăn cho tôi như dân công tiếp đạn pháo cối. Chị còn bắt tôi uống rượu với mấy anh trên xã đoàn. Tôi về nhà, sặc mùi rượu. Mẹ tôi mắng xa xả. Tôi bảo mấy khi, ai cũng vui, chị Đào lại nhiệt tình. Mẹ tôi tru lên, đào với chả lấp, chớ có dây vào con chơm hớp đấy, thiệt thân. Tôi im. Mấy bữa nữa là tôi đi. Mẹ tôi sửa soạn cho đủ thứ mang theo trong khi tôi chỉ cần tiền. Tôi đến chị Đào chơi, cốt chỉ để chào hỏi. Nhà chị ngay mé sông. Bố chị chết trận, nhà giăng đầy bằng khen, bằng tổ quốc ghi công. Mẹ chị già, ốm khật khưỡng quanh năm. Mấy người anh chị lớn đi Nam làm ăn hết cả. Chị sống với mẹ, ba sào ruộng, tham gia việc xã, việc đoàn. Chị dẫn tôi lên đê ngồi. Chị bảo cho mát và nhờ gió chị hong tóc, chải đầu mới gội. Chị móc trong túi quần cho tôi quả ổi trâu. Tôi kháo ổi ăn, chị hong tóc rối, dế kêu ồi ồi. Chị bảo cho chị địa chỉ, trường lớp, thi thoảng chị gửi thư, không quên dặn hè sau lại về làm đoàn đội với chị. Tôi vâng, ngoan như thằng em dại. Tôi ngồi với chị đến khuya. Toàn chuyện giời ơi đất hỡi. Đại khái tôi kể chuyện phố phường, chị kể chuyện làng xã. Về nhà, mẹ tôi hỏi đi đâu. Tôi bảo sang chị Đào. Mẹ tôi sôi máu. Tôi im. Mai tôi đi. Cơm nước xong là tôi tếch sang chị Đào, chào chị lần cuối, nhân thể đưa cho chị địa chỉ để chị biên thư. Mẹ tôi dóng dả, mai đi rồi còn đi đâu? Tôi im. Đi lầm lũi. Sau đít, mẹ tôi chửi véo von. Chị Đào cũng mới cơm xong. Tôi đưa chị tờ giấy có ghi địa chỉ, bảo đến chơi mới chị, mai đi. Chị lại dẫn tôi lên đê. Ếch nhái kêu rinh. Chị không hong tóc như hôm trước mà bó gối ngồi bần thần, tay vặt cỏ gà tàn nhẫn. Tôi ái ngại, hỏi chị buồn à? Chị không nói. Đám cỏ gà trụi một mảng to. Tôi cũng buồn lây, rồi ú ớ, không hiểu sao sang chị mẹ em không thích? Chị vụt khóc. Tôi hoảng. Thế là thế nào? Bớt thút thít, chị bảo, mẹ đúng đấy, em không nên chơi với chị. Tôi nhao lên, sao sao? Chị lại im. Tôi an ủi chị, cơ mà em thích, kệ mẹ. Chị ôm lấy tôi, xoa đầu, thủ thỉ, về đi, mai còn đi. Tôi nấn ná, ngồi thêm tí nữa, được không? Tôi cứ để chị ôm thế, kiểu ôm của người chị lớn với thằng em dại. Tôi bắt đầu khó chịu, không bởi sự ấp ôm của chị, mà bởi cái thằng tôi, có cái gì đó nong nóng, cựa quậy, bứt rứt, u mê và cả sảng khoái. Tôi bấu áo chị làm đứt mất hai cái cúc. Trong đêm, tôi thấy hai ông trăng, sáng chói, nõn nà, chĩa ra tênh hếch. Ô, chị không mặc áo ngực, làng nước ạ. Chị run bắn, đẩy tôi ra thật mạnh. Tôi ú ớ, sống sượng, bàng hoàng. Chị nói, giọng run rẩy, hư. Rồi chị nhổm đít, chạy xuống nhà. Mình tôi đứng trên đê. Đũng quần ướt một mảng to, nhớp nháp. Mẹ cái thằng tôi chứ, hư đến thế là cùng. Tôi về. Mẹ tôi không chửi thêm câu nào nữa, nhẽ mai đi nên nhân nhượng. Cả đêm, tôi không sao ngủ, mê man nghĩ tới chị Đào, mãi khi nghe tiếng mẹ tôi gọi dậy thì tỉnh hẳn. Hơn tuần sau, tôi nhận được thư chị Đào. Chị khuyên tôi học hành chăm lo, sinh hoạt điều độ, tịnh không thấy nhắc chuyện trên đê. Tôi biên lại cho chị một lá, hứa hẹn ngoan ngoãn, y lời chị. Tôi cũng chả nhắc chuyện kia làm gì. Chuyện đến đây đã bắt đầu nhạt, chả có gì kể nếu như sau đó lâu lâu tôi nhận thư chị Đào. Chị bảo chị sắp bán nhà, cả mẹ và chị sẽ đi Nam, chị sẽ đi làm công nhân, mẹ chị ở với các anh chị lớn. Tôi buồn nẫu. Tôi đánh điện về nhà, nhờ mẹ tôi sang gọi chị Đào nghe. Chả là cả làng mỗi nhà tôi có điện thoại bàn, những việc cần kíp của tôi cũng như cả làng cứ nhè vào đó mà gọi. Việc của mẹ tôi là đi gọi, hẹn giờ cho người ta đến nghe, chả tiền bạc gì nhưng thi thoảng cũng được ít trứng gà, dăm quả na, bơ gạo nếp, đại khái thế. Mẹ tôi nghe xong, bảo, tao không rỗi hơi đi hầu zái thiên hạ. Úi giời! Tôi bặt tin chị từ đó, đến nay tròn 20 năm. Hôm nọ về quê, lang thang tản bộ trên đê, gặp một thôn nữ dáng vẻ thị thành. Tôi hỏi cháu con cái nhà ai? Thiếu nữ bẽn lẽn, cháu tên Mận, con mẹ Đào. Bất giác tôi gào lên, mận với chả đào. Và tự thấy mình " tuất hợi" quá thể.
Vợ thế mới là vợ chứ. Hai vợ chồng nhà nọ cãi nhau - Anh chồng nói: Tốt nhất chúng ta chia tay đi - Người vợ tiếp lời: Nếu điều đó làm anh vui.. Anh chồng ra điều kiện: Chúng ta mỗi người bước đi 100 bước về 2 hướng khác nhau, nếu hết 100 bước mà cả hai quay đầu lại thì coi như không có chuyện gì, còn không thì về sau này nếu có gặp lại nhau chúng ta vẫn coi nhau là bạn bè nhé. Anh chồng kìm lòng bước qua 99 bước, đến bước cuối cùng thì quay đầu lại,...sững sờ khi thấy người vợ không đi về hướng ngược lại mà đi theo ngay sau lưng mình. - Người vợ điềm tĩnh nói: Chỉ cần anh quay lại, em sẽ luôn ở phía sau anh. Anh chồng nghẹn ngào nấc không thành tiếng, ôm choàng vợ vào lòng rưng rưng, còn người vợ từ từ lẳng viên gạch giấu trong người xuống bụi cây, nghĩ thầm trong bụng: Chỉ cần mày bước thêm 1 bước nữa, viên gạch của bà sẽ cho nát cmn đầu mày luôn .
Bực mình thật! Hắn và cô ấy yêu nhau từ hồi còn học phổ thông và đắm đuối mãi đến khi ra trường đại học và cô ấy đi tu nghiệp ở Nga, lúc chia tay bịn rịn cô ấy có thề thốt và nguyện suốt cuộc đời này chỉ có yêu hắn mà thôi, cô ấy hứa sẽ trở về cùng se tơ kết tóc với hắn khi xong chuyện học hành. 1 tháng,2 tháng... rồi 3 tháng... mong chờ hồi âm của cô ấy, hắn không có tâm trạng nào để xin việc làm trong khi tốt nghiệp là thủ khoa của một trường danh tiếng. ...mãi 8 tháng sau hắn nhận được bức thư hồi âm của cô ấy, hắn nhảy cửng lên mừng rỡ...rồi bóc thư ra đọc. Bực thật! Bức thư viết cho hắn cô ấy viết toàn bằng tiếng Nga, cái ngôn ngữ này thì hắn mù tịt không biết chữ tròn chữ méo nào sất. Hắn tìm đến và nhờ một ông thầy trước đây là bạn của bố hắn ông thầy này rất giỏi tiếng Cốp nốp ky ky dịch hộ. Vừa đọc bức thư mặt ông từ đỏ chuyển sang tái mét rồi ổng chỉ nói:" tao không ngờ thằng bạn của tao lại sinh ra loại thằng con như mày, mày về đi!" Rồi ổng tống cổ hắn đi như một cái gì đó ghê tởm, gớm ghiết.. Bực quá! Không có tiền hắn đi vay mượn bạn bè mỗi đứa một ít gom góp được một số tiền hắn đem bức thư ấy đến một trung tâm dịch thuật có uy tín thuê họ dịch hộ. Hắn đưa bức thư cho cô dịch thuật, vẫn như phản ứng của ông thầy hôm trước cô này đọc xong thư còn gọi cô đồng nghiệp kế bên đọc, hai cô này nhìn hắn như thể hắn là một sinh vật từ hành tinh khác đến rồi họ hùa nhau xỉ vả hắn thậm tệ.. Bực quá và buồn chán hắn đi lang thang rồi uống rượu say, trong cơn say mắt hắn chợt sáng lên tia hy vọng " hay là cô ấy muốn mình phải học thêm thứ tiếng này? nên cô ấy mới viết thư này? để thử thách tình yêu của hắn đối với cô? Chứ hồi nào giờ chưa bao giờ hắn làm gì để cô ấy buồn giận cả." Rồi hắn cố gắng vừa xin việc làm, ban ngày đi làm tối lại hắn đi học tiếng Nga. Sau 2 năm dài đăng đẳng khổ luyện, trình tiếng Nga của hắn đã tinh thông, hắn quyết định mở bức thư mà hắn đã cất kỹ trong ngăn tủ từ hai năm trước ra đọc. Do nhà hắn nghèo, hắn thì mãi lo làm và học nên khi trời mưa nhà lại dột, bức thư ấy giờ chỉ còn là tờ giấy nhoè vết mực với những dòng chữ tượng hình.. .. Hắn tìm lại ông Thầy kia, khi đó ông không còn giúp được hắn, ông bị tai biến nằm liệt hơn một năm rồi. Hắn tìm sang chỗ dịch thuật thì chỗ này đã phá sản đã gần năm. Buồn bực, chán nản hắn la cà các quán rượu rồi gặp tôi hắn kể chuyện này với tôi. Giờ nhớ lại vẫn còn bực mình nên tôi kể lại chuyện này với cacc. P/s: chuyện nghe kể cách đây chừng 20 năm. Cacc đừng bực mình giống tôi nhe! He he he