QUÁN BỰA

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi hothiethoa, 26/7/15.

  1. myngoc

    myngoc Thần Tài

    nhớ a2 nên post hộ, nhưng không đọc, hihi

    [​IMG]

    Tôi là thằng hay diệu. Nhẽ ngoài cái bệnh Gút trứ danh thì đây là thứ tôi kế thừa và phát huy xuất sắc nhất từ ông bố. Trước tôi hay uống diệu ta, ấy là thứ nước được cất ra từ gạo ngô khoai sắn theo lối cổ truyền, nhưng sau có đọc một giáo khoa thư về diệu thời mới biết chả bổ béo đ-éo gì mà lại còn rất hại bởi có đến hơn 80% an-đê-hít chửa được khử bỏ. Thảo nào uống vào mồm hôi họng thối và người thì mệt lử cò bự ra. Nhiều anh cẩu tửu thăng thiên là bởi cái độc tố dư thừa này. Thế nên tôi tịnh hẳn và chuyển sang bia, phải cái uống thức này vào thì bụng to ra và lò xo lại rụt vào như quy đầu ông rùa trên hồ Hoàn Kiếm. Tôi nom men sang diệu của Tây dương, nhưng nói thật tốn tiền mà chả ra hồn vía nước non mẹ gì cả bởi phần đa chúng đều bị làm giả hoặc không rõ gốc tích giống nòi. Tôi lại quay về bia cho...mát mẻ, hehe.

    Sự nghiệp diệu bia của tôi nhẽ ra phải rực rỡ lắm nếu như không bị thằng Gút nó hành. Mả bố nó chứ, hành ông thì ông hành lại. Thế là tôi nốc bia tích cực hơn. Còn cách hành hạ nào dã man hơn khi lấy tay thằng kết quả đấm thẳng vào mồm đứa nguyên nhân, hả giời? Lũ bạn tôi lấy làm kinh hãi lắm, chúng ra sức khuyên can là chuyển sang diệu đi bởi bia thời có hại hơn nhiều. Tôi cứ nghĩ đều là cồn cả thì lợi hay hại thời khác mẹ gì nhau. Chỉ có cách nhịn đi thì nguy cơ sẽ ít, cơ mà nếu như thế thì đời sống còn nghĩa lý mẹ gì khi đã chót sinh ra ở cái xứ sở lắm di sản hoang mang??? Tôi kệ đời cho diệu bia bơi cùng số phận.

    Mấy mùa trước tôi có lang thang miền quan tái, nơi Hà Giang biên viễn xa xôi. Trong những cơn thù tạc, thức uống duy nhất chỉ là diệu ngô hạ thổ được đong vào những chai bia Tàu màu xanh xanh hoặc những chai nhựa nửa lít màu nham nhở trắng. Chẳng hiểu do lạ miệng hay hợp với cái thổ nhưỡng tự nhiên mà tôi uống thấy thơm ngon lắm lắm. Người ta bảo đó là thứ diệu của đồng bào được cất từ ngô bằng thứ nước suối cam lồ đầu nguồn trong ngần tươi trẻ. Và việc hạ thổ cũng khác dưới xuôi bởi với cái cao nguyên đá này thì việc đào đất để chôn là bất khả. Người ta đóng can hoặc đựng vào chum sành rồi ngâm dưới suối, ấy phải gọi là hạ thủy thời mới phải. Cơ mà thổ hay thủy thì quan trọng đ-éo gì, chỉ biết thơm như môi hường gái bản và đằm thắm như điệu khèn vách đá chợ phiên. Thế là đủ.

    Về xuôi tôi cứ bâng khuâng nhớ cái mùi vị diệu kỳ đó và thèm cái cảm giác lâng lâng mỗi khi say. Nó nhẹ nhàng, bồng bềnh và dìu dặt rồi chốc chốc lại hộc lên như một cơn hứng tình bất tử trong nỗi niềm đoan chính thanh cao. Nao lòng lắm.
     
  2. myngoc

    myngoc Thần Tài

    post hộ, hihi

    1001-dinh-nghia-ve-vo.jpg

    Hồi còn con gái, em cũng đọc nhiều sách, báo về đời sống gia đình. Em cũng đồng tình với các chị về việc nam nữ bình quyền chồng cho con bú được thì vợ có thể an tâm đi kiếm tiền. Chồng mà lau nhà, rửa bát thì vợ dư sức sửa điện, thay bóng đèn. Em nhiệt liệt hoan hô những mẫu người phụ nữ coi cái bếp như một sự xâm hại nghiêm trọng đến vị trí phụ nữ hiện đại. Em cũng sẵn sàng tẩy chay các nhãn hàng quảng cáo trên truyền hình nếu họ sử dụng phụ nữ làm nhân vật tiêu điểm trong mấy vụ nấu cơm, giặt giũ. Phụ nữ hiện đại tuyệt đối không thể ở xó bếp được.
    Thậm chí, em còn đi tập lái xe trước cả chồng để loại bỏ hẳn hình ảnh cứ là phụ nữ phải ngồi cạnh và được đưa đón. Đại loại là em đã hoàn thành xuất sắc các gạch đầu dòng cho một người phụ nữ hiện đại. Còn như chuyện chồng vung tay đáp trán thì tất lẽ dĩ ngẫu em cũng chẳng ngán chồng. Em cũng đã học đến đai đen Karate lẫn Aikido. Em cam đoan chồng mà đụng vào em thì chồng chỉ có thể đo ván đếm răng. Túm tụm lại rằng em đã sẵn sàng cho vai trò một người phụ nữ hiện đại thời nam nữ bình quyền. Em đã sẵn sàng làm vợ và làm mẹ. Một bà vợ hiện đại, một người mẹ đầy sức mạnh.
    Đêm tân hôn, em có khéo léo để bằng lái xe ô tô, chứng nhận đai đen Karate và bộ võ phục Aikido bên cạnh thùng tiền mừng cưới. Em cũng dịu dàng nhắn nhủ chồng về một gia đình dân chủ - bình đẳng- tôn trọng sự riêng tư, cùng nhau hoàn thành kế hoạch 5 năm lần thứ nhất. Chồng em chỉ cười mỉm. Chẳng biết có phải do anh ấy e sợ cười to quá sẽ khó ăn nói sau này hay vì anh ấy cười coi chuyện đó nhỏ nhặt, đàn bà không chấp. Nhưng mà em cũng mặc kệ thôi. Em là mẫu phụ nữ hiện đại kia mà.
    Chồng em không to con, chỉ cao hơn em tí tị. Chồng em cũng chẳng thuộc hàng võ sỹ đấm bốc hay chuyên gia tâm lý. Chồng em thu nhập cũng vừa vừa để hai vợ chồng gộp vào thành đu đủ. Đại loại là vậy. Chồng em chỉ được cái là rất yêu em. (Đấy là em đoán thế dựa trên khảo sát từ 20 ông chồng của các bà bạn, 10 ông bạn đang làm chồng cộng với 5 bạn trai cũ bây giờ đã có vợ. Chồng em được điểm cao nhất về yêu vợ).
    Sau tuần trăng mật ngọt ngào và 100 ngày đầu hôn nhân, mọi thứ thật giản đơn và ấm áp. Ngày ngày chúng em ăn cơm trưa cùng nhau (em qua đón chồng vì em biết lái xe ô tô mà), tối tối, em và chồng thay phiên nhau xuống bếp. Các món về trứng, thịt lợn, thịt bò do em đạo diễn, chồng em đi chợ. Các món về cá, dê, mỳ... đại loại là đặc sản hơn tẹo thì do chồng em đạo diễn, em biên kịch. Bữa cơm luôn có rượu vang và âm nhạc. Tất nhiên, sau đó thì luôn có màn đặc biệt do em chủ động hoặc anh ấy chủ trì.
    Đại loại 100 ngày đầu yên ổn khiến em dự định viết sách: Làm thế nào để có một cuộc hôn nhân hoàn hảo? Thậm chí em còn định liên hệ với truyền hình để đăng ký lên chương trình Người Xây Tổ Ấm nói về việc Làm Vợ Dễ Như Ăn Ốc, 100 tuyệt chiêu để sướng sau cưới. Vâng, đó là em cứ nói quá lên thế để mọi người biết rằng em thoả mãn thế nào về cuộc hôn nhân của mình.
    Mọi chuyện chỉ xảy ra khi anh ấy tát em cái đầu tiên. Hình như đó là ngày thứ 131 hay 151 gì đó, tức là sau gần nửa năm cưới nhau. Lý do: Một trận cãi nhau inh ỏi, em đã dùng sức mạnh của đai đen Karate để đưa máy tính của chồng bay vào góc nhà.
    Hôm đó, em tức giận vì anh ấy mải mê cày game không thèm bê giùm em chậu quần áo vừa giặt lên sân thượng để phơi. Anh ấy sững người ra nhìn em. Lúc đó, cơn máu nóng bốc lên đầu em rồi, em bật phát ngay một câu: “Đừng có nhìn tôi (em xưng tôi luôn - bình quyền mà), lần sau thì không phải là cái máy tính đâu”. Và lúc này thì anh ấy nổi giận thật sự. Anh ấy trừng mắt lên nhìn em, gân xanh nổi chằng chịt hai bên thái dương.
    Em cũng đâu ngán, em lao tới: “Anh định làm gì? Đánh lại tôi ư? Dám không? Sức nào mà mơ?”. Và em lĩnh ngay cái tát, nhanh đến độ em cũng không đỡ kịp. Thật ra chỉ vì nó quá bất ngờ, ngoài dự liệu của em thôi, chứ nếu nhắc trước, đời nào em để dính đòn. Nhưng thay vì em lao vào cho anh ấy biết đai đen Karate của em là đai đen thực học thì em lại ngồi sụp xuống và khóc.
    Cái phụ nữ trong em nó khóc, nó tổn thương chứ không phải là em. Anh ấy không nói gì nữa và bê chậu quần áo lên sân thượng phơi rồi ở tịt trên đó luôn. Em khóc đã đời rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ, em thấy mình đau đớn vô cùng. Nhưng nhìn lại thì thấy hoá ra em đang ở vai chồng mình chứ không phải vai của em. Cái đau đớn ấy, tổn thương ấy của chồng cũng đâu dễ chịu? Em nghĩ lại và bao nhiêu đau khổ, vật vã bay biến hết. Phải, nếu biết nghĩ lại, nghĩ như một người ngoài cuộc, không bị ảnh hưởng bởi cơn giận trong tâm, ta sẽ tỉnh táo hơn và thấy ra nhiều điều hơn đấy.
    Cái tát thứ 2 của chồng đến với em là năm thứ 2 của đời sống vợ chồng. Lần này em khôn hơn rồi, em chẳng dại gì dùng Karate nữa. Hôm ấy, em cú chồng vì đi họp lớp với bạn bè đến tận 9h tối mới chịu về làm cho em đói mềm ra. Em cú lắm! Thế là em đợi chồng về. Thay vì cho anh ấy một trận bầm dập, em gọi điện cho một cậu bạn trai cũ của em mà anh ấy cũng biết. Gọi trước mặt anh ấy. Hẹn hò như tình nhân: Đến đón em lúc 10h nhé! Đi ăn rồi vào bar nhảy nhót tí cho thư giãn.
    Chồng em tức nổ mắt. Nhưng anh ấy kìm chế cũng giỏi. Thay vì nạt nộ, anh ấy chỉ bảo: “Anh sẽ đưa em đi hoặc em hãy ở nhà. Anh xin lỗi vì đã về muộn song đừng làm vậy để mà ảnh hưởng đến gia đình mình”. Em nhếch mép, cố tình làm ra vẻ coi lời anh ta là rác. Anh nhắc lại lần thứ hai. Em mới trả lời bằng cái chất giọng chọc ngoáy nhất có thể: “Anh cứ đi ngủ trước, nếu tôi về quá muộn tôi sẽ ngủ ở nơi khác”.
    Lúc này thì anh ấy cũng đã điên lên rồi. Anh ấy cũng chỉ lạnh lùng đáp lại: “Nếu vậy thì cô đi luôn và đừng về đây nữa”. Em vẫn không buông tha: “Đây cũng là nhà tôi sao tôi phải đi?”. Anh ấy đáp: “Vậy thì tôi đi”. Em nhún vai: “Tuỳ!”. Rồi son phấn, rồi cố ý kiếm bộ đồ lót sexy nhất để mặc. Anh ấy cũng dọn quần áo vào vali. Em bâng quơ: “Có những loại đàn ông quá hèn, không giữ nổi vợ mình và chấp nhận để vợ mình đi ngủ với thằng đàn ông khác”. Anh ấy dằn cái vali xuống, mắt đỏ quạch lên đầy hung dữ. Còn em thì hả hê. Thật sự, em muốn làm cho anh ấy đau nhất có thể. Thế nên thấy anh ấy như vậy, em hả hê lắm.
    Em buông lời thách thức luôn: “Ra đường nhớ đội mũ che sừng nhé!”. Anh ấy đã bị hạ gục ngay lập tức. Và cánh tay được vung ra. Lần này thì em tránh được. Em cười điệu mũi: “Sao không dùng sừng để húc?”. Thôi xong em, trong khi em đề phòng tay phải thì tay trái của anh cũng đã xuất chiêu. Em không tưởng được cú lật tay nào nhanh hơn thế. Em lại oà khóc tức tưởi.
    Và em cũng tuôn luôn một tràng ấm ức: “Anh có biết anh bỏ rơi em, em đã tủi thân thế nào không? Anh có biết là em yêu anh đến thế nào không? Em không thể chịu nổi khi mà anh đã vô tâm với em. Trời ạ, em rất yêu chồng mình kia mà. Em nào có muốn hẹn hò với bạn trai cũ đâu. Em chỉ vờ gọi điện thôi mà. Chỉ vì em đành hanh và cay nghiệt, em hả hê với việc làm đau anh”.
    Hai cái tát sau hơn một năm kết hôn để em nhận ra rằng đàn ông chỉ vũ phu khi đàn bà phũ miệng. Em hiểu ra rằng tất cả những ông chồng tử tế đều không bao giờ có ý định đánh vợ. Chỉ là em - và một cơ số phụ nữ như em - tự cho mình cái quyền được làm tổn thương người khác và sau đó bao biện bằng việc mình thì có quyền còn anh ta chỉ được quyền chấp nhận.
    Rằng dù phụ nữ tụi em có hỗn hào với cha mẹ anh ấy, có đành hanh và phũ mồm thì anh ấy lấy em anh ấy phải chấp nhận. Rằng đàn ông cấm được đánh phụ nữ dù cho người phụ nữ đó có chùm váy lên đầu đàn ông hoặc vén váy lên với người đàn ông khác.
    Em không biết các chị “nữ quyền vô đối” có trách cứ em hay không chứ em thì em sẵn sàng bị tát nếu như em quá quắt đến mất kiểm soát bản thân như những lần em đã kể. Cái tát ấy giúp em tỉnh ngộ để giữ lại mái ấm nhà em.
    Thôi thì, hãy cứ tát em nếu có thể làm cho em bớt điên. Bởi cái điên của phụ nữ nếu không được ngăn chặn và thuần dưỡng kịp thời, nó sẽ khiến cho hôn nhân đổ vỡ. Với em thì là thế, hãy cứ tát em nếu có thể. Hí hí...
     
  3. hothiethoa

    hothiethoa Thần Tài

    Em là gió sẽ hóa thành cơn bão
    Cuốn đời anh vào ão não ưu phiền.
    Để chiều chiều mang sầu nhớ triền miên
    Đông chưa lạnh đã khiến lòng băng giá...
    Em là hoa sẽ tỏa hương muôn ngả
    Làm sao anh thong thả ngắm hoa tình?
    Em khoe màu trong sắc thắm bình minh
    Đâu phải chỉ riêng mình anh ôm ấp...
    Em là nắng, lửa trời không thể dập
    Đốt hồn anh bằng ánh sáng chói lòa.
    Lướt nhẹ qua cũng vừa đủ xót xa
    Mắt anh cay, lệ nhạt nhòa tuôn chảy...
    Em hãy cứ là em như thực tại
    Rất dịu dàng mà lại rất có duyên.
    Hãy là em, một cô bé dịu hiền
    Anh đâu dám yêu nàng tiên kiều diễm...
    Hãy là em, không màu mè tô điểm
    Vẫn ưa nhìn, vẫn chiếm mất hồn anh.
    Hãy để anh yêu em thật chân thành
    Yêu tất cả nét mỏng manh em có...

    [​IMG]
     
    Cụ Bùi and baycamau 999 like this.
  4. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    laogia nay nổi hứng làm thơ con cóc :135::112:
    mai chắc chui mần Xc quá ha :134:
     
  5. ngvcuong1009

    ngvcuong1009 Thành Viên Mới

    Up phụ bạn, lên top nè......
     
    Cụ Bùi thích bài này.
  6. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  7. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  8. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  9. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    trông nhà hộ laogia mệt bỏ mẹ, hic

    [​IMG]
     
  10. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

  11. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    BÁC KHOÁI



    Bác Khoái quê Lam Định. Sở dĩ tôi biên về bác vì tôi mí bác có khá nhiều kỷ niêm.. điếu biết có phải tôi là ThếmớiSướng còn bác ThếmớiKhoái nên hai bác cháu hợp nhau ko..? He he thế mới đểu… Bác Khoái thuộc thế hệ Bách khoa khóa 1 – chuyên nghành xây dựng, hồi đó chưa có trường Đại học xây dựng. Tôi mí bác 2 thằng vào cơ quan cùng một ngày, bác thì dạng về hưu vào làm chuyên gia, còn tôi thì vừa ra trường xin chân thử việc..he he

    Hai thằng vào cơ quan cùng ngày nên bác coi tôi dư bạn…Có việc điếu gì bác cũng kể với tôi từ chuyện nhà, chuyện đời đến linh tinh các cái… lúc rỗi rãi 2 thằng lại ngồi luận con đề, tính thả con lô..

    Bác kể: Ra trường phát thì bị hạt điều đi mãi Hà Giang xa bỏ con cụ, nhà có 2 anh em trai, tao đi học còn chú em thì đi B, được thời gian nhận giấy báo tử hy sinh ở Quảng trị. Ở quê ông già thì mất sớm còn mỗi mẹ già..tao muốn xin về quê công tác để tiện đường chăm sóc bà cụ nhưng giẫy mãi tổ chức nó điếu cho về nên tao cáu… tao chán toàn bú diệu, éo tính vợ con gì cả..mí lại thời thởi ở miền núi lấy vợ cũng khó bỏ mẹ, toàn tộc là tộc, gái Kinh như mì chính cục.…

    Sau này Bà cụ mất…chán bác bỏ việc, bác bảo kệ cụ chúng mài muốn kỷ luật éo gì thì kỷ luật bố dí cạc vào nữa… Bác về Nụi lang thang thời gian roài xin vào thanh tra nhà lước. Tầm 45 tuổi bác mí lấy vợ, nhà nước phân cho bác cái nhà tập thể tầng một.. éo thằng nào nó nhận vì nhà gần hồ, xung quanh nước đọng, rác rưởi, ruồi muỗi, hôi hám..cứ tầm 7h là cave lượn đi lượn lại đầy trước cổng.. Bác bảo tao tặc lưỡi thôi kệ con cụ nhận vậy, méo mó còn hơn ko, có chỗ cho vợ con chui ra chui vào là được..

    Bác lấy vợ muộn lại sinh hai con gái, thành ra bác cũng chán… Một bữa bác nháy tôi ra quán cà phê, ra điều quan trọng lắm

    Bác bảo: Sướng nài mài tư vấn tao phát nài

    Tôi hỏi: Có việc gì hệ trọng thế? Mơ Lô ah??

    Bác bảo: Lô lô cái Lờ… Mài biết rồi đấy nhà tao có 2 anh em mà chú em thì hy sinh rồi, vợ thì đẻ 2 vịt, giờ muốn có thằng con trai nối dõi tông đường nhưng bà ấy tịt mẹ rồi, đứa lớn học cấp 3, đứa thứ 2 cũng lớp 9 rồi. Giờ tao muốn kiếm thằng con trai, nhưng cũng lăn tăn quá, theo mài thế nào?

    Tôi bảo: Lăn tăn đ-éo, cứ mạnh dạn làm đứa? Nhưng đã có đối tác chưa??

    Bác bảo: Đối tác thì tao cũng nhắm một vài đám rồi, nhưng có 1 đám ở mạn Sơn Tây là tao ưng nhất vì cô ấy ko có chồng, đang dạy mẫu giáo cũng muốn kiếm đứa con.

    Tôi bảo: Thế triển khai ngay ko vài tuổi nữa lại tịt cụ mất. Nhưng bà xã có ý kiến gì không?

    Bác bảo: Bà ấy bảo kệ, muốn kiếm đâu thì kiếm miễn đừng lấy sổ hưu của bà ấy đi nuôi trẻ con là được, vì bà ấy còn phải lo cho 2 đứa..

    Quãng tháng sau bác lại nháy tôi ra caffe. Bác vui lắm bảo hôm qua tao vừa ấy rồi, chắc con trai vì tao thấy hợp lắm…hế hế. Mài đừng nói cho ai biết nhá… Tôi bảo kể làm éo, thế ok roài, chiều đi bú tý diệu, mừng thành công bước đầu… Ấy thế mà thật gần năm sau bác có thằng con trai thật, thế mới khoái chứ…

    Ấy lại nói về cái nhà, vì nó đầu hồi nên bác quây mẹ đất xung quanh lại để trồng rau, nuôi gà mí lại cũng đỡ phải nhìn thấy bọn cave tối tối nó lượn đầy ở cổng… Cách đây độ chục niên, lịt cụ cái hồ trước mặt nó kè thành công viên hoành tá tràng, con đường trước nhà thì trải thảm, đèn cao áp cứ là sáng choang, há há thế mí khoái, nhà bác lòi cụ ra mặt đường lớn với chiều dài mặt tiền cỡ 3 cây tre luồng…He he. Tôi bảo thôi bác nghỉ mẹ đi chuyên gia làm éo gì về vay ngân hàng ít tiền xây phòng mà cho thuê cửa hàng… Thế là bác nghỉ luôn.., xin về vay tiền ngân hàng xây 6 cửa hàng, 2 cái to cho thuê bán cà phê, còn lại 4 cái cho thuê photo, mí cái éo gì ấy.. đại loại tổng xích ma tháng làm tầm bẩy xịch….

    Hôm rồi đang lang thang thì nhận được tin nhắn của bác Khoái: Sướng ah? Chiều mai xuống tao diệu nhé, tao thông báo với mày tin cực kỳ quan trọng. Tôi nhắn lại bác định làm thằng nữa ah?? Bác nhắn: Hehe. Lịt cụ, giờ còn làm được cứt.

    Chiều hôm sau 5h tôi lượn xuống thì thấy một thằng cu nhìn to béo, tầm hơn chục tuổi giống bác như lột đang đánh cầu lông mí bác gái, trước cửa nhà..

    Bác mí tôi ngồi uống café.

    Bác bẩu: Tao vừa ở Quảng trị ra, tìm được mộ chú em rồi, tao mừng quá….xong chỉ thằng cu con bảo: kết quả đới.. hế hế tao coi như hoàn thành trách nhiệm với tổ tông, lịt cụ, giờ có bòi đấm tấm thiên tao cũng vui như tết.

    Tôi bảo: Chúc mừng bác…Dấu lâu phết nhể?? Bác gái có ý kiến gì ko? Vừa thấy oánh cầu lông với nó có vẻ phấn khởi lắm.

    Bác bẩu: Đẻ được 5 tuổi thì mẹ nó nghỉ dạy mẫu giáo xin đi xuất khẩu lao động Hàn quốc, nó ở với bác nó tao tháng trốn lên thăm đôi lần.. Vừa rồi đứa con gái thứ 2 lấy chồng nốt, nhà còn mỗi tao với bà ấy buồn như chó cắn, tao bảo thôi đón về, để tôi cũng đỡ phải đi đi lại lại..thế là bà ấy đồng ý luôn. Từ đợt nó về đến giờ bà ấy cứ vui như tết, có thằng chiều nó vụt cầu lông cùng, mí lại tối tối bà ấy dở đúng chuyên môn để dạy nó học… hôm rồi cưới đứa thứ 2 cô ấy bên Hàn quốc cũng về.., gớm hai bà cứ gọi là vui dư tết, chuyện trò cả đêm dư chị em, hai đứa con gái cũng phấn khởi, quý em hết mức.

    Tôi bảo: Lịt cụ thế nhất bác còn đ-éo… khà khà
     
    Lục Y Lang thích bài này.
  12. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    Trên phố nọ vừa mở một “Cửa hàng bán chồng”, nơi chị em phụ nữ có thể chọn mua cho mình một người đàn ông. Ngay lối ra vào cửa hàng có treo một bảng nội quy với nội dung sau đây:
    1. Bạn chỉ có thể vào cửa hàng 1 LẦN DUY NHẤT.
    2. Cửa hàng có 6 tầng, càng lên cao thì hàng càng chất lượng.
    3. Bạn có thể chọn bất cứ người đàn ông nào trên tầng bất kỳ hoặc leo lên tầng cao hơn.
    4. Chỉ được phép chọn từ tầng dưới lên, không cho phép leo trở xuống để chọn lại.
    Một chị nọ sau khi dừng chân trước tấm biển trước lối vào cửa hàng liền quyết định vào trong để thử vận may.Sau khi đọc dòng chữ: “Những người đàn ông có công ăn việc làm” trên tấm biển treo trên lối vào tầng 1, chị nọ liền đi thẳng lên tầng 2.
    Tấm biển trên lối vào tầng 2 ghi: “Những người đàn ông có công ăn việc làm và yêu trẻ con”.Chị đi tiếp lên tầng 3.
    Tấm biển trên lối vào tầng 3 ghi: “Có công ăn việc làm, yêu trẻ con và đẹp trai”.“Ái chà, được đấy!” – Chị nọ nghĩ bụng, nhưng chân vẫn bước lên tầng 4.
    Trên lối vào tầng 4, tấm biển đề: “Có công ăn việc làm, yêu trẻ, đẹp trai vô cùng và biết giúp đỡ việc nhà”.“Tuyệt vời!” – chị thốt lên. – Thật là khó mà không ‘đổ’!” Nhưng, miệng nói vậy, chân chị vẫn bước lên tầng 5.
    Trên lối vào tầng 5 là tấm biển: “Có công ăn việc làm, yêu trẻ, rất đẹp trai, biết giúp đỡ việc nhà và hết sức lãng mạn”.Chị nọ đã muốn dừng chân trên tầng 5 để chọn cho mình một người chồng lắm rồi, nhưng cuối cùng, chị vẫn vượt qua được chính mình để bước chân lên tầng cuối cùng – tầng 6.
    Trên lối vào tầng 6, chị nhìn thấy tấm biển: “Bạn là người khách số 31 456 012 của tầng này. Tầng này không có đàn ông, nó chỉ nhằm mục đích chứng minh cho bạn rằng không tài nào làm vừa lòng phụ nữ. Cám ơn Bạn đã tới thăm cửa hàng chúng tôi!
     
    Lục Y Lang thích bài này.
  13. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    KÍU NÉT.


    [​IMG]


    Tôi từng đi cứu nét. Và tôi vẫn tin trên mạng người ta mua bán đủ thứ trên đời, kể cả dâm. Cơ mà tôi éo tin lắm, chuyện người ta yêu nhau trên đó, rồi xồng xộc ra đời đến với nhau bằng chiếc nhẫn kim cương to như hạt đỗ, bên cây nến hồng và chai vang đỏ, ở một nơi nào đó trên thế gian này. Ấy thế mà chuyện đó xảy ra với bạn tôi, một gã trung niên phản động rửa bát giã giò xứ Càli bên kia bán cầu, với một thiếu phụ ít tuổi mũi tẹt da vàng vắt vẻo chốn Badi hoa lệ.
    Chả là chúng tôi chơi chung một mạng, gọi là éo gì bản thân tôi cũng biết đếch đâu. Chúng tôi nhận ra nhau bởi những cái ních kêu choang choác, cũng như cái nhời nhẽ văng mạng bù bựa cõi hư vô. Chỉ thế thôi, không hơn. Phàm đã chơi mạng ảo, phải dấu thân. Thậm chí phải lập clone với những thành phần ị vãi hay bơm vá. Nguyên tắc là, đã ảo thì phải ...tung chảo. Rành mạch ra cái làm sao và như thế nào thì tôi chịu. Bởi tôi chơi mạng từ lâu nhưng ngu thì ...rất mới.
    Thi thoảng, tôi cũng đi ọp chui với vài người. Tất tật là giai hết. Gái họ cũng hay gạ gẫm, nhưng tôi chối. Chả phải tôi kiêu kỳ gì đâu, mà là tôi sợ. Bởi tôi phải giả tiền cho những cú hẹn hò, trong khi lại chả xơ múi được cái nước non mẹ gì. Rồi giả như tôi mê họ, hoặc họ lại mê tôi thì có phải là khốn không? Vài thằng bạn thân biết tôi chơi lốc, cứ bảo tôi ngu. Thì tôi có khôn đ-éo bao giờ???
    Thôi, quay lại chuyện của bạn tôi. Cứ tưởng là ơ hờ thế thôi, ai ngờ chúng lao thẳng đời vào nhau thật. Bằng chứng là cô nàng mũi tẹt da vàng kia vút thẳng Càli mấy tuần giời. Và giờ đây, chúng đang tay trong tay ở Sài thành chuẩn bị cho cái lễ đính hôn nhiều ý nghĩa. Còn sao chúng lại chọn Sài thành?. Giản dị, đó là nơi bạn tôi ra đi. Chả là sau 1975, khi ị đái còn dí bô xixi kêu chóa, nó đã vượt trùng dương đi tìm bến đỗ cùng gia đình sau một cú biến đổi định mệnh của lịch sử. Trưởng thành nơi xứ sở của tự do nhưng lại hay nặng lòng về cố quốc, thành ra cứ dăm năm lại về một đôi lần, chỉ để thăm thân. Còn cô nàng kia lại khác, sinh đất Hà thành văn vật nghìn năm trong gia đình đã gia giáo lại còn cách mạng. Nhớn lên còn không biết cảnh xếp hàng mua gạo hay xem phin, nhưng cũng bởi một khúc rẽ định mệnh của đời mà tót phát sang Badi ngấn lệ. Những kẻ mang chí tang bồng, dù nhớn hay bé tôi đều thấy chúng hay ho cả. Và nhẽ chúng đến với nhau bởi sự tang bồng cõi mạng càng làm tôi kính phục lẫn thèm thuồng.
    Chứ đ-éo như tôi. Nhớ mãi hồi đầu thiên niên kỉ, tập tọng chuyện chát chít cũng có hẹn hò được một em. Nàng chuyện trò trên mạng làm tôi say như điếu đổ. Tôi xin được gặp nàng. Các bạn biết không, trước mặt tôi nàng vẫn hay ho như trên mạng nếu như cái thân hình phì nhiêu như lợn lai kinh tế không nuốt mất của tôi ba đĩa mỳ xào. Sau vụ đó, tôi tởn mãi. Và tôi cho rằng, gái mạng tuyền thần quynh, xấu xa, to béo, tham ăn và rỗi việc.
    Rồi ngay như cái việc tôi đi cứu nét, hình như kể đâu đó rồi nhỉ. Nay tiện đây, để chia vui với bạn tôi, tôi xin được kể lại. Mịa, cũng một kiếp chơi mạng, đứa thành chính quả, kẻ thành hư danh. Đèo mẹ...
    Chuẩn bị tắt máy đi nằm thì bụp bụp bụp ba phát vầu YM. Chưa kịp định thần thì lại nhận được lệnh mời xem Oép căm. Thức đã qúa ngọ đêm thì tiếc đếch gì vài phút, nhấn nhá clích vầu ngay. Há há, mặt một em non hoét, tin nguyên chất xí xớn chình ình trong WC. Mình sẵng giọng, gõ phím: chào em. Chỉ chờ có thế, em phun ra một tràng dài như chuỗi hạt của Đạt ma dưng mình đ-éo thể nầu hiểu nổi ngoại trừ câu cuối, em đang kẹt nét, ở xyz phố ..., anh đến kíu em nhé, chỉ có 200k thôi, em xin một bát phở đêm nữa rùi anh đưa em đi đâu cũng được.
    Há há, mẹ tiên sư, trần đời An-nam. Mình biết những trò này đã nhiều dưng tuyền qua alô lá ngón, chưa từng thực tế bâu giờ, nay vận vầu thân phát này, tò mò và ham Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá... chịu. Bẩu em nó oki thôi, chờ anh mười lăm phút anh chuẩn bị rùi qua liền. Em nó ngoan ngoãn vâng ạ phát rõ to kèm theo quả ai-con chụt chịt, chúm chím.
    Móc con Ơ 71 Tầu nhắn cho thằng bạn già, đi kíu nét không, con bé xinh lắm, gần nhà tôi với ông, có vẻ lành. Thằng bạn già nhắn lại: mày điên à. Ơ, lịt mẹ, điên thì mới đi kíu nét chứ - Nhưng tao đ-éo điên như mày - Ô, hoá ra là thế à, thế tao đi một mình.
    Lừa vợ bẩu đi ăn bánh cuốn đêm, mình vận quả soọc hoa hoét hình lá phong, áo thun bo đi sát nách, trông tin vãi, hăm hở xách con sờ bây sì made China phóng xì khói lên xyz.
    Đây rồi, dưng cửa đóng kín mít, ghé tai vầu lắng thấy tuyền tiếng lạch cạch của bàn phím lẫn tiếng chửi thề, giọng đực cái đủ cả, sặc mùi sữa. Mình đập tay vầu cửa, hỏi đổng, vầu chơi với anh ơi. Cửa hé, một thằng già đầu hói thò mặt ra, hết máy rồi, thông cảm nhế. Tay hắn toan kéo cửa dưng tay mình nhanh hơn, chặn mẹ lại bẩu anh anh, con abc ngồi máy nầu, nhắn ra em gặp tý, em là quy-ka-át của mẹ nó lên gửi tiền để đưa nó về. Thằng già cười khẽ, nhìn mình ma mãnh, chờ tý nhế.
    Mình rít thuốc đứng ngoài chờ, cực tế tế. Em nó ra, xoè tay, đưa em để vầu trả nầu. Mình rút 200k găm trong túi từ ở nhà ấn vầu tay rồi nói với, nhanh nhế.
    Em nó trở ra nhanh như lời dặn. Mình chưa kịp dòm kỹ xem mặt mũi ra cái làm sao thì đã chui mẹ ra sau xe, thổi nhẹ vầu tai mình, đi anh. Mình hỏi đi đâu giờ em, nó đấm bụp phát vầu lưng, ngoan như cún con đến ngày mở mắt, tuỳ anh ạ.
    Chở em ấy lòng vòng thế đ-éo nào lại về ngay ngần khu nhà mình, hơi hoảng tý dưng tự trấn tĩnh, thây kệ, thế cho nó lành, có bề gì còn tiện xoay xoả, đi chỗ xa ngái, không thông thổ có gì thì lại đi bằng đít về nhà thời bỏ mẹ. Dừng xe ở hàng phở cho em nó ăn lấy sức. Mình không ăn, tranh thủ ngồi nhìn. Con bé quãng 16, 17 là cùng, mặt hốc hác vì thức đêm và đói ăn dưng trông vẫn nét. Cái đẹp của tuổi đó thì bút, phím tả thế đ-éo nầu được, phỏng ạ?
    Xong bát phở, chục quẩy, trông em xinh lên như xác chết được làm màu. Mình máu thực sự! Não vằn lên toan tính. Đi nhà nghỉ thôi, chốc nhát rùi chuồn về với vợ, cho em nó mấy đồng mai còn tìm đường về nhà. Nhẽ thế là anh minh và tử tế rùi. Đấy là mình suy tính thế!
    Rồi đi luôn. Em nó ngoan như một con lừa.
    Mình vẫn giữ thói quen khi uýnh gái là phải tắm. Gái tin tin như em nó thì tắm còn phải kỹ càng hơn tuy chim cò rất chi là thổn thức. Quấn quả khăn ngang bụng trở ra, giời ạ, em nó ngủ ngon lành, thở khe khe. Mùi phở bò quẩy nóng, mùi mồ hôi áo quần lâu ngày, mùi thơm ngái của da thịt gái tơ... quện vầu trong cái lạnh se se của quả điều hòa một cục đang kêu phành phạch làm mình đờ ra mấy phút. Nhìn em nó ngon lành trong nhớp nháp, lòng mình se lại, chim cò cũng theo đó teo mẹ luôn. Đắp cho em nó cái chăn mỏng, với quả quần soọc hoa hoét hình lá phong vứt ở đầu giường móc ra một lít để lại gối. Mình về!
    Vợ vẫn ngủ ngon. Sáng thức giấc hôn nhẹ lên môi mình rồi chun mặt, sao tối qua đi ăn bánh cuốn mà miệng không hôi mùi hành khô? Lèo mẹ, anh không đi ăn bánh cuốn, anh đi ăn bánh đời. Làm gì có bánh đời, anh bắt đầu hâm rồi đấy, Ờ, có khi mình hâm thật! Mẹ tiên sư!
     
    Lục Y Lang thích bài này.