LẠI MỘT ĐÊM KHÔNG NGŨ * * * Bóng trăng vừa lấp ló Trông ra đã lặn rồi Còn bóng mây thiên cổ Ngập ngừng chẳng muốn trôi Lại một đêm không ngủ Vơ vẩn nghĩ bao điều Bỗng như ngày tháng cũ Những mảnh đời lêu bêu 15 năm thoáng chốc Như vó ngựa qua vèo Những ai còn ai mất Kỷ niệm mờ xanh rêu Có bước chân ai đó Như thiên thu vọng về Thì thào trong tiếng gió Một điệu buồn lê thê Ước gì giờ có rượu Mời người cạn cùng ta Chén giang hồ phai lệ Của một thời phôi pha.
ĐÊM CUỐI * * * Ánh trăng khuya khi mờ khi tỏ Làm ngọn đèn soi rõ mọi người Cùng nhau tề tựu đêm sau cuối Chẳng biết tình hình sẽ ra sao? Từ chập tối tình hình nghiêm trọng Giặc quân đã hướng mũi về đây Kẻ đến người lui lo phòng thủ Cửa phòng rộn rịp kẻ vào ra Đông Tây Nam Bắc không yểm trợ Tất cả lui binh thật bất ngờ Giờ đây quận nhỏ mang trọng trách Cảng đoàn quân thẳng tiến về Thành Lòng cương quyết mọi người chống giặc Dù biết rằng nhiều rủi ít may Lòng tử thủ mọi người đã quyết Vai sát vai đúng nghĩa chi binh Máy truyền tin không ngừng liên lạc Dò đó đây ai mất ai còn Tìm đơn vị bạn bè quanh đó Báo tình hình nhờ bạn yểm quân Mọi sự việc xếp xong đâu đó Tề tựu nhau quanh giữa sân cờ Đêm không ngủ hay đêm từ giã Vì rạng mai chẳng biết đi đâu? Đớn đau thay cho chế độ này Cấp lãnh đạo bôn ba đào tẩu Chẳng nghĩ gì sự việc sau lưng Phải chăng vận nước đến hồi tận Cấp chỉ huy phủi bỏ nhẹ nhàng Cùng phó mặc ra sao chịu vậy Trời càng khuya, sương rơi nhiều lạnh Lòng mọi người trăm việc ngổn ngang Cùng xích lại mà quên vì lạnh Ánh trăng khuya, lơ lửng trên trời Mặc nhân thế tranh nhau lợi lộc Máy truyền tin đều đều phát tiếng Lúc gần, lúc tỏ, lại lúc xa Mọi người trong tư thế sẵn sàng Thật im lặng đêm khuya canh vắng Bỗng chốc người người biết được tin Đoàn giặc quân lạc lối đêm trường Nay đổi hướng Bình Dương tiến thẳng May may, rủi rủi, đâu biết được Mọi sự theo sắp đặt của Trời Tiếp tục chờ rạng sáng bình minh Đài phát thanh phát lệnh đầu hàng Vô điều kiện quá ư nhục nhã Ôi đau đớn không ngăn dòng lệ Lệ hờn căm uất ức nghẹn ngào Lòng nhi nữ uất trào như vậy Đấng anh hùng biết nói ra sao...?
CHÚC NGỦ NGON * * * Đêm khuya rồi ta hãy ngủ đi thôi. Mau tìm về góc bình yên nghĩ ngơi. Mơ ít lại cho đêm dài ngon giấc. Đã mệt rồi những tất bật ngày qua. Nhắm mắt lại cho thời gian trôi qua. Hãy quên đi những hận thù dối trá. Dù cuộc đời lắm lúc nhiều phong ba. Nhưng đêm nay tất cả chỉ là không. Nhắm mắt lại quên đi những nỗi lòng. Hãy thả lõng cho hồn chút tự do. Nhắm mắt lại hãy cho đi tất cả. Đêm tĩnh lặng ta trở về với ta. Nhắm mắt lại kẻo đêm dài sẽ qua. Ngủ ngon nhé các thân hữu gần xa. Bao chuyện đời thôi thì xin gác lại. Ngủ đi thôi đêm nay đã khuya rồi... Khò khò !!
Mưa về có ướt tóc người thương? Lá úa hương phai bợt má hường? Nắng nhạt miên man vàng nỗi nhớ. Trăng vơi hiu hắt bạc đêm buồn. Người mang một nữa hồn đi mất. Một nữa đêm về đẫm gối sương. Sông vẫn chứa chan nên sóng biếc. Tình dù đôi ngã vẫn thầm vương!
Má hồng phai nhạt sắc hương xưa Tóc xanh phai úa màu sương khói Tình phai quay quắt đời cô quạnh Nụ hôn phai nốt chút hương thừa Buông tay thả lỏng đường tơ rối Mở lòng thả bỏ nỗi niềm riêng Nước mắt thả trôi tình vướng bận Mĩm cười thả nốt gánh ưu phiền
Kiếp Sao Trời * * * Ta trông lên những sao trời cao số đêm đêm dài lấp lánh cõi thần tiên, mang cho đời những ánh sáng linh thiêng, soi sáng đường cứu bao thuyền lạc lối giúp loài người qua vực sâu tăm tối, không tiếc công, không chờ đợi được yêu, cõi trời cao mãi mãi kiếp cô liêu, không mệt mỏi giúp đời vô tư lự, cho bao người từ ê a mẫu tự, thành lớn khôn mọc đủ cánh bay cao, rồi ra đi để lại những vì sao trong quên lãng chìm sâu vào vô tận.
* * * Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, Dục ẩm, tì-bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa-trường, quân mạc tiếu, Cổ lai chinh-chiến kỷ nhân hồi * * * Trời đất cho ta một cái tài, Giắt lưng dành để tháng ngày chơi. Dở duyên với rượu không từ chén, Trót nợ cùng thơ phải chuốt lời. Cờ sẵn bàn sơn, xe ngựa đó, Đàn còn phím trúc, tính tình dây Ai say, ai tỉnh, ai thua được, Ta mặc ta, mà ai mặc ai. * * * Trót đà khuya sớm với ma men, Mặc kệ người chê, mặc kệ khen. Ngó lại hàng rào hương cúc lộn, Trông ra cửa sổ bóng trăng chen. Vào vòng cương-tỏa chân không vướng, Tới cuộc trần ai áo chẳng hoen. Cứ những ai hay tình thú ấy, Có chăng Bành-Trạch với Thanh-Liên
* * * Một mai một cuốc một cần câu Thơ-thẩn dù ai vui thú nào Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ Người khôn người đến chốn lao-xao Thu ăn măng trúc đông ăn giá Xuân tắm hồ sen hạ tắm ao Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp Nhìn xem phú-quý tựa chiêm bao. * * * Một trà một rượu một đàn bà Ba cái lăng-nhăng cứ quấy ta Chừa được cái nào hay cái ấy Họa chăng chừa rượu với chừa trà.
NHỮNG CÂU NÓI VUI * * * " Phát ngôn hay nhất về tiền bạc " 1. Nếu khó khăn về tiền bạc, bạn hãy thử sống không có chúng! 2. Tiền không mang lại hạnh phúc cho những người ...không có chúng! 3. Tiền không quan trọng ..nhưng đó là ta đang nói về tiền của người khác! 4. Sống được bằng những đồng tiền ít ỏi đó là 1 tài năng. 5. Không có tiền thì không thể sống, nhưng có tiền chưa chắc đã được sống. 6. Tiền mang lại hạnh phúc với những người biết sử dụng chúng, biết dùng nó để đem đến niềm vui cho những con người bất hạnh. 7. Tiền không phải là thước đo chính xác nhất để đánh giá con người .. nhưng hầu hết người ta lại sử dụng thước đo này .. 8. Tôi không tham tiền - Nhưng nó làm thần kinh tôi bớt căng thẳng. 9. Tôi có thể làm tất cả vì tiền thậm chí đó là ...những việc tốt. 10. Tất cả những đồng tiền đều tốt nhất là những đồng tiền mặt. 11. Cái gì không mua được bằng tiền thì có thể mua bằng rất nhiều tiền! 12. Nếu tiền không làm bạn hạnh phúc thì hay đưa nó cho tôi. 13. Thật tồi tệ nếu bạn mất tinh thần, nhưng còn tồi tệ hơn nếu mất hết tiền! 14. Tiền...??? Chưa thấy trong từ điển nhưng lại luôn có trong cuộc sống! 15. Trước kia khi có tiền tôi thấy tiền là quan trọng nhưng bây giờ khi hết tiền rồi tôi thấy nó còn quan trọng hơn nhiều. 16. Tình yêu không bắt nguồn từ tiền bạc, nhưng tiền bạc nuôi dưỡng tình yêu. 17. Tiếng sột soạt của đồng tiền là âm thanh hấp dẫn nhất... 18. Tiền là điều tôi ghét nhất . . . Nhưng thiếu nó tôi càng ghét hơn! 19. Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần tình yêu...Nhưng không có tiền, tình yêu của tôi sẽ chết! 20. Tiền bạc không thành vấn đề, vấn đề là có tiền hay không. 21. Sự phân chia tiền trên thế giới là điều hợp lý nhất bởi vì ai cũng kêu rằng mình không đủ tiền. 22. Những đồng tiền thật là bất hạnh - bởi chúng có khả năng mua! 23. Ðồng tiền không phải vạn năng, nhưng không tiền thì vạn vạn bất năng. 24. Nếu hạnh phúc không phải ở trong những đồng tiền thì điều đó chứng tỏ tôi gặp may!!! 25. Thiếu tiền là nguồn gốc của mọi tội lỗi. 26. Có một thứ tiền không thể mua được. Đó là sự nghèo khó. 27. Tiền bạc không phải là tất cả. Vì còn có vàng và kim cương. 28. Không bao giờ được tiêu nhiều hơn số tiền bạn có. 29. Nếu đồng tiền biết nói thì nó chỉ biết mỗi một từ: "Vĩnh biệt". 30. Người giàu chỉ có một thứ đáng cho ta quan tâm thôi. Đó là tiền của họ. 31. Cách chắc ăn nhất để tránh xa một người mà ta ghét là cho hắn vay tiền. 32. Hãy giàu với bản thân và nghèo với bạn bè
Anh còn có mỗi cây đàn Cũng đem bán nốt, theo nàng cà phê Cô em có mái tóc thề Đồng tiền cười lúm…tái tê cả lòng. * * * Đêm đêm, tôi đợi tôi mong Tôi thương, tôi nhớ, tôi trông, tôi chờ... Gặp em để tặng lời thơ Mong cho thấy mặt đêm mơ ủ lòng. * * * Sông kia nước chảy đôi dòng Dòng trong Dòng đục Chọn dòng trao thân. * * * Chồng xa? Hay chọn chồng gần ? * * * Lục bình trôi dạt, ngại ngần bến xa! Bến xa, cũng có người qua Lắm tiền nhiều bạc xe hoa ân cần. * * * Đắn đo, thôi chọn bến gần Sớm chiều phụng dưỡng đỡ đần mẹ yêu Ví đời như gió căng diều Diều cao gió mạnh, khiến diều đứt dây. * * * Yêu em, trao cả lòng này Sớm trưa mưa nắng, dạn dầy có nhau. * * * Cô ơi, thôi chớ làm cao Xin đừng ngoảnh mặt để đau lòng này. * * * Chuồn chuồn tháng Sáu nó bay Mang qua tháng Chạp, tin hay theo chồng Mộng tan như dải bòng bông Buồn theo tháng Chạp thiệp hồng sang ngang. * * * Tôi về tậu lại cây đàn Tình tang tích tịch, tình tang tan tình… * * * Cô hàng cà phê - Canh Thân
Thế gian chết hết chỉ còn đêm và một mình tôi với cây đàn rượu lẫn sương trào lăn chiếu đá trăng mờ nghiêng ngả phía đầu non * * * Rượu làng sàng chôn chửa ngàn năm tình chửa thiên thu, mộng chửa vàng đêm buông sâu tiếng đàn run rẩy Độc hành! chếnh choa''ng giọng đâm ngang * * * Đêm xưa... đêm xưa... thương Đặng Dung đêm xưa... đêm xưa... Đường Minh Hoàng a ha! đời ta thanh gươm cùn về đâu... về đâu... đâu hồng nhan? * * * Ai hát cùng ta? rừng chất ngất những vọng âm từ cõi thiên thu trời vơ''i đâ''t, ta và cây cỏ còn hay tan bờ bãi sương mù ? * * * Rượu nhạt trăng tàn ta hoá đá ngồi nghêu ngao vỗ miết cây đàn đêm không no''i hình như đêm biết cho người: giọt sương trắng chờ tan.
CÓ MỘT DÒNG SÔNG Có một dòng sông nước trôi về góc biển Có một cuộc tình tôi giữ lại trong tim Dòng sông mang theo con nước nguồn ru mộng Tình tôi ở lại mang nhiều ước mơ Có một dòng sông nước trôi về góc biển Có một cuộc tình tôi giữ lại dấu yêu Tình ai trao tôi hạnh phúc ngát hương đầy Dòng sông chảy dài trôi về biển sâu Hỡi anh, người yêu dấu Hỡi anh, người tình mơ Hỡi anh, dòng sông nào chảy ngược Hỡi anh, tình nào chẳng nhạt phai Có một dòng sông nước trôi về góc biển Có một cuộc tình tôi giữ lại trong tim Có một niềm riêng mang nhiều kỷ niệm Có cuộc tình nào giữ lại cho nhau.
HOÀI VỌNG CHIỀU MƯA * * * Hãy mơ về một chiều mưa bay Bóng dáng em qua, kỷ niệm dâng đầy Cho một lần, mưa bay bão tố, Cho một lần, nuối tiếc xôn xao Giữ mãi trong tôi tiếng hát ngọt ngào Nhớ chiều nào em nói yêu thương Gió cuốn mây trôi, lá ngủ trên đồi Xin một điều, cho em giữ lấy Xin một điều, ghi dấu trong tôi Ru mãi ân tình, hoài vọng chiều mưa Em ra đi, tiếng hát tôi gọi về Tôi xin theo, gót bước em não nề Mong em đừng, làm tôi thêm bối rối Quên con đường, quên cả bước chân em Hãy mơ về một chiều mưa bay Cuối dốc em đi, khắc khoải mây trời Cho tôi chờ, mưa rơi gió cuốn Cho tôi chờ, thấu cả tim tôi Mong ước em qua, dù chỉ một lần Nhớ chiều nào em nói xa tôi Nắng đã chia phai, mưa vẫn không ngừng Sao em đành, quên câu thương nhớ Sao em đành, xa vội tình tôi Thương nhớ một đời, hoài vọng chiều mưa
VÙNG TUỔI THƠ XA LẮC Nhớ ai Vùng tuổi thơ xa lắc Thuở xúm nhau Chơi trò đám cưới. Em xinh xinh làm vợ Anh hiên ngang làm chồng ! Đang lễ thành hôn Kiến cắn Em khóc, Anh dỗ dành Mắt em rưng rưng... Cưới xong Con nhao nhao đòi ăn Em giấu mẹ bên nhà Mang chia bì kẹo. Ngày tháng ấm êm Chia lìa dòng chảy Những hồn nhiên xưa Lạc về mấy ngả Bạn cũ đâu rồi ? Vùng tuổi thơ xa lắc Có ai cùng về Chơi lại trò đám cưới năm xưa !!
HOÀI NIỆM Em mang tình tôi đi nơi đâu? Duyên chưa nồng thắm đã phai màu. Có đôi bướm ép còn trong vở Em đâu mà nhận để tôi trao. Em để hạ buồn cho dở dang, Phượng như ứa máu rụng chân tường. Tôi gom kỷ niệm ngày xa cũ, Lấy sợi thời gian buột nhớ thương. Chôn ước mơ đầu em sang sông, Tim em không chút được yên lòng. Còn tôi từ độ bên người khác Cũng chẳng đêm nào hết nhớ mong. Tôi vẫn thường về trên lối ấy, Mùa trăng từ độ vắng em rồi, Căn phòng học nhỏ ngày hai đứa Hò hẹn chừ tôi đến với tôi! Tôi biết rằng em cũng nhớ thương, Lệ em khôn dấu những đêm trường. Quyền chi tôi viết câu hờn trách, Thêm nhọc lòng ai với cố hương.
SINH LÃO BỆNH TỬ Tình yêu đến cửa sinh Đời toàn là hoa mộng Hạnh phúc giăng đầy trời Đời như được tái sinh Tinh yêu đến cửa lão Lâu lâu lại đến thăm Rồi rụt rè quay gót Thánh thót tiếng tim than Tình yêu đến cửa bệnh Lênh đênh… rồi lênh đênh Bến bờ chung thủy tận Tim hồi hộp đợi chờ Tình yêu đến cửa tử Tim đã giá băng rồi Tất cả đều vô thường Tất cả đều hư vô
PHẬT TÂM CA (Tuệ Trung Thượng Sĩ) Phật Phật Phật bất khả kiến, Tâm tâm tâm bất khả thuyết. Nhược Tâm sinh thì thị Phật sinh, Nhược Phật diệt thì thị Tâm diệt. Diệt Tâm tồn Phật thị xứ vô, Diệt Phật tồn Tâm hà thì yết. Dục tri Phật Tâm, sinh diệt Tâm, Trực đãi đương lai Di Lặc quyết. Tích vô Tâm, Kim vô Phật, Phàm thánh nhân thiên như điện phất. Tâm thể vô thị diệc vô phi, Phật tính, phi hư hựu phi thật (thực). Hốt thì khỉ (khởi), Hốt thì chỉ, Vãng cổ lai kim đồ nghĩ nghĩ. Khởi duy mai một tổ tông thừa, Cánh khởi yêu ma tự gia tuý. Dục cầu tâm, Hưu ngoại mịch, Bản thể như như tự không tịch. Niết bàn sinh tử mạn la lung, Phiền não bồ-đề nhàn đối địch. Tâm tức Phật, Phật tức Tâm, Diệu chỉ minh minh đạt cổ câm (kim). Xuân lai tự thị xuân hoa tiếu, Thu đáo vô phi thu thuỷ thâm. Xả vọng tâm, Thủ chân tính, Tự nhân tầm ảnh nhi vong kính. Khởi tri ảnh hiện kính trung lai, Bất giác vọng tòng chân lý bính. Vọng lai phi thực diệc phi hư, Kính thụ vô tà diệc vô chính. Dã vô tội, Dã vô phúc, Thác tỷ ma-ni kiêm bạch ngọc. Ngọc hữu hà hề, châu hữu lỗi, Tính để vô hồng dã vô lục. Diệc vô đắc, Diệc vô thất, Tứ thập cửu lai thị thất thất. Lục độ vạn hạnh hải thượng ba, Tam độc cửu tình không lý nhật. Mặc mặc mặc, Trầm trầm trầm, Vạn pháp chi tâm tức Phật tâm. Phật tâm khước dữ ngã tâm hợp, Pháp nhĩ như nhiên cắng cổ câm (kim). Hành diệc thiền, Toạ diệc thiền, Nhất đoá hồng lô hoả lý liên. Một ý khí thì thiêm ý khí, Đắc an tiện xứ thả an tiên. Di di di, Đốt đốt đốt, Đại hải trung âu nhàn xuất một. Chư hành vô thường nhất thiết không, Hà xứ tiên sư mịch linh cốt. Tinh tinh trước, Trước tinh tinh, Tứ lăng đạp địa vật khi khuynh. A thuỳ ư thử tín đắc cập, Cao bộ tỳ-lư đính thượng hành. * * * Dịch nghĩa Phật, Phật, Phật không thể thấy được, Tâm, tâm, tâm không thể nói được. Khi Tâm sinh thì Phật sinh, Khi Phật diệt thì Tâm diệt. Không có chỗ nào diệt Tâm mà còn Phật, Diệt Phật mà còn Tâm thì bao giờ cho hết. Muốn biết Tâm Phật và Tâm sinh diệt, Phải đợi sau này Phật Di Lặc mới giải đáp được. Xưa không có Tâm, Nay không có Phật, Phàm, thánh, người, trời nhanh như chớp giật. Tâm thể không phải cũng không trái, Phật tính không hư cũng không thực. Chợt nổi lên, Chợt ngừng lại, Xưa qua nay lại luống những bắt chước nhau. Chẳng những chôn vui mất giáo pháp của tổ tông, Mà còn làm cho yêu ma nổi dậy, tự mình lại ám ảnh cả mình. Muốn tìm Tâm, Đừng tìm ở bên ngoài, Bản thể của nó cứ như thế và không tịch. Niết-bàn và sinh tử ràng buộc lỏng lẻo thôi, Phiền não và bồ-đề coi thường cả sự đối nghịch của chúng. Tâm là Phật, Phật là Tâm, Tính huyền diệu thì sáng linh và thông suốt xưa nay. Mùa xuân tới, hoa xuân cười, Mùa thu về, không chỗ nào là nước thu không sâu. Bỏ vọng tâm, Tìm chân tính, Giống như người tìm bóng quên gương. Nào có biết bóng từ trong gương mà ra, Nào có biết cái vọng dẫn đến từ trong cái thực. Cái vọng đến thì chẳng thực cũng chẳng hư, Cái gương tiếp nhận không tà cũng không chính. Không có tội, Không có phúc, Lẫn cả hạt trai và ngọc trắng. Ngọc thì có vết mà hạt trai thì có tỳ, Còn "tính" thì không đỏ cũng không xanh. Cũng không được, Cũng không mất, Bốn mươi chín là bảy nhân với bảy. Lục độ vạn hạnh là sóng trên mặt bể, Tam độc cửu tình là mặt trời trên không. Lặng, lặng, lặng! Trầm, trầm, trầm! Tâm của vạn pháp là tâm của Phật. Tâm Phật cũng phù hợp với Tâm ta, Pháp là như thế đấy suốt xưa nay. Đi cũng thiền, Ngồi cũng thiền, Một đoá hoa sen trong lò lửa hồng. Khi không có ý khí thì tăng thêm ý khí, Được nơi an định hãy cứ an định. Ôi, ôi, ôi! Chà, chà, chà! Bọt trong biển lớn lênh đênh ẩn hiện. Mọi hiện tượng đều biến diệt không ngừng, hết thảy là không, Biết tiên sư ở chỗ nào mà tìm linh cốt. Tỉnh táo lên! Tỉnh táo lên! Bàn chân dẫm trên mặt đất chớ có ngã nghiêng. Ấy ai tin được tới chỗ đó, Cất cao bước đi trên đầu Tỳ-lư.
CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ (Xuân Quỳnh) Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi. Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia. Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật ký xé trăm lần lại viết Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau. Có một thời ngay cả nỗi đau Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh Và tình yêu không ai khác ngoài anh Người trai mới vài lần thoáng gặp Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng Tôi đã cười đã khóc những không đâu Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt... Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa Chi chút thời gian từng phút từng giờ Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết Hôm nay non, mai cỏ sẽ già. Tôi đã đi mấy chặng đường xa Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển Niềm mơ ước gửi vào trang viết Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư Em yêu anh hơn cả thời xưa (Cái thời tưởng chết vì tình ái) Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi Em cộng anh vào với cuộc đời em Em biết quên những chuyện đáng quên Em biết nhớ những điều em phải nhớ Hoa cúc tím trong bài hát cũ Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
QUAY LƯNG Đừng yêu anh..em nhé..đừng em nhé! Anh chỉ là..gã lãng tử yêu thơ Tâm hồn anh là góc của trời mơ Trong trí nhớ..chỉ là vần với điệu Rung nét bút..thổi lên cung huyền diệu Hồn miên man tràn ngập những ý thơ Sợ cưu mang thêm những nổi ơ thờ Sợ trống vắng..khi lòng người thay đổi Đừng yêu anh..em nhé..đừng yêu vội Trái tim anh đã lổi nhịp bao lần Thả hồn vào những vụn vỡ lâng lâng Vơi chén đắng tìm quên ngày tháng cũ Đừng yêu anh..em nhé..đừng chuốc khổ Sợ tình buồn sẽ chẳng có ngày mai Khi cuộc đời nhiều nghịch cảnh lá lay Đêm buông xuống..ôm bờ vai lạnh lẽo Đừng yêu anh..em nhé..đừng níu kéo Cuộc đời em đầy ắp những tương lai Còn riêng anh..chỉ là kẽ trắng tay Tài sản có..chỉ là vần thơ cô độc Đừng yêu anh..em nhé..đừng bật khóc Cho lòng anh thôi lo lắng vì em Để lá kia..thanh thản rớt bên thềm Khi cơn gió nhẹ lùa qua song cửa Đừng yêu anh..em nhé..đừng yêu nữa Trái tim ngoan đã khép lại ơ hờ Lòng chỉ còn những khoảng trống bâng quơ Môi khe khẽ..đừng yêu anh..em nhé !...