ngày quốc tế phụ nữ chúc CE trong cốc này may mắn phát tài tặng tài tặng lộc hôm nay 11-77, giờ xổ MN hôm nay báo sẽ có kép. sinh vào kép thủy, sinh ra kép hỏa.
Đời ko như là mơ ..nên đời thường diết chết mộng dí mơ .. Tình hư ảo , tình nồng , tình trẻ dại Tình thực ở ngoài đời , chưa chắc đã vui hơn ! Tình hư ảo vội vàng nên dễ vỡ Vắng xa nhau đôi ngày , Chợt nhớ lại chợt quên . Tình hư ảo , trò đùa của tuổi trẻ Trẻ dạ , non người ... Nổi nhớ cũng mỏng manh . Tình là ảo nhưng nổi đau là thật Đau đau nhiều , dù tình có thực đâu ?! Nếu mai đây lối nhỏ vắng một người Có gì lạ , bởi vì tình ấy ảo Mà này anh , em biết tình anh ảo Nhưng tim em , tim thật đấy nhé anh . Quên quên đi , bởi tình ta mộng ảo Nhớ làm gì , tình như giấc mơ qua ! Nhưng anh hỡi cớ sao anh chẳng nói Nói một lần , một lần với em thôi Cho em hiểu nghĩa đời không đơn giản Cuộc sống này đâu ít chuyện thực hư Biết không thực , mà hồn vương vấn mãi Để nghe lòng thao thức lúc về đêm . Hôm em nhắn ... Tình mình ảo , anh ơi tình mình ảo Anh bật cười: Nó ảo có sao đâu ?! Kệ Nó ảo , em lo gì tình ảo Đất có hận Trời, anh cũng vẫn yêu em . Yêu cho đến Tử Cấm Thành nghiêng ngã Trẫm yêu hoài , mãi mãi Ái khanh ơi ! Lời yêu ấy em nghe sao là lạ , Có chút gì ... Cứ ảo ảo , hư hư !!!
Anh có biết là em rất nhớ anh không Đợi chờ thế này em phát khùng lên mất Anh trốn ở đâu, sao nỡ lòng bỏ mặc Còn không ra đây, là em giận, nghe chưa? Anh có biết là mùa nối tiếp sang mùa Mà bàn tay em chưa một lần được nắm Cứ cười vậy thôi nhưng từ trong sâu thẳm Hai mươi mấy xuân...cũng tủi lắm anh à. Anh có biết là khi trông thấy người ta Cứ tay trong tay bước qua em cười nói Là tội của anh càng chất chồng thêm tội Khi nào đến đây là anh chết với em. Anh có biết là mỗi khi bước vào đêm Bóng tối vây quanh, thèm kêu tên ai đó Nhưng trái tim này vẫn ngày đêm bỏ ngỏ Chỉ vì đợi anh nên mưa gió lạnh lùng. Anh có biết là tội anh lớn lắm không? Giờ này ở đâu, đang vui cùng ai hả Đừng tốn thì giờ cho những người đó nữa Vì trước sau gì anh chả thuộc về em. Anh ở đâu rồi, còn không đến, nhanh lên.
Em hỏi anh này, thích em không Thích sao giấu mãi ở trong lòng Không nói ra nhanh là mất đấy Con gái như em khối kẻ mong. Em hỏi anh này có nhớ em Đêm nằm mơ mộng giấc êm đềm Ánh mắt nụ cười len giấc ngủ Càng gặp nhau nhiều càng nhớ thêm? Em hỏi anh này, anh có thương Giây phút hai ta bước chung đường Trái tim có đập nhanh một nhịp Để tạm biệt rồi lại vấn vương? Em hỏi anh này, có yêu em? Muốn nắm tay thon, khát môi mềm? Chung sống trọn đời anh có ước? Nếu yêu thì nói...nói nhanh lên.
Em vẫn biết mình nhiều điều chưa tốt Khiến cho anh lắm lúc phải muộn phiền Nhưng anh à...em sẽ cố...đương nhiên Vậy cho nên...mình cưới đi, thật đấy. Em vẫn biết cưới khác yêu lắm ấy Nhưng em mong...được như vậy, lâu rồi Thay vì mình mỗi đứa ở một nơi Thì bây giờ cùng chung nồi, chung bếp. Em vẫn biết có nhiều điều chắc mệt Nhiều nỗi lo về chuyện của gia đình Nhưng anh à, em thích thế, em tin Vì yêu nhau chúng mình cùng cố gắng. Em vẫn biết nhiều gánh lo trĩu nặng Lên đôi vai những ngày tháng sau này Nhưng chúng mình cùng nhau nắm bàn tay Để vun vén hạnh hạnh phúc này anh nhé. Em vẫn biết làm vợ không phải dễ Chuyện làm dâu, chuyện con trẻ, xóm giềng... Sẽ có ngày em tức đến phát điên Nhưng có anh ở bên em không sợ. Anh yêu à, đừng nghĩ suy gì nữa Cầm giấy tờ mình đến ủy ban thôi Em yêu anh nên nôn nóng quá rồi Nên chúng mình cưới liền thôi, anh nhé.
Nếu ngày mai tôi không onl nữa Trái tim tôi lửa đã hết nhen rồi Không còn yêu không còn những bồi hồi Cảm xúc chết....linh hồn tôi tắt thở Nếu ngày mai...trên đường đời gặp gỡ Em có cười, có nhắc nhở chuyện xưa Hay vô tình như trời nắng chợt mưa Bước thật vội....sợ ngày xưa tìm đến? Nếu nếu ta...thật tình yêu và mến Đừng xem tình như con nhện giăng tơ Đừng yêu thương rồi xa cách hững hờ Tôi buồn lắm...tôi cứ chờ đợi mãi Nếu hôm nay....ta biết mình khờ dại Thì hôm qua tìm lại để làm gì Quên hết thôi, và hãy cố bước đi Đừng vướng bận chẳng còn chi để nhớ...
Mình đã hẹn hò với nhau chăng Sao ta nhung nhớ đến nặng oằn Tình yêu nhặt nhạnh trong tiềm thức Mảnh vỡ ngày xưa quá khô cằn... Thương lắm màu hoa tím cát đằng Lòng tự hỏi lòng..nhớ nhau chăng Vườn cũ còn đây...trời thương nhớ Dưới bóng cây già...lệ khó ngăn Người xa...ừ nhỉ....người xa lắm Rồi có khi nào chợt ghé thăm Kỷ niệm tình yêu...giờ xa quá Ân tình nhân thế...có trăm năm
hạnh phúc qua tay có ai ngờ tôi cũng đi qua thời ngây thơ vụng dại tôi nâng niu chụm bàn tay giữ lại Có bao giờ ta níu được thời gian? đặt bàn tay lên những phím đàn âm thanh cũ như vang vào ký ức ôm tình yêu ném xuống đời cháy rực đỏ cả một góc đường....còn người thì náo nức đi qua cạn sức rồi, sao có thể đi xa làm sao biết người ta lòng gian dối tôi chợt hiểu lờ mờ trong lý trí chẳng bao giờ tình ý có đường chung yêu và được yêu, sẽ chẳng thể đi cùng thương và nhớ để nghìn trùng xa cách dưới chân ta...lớp da đời như muốn rách bởi chân trần trước ngõ ngách của tình nhân người với người quen biết để rồi thân yêu nhau đó để mai dần chia cách tình yêu gõ vào đời như tiếng phách cung bậc nào xé rách cuộc đời ta?
Em hỏi anh sao tay vàng khói thuốc Suy tư nào trói buột mắt người yêu Đi bên anh...em lo lắng rất nhiều Anh có lẽ..chẳng còn yêu em nữa.... Vẫn là anh..vẹn nguyên như lời hứa Với tình yêu rực lửa trái tim này Em hãy nhìn vào trong mắt anh đây Em sẽ thấy tràn đầy...yêu và nhớ Em hỏi anh nếu tình ta tan vỡ Anh có buồn khi đời lỡ không duyên Nếu một mai ta đánh mất lời nguyền Cuộc sống sẽ..bình yên không anh nhỉ? Câu hỏi ấy vẫn còn trong suy nghĩ Và bây giờ vẫn chỉ có mình em Với tình yêu và lời hứa chân thành Anh thay đổi..riêng em còn nỗi nhớ....
Tôi nhớ em, trời hỡi tôi nhớ em Mà chính em chẳng còn cần tôi nữa Tôi nhớ em từng ngày và từng bữa... Vết thương này ai cứu chữa....cho tôi Tôi nhớ em nỗi nhớ rất tinh khôi Như màu máu tình tôi đang tuôn chảy Tôi nhớ em cả một trời quan tái Héo khô rồi...máu ngừng chảy qua tim Tôi nhớ em, nhưng tôi chẳng muốn tìm Vì tôi dại, tôi lặng im tôi nhớ Khi cơn đau bùng lên như rạn vỡ.... Tôi biết rằng.....em cũng chẳng nhớ tôi.....
Em còn biết gửi gì cho gió rét tháng ba Anh đã đi xa vào một buổi chiều không hẹn trước Để nỗi đau nơi em cứ từ từ thấm ngược Chẳng chịu trào ra mà cứ len lỏi vào tim Em còn biết gửi gì khi anh cứ lặng im Lặng lẽ ra đi không một lời giã biệt Tháng ba dù lòng có xót xa đến mấy thì người cũng đâu cần phải biết Chỉ một cơn gió heo may thì thương nhớ cũng vỡ oà Thôi anh cứ đi tìm cái hơi ấm của đời anh Trời sẽ trong xanh khi anh về bên ấy Phương trời cũ dẫu có buồn biết mấy Thì cũng chỉ còn là hạnh phúc chẳng êm đềm mà người đã bước qua Em chẳng biết sẽ gửi gì vào cơn gió tháng ba Bản tình ca chiều chiều vẫn ngân nga nhè nhẹ Nỗi niềm riêng từng đêm còn run lên khe khẻ Đủ để thấy mình chưa xoa dịu dù chỉ một chút xót xa.
Em nghĩ mình đã tìm được bình yên Vết thương lòng đang bắt đầu liền da lại, Em biết sống cho mình và cho hiện tại Anh và quá khứ buồn như đã mãi ngủ yên. Cuộc sống vẫn trở về theo một lẽ tự nhiên Người ta phải bỏ lại buồn phiền để mà bước tiếp, Có những chuyện đau lòng dần không còn da diết Người ta tự bảo mình phải quên hết, sống thôi. ...