Em đây số kiếp một con Mèo Chỉ biết quanh anh, mãi chạy theo Trọn cả đời em đeo vạn nẻo Nhìn anh mái ấm khóc "meo meo" Hỡi cảnh trời kia gieo nổi hận Ngàn năm dễ có mấy ai neo Làm sao để được yêu anh nhỉ? Số phận an bày cảnh nhóc nheo..
THƯƠNG VỢ Quanh năm buôn bán ở mom sông Nuôi đủ năm con với một chồng. Nuôi đủ năm con với một chồng Lặn lội thân cò khi quãng vắng Eo xèo mặt nước buổi đò đông. Một duyên hai nợ, âu đành phận Năm nắng mười mưa, dám quản công Cha mẹ thói đời ăn ở bạc! Có chồng hờ hững cũng như không !!
QUA ĐÈO NGANG Bước tới đèo Ngang bóng xế tà Cỏ cây chen lá, đá chen hoa Lom khom dưới núi, tiều vài chú Lác đác bên sông, chợ mấy nhà Nhớ nước đau lòng con quốc quốc Thương nhà mỏi miệng cái gia gia Dừng chân đứng lại, trời non nước Một mảnh tình riêng, ta với ta...
NHỚ TẾT TRUNG THU Tết trung thu xách đèn đi chơi Thuở đầu xanh còn tiếng ru hời Với chúng bạn bên làng kia tới Phố với phường chạy nhảy mệt hơi Đêm trăng rằm đẹp quá ta ơi Đèn ông sao nến đốt sáng ngời Lủ trẻ nhỏ gọi nhau í ới Ra sân nhà tụ tập khắp nơi Bọn con gái ca múa lả lơi Còn đám trai trêu ghẹo đủ lời Tuổi ấu thơ như trang giấy mới Chia nhau vài miếng bánh cùng xơi Nay qua rồi cái thuở thảnh thơi Nhớ trung thu tháng tám một thời Giờ đã trôi xa tầm tay với Chiếc lồng đèn hình bướm hình dơi Tết trung thu xách đèn đi chơi Chỉ còn trong tiềm thức xa vời Có ai mang tình trăng vun xới Trung thu nằm ngắm ánh sao rơi ! Chúc Ace XSTT Trung Thu thật vui cùng gia đình & tràn đầy hạnh phúc
MỘT MÌNH Bỏ một mình buổi chiều đi ngủ muộn Mùa hạ nghiêng tâm trí viết dòng thơ Cơn gió bay từ sớm đến bây giờ Vẫn chưa lại cùng ta dâng hương mới Hàng cây đứng bên đường đang ngóng đợi Niềm vui về thắp sáng cả tâm tư Em có nghe nhịp tim rất hiền từ Còn vang động khúc tình yêu năm cũ? Ta cùng ta trôi trên dòng thác lũ Nhìn bao nhiêu mùa hạ đã qua đời Cuộc tình nào tàn tạ giữa chiều rơi Ta ở lại quẩn quanh cùng cây lá Tim vẫn đựng tình đầy dâng biển cả Một đêm về tắm mát cả cơn mơ Con trăng nằm chờ đợi một vần thơ Cho thương nhớ cuối trời êm tháng sáu Bên gác trọ trần gian ta nương náu Có buồn vui nuôi dưỡng trái tim hồng Ta một mình ngồi hát phận long đong Nghe như bước chân em về đâu đó.. * * *
NHỚ MỘT THỜI Ta vê ươm hạt gieo mùa nhớ Một thuở trời xuân lắm mộng mơ Ta về lục lại từng trang vở Mượn bút gom vần viết vẫn vơ Ngồi nghe vọng lại xuân mười chín Thi rớt học trò mắt đỏ hoe Một gói hành trang vào cuộc chiến Xa mái trường yêu lẫn bạn bè Ngày vô Thủ Đức buồn tê tái Mái tóc hippy cắt trụi rồi Thêm bộ nhà binh nhìn xúng xính Mấy đứa nhìn nhau dỡ khóc cười Đêm Tăng Nhơn Phú ngồi ôm súng Nhìn ánh trăng lên lại nhớ nhà Nhớ từng bạn học ngồi chung lớp Nhớ chiếc xe tàng nhớ thiết tha Ngày ra chiến trận đường muôn nẻo Cái nhớ không còn bị quẩn quanh Sáng nay đụng trận chiều thành phố Cái tuổi già theo nhịp khúc hành Hai sáu tuổi đời tàn chiến cuộc Mai rụng cánh tàn đã hết xuân Trại tù đêm đến ngồi bó gối Lơ láo nhìn như một gã khùng Bây giờ tóc bạc ngồi mà nhớ Những ngày cơm sấy rượu bi đông Chao ôi ! nhớ lại sao mà ngọt Những buổi dừng quân thật ấm nồng Bây giờ rượu ngoại đầy bia bọt Sao thấy nhạt mùi ở nơi ta Tình nhân bạn hữu giờ như lạt Soi gương cười khẩy.. tội lão già !.. * * *
TÌNH LÀ MỘNG Tình là cơn mộng dài níu mộng Giật mình! Nhân ảnh ấy hư không Đêm nghe tiếng mõ khua, canh trống Xào xạc bên ngoài song gió đông Tình là một giấc mơ bước lạc Mở choàng! Hai mắt ướt giòng châu Trăng khuya lơ lững trời cánh hạc Chở khối tình đi mất còn đâu Tình là chuỗi buồn đau! Sầu khổ Mộng làm chi...mơ để được gì !!! * * *
DÒNG THƠ LƯU LẠC Từ tiền kiếp theo dòng thơ lưu lạc Ta tới đây làm khách trọ trần gian Cùng em đi qua biển rộng non ngàn Tìm cho thấy chút tình trăm năm trước Đường sông núi chân bao lần xuôi ngược Bỗng một ngày ta lạc bước trầm luân Như chim trời ngơ ngác giữa mùa xuân May nhờ có dòng thơ, ta hạnh ngộ Đêm nằm xuống lòng nghe muôn thác đổ Niềm vui về nở muộn giữa cơn mơ Vần thơ xưa trong trí ngỡ phai mờ Nhưng âm điệu vẫn thành men ngây ngất Ta sẽ viết cho em đầy mặt đất Bài thơ tình dài mãi tới ngàn năm Bằng nỗi niềm trên đỉnh núi trầm ngâm Và với những ưu tư từ lòng biển Cả hành tinh chợt một ngày im tiếng Để lắng nghe ta hát khúc yêu đương Bài thơ xưa lưu lạc cõi vô thường Còn lơ lửng giữa hư không huyền ảo.. * * *
Thơ hay quá Huynh ơi.Thơ này ngày xưa đi học làm văn thích lắm luôn.Nhắm mắt viết ào ào cũng được 7 điểm. Top pic của Huynh hay quá.tính ko quote bài.Nhưng đang đọc thơ.Tự nhiên,cô gái mở mắt.làm giật mình.xém xíu á má ơi rùi.huhu.
Không kịp trở về nhà, sau buổi cấy Mẹ sinh tôi trên cánh đồng chiêm Bùn đón tôi bằng bàn tay bà đỡ dịu hiền Bùn tắm gội tôi sóng sánh Trong tiếng khóc đầu tiên Tôi đã nếm vị bùn chát mặn Như nhánh mạ non Mẹ gieo xuống ruộng lầy Chắt chiu từng hạt bùn màu mỡ Nuôi tôi thành cây lúa trĩu bông Tôi lớn lên từ bầu sữa thơm ngon Ủ trong vạt áo nâu của mẹ Cái vạt áo giấu hương bùn oi ả Ám ảnh suốt đời một nỗi thương yêu. Tôi có niềm vui trẻ thơ đầy ắp trên lưng trâu Con trâu mộng đằm ao bùn lim dim mắt ướt Phe phẩy chiếc đuôi tinh nghịch Những vệt bùn tung toé cả trong mơ Tôi lớn lên không ngờ Bên những cánh đồng hoai hoai cày vỡ Líu ríu bước chân đường làng rơm rạ Cơm mới thơm nức nở ngày mùa Tình yêu tôi ngát hương cỏ mật, cỏ gà Những cọng cỏ xanh, tái sinh từ bùn đất Và nụ hôn đầu đời trắng trong, ngây ngất Đẫm hương đồng đã tái sinh tôi.
Trái tim ơi hãy ngủ yên bận chi bao nỗi ưu phiền chúng sinh đau chi thế thái nhân tình nhỏ nhoi hạt cát phận mình mà thôi đã không nước chảy bèo trôi thì đành nhắm mắt quên đời là hơn. Ngủ đi hỡi trái tim buồn kiếp người muôn thuở hãy còn oan khiên Mịch La ôm trọn Khuất Nguyên * mình như bọt nước biết tìm chốn nao ? Ước gì đuợc giấc chiêm bao để thành hư ảo dạt vào mênh mông không khóc thu, chẳng sầu đông quên vui sướng, hết bận lòng gió mưa Càng đau càng tỉnh lạ chưa ? trái tim mất ngủ bơ phờ đêm suông Ngủ đi hỡi trái tim buồn !!
Lạc bước chốn rừng sâu bí ẩn khát một lối mòn một lý do hy vọng để ngây thơ đặt vào đó: niềm tin sẽ chẳng phải kiếm tìm trái đất giăng lối mòn chi chít mặt trời cứ đi về với nẻo đường quen thuộc sóng ngàn năm chỉ một lối vỗ bờ con tàu thiêng liêng mang giấc mơ tuổi thơ vẫn miệt mài trên đường ray xưa cũ những thói quen thường nhật không thể gì giũ bỏ đời người lăn theo lối mòn câu thơ viết hôm nay rung cảm đến tận cùng đã vang ngân từ bốn ngàn năm trước bao nếp nghĩ cũ mèm vạch đường mòn ký ức thế giới này về đâu ? Những lối mòn hằn in tim sâu làm rong rêu sự sống và đời ta tiềm tàng khát vọng lẽ nào mòn vẹt với tháng năm ? ta gào thét giữa cao xanh toan vùi xóa những lối mòn chán ngắt Đã âm thầm nhận lấy vết thương.
Điện thoại một lần duy nhất chỉ để nghe giọng nói của nhau em nuốt lời anh dịu dàng nồng ấm không nhắn tin không một lần hẹn gặp chỉ mail chia sẻ nhạc và thơ những trở trăn sáng tạo cuối thư vẫn không quên viết anh yêu em em yêu anh Chúng ta sống ở hai thành phố không quá xa để thành cách biệt cũng chẳng gần để lấp đi khoảng trống đôi lúc yếu lòng em mơ một bờ vai lại cố quên đi, bỏ mặc mình chới với anh nói: “anh đang nắm tay em đi trong sương mù” Em trở thành người giàu tưởng tượng đôi khi cô đơn quá, em ngỡ mình sống giữa đảo hoang anh hỏi “căn phòng của em có cửa sổ không?” chẳng cần biết vì sao anh hỏi thế nhưng tin, anh mong điều tốt đẹp cho em cửa sổ mở ra để em ngắm những đêm trăng để em nghe tiếng lũ chim lích rích chào ngày mới đôi khi em thấy mình lạc vào bóng tối anh nói: “anh chờ em ở cuối đường hầm Hãy tinh tế nhưng chớ yếu đuối” em lần về phía ánh sáng vững lòng hơn đôi khi em van vỉ thật thà rằng ai đó đã nói lời thị phi hèn mọn anh nói:“di dưới đế giày những lời đơm đặt tình yêu thanh tẩy mọi mưu toan” em đã bay lên từ vực thẳm và hát giữa bầu trời anh nói “anh bay với”
Chán những điệu thơ sầu đau, than thở, nỉ Non, sướt mướt Tê bại cân não, rã rời gân cốt Nuông chiều cảm xúc Chết yểu tư duy Chán những con chữ xếp hàng thành đội ngũ răm rắp trật tự Tiểu đội, trung đội ...lữ đoàn Ngôn từ mặc đồng phục Ngôn từ đi đều Ngôn từ đeo trang sức Chán những cặp đại từ nhân xưng anh - em em - anh tôi - ta ta - tôi Chen ngang xương Như thể không xưng ra thì không ai biết Chán những câu thơ định vị thời gian, không gian Tuyên bố lý do, giới thiệu hoàn cảnh, hành động Chiều chiều, cây đa, bến nước, sân đình Em về - anh đi…ai ơi – người hỡi Nhai lại ca dao Chán mình Có lúc ngộ nhận nếu không làm thơ sẽ buồn Đau mà chết Chẳng chết! Hay đại ngôn, hét toáng lên: sống không yêu Thì chết Chẳng chết !!
Em yêu anh tia nắng ban mai xuyên qua dày đặc sương mù Tiếng chim chợt thảng thốt, rộn ràng vỡ khoảng trời câm bặt Mưa thu dịu lành, ẩm ướt hồi sinh đất đai Cháy khát Sóng tự ghềnh xa vang dội khúc hoan ca Những ngón tay anh lướt trên phím đàn tuôn Đổ âm ba Lần theo giai điệu anh, em đi về phía chói ngời ánh sáng Thoát khỏi nỗi buồn dằng dặc ký sinh loài gặm nhấm Dứt đi từng mảnh sống tháng năm Em yêu anh Tự cân bằng trên sợi dây mong manh bất trắc những trò yêu làm xiếc Những trò ghen đỏng đảnh mù lòa Em đã thôi đuổi bắt những cơn mơ đã không còn đam mê nước mắt đã thấu thị cuộc đời gồm những nốt trắng, nốt đen trong bản nhạc và hát lên với tất cả vui buồn em yêu anh Như tình yêu đầu tiên, như tình yêu cuối cùng Ta bên nhau hành trình không về đích, không giới hạn Chỉ ý nghĩ vươn về nhau bất tận chỉ thơ nhạc cất lời cho khoảng lặng rung lên Em yêu anh và anh yêu em..
Cà phê vỉa hè không thuốc lá Buồn hơi, buồn hởi đó em ơi… Lời hứa tựa như là nhát kiếm Phạt xuống suy tư thói quen tồi. * * * Ta sáng kỳ hồ, chiều lang bạt Thời gian thẩm thấu chắc chồn chân May sao có một cô tiểu muội Chia sẻ buồn vui miết ân cần. * * * Ừ thì ta nghe lời em bảo Giang hồ trồi trụt giấc chiêm bao Quân tử biết đâu thành vô loại Du côn giũ áo…biệt ma đầu. * * * Ừ thì đại ca nghe em nói Bỏ đi những cá tánh ngang tàng Vứt phăng mấy vụn vằn xuẩn ngốc Đứng nhìn trời đất thở nghênh ngang. * * * May ta còn có cà phê uống Rung đùi nhìn thiên hạ bon chen Biết bao khứa khẻo còn lăn lóc Lặn lội đời kia chuốc ưu phiền. * * * Cà phê vỉa hè không khói thuốc Miệng thơm lời nói cũng thành châu Ta ước tình em là sóng ngọc Phủ xuống đời ta…hết âu sầu...
BẠN XƯA… Cảm ơn nhé, điếu Salem ngày gặp lại the dịu nỗi niềm những bè bạn ngày xưa Chàng nghệ sỹ búi tóc model khư khư cầm bánh tráng nhỏn nhẻn cười khoe quà lấm láp quê mùa. Mang hơi thở Minesota về phố cũ háo hức thăm nom bà bán hàng rong cho lũ nhóc năm nào thìa cháo bón cho cô Tư gầy guộc Quên tối oi nồng mùa chướng gió hanh hao. Mang hơi thở phương xa về phố cũ tất tả đi tìm thằng bạn nghèo cù bất, cù bơ trầy trật xe ôm xóm chuồng gà chật vật Vỗ vai nhau đánh thức kiếp mơ hồ. Có lẽ hơi vội vàng để gieo lời cảm khái nhưng chất giọng khẽ khọt kia qua từng ý sẻ chia Bài thơ viết…những mảnh đời lam lũ lẩm nhẩm cơn mê gã ngơ ngác thẫn thờ. Thế giới riêng với chú mèo làm bạn Góc khuất tâm tư chỉ có nỗi cô đơn mới thấm hiểu mà thôi Vậy hãy nhận chút tình thâm này bạn nhé Những bước chông gai thành dòng chảy xanh đời. Thế giới riêng của tâm hồn nghệ sỹ có thể bị người đời phán xét…lũ hâm hâm ta cứ sống, cứ thong dong, cứ làm điều mình nghĩ Chín quả rong chơi. Mặc ai đó phân trần. Kệ cuộc đời nào ai đó hơn thua Vòng tay níu vòng tay hỏi lời kinh sớm tối Hơn cả những tháp cao thiếp vàng vòi vọi Cõi nhân sinh mãi long lanh nhờ hơi ấm bạn bè.