Bên Em Là Biển Rộng Lệ Quyên Tình ơi, sao đi mãi nên sông dài mênh mông? Vòng tay ôm nỗi nhớ xôn xao biển rộng. Vì em mất anh, mất anh Mùa xuân đã qua rất nhanh. Còn chăng nỗi đau, nỗi đau tuổi xanh? Tình anh như cơn lũ cuốn đôi bờ mưa giông, Tình em như sông vắng trong xanh, phẳng lặng. Mùa thu đã qua, đã qua Mùa đông đã sang, đã sang Tình đã ra đi vội vàng. Khi anh xa em sóng thôi không xô bờ, Khi em xa anh đá chơ vơ. Con sông lang thang đã khô nơi đầu nguồn, Bên em, bên em, biển đã chết! Tình anh như cơn lũ cuốn đôi bờ mưa giông, Tình em như sông vắng trong xanh, phẳng lặng. Mùa thu đã qua, đã qua Mùa đông đã sang, đã sang Tình đã ra đi vội vàng.
Biển Nhớ Quang Dũng Ngày mai em đi Biển nhớ tên em gọi về Gọi hồn liễu rũ lê thê Gọi bờ cát trắng đêm khuya Ngày mai em đi Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ Sỏi đá trông em từng giờ Nghe buồn nhịp chân bơ vơ Ngày mai em đi Biển nhớ em quay về nguồn Gọi trùng dương gió ngập hồn Bàn tay chắn gió mưa sang Ngày mai em đi Thành phố mắt đêm đèn mờ Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn Nghe ngoài biển động buồn hơn Hôm nào em về Bàn tay buông lối ngỏ Đàn lên cung phím chờ Sầu lên đây hoang vu Ngày mai em đi Biển nhớ tên em gọi về Triều sương ướt đẫm cơn mê Trời cao níu bước sơn khê Ngày mai em đi Cồn đá rêu phong rủ buồn Đèn phố nghe mưa tủi hờn Nghe ngoài trời giăng mây tuôn Ngày mai em đi Biển có bâng khuâng gọi thầm Ngày mưa tháng nắng còn buồn Bàn tay nghe ngóng tin sang Ngày mai em đi Thành phố mắt đêm đèn vàng Nửa bóng xuân qua ngập ngừng Nghe trời gió lộng mà thương