Khi Người Lớn Cô Đơn Thành phố bé thế thôi Mà tìm hoài chẳng được Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người Thành phố bé đến thế thôi Mà tìm hoài không thấy Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình. Chiều đứng giữa ngã tư Nhìn dòng xe tấp nập Dừng lại bên quán nước, khu chợ vắng thưa người Nào nhắm mắt chút thôi Mặt trời đang không hát Nắng sắp tắt, chẳng buông lời hình như Chiều tôi lên xe loay hoay giữa thành phố không màu. Nhạc Trịnh ngân lên nghe da diết gầy hao Mùi thuốc lá bay bay (bay về nơi đâu) Mùi cafe sao đắng lòng (hương café đắng) Trạm xe dừng không ai đón đưa Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi Rồi có những đêm mưa Nằm nghe câu ca rất xưa Từ radio phát lên, nghe thật buồn (buồn lắm) Người lớn cô đơn, tự mình trong bao nghĩ suy Ngồi bên ai sao thấy riêng tôi quạnh hiu !!!
Người đàn ông tham lam http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nguoi-Dan-Ong-Tham-Lam-Hoang-Chau/ZWZBUWFF.html Anh dù biết trái tim chẳng thể chia đôi, Mà sao vẫn cứ tham lam hỡi người? Anh dù nói trái tim chỉ có em thôi Mà sao vẫn mơ về hình bóng ai? Anh là thế, thế gian cũng giống như anh, Đàn ông ai chẳng tham lam hỡi người. Yêu một lúc đến hai, ba, bốn, năm cô Rồi cho yêu như vậy là mới yêu. Người đàn ông tham lam chính là anh, Người đừng nên nói nữa anh hãy quyết định đi. Một là anh yêu mình em, lỗi lầm xưa em bỏ qua, Còn không hãy bước bên người ta. Người đàn ông tham lam mãi là anh, Một bàn tay năm ngón anh chẳng biết chọn ai? Chẳng cần anh thêm bận tâm, người ra đi sẽ là em, Để cho anh được ấm êm bên người.
Tình yêu và giọt nước mắt http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tinh-Yeu-Va-Giot-Nuoc-Mat-Uyen-Trang/ZWZBFC07.html Xưa ta yêu nhau tình yêu ta thơ ngây đẹp như ánh sao trên trời cao. Bao nhiêu đam mê đời ta trao cho nhau giờ đây trái tim anh thay lòng. Thôi thôi quên đi tình kia không như mơ chỉ đem nước mắt với buồn đau. Yêu khi người xa lòng ta sẽ đau sẽ mãi không còn tin ai... Người đến đây làm chi rồi vội đi người ơi. Nói yêu tôi làm gì rồi vội quên tình tôi. Người đành tâm vậy sao xóa đi bao kỷ niệm. Nói chi lời gian dối Biết thế ngày xưa tôi đừng tin lời anh. Biết thế ngày xưa tôi không yêu anh thật nhiều. Vì tình yêu anh giờ đây đã không như hôm nào chỉ mang lại nhiều nước mắt..
Bà Xã Tôi Number One bà xã tui number one bà xã tui number one bà xã tui number one bà xã tui number one bà xã tui number one number one number one sáng sớm em đã đi phiên chợ xa thiệt là xa cá mắm em bán xong lại còn đảm đang việc nhà ko bao đồng lo chuyện người ta ko bao giờ tụm 7 tụm 3 nào có aj thương tui như bà xã bà xã tui number one lối xóm aj cũng thương hay thường khen tặng zợ tui cứ nói tôi sướng ghê vì gặp phải cô vợ hiền lo cho chồng cơ cực chẳng than yêu thương chồng dù chẳng giàu sang nào có ai hết sảy hơn bà xã bà xã tôi number one number one number one bà xã tôi không bao giờ dối lừa tôi dẫu 1 câu có lúc tôi hay nặng lời vì lúc đó tâm tư rối bời bà xã ơi thiệt là anh đây có lỗi bà xã tôi number one number one number one bà xã tôi luôn vẫn là ánh bình minh của đời tôi có lúc tôi như thật già và có lúc tôi như trẻ con vậy mà vợ tôi 1 lòng sắc son bà xã tôi number one bà xã tôi number one
Nhớ anh, em biết phải làm sao? Hóa ra nỗi nhớ tuy vô hình nhưng giống một sợi dây mảnh, có thể thít chặt vào tim, cảm giác nghèn nghẹn, tưng tức. Lạ lắm, cứ trời trở gió trở mưa một chút thôi, không khí có vẻ ẩm thấp, cái hơi lạnh vấn vít ở quanh mình, con người ta lại cứ co mình vào với nỗi nhớ. Hóa ra nỗi nhớ tuy vô hình nhưng giống một sợi dây mảnh, có thể thít chặt vào tim, cảm giác nghèn nghẹn, tưng tức. Nhớ một người quá nhiều cũng mệt mỏi lắm đúng không? Thế mà em lại cứ mang dại khờ, ngốc nghếch, cứ nhớ về một người, về một hình bóng quẩn quanh. Quá khứ đã từng lướt qua nhau, đã từng lạc mất tay nhau… thôi thì, cứ chấp nhận như hiện tại, như thể chưa từng quen, như thể những người dưng xa lạ. Nhưng rồi em lại nhớ ngay cả một người dưng! Có thể cố gắng quên anh, có thể xóa số điện thoại của anh và nhắc nhở mình mãi mãi để lạc mất tay nhau rồi, sẽ không còn có thể tìm lại nữa đâu. Nhưng anh à, em vẫn nhớ thì biết làm sao? Em đã chiến đấu những ngày dài, rất dài. Những ngày cho em biết thế nào là cô đơn trống trải. Người ta nói không sai. Là con gái, nên có những khoảng thời gian cô đơn một mình, để mạnh mẽ vượt qua nỗi đau, để có thể đi qua những ngày tháng ấy, để trưởng thành, để tự tin và trở nên đáng giá hơn gấp nhiều lần. Người ta cũng nói, là con gái, nên giữ lấy chút tự trọng cho mình. Nếu tin nhắn đã gửi đi rồi không nhận được hồi âm, thì nhất định không được tiếp tục gửi đi hy vọng nữa. Người ta còn nói, là con gái, không nhất nhất phải yêu bằng được một chàng trai, khi mà chàng trai đó không thuộc về mình, mãi mãi không bao giờ thuộc về mình. Nhưng người ta nói thế, nói nhiều hơn thế nữa, người ta lại chẳng bao giờ nói cho em biết cách để quên đi anh, quên đi một mối tình khờ khạo, quên đi quá khứ đã lạc đường, lạc mất thương yêu. Người ta cũng không thể cho em biết, rằng anh đang như thế nào, sống ra sao, đã có yêu thương mới chưa hay cũng như em đang loay hoay chìm trong những ngày tháng cũ. Sao người ta không nói cho em biết, làm thế nào để thoát ra khỏi nỗi nhớ vô hình, cứ bủa vây mỗi khi đêm xuống? Làm thế nào để không thấy cô đơn khi mưa cứ rả rích ngoài hiên, đâm xiên những hạt lạnh buốt vào những khoảng không trống vắng? Và làm thế nào để không bị phủ lấp bởi mùa đông, bởi gió mùa về se sắt, bởi những âm thanh và những sắc màu gợi nhớ mọi thứ về anh? Thế đấy, em mệt mỏi vì quá nhớ anh rồi! Dù có là người dưng thì hãy giúp em tìm ra câu trả lời đi nhé, vì dù sao nỗi nhớ của em cũng chỉ có mỗi anh thôi. Nhớ anh, em biết phải làm sao