Bốn cộng em ơi chẳng kém năm Chỉ cần thi lần nữa là xong Nếu trong tình yêu mà cũng vậy Năm trừ em có vớt anh không ???
Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ Trong cơn mưa ban trưa Thấy hồn mình ướt thành hai nửa Nửa ướt bây giờ, nửa ướt xa xưa...
Áo đỏ em đi giữa phố đông Cây xanh cũng như ánh theo hồng Em đi lửa cháy trong bao mắt Anh đứng thành tro em biết không !?
Em về trời đã xế trưa Ngõ quê mát rượi bóng dừa xanh xanh ..... Nỏn nà , gót nhỏ bâng khuâng Cầu tre lắc lẽo em lần bước qua Mới rời quê mẹ đi xa Nét ngây thơ tuổi mười ba đâu còn Môi em xưa chẳng tô son Nét duyên mộc mạc lúc còn ngây thơ Đuôi gà tóc thả bay mơ Bông vàng anh bẻ gắn bờ tóc em Em cười răng khểnh thêm duyên Khiến con bướm đậu bên thềm ngẩn ngơ Nhớ hoài tuổi nhỏ ngây thơ Phồn hoa phấn bụi phai mờ nét xưa Cầu tre lắc lẽo đu đưa Em về chân ngại cầu dừa khó đi !
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM ! NẾU CÓ TRANH CHẤP CHIẾN TRANH VỚI TRUNG QUỐC, TÔI XIN XUNG PHONG ĐI ĐẦU ! ... Em tôi còn đi học Tóc em vừa chấm vai Mắt em tròn bích ngọc Buồn tương lai mệt nhoài! Em cười ngây thơ quá! Áo em màu trắng tinh Dung nhan em mùa hạ Buồn như quê hương mình… Em không làm “ca sĩ” “Rao bán” những nụ cười “Buôn” lời ca mộng mị Trong tay người lã lơi… Em chỉ là em thôi Em yêu quê hương này Nên lòng em nhức nhối Với bao điều hôm nay! Thế rồi em… “bỏ học”… Không giã từ một lần Cổng trường cao đứngkhóc Lối em về vắng không! ……………….. Em đi từ miệt sông Phan Mang tình sông Hát hành trang vào đời Em mang hương ngát trên người Mùi hoa sen nở thắm tươi từ bùn Hai mươi tuổi, em biếtbuồn… Bảy ngàn đêm thấu mẹ buồn, cha thương Hồn nhiên mang cả yêu thương Theo hồn Trưng, Triệu quê hương tôn thờ. Từ tim em viết thành thơ Cũng làm run rẫy, dại khờ tâm ma Sân trường thôi đã lìa xa Bạn bè đứng đó xót xa… ngỡ ngàng!
Cũng là em với thơ thôi Cũng là khắc khoải, bồi hồi bấy nay Cũng là ngây ngất đắm say Cũng là mật ngọt, gừng cay, cũng là ... Em như huyền dịu trăng ngà Thơ như thoảng chút hương hoa cho đời Em như giọt nắng mặt trời Thơ như đốm lửa ấm ngời đêm anh Qua cầu áo lụa mong manh Câu thơ thấp thoáng cho mình nhớ nhau Rượu đời pha trộn buồn đau Câu thơ ta rót ngàn sau giọt tình Thương em tóc bạc đã đành Yêu thơ rút kiệt xác mình mà yêu Chân chim đã vắt sang chiều Dắt nhau ta vịn câu Kiều cùng đi !
Chợ buồn đem bán những vui Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em. Chợ buồn bán nhớ cho quên Bán mưa cho nắng, bán đêm cho ngày. Chợ buồn bán tỉnh cho say Bán thương suốt một đời này cho yêu. Tôi giờ xa cách bao nhiêu Đem thơ đổi lấy những chiều tương tư !
Một mai em bước theo chồng Bỏ anh ở lại trống không ngỡ ngàng Giả từ em phải sang ngang Mình anh đơn lẻ nhỡ nhàng tình xưa. Em về nước mắt như mưa Khóc cho tình lỡ người xưa đợi chờ Nhớ chàng em gởi vào thơ Theo chồng em để giấc mơ lỡ làng Từ mai ngày mới sang trang Em về bên ấy làm nàng dâu ngoan Mười hai bến nước đa đoan Bên người em có còn xoan tuổi đời ! ... PS : ngày mai trong đám xuân xanh ấy có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi ! huhu
Lắng buồn vào cốc nước trong Để em tinh lọc từng dòng nhục vinh. Quệt ngang khóe mắt chữ tình Trải bao năm tháng in hình chân chim. Đã khô đi một trái tim Dẫu thình thịch đập mà ghim dấu sầu. Dòng lục bát chẻ từng câu Gấp từng kỷ niệm mà xâu chuỗi lòng. Đặt dấu chấm. Thế là xong! Một đời lận đận, long đong cũng đời!
Chiều nay trở lại bến xưa, Là nơi ngày ấy đón đưa hẹn hò , Mà lòng rối như tơ vò, Nhìn đôi chim nhỏ, cánh cò, lệ rơi! Ngước lên, nhìn đám mây trời, Một màu xanh thẳm xa vời chân mây, Lòng buồn, nhớ lại nơi đây, Kỷ niệm xưa ấy tràn đầy nhớ thương. Xưa kia dệt mộng trăm đường, Vun xây tổ ấm yêu thương trọn đời, Giờ đây lòng dạ rã rời, Con tim đau nhói, thấy đời bơ vơ. Người ơi ! sao nỡ hững hờ, Để em chờ đợi xác xơ thân mềm, Mộng lành ấp ủ từng đêm, Cô đơn gối chiếc lòng thêm lạnh lùng !
Tôi tìm em, em tìm ai Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung Gần nhau mà chẳng yêu cùng Đơn phương tôi cứ thủy chung một mình Trái tim tôi vẫn để dành Cho em - người vốn vô tình với tôi Con em lại đến với người. Tôi không ghen, chỉ buồn thôi, thật buồn. Cái bông hoa nở giữa vườn Hương thơm nhiều lúc lại thườngxa bay Thôi thì em đó tôi đây Không yêu nhau được, dẫu đầy thương yêu. Mong em yêu và được yêu Đừng như tôi chỉ một chiều tương tư
LẶNG LẼ Nói làm sao hết nỗi cô đơn Quạnh quẽ phòng không dạ cứ hờn Nhật ký vỡ oà trang ước vọng Bài thơ uất nghẹn lệ từng cơn Trăm năm muối mặn tình còn thắm Ngàn kiếp hẹn thề vẫn sắc son Nhờ gió thổi tan sương khoé mắt Trong đêm vang khẽ một cung đờn Bịnh nầy bác sĩ có cho đơn Uống thuốc vô xong dạ hết hờn Châm cứu mời thầy mau dứt chứng Mát xa trị liệu chóng tan cơn Ngày mai má đỏ như thoa phấn Đêm trước môi hồng khỏi đánh son Bát bịnh trong thơ còn trị được Ốm đau chi vẫn thấy chơi đờn
TÂM SỰ TRONG ĐÊM Ngậm ngùi lệ ứa bờ mi Anh ơi đừng khóc làm chi thêm buồn Nhìn nhau nước mắt trào tuôn " Ngày mai biết có chung đường không em ?!!" Em cười mặt mũi tèm lem " Thương anh em đợi bao năm em chờ !!" Tình mình như một bài thơ Có vui có khổ... có mong chờ... nhớ nhung Xa nhau ắt sẽ trùng phùng Vượt qua giong tố mịt mùng nha anh !!
NGƯỜI DƯNG Dẫu gì cũng chỉ người dưng Thế nên hờn giận - vui mừng mà chi Duyên kia biết có ra gì Tương lai mờ mịt lỡ thì mạ non Trước gương trút bỏ phấn son Nhìn sâu đôi mắt được - còn - thắng - thua Hôm nay gió đổi: sang mùa Tim nghe lành lạnh, nước lùa kẽ tay Dặn lòng phải giận hờn ai Mà sao vẫn cứ thương hoài người dưng! Không chói chang như ánh hồng ban sớm Không dịu dàng như mắt bé thơ ngây Là em đó một khung trời mây tím Rất ngọt ngào nhưng cũng đắng men cay!
KHỔ TÂM Mỗi lần anh giận em hư Ra vô anh chỉ ậm ừ mấy câu Rồi thì cái mặt rầu rầu Còn đôi mắt chớp thật lâu một lần Ăn cơm anh cũng chẳng cần Đứng lên ngồi xuống bần thần vô ra Anh nhìn về chốn thật xa Để em cứ nghĩ ngợi và suy tư Anh ơi giận cũng từ từ Cho em nói rõ tâm tư của mình Yêu em xin chớ làm thinh Khổ tâm em lắm người tình em ơi!
Mai hoa thi Chúng phương dao lạc độc huyên nghiên Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên Sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn Sương cầm dục há tiên thâu nhãn Phấn điệp như tri hợp đoạn hồn Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp Bất tu đàn bản cộng kim tôn.
"Hoàng Hạc Lâu" Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu. Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản, Bạch vân thiên tải không du du. Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ, Phương thảo thê thê Anh Vũ châu. Nhật mộ hương quan hà xứ thị, Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Vịnh Mai hoa thi Đào vị phương phi hạnh vị hồng Xung hàn tiên dĩ tiếu đông phong Hồn phi Dứu Lĩnh xuân nan biện Hà cách La Phù mộng vị thông Lục ngạc thiêm trang dung bảo cự Cảo tiên phù tuý khoá tàn hồng Khán lai khởi thị tầm thường sắc Nùng đạm do tha băng tuyết trung