Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Discussion in 'Cà Phê - Trà Đá' started by Hoa Xương Rồng, Dec 4, 2012.

  1. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Lạc lòng

    [​IMG]

    Lâu lắm rồi Tâm mới lại bắt gặp cảm giác lạ lẫm ấy nơi mình. Nàng hồi hộp, nôn nao nhìn đồng hồ liên tục. Cô thư ký ngạc nhiên: "Còn đến 30 phút nữa, sao chị đến sớm vậy?". Tâm mỉm cười, cố giấu vẻ bối rối: "Tại hợp đồng ký lần này quá lớn nên chị thấy lo. Em lấy giúp chị tách cà phê". Cô thư ký bước ra và khép cửa lại. Tâm thẫn thờ nhìn vào khoảng trống trước mặt.

    ***
    Nàng hình dung ra khuôn mặt một người đàn ông có giọng cười rộng mở, ánh mắt chân thành và ấm áp. Khi thử đặt người đàn ông ấy cạnh Quang, chồng mình, Tâm thấy có một khoảng cách rất lớn. Phải chi sự lịch thiệp của ông ta được san sẻ bớt cho chồng nàng một ít thì có lẽ, cuộc sống gia đình của nàng không đến nỗi nhàm chán như vậy.

    Tâm bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện của hai vợ chồng mới đây. Quang được một trường đại học ở Paris thỉnh giảng. Anh sang đó đã hơn 2 tháng. Cứ đôi ba ngày, anh lại gọi điện cho vợ. "Này, em có tắm cho con két không đấy? Có mua bắp cho nó không? Còn con sáo nữa, em có nhớ cho nó ăn ớt để lột lưỡi không? Con Mi-Lu chắc là nhớ anh lắm hả? Em nhớ tắm bọ chét cho nó...".

    Đại loại là những câu hỏi như thế dành cho những con thú cưng. Tiếc rằng chúng không biết nghe, không biết vui mừng đón nhận sự quan tâm ấy. Chỉ có nàng, thèm nghe một câu hỏi: "Em khỏe không? Công việc thế nào?..." nhưng dường như trong suy nghĩ của Quang, vợ phải xếp sau những con vật cưng ấy. Có lần, Tâm nhắc anh điều này thì Quang cười thật to: "Trời ơi, lại còn thế nữa! Em biết em bao nhiêu tuổi rồi không? Dạ thưa bà xã, anh xin nhắc cho em nhớ, em đã bốn mươi tuổi rồi. Ngày anh mới cưới em, mỗi khi em bệnh, anh giác hơi cho em, cái lưng em lúc đó chỉ cần xài một hộp ống giác mà vẫn còn thừa mấy cái. Còn bây giờ, phải hai hộp mới đủ. Đấy, khác biệt là ở chỗ đó. Em phải thích nghi chứ!".

    Tâm đỏ mặt khi nghe chồng nói như vậy. Và nàng thấy anh có lý. Ngày mới quen nhau, nàng chỉ có 45 ký; bây giờ thì đã tăng thêm 10 ký nữa. Chả trách anh suốt ngày cứ khen mấy cô sinh viên của mình... "Cà phê của sếp đây ạ!". Cô thư ký bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Tâm. Nàng lại nhìn đồng hồ. Người đàn ông ấy rất đúng giờ. Trong mấy cuộc làm việc trước đây, ông ta đúng giờ đến kinh ngạc, y như thể, ông ta đang đứng trước phòng, chỉ chờ kim đồng hồ nhích đúng thời gian là gõ cửa!

    Thông qua một đối tác làm ăn cũ, Tâm biết ông ta. Tuấn- người đàn ông ấy là chủ một hệ thống cửa hàng bán quà lưu niệm ở nhiều nước Châu Âu. Ông ta rất thích những sản phẩm tơ tằm sản xuất thủ công của công ty nàng. Lần này ông ta còn muốn đặt hàng cả sản phẩm mây tre lá. Nếu hợp đồng được ký kết, sẽ giải quyết việc làm được cho rất nhiều lao động. Dĩ nhiên, lợi nhuận từ chuyện làm ăn này cũng không nhỏ. Và còn một lý do khác khiến Tâm muốn duy trì mối quan hệ làm ăn với ông ta...

    "Xin mời chị xem lại hợp đồng một lần nữa. Do các chủng loại hàng hóa rất nhiều nên chúng ta sẽ đưa vào phụ lục. Trong hợp đồng chỉ có số lượng tổng quát và giá trị hợp đồng...". Trưởng phòng kinh doanh đặt trước mặt Tâm bản hợp đồng với những nội dung vừa được hai bên thống nhất. Nàng đọc rất kỹ. Phía đối diện, ông ta cũng chăm chú vào bản hợp đồng của mình...

    Phải mất hơn 2 giờ đồng hồ, mọi việc mới hoàn tất. Tâm thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiễn khách ra tận cửa và nghĩ đến bữa ăn tối mà cô thư ký đã thu xếp. ... Một chút rượu trong bữa ăn đã khiến Tâm thấy đầu váng vất. Trên đường về, họ ngồi cạnh nhau. Những câu chuyện không đầu, không đuôi, cũng chẳng dính líu gì đến công việc làm ăn. Thế nhưng, Tâm thấy lòng phấn chấn như thể có một luồng sinh khí mới vừa thổi qua tâm hồn mình.

    "Chúc em ngủ ngon"- ông ta mở cửa xe và đỡ nàng xuống. Tâm lúng túng: "Dạ, anh về". Chiếc xe chở ông ta lăn bánh.

    Tâm không vô nhà mà thả bộ chầm chậm trên vỉa hè. Nàng muốn để lòng mình lắng lại sau những cảm xúc vừa dâng trào. Bỗng có chuông điện thoại. Nàng ngạc nhiên khi nghe giọng của chồng: "Sao hôm nay em về trễ quá vậy? Anh gọi về nhà không có em nên gọi di động. Ở công ty có chuyện gì vậy em? Công việc thế nào? Em ăn gì chưa? Mệt lắm không?...". Những câu hỏi dồn dập của Quang khiến Tâm ngạc nhiên quá đỗi. Chưa bao giờ anh hỏi nàng những câu đại loại như vậy.

    Hay là anh linh cảm điều gì? "Em đã về rồi nhưng đang đi dạo trước nhà. Hôm nay ký được hợp đồng với một khách hàng lớn. Em mời cơm người ta nên về trễ". "Vậy à? Em ngủ sớm nhé. Anh đang cố gắng dạy dồn cho mau hết chương trình để về với em. Nè, bà xã, tự dưng nhớ em ghê gớm. Hôm nay được nghỉ buổi chiều, anh đi gặp lại mấy ông bạn cũ. Cả ba ông đều bị vợ bỏ...". Quang nói rất nhiều, nhiều đến nỗi Tâm liên tục ngạc nhiên với người chồng vốn kiệm lời của mình.

    Nàng chợt nghĩ, thật ra, anh chỉ có mỗi cái "tội" vô tư đến vô tâm. Anh không rượu chè, bài bạc. Chuyện trai gái lại càng không có... "Ủa, sao em không nói gì hết vậy?". Nghe Quang hỏi, Tâm bật cười: "Anh có để cho em nói đâu? Nè, khi nào về phải có quà cho em đấy. Anh là chúa vô tâm". Tâm nghe rõ tiếng cười của chồng trong điện thoại: "Anh nhớ rồi, bà xã. Từ nay, anh sẽ không vô tâm như vậy nữa. Mấy ông bạn của anh bị vợ bỏ vì cứ nghĩ, đã là của nhau thì chẳng cần phải quan tâm, lo lắng cho nhau. Thế là bị các bà ấy... đá đít hết".

    Tâm bỗng thấy nhẹ nhõm. Tắt điện thoại, nàng bấm chuông gọi cửa. Cô con gái ra mở cổng, ngạc nhiên: "Sao trông mẹ vui thế? Còn nguyên cả nụ cười trên mặt nè...". Tâm vuốt nhẹ má con: "Ba mới gọi cho mẹ. Lần đầu tiên trong đời, khi gọi điện cho mẹ, ba không hỏi con két, con sáo hay con Mi-Lu. Con xem, mẹ không vui sao được?". Hai mẹ con bật cười. Hóa ra, đối với phụ nữ, làm cho họ hạnh phúc không khó chút nào... Lúc ấy, trong lòng Tâm, hình bóng vị khách hàng có nụ cười rộng mở, bàn tay ấm áp... đã biến mất

    __________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    (camera)

    Những khoảnh khắc chạm đến trái tim

    [​IMG]

    Thu hoạch cói
    [​IMG]

    Đánh lưới tại Hòn Yến, Bình Định đạt giải Khuyến khích

    [​IMG]

    Mùa nước nổi miền Tây (giải Khuyến khích)

    [​IMG]

    Cảnh lao động trên sông Giăng (Nghệ An)

    [​IMG]

    Chợ nông sản ở miền Tây

    [​IMG]

    Cảnh vật cầu

    [​IMG]

    Tranh tài đua thuyền

    [​IMG]

    Mùa vụ
     
    Last edited: Jul 25, 2019
  2. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Khi cơn mưa trút xuống

    Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man giấc mơ. Với người phụ nữ cuộc đời chỉ thế thôi là đủ. Chị hạnh phúc nép vào ngực Vũ khi anh ngỏ lời cầu hôn.


    ***
    Chị luôn là người rời cơ quan sau cùng. Với chị từ lâu dường như đó là thói quen. Chị cố ý tạo ra sự dềnh dàng đó. Sự dềnh dàng trì hoãn hiện tại.

    Giờ này Vũ đang vùi đầu bên bàn máy. Những đồ họa thiết kế đã ngốn hết thời gian của Vũ. Chẳng biết chị khó chịu với việc Vũ trói mình bên máy tính tự khi nào. Giai đoạn lãng mạn của cuộc sống gia đình thật ngắn ngủi. Nó ra đi chị cũng chẳng hề hay biết.

    Mỗi khi chị đề nghị Vũ đưa đi đâu đó đều nhận được câu trả lời đại loại: Anh không có thời gian. Công việc bận bịu quá. Đôi khi Vũ đi với vẻ miễn cưỡng. Chị hoang mang.

    Chẳng lẽ đích cuộc sống gia đình là như vậy. Nó khác xa lúc hai người yêu nhau. Ngày đó mỗi khi chị đề nghị đi đâu, Vũ đều vui sướng thực hiện. Có hôm Vũ còn chủ động gợi ý tìm về vùng ngoại thành thay đổi không khí.

    Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man giấc mơ. Với người phụ nữ cuộc đời chỉ thế thôi là đủ. Chị hạnh phúc nép vào ngực Vũ khi anh ngỏ lời cầu hôn.

    Dãy phòng cơ quan còn một nơi sáng đèn. Chị hơi ngạc nhiên. Giờ này cũng còn có người giống chị chưa về. Đó là phòng của Phó giám đốc. Anh mới về nhận công tác tại cơ quan chị.

    Chị mới chỉ nói chuyện với anh một lần trong cuộc họp ra mắt và vài ba lần chào hỏi lúc chạm mặt ở cầu thang. Giờ bảo chị hình dung gương mặt anh, chị cũng chỉ tưởng tượng được lờ mờ.

    Chị không có thói quen bắt thân người mới gặp. Nhưng cảm nhận người phụ nữ mách bảo anh là người hấp dẫn. Sự xuất hiện của anh trở thành chủ đề những câu chuyện của phái đẹp trong cơ quan. Chị chỉ ngồi nghe và chưa một lần tham dự.

    Những buổi tiếp khi rời cơ quan, ánh sáng từ căn phòng anh lại đập vào mắt chị. Chẳng hiểu sao dần dà ánh sáng đó gợi tò mò trong chị. Chị không sao thoát khỏi suy nghĩ những người muốn nấn ná lại cơ quan đều có chung một nguyên nhân từ phía gia đình. Có thể cuộc đời anh cũng có những bận tâm tương tự.

    Giờ mỗi lần về qua cửa phòng anh chị đều dừng lại một lát. Đôi lúc chị giật mình bừng tỉnh thấy mình đứng ở đó khá lâu. Trên đường về, thế nào đầu óc chị cũng suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ chuyện. Rồi cuối cùng lại không sao thoát khỏi nghĩ về cuộc sống hiện tại, về Vũ.

    Việc phải đối mặt với hình ảnh Vũ ngồi trầm ngâm bên chiếc máy tính luôn làm chị ngột ngạt. Biết đâu giờ này trong căn phòng chị đang đứng trước cửa đây, anh cũng đang cặm cụi với màn hình vi tính.

    Điều đó sẽ làm chị thất vọng. Con người với phần lớn thời gian dành cho công việc là quá đủ rồi. Họ cần phải có thời gian nghỉ ngơi. Họ cần phải sống chứ?

    Chị giật mình quay lại. Anh đứng sau chị tự bao giờ. Anh mời chị vào phòng. Anh pha trà mời chị uống, còn mình lặng lẽ hút thuốc. Chị liếc nhìn anh vài bận. Anh nói chuyện với chị một cách bình thản, song gần gũi.

    Bất giác chị thấy ngại về việc mình có mặt trong phòng anh vào giờ này. Chẳng lẽ đứng dậy cáo từ. Chị có linh cảm anh biết chuyện chị dừng lại trước cửa phòng anh mỗi tối.

    Hình như anh còn đọc thấu suy nghĩ của chị. Điều đó làm chị rối trí. Anh vẫn lặng lẽ hút thuốc. Trên bàn anh có một lọ hoa gốm men ngọc Bát Tràng, trong có năm bông sen trắng.

    Người yêu hoa sen là người coi trọng sự thanh cao, chị nghĩ. "Lọ hoa đẹp quá". Chị thốt ra điều đó như từ vô thức. Hình như chị mượn câu nói này để che đậy sự bối rối của mình. Chị xin phép ra về.

    Anh không tiễn, chỉ đưa chị ra đến cửa. Ra khỏi phòng anh, chị hít như người ngộp thở. Một sự êm ái mơn man. Chị thấy mình hôm nay bạo dạn chẳng giống với chị mọi hôm.

    Vũ sẽ không bao giờ thôi ngồi bên máy vi tính. Đôi lúc chị cố mường tượng để tìm cái gì đó mới trong thế ngồi tọa thiền của Vũ nhưng bất lực. Đập thẳng vào suy nghĩ của chị chỉ là một Vũ câm lặng, khô khan.

    Kể cả hôm nay, khi chị về nhà với bao xúc cảm Vũ cũng chẳng nhận ra. Chị định cáu, gào lên một câu gì đó với Vũ cho hả nhưng ngẫm chẳng ích gì lại thôi. Cũng may chị còn cảm nhận được sự rung rinh của cuộc sống. Còn Vũ thì...

    Ăn tối xong Vũ lại giam mình trong phòng máy. Chị bỏ lên giường nằm ôm gối xem tivi. Những hình ảnh lơ đễnh nhảy nhót trong tâm trí chị.

    Sớm sau, chị đến cơ quan và giật mình thấy trên bàn làm việc của mình lọ hoa chiều qua trong phòng anh. Những bông sen trắng hôm trước đã được thay mới bằng những bông tươi tắn hơn.

    Cả buổi chị không sao làm việc được. Ánh mắt chị dán vào những bông hoa, còn suy nghĩ thì vẩn vơ đâu đâu. Anh mời chị đi ăn trưa. Trong bữa trưa chị rụt rè cảm ơn anh về lọ hoa.

    Anh nói ít, nhưng lôi cuốn: "Miễn Trà thích là được". Chị lại tìm thấy ở anh vẻ ấm áp gần gũi. Chị ăn nhiều và cười nữa. Chị không còn nhớ tự bao giờ chị không cười nhiều như vậy.

    "Chị nhà anh thế nào?", chị hỏi, "Bên anh chị ấy sẽ hạnh phúc lắm". Anh nhìn chị ánh nhìn kín đáo. Gương mặt anh không để lộ một chút xúc cảm nào. Anh thuộc tuýp người có duyên ngầm.

    Nếu có thể nhập làm một với chiếc máy vi tính chắc Vũ sẽ làm. Chị cũng không hiểu tại sao trên đời này lại có người say mê công việc thế. Khi Vũ làm việc, ngay cả chị đến gần Vũ cũng không nhận ra.

    "Tối nay vợ chồng mình ra ngoài ăn nhé!". Vũ không rời mắt khỏi màn hình: "Thôi. Bày đặt ra ngoài ăn uống làm gì cho mất thời gian. Công việc đang dồn ứ, anh không đi được đâu". Chị ỉu xìu.

    Câu trả lời mà chị mong là khác kia. Chị gào lên: "Ừ! Vậy thì anh cứ ôm lấy cái máy tính của anh đấy". Rồi chị nhào vào phòng ngủ, đổ lên giường. Nước mắt ấm ức trào ướt gối. Vũ bỏ máy, luống cuống lại bên xin lỗi chị.

    Lâu lắm chị mới tìm lại được cảm giác yêu thương khi được Vũ ôm vào lòng. "Chúng mình có con đi", chị nói. Vũ nằm im lặng. Tiếng ngáy đều đều trong đêm. Vũ đã ngủ từ lúc nào.

    [​IMG]
    Ừ! Bao lâu rồi Vũ vốn là thế. Rời bàn phím là mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Đôi lúc chị thấy với Vũ, cuộc sống ân ái vợ chồng chỉ là nghĩa vụ. Chị lơ đễnh nhìn lên trần nhà, nơi có đôi thạch sùng đang quấn quýt bên chiếc đèn ngủ bắt mồi. Chị đã từng mơ mình được là đôi thạch sùng kia.

    Những bông hoa trên bàn chị được thay đều đặn vài ngày một. Chị xúc động vì điều đó. Giá những bông hoa kia là của Vũ. Dạo này ngắm hoa chị hay vu vơ nghĩ đến anh.

    Trái tim chị bồi hồi mỗi khi giáp mặt anh. Để trấn an chị tự mắng mình: Thật vớ vẩn. Giữa anh và chị làm gì có gì. Cả hai đều đã có gia đình.

    Dạo này anh hay mời chị đi uống nước. Tự lúc nào chị thấy anh có vị trí quan trọng trong chị. Mỗi khi anh đi công tác hay có việc phải vắng mặt tại cơ quan chị thấy thiếu hụt.

    "Cuộc sống của em có hạnh phúc không?". Câu hỏi của anh làm chị giật mình. Những giọt cacao bị ngoắng bắn ra bàn mà chị không biết. Ở anh chị tìm thấy những điều Vũ thiếu. Đôi lúc chị thầm nghĩ, có lẽ đời mình sẽ trọn vẹn hơn nếu gặp anh. Rồi chị lại tự nhủ, mình còn yêu Vũ nhiều lắm.

    "Cơ quan em sắp đi nghỉ một tuần. Anh sắp xếp đi với em nhé". Nghe chị nói Vũ nhíu mày. "Đã lâu vợ chồng mình chưa có dịp đi cùng nhau". Vũ vẫn không đáp. Bàn tay loang loáng lướt trên bàn phím. Cơn ức trào lên ngực.

    Ngày trước chị đã mê biết bao bàn tay như múa trên các phím chữ kia. Giờ chị thấy chúng thật đáng ghét. Chị bỏ vào phòng ngủ âm thầm ngồi khóc một mình. "Được. Vợ chồng mình sẽ có một tuần trọn vẹn bên nhau".

    Nghe Vũ nói, chị sướng rơn, ôm ghì chồng. Làn môi Vũ lướt trên người chị êm ái như ru. Đã từ lâu chị chưa có một đêm thoải mái như vậy.

    Mọi người trong cơ quan lục tục chuẩn bị cho chuyến đi. Chị cũng ra phố sắm cho mình áo tắm, mũ rộng vành, kem thoa chống nắng... Không phải dễ dàng gì Vũ chịu cởi mình ra khỏi máy tính một tuần.

    Chị nhắm mắt mường tượng đến những ngày tuyệt vời. Đôi lúc nghĩ đến việc sẽ phải giới thiệu anh với Vũ chị thấy khó xử. Lại cả việc chị phải giáp mặt vợ anh. Nghĩ thế chị thấy mình rõ vớ vẩn.

    Việc Vũ thông báo sẽ không thể cùng chị đi nghỉ mát do công việc đột xuất làm chị vô cùng thất vọng. Lỗi này không phải tại chị. Chị đã cố gắng thu xếp để hai vợ chồng có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi bên nhau.

    Mọi người trong cơ quan sẽ nghĩ gì khi chị chỉ đi có một mình? Chắc chắn khi nhìn những gia đình khác quây quần bên nhau, nhìn vợ chồng anh quấn quýt, chị không khỏi chạnh lòng. Chị đón nhận chuyến đi với thái độ không hồ hởi.

    Lên xe, chị tìm xuống hàng ghế cuối cùng. Chị không muốn nhiều người nhận ra mình. Xe chuyển bánh. Một linh cảm khác lạ buộc chị hé mắt nhìn. Anh đang ngồi bên chị. Trong chuyến đi này anh cũng chỉ có một mình. Đột nhiên chị thấy lòng ấm lại.

    Sự trở về của chị sau một tuần cũng chẳng mảy may làm Vũ có cảm giác khác sự trở về của chị mỗi ngày từ cơ quan. Vẫn những ngón tay như múa trên bàn phím,Vũ hỏi chị mấy câu chiếu lệ: "Em đã về đấy à? Chuyến đi có vui không? Sao không điện sớm để anh ra đón?". Chị ức nghẹn.

    Chẳng lẽ Vũ không biết hôm nay chị về sao mà còn phải chờ chị điện rồi mới ra đón. Chị không nói gì thêm, lẳng lặng lôi đồ ném vào phòng. Chuyến đi tạo cho chị cảm giác khoan khoái, nhưng khi về nhà chị lại thấy ngột ngạt.

    Vũ vẫn vùi mình bên bàn máy. Đôi lúc chị không dám nhìn thẳng vào Vũ vì cảm giác có lỗi. Không! Cả chị và anh đều đã hứa sẽ không để chuyện ấy xảy ra một lần nữa. Chị nhắm mắt rùng mình mường tượng những gì đã xảy ra. Nó đến bất ngờ khiến bản thân chị cũng không tưởng tượng nổi.

    Sự đơn độc của chị và anh đã vô tình đẩy hai người lại với nhau. Cái đêm cuối cùng của chuyến thăm quan, khi anh gõ cửa phòng chị, chị đã không cầm lòng được.

    Trong phòng làm việc anh ôm ngang người chị. "Chúng ta không thể. Em không thể. Còn gia đình". Chị đẩy anh ra và nhào ra ngoài. Chị phóng xe trên phố như kẻ mộng du. Chị muốn về nhà.

    Chị muốn sà vào lòng Vũ để Vũ kéo chị thoát khỏi cảm giác kinh khủng này. Nhưng Vũ vẫn bình thản ngồi bên bàn phím khi chị xuất hiện trên bậc cửa. Chị hụt hẫng. Rồi chị lặng lẽ đi chuẩn bị cơm chiều.

    Suốt bữa Vũ ăn ào ạt như một nghĩa vụ. Vũ cố tình hay không hề nhận thấy nét hoảng loạn bất ổn trong mắt chị. "Em muốn đi đâu đó vài ngày. Anh đưa em đi được không?". "Có chuyện gì sao?", Vũ hỏi. Chị lắc đầu.

    Và khi Vũ lại chúi đầu vào với những hình vẽ, đồ án thiết kế, chị bậm chặt môi ôm mặt khóc. Chị thấy sự mong muốn trở về của mình là vô ích. Thực sự Vũ đã không còn quan tâm đến chị. Nếu còn yêu chị Vũ sẽ không xử sự thế chứ.

    Những bông sen trắng vẫn đều đặn được thay mới. Những bông hoa làm lòng chị muốn nổi loạn dịu đi. Nhưng có lúc chị thấy sợ chúng. Buổi tối chị về nhà muộn hơn. Vũ hỏi, chị lấy lý do cơ quan dạo này nhiều việc phải làm thêm giờ. Vũ cũng chỉ hỏi đến thế và chẳng xét nét gì hơn.

    "Chúng mình không nên gặp nhau nữa", chị nói. Anh ngồi câm lặng. Thà anh cứ nói ra chị còn đỡ khó xử hơn khi anh yên lặng thế này. Chị đã quyết định dứt khoát với chính mình.

    Vậy mà khi anh mời chị về nhà anh chị vẫn không đủ can đảm từ chối. Vợ anh đi công tác nước ngoài. Vài lần đến căn nhà anh chị thấy thân quen và coi như nhà mình.

    Đôi lúc chị tự cho mình quyền xê dịch vị trí một số đồ đạc trong nhà. Nhưng một lần chị hoảng sợ khi thấy anh nổi giận, quát mắng chị, bắt chị trả lại vị trí chiếc bàn trang điểm khi chị đổi chỗ nó. Chị tuyệt vọng lao ra khỏi nhà anh. Hóa ra vị trí của chị trong anh thấp hơn chiếc bàn trang điểm.

    Hôm nay, Vũ không còn vùi đầu vào bàn phím. Thấy chị về Vũ nói: "Trông em không được khỏe. Để ngày mai anh đưa em đi khám". Đột nhiên chị muốn gây sự. Chị muốn trút giận lên ai đó, muốn đập phá cái gì đó. Chị hét to: "Tôi chẳng làm sao cả. Người cần phải đến bệnh viện chính là anh đấy".

    Mấy ngày nay anh vắng mặt ở cơ quan. Di động chị gọi anh luôn tắt máy. Giận Vũ, chị đã bỏ về nhà mẹ đẻ. Đôi lúc chị cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa, tẻ nhạt. Mọi người suốt ngày chỉ mong hết giờ làm để vội vã trở về với bộn bề cuộc sống thường nhật.

    Chị tự hỏi, tại sao con người cứ tự làm khổ mình vì những ràng buộc. Chị rẽ vào quán cà phê nơi anh đưa chị đến lần đầu, ngồi nhìn hướng ra lòng đường tấp nập người qua lại. Bỗng nhiên chị thấy cô đơn.

    Chị lấy di động bấm số của anh. Hàng ngày giọng anh ấm áp gần gũi, giờ sao nghe xa lạ. Chị cúp máy. Hừ. Thì ra giờ này anh đang vui vầy bên vợ. Thật uổng công chị đã nghĩ đến anh, mong có anh trong lúc chị thấy cô đơn nhất.

    Chị không gọi cà phê mà gọi một ly Brandy. Chị nốc từng ngụm lớn. Chị gọi một ly nữa. Rồi một ly nữa. Chị uống đến lúc người phục vụ đến giải thích rằng có thể chị đã say và nên về nhà.

    Chị đi trên đường vô định. Một cơn mưa trút xuống khiến người chị lạnh toát. Chị dạt xe vào vỉa hè, nép mình dưới một mái hiên. Những gì cuộc đời chị đã trải qua đang nhảy nhót, vỡ bục như những chiếc bong bóng nước dưới mưa kia. Bỗng nhiên chị nghĩ nhiều đến Vũ.

    Giờ này có lẽ Vũ đang vùi đầu bên bàn máy vi tính. Một ánh đèn xe quét qua mặt chị chói lóa. Lát sau chiếc xe máy đó vòng lại đỗ trước mặt chị. Chị ngước cặp mắt đỏ ngầu vì rượu nhìn lơ đễnh. Trong màn mưa, người đó ướt sũng tiến lại ôm chầm lấy chị. Là Vũ.'Vũ đi tìm chị sao? Chị không tin rằng Vũ còn nhớ đến chị. Chị bật khóc, nép vào vai Vũ. Trong mưa, tiếng chị thốt ra đứt quãng: "Em là người vợ không tốt. Em có lỗi với anh".

    Vũ vuốt mái tóc bết nước của chị thì thầm khe khẽ: "Với anh em quan trọng hơn tất thảy, ngốc ạ". Rồi anh gỡ áo mưa khoác vào cho chị: "Nào, ta về thôi".

    Sáng nay đến cơ quan, chị lại thấy những bông hoa sen trắng trong lọ hoa trên bàn làm việc vừa mới được thay. Hoa đẹp nhưng vô hồn. Chưa bao giờ chị ngắm những bông hoa với vẻ thờ ơ như vậy.

    __________________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]

    Bảo trì đường sắt trong hang động ở Quảng Bình

    [​IMG]

    Những hạt muối nặng giọt mồ hôi

    [​IMG]

    Cảnh đánh cá

    [​IMG]

    Phơi thóc ngày được mùa

    [​IMG]

    Đưa trâu

    [​IMG]

    Và dẫn cừu về

    [​IMG]

    Kéo lưới rùng ở Bà Rịa - Vũng Tàu
    [​IMG]

    Chợ nổi Quảng Lợi ở Huế

    [​IMG]

    Phơi cá cơm
     
    Last edited: Jul 24, 2019
  3. hello1979

    hello1979 Thần Tài Perennial member

    Bạn chưa cần đến 3 giây để nói "I LOVE YOU", chưa cần đến 3 phút để giải thích ý nghĩa câu nói, chưa cần đến 3 ngày để cảm nhận, nhưng có lẽ sẽ fải mất cả đời để chứng minh câu nói đó.

    Cũng như vậy, bạn chưa cần đến 1 giây để cảm 1 người, chưa cần đến 1 phút để thích 1 người, chưa cần đến 1 ngày để yêu 1 người, nhưng sẽ fải mất cả đời để quên đi người đó.

    [​IMG]
     
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Lời Hay - Ý đẹp!



    [​IMG]

    Hãy sống như mình muốn, hãy làm những điều mình thực sự yêu thích, còn lại thì dành cho trái tim dẫn đường.

    [​IMG]
    ♥ Người ta nói : ” Đau rồi tự khắc sẽ buông ! “
    Nhưng vẫn có những người . . . Đau lắm rồi mà mãi chưa chịu buông đấy thôi
    Vì sao à ?!!!
    Vì họ còn yêu và . . . yêu rất nhiều !!!! ♥


    [​IMG]

    Tình yêu là xứ sở đầy bí ẩn mà tất cả chúng ta, mỗi người một chiếc thuyền riêng, đang giương cao buồm lao tới. Trên thuyền mình, mỗi người chúng ta đều là thuyền trưởng, nên ta sẽ đưa thuyền đến cùng một đích bằng nhũng nẻo đường riêng.


    [​IMG]


    Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh/em, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước.

    [​IMG]

    Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

    [​IMG][​IMG]

    Khi xa nhau đến ngàn vạn dặm
    GIẬN chẳng còn...mà THƯƠNG rộng dài thêm...


    [​IMG][​IMG] [​IMG]
     
    Last edited: Apr 4, 2020
  5. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Những thác nước đẹp nhất thế giới


    [​IMG]

    Thác Thiên thần là thác nước cao nhất trên thế giới. Thác nước đổ nước xuống từ một độ cao đáng kinh ngạc 950 m trên đỉnh núi Auyantepui ở Venezuela, theo Mother Nature Network. Trên thực tế, do nước rơi xuống từ độ cao lớn nên gần như bị bốc hơi hoặc tạo thành một màn sương mù trước khi chạm xuống mặt đất. Ảnh: iStock.

    [​IMG]

    Cảnh tượng ngoạn mục, đẹp như tranh vẽ này là thác Bản Giốc nằm ở biên giới Việt Nam và Trung Quốc. Đây là thác nước lớn thứ tư nằm trên đường biên giới quốc gia chỉ sau thác Iguazu, thác Niagara và thác Victoria. Ảnh: iStock.

    [​IMG]

    Thác Dettifoss nằm ở phía đông bắc Iceland là thác nước lớn nhất và mạnh nhất ở châu Âu. Nó được bảo vệ trong Vườn Quốc gia Vatnajökull, và đến nay vẫn chưa được khai thác để lấy năng lượng. Kế hoạch xây dựng một nhà máy thủy điện tại khu vực thác Dettifoss bị loại bỏ, do địa chất ở đây khá mềm và xốp. Ảnh: Wikimedia.

    [​IMG]

    Thác Gocta Cataracts, nằm ở khu vực hẻo lánh của tỉnh Amazonian, Peru, là một trong những thác nước cao nhất thế giới. Các phép đo chính xác chiều cao của nó vẫn chưa được thực hiện, nhưng ước tính ban đầu cho thấy đây là thác nước cao thứ ba thế giới. Ảnh: Wikimedia.

    [​IMG]

    Thác Havasu, nằm sâu trong hẻm núi Grand Canyon ở Mỹ, chảy trên những tảng đá màu đỏ hùng vĩ và hòa vào hồ nước màu xanh ngọc lam bên dưới. Thác Havasu là một trong những thác nước được chụp hình nhiều nhất thế giới. Ảnh: iStock.

    [​IMG]

    Thác Iguaza nằm ở ranh giới giữa Argentina và Brazil là một trong những địa điểm tham quan nổi tiếng. Theo truyền thuyết, nơi đây được tạo ra sau khi một thiếu nữ xinh đẹp khước từ lời cầu hôn của một vị thần, mà nguyện chung thủy với người yêu của mình.
    Khi hai người yêu nhau cùng chạy trốn trên một chiếc xuồng, vị thần hung dữ cắt đứt con sông trong cơn thịnh nộ khiến họ rơi xuống đáy sông sâu vĩnh viễn. Nơi chia cắt đó chính là thác nước hùng vĩ ngày nay. Ảnh: iSstock.

    [​IMG]


    Thác Jog là thác nước cao nhất ở Ấn Độ. Đây là điểm thút khách nổi tiếng và ấn tượng trong mùa mưa. Ảnh: iStock.

    [​IMG]

    Thác Kaieteur nằm ở Vườn Quốc gia Kaieteur của Guyana. Nó cao thứ 123 trên thế giới nhưng đứng thứ 19 về thể tích nước. Thác nước này là sự kết hợp hiếm có giữa độ cao và thể tích nước, tạo nên cảnh quan thác đổ vô cùng mạnh mẽ. Ảnh: iStock.

    [​IMG]

    Thác Gullfoss, nằm trong hẻm núi của sông Hvítá tại Iceland, là một trong những địa điểm hấp nhất thế giới. Khe nứt của hẻm núi bị che khuất bởi tầm nhìn, tạo ra cảm giác như nước đang bị hút vào bên trong Trái Đất. Ảnh: Wikimedia.

    [​IMG]

    Thác Niagara là thác nước mạnh mẽ nhất và nổi tiếng nhất ở Bắc Mỹ, đổ xuống khoảng 170.000 m3 nước mỗi phút. Đây là nơi nổi tiếng với những hoạt động mang tính mạo hiểm. Rất nhiều người gan dạ muốn chinh phục thác nước hùng vĩ, đã treo một sợi dây vắt ngang qua thác nước và đi bộ trên đó. Ảnh: iStock.

     
    Last edited: Jul 24, 2019
    hello1979 and vienkeo like this.
  6. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    [​IMG]

    Những thác nước của Vườn Quốc gia Plitvice Lakes ở Croatia tạo nên cảnh quan thiên đường giống như thế giới Pandora trong phim Avatar nổi tiếng. Dòng nước dường như chảy xuống ở mọi vách đá và khe nứt, rồi tụ lại ở hồ nước trong vắt bên dưới. Ảnh: iStock.

    [​IMG]

    Thác Victoria nằm bên bờ sông Zambezi, giữa biên giới hai nước Zambia và Zimbabwe được UNESCO công nhận là kỳ quan thiên nhiên thế giới. Thác nước cao 108 m, rộng 1.708 m, gấp đôi chiều rộng của thác Niagara ở Bắc Mỹ. Victoria được coi là thác nước rộng nhất thế giới. Ảnh: iStock.

    ___________(*)(*)(*)(*)(*)___________

    Sống chậm ở làng trái cây Nam Bộ xứ Quảng

    Làng nằm nép mình nơi thượng nguồn sông Thu, hơn 300 năm qua vẫn ẩn chứa những dung dị của một làng quê với con đò, cây đa, bến nước, những lũy tre xanh rì rào,… Đại Bình (huyện Nông Sơn, Quảng Nam). Được mệnh danh là làng trái cây Nam Bộ giữa miền Trung, nơi nhịp sống như chậm lại giữa bộn bề cuộc sống.


    [​IMG]

    Làng nằm dưới chân núi, bên dòng sông Thu Bồn trong xanh, thơ mộng. Ngoài những chuyến đò sang sông, du khách có thể di chuyển đến đây bằng xe máy hoặc ô tô

    [​IMG]

    Những bạn trẻ, đa phần đều chọn phương tiện di chuyển là xe máy. Bởi người ta hay bảo, hạnh phúc đôi khi không phải là đích đến, mà là bạn đồng hành trên những dặm đường ấy. Cùng bạn bè long nhong qua những con đèo cao, xuyên qua những con đường nhỏ xinh, rợp mát dưới tán lá rừng, để thấy được tuổi trẻ tuyệt vời như thế nào

    [​IMG]
    [​IMG]

    Trong làng hiện còn khoảng 3-4 ngôi nhà cổ được xây dựng cách đây hàng chục năm. Đó là những ngôi nhà được dựng bằng gỗ, theo kiến trúc nhà vườn bình dị nằm lọt giữa những vườn cây phong phú, sum sê của làng

    [​IMG]
    [​IMG]

    Xưa kia làng được gọi với tên Đại Bường, các bô lão kể rằng trong những năm tháng cả nước gánh chịu đạn bom khốc liệt, nhưng như một kỳ tích mà đất trời ban tặng, Đại Bường vẫn bình yên, những tán cây xanh ngắt và trĩu quả mặt kệ ngoài kia bao sóng gió. Đại Bường dần được đọc lái thành Đại Bình, nghĩa là bình yên lớn lao. Ba thế kỷ của ngôi làng Đại Bình cứ lặng lẽ, yên ả, nơi bạn có thể sống “chậm” để cảm nhận muôn vẻ của thiên nhiên, cuộc sống

    [​IMG]

    [​IMG]

     
    Last edited: Jul 24, 2019
    hello1979 and vienkeo like this.
  7. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp và yên bình này đã khiến cho ngôi làng qua bao năm tháng bể dâu vẫn giữ được nét cuốn hút rất riêng của mình. Không chỉ với những con người hồn hậu, chất phác, mà còn là những trái cây ngọt lành đã bén rễ nơi đây

    [​IMG]

    [​IMG]

    Đến với Đại Bình mùa này, bạn không những được lắng mình giữa không gian yên bình, xanh tươi nơi đây; mà còn được thưởng thức các loại cây trái vun trồng bằng chính bàn tay, công sức của người dân bản địa. Có nhiều loại trái cây Nam Bộ nhưng vẫn sống tốt, sống khỏe ở vùng đất này như sầu riêng, măng cụt, chôm chôm… Xách ba lô lên và đi, để cảm nhận những hậu ái thiên nhiên ban tặng cho mảnh đất này, để “hưởng” không khí trong lành ít nơi nào có được

    [​IMG]

    [​IMG]

    Và đặc biệt, nếu có thời gian du khách còn có thể lưu trú vài ngày ở nhà dân. Đây là dịp giúp du khách trải nghiệm cuộc sống nông thôn an bình, tham gia làm vườn, đánh bắt cá trên dòng sông Thu Bồn và tranh thủ tham quan những địa danh nổi tiếng như hòn Kẽm đá Dừng, suối nước nóng, đèo Le…

    [​IMG]

    Trong hành trình về với Đại Bình, du khách sẽ hiểu hơn về một làng quê, về những con người đã bất chấp chiến tranh, mặc cho gió bụi thời gian vẫn giữ nguyên cốt cách cổ xưa, lại càng thấy Đại Bình như một nét duyên ngầm của xứ Quảng


    ______________#^#^#^#^#^#^#^#^#^#^#^#^_____________



    Truyện Ngắn...


    Cuộc gọi lúc nửa đêm


    [​IMG]

    Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực mình nhìn đồng hồ và lẩm bẩm... Nhưng buổi đêm đó thì khác, người mẹ ấy cũng khác.

    ***

    Nửa đêm. Những ý nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy "Alô ?". Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình.

    - Mẹ đấy ạ? – Giọng nói trên điện thoại cất lên, như đang thì thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là cô gái đó đang khóc. Rất rõ. Giọng thì thầm tiếp tục:

    - Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói ... đừng nói gì, để con nói đã. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng con vừa uống rượu. Con mới ra khỏi đường cao tốc và... Có cái gì đó không ổn.

    Người mẹ cố im lặng...

    - Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau lòng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà mình và bảo con đã chết vì tai nạn. Con muốn... về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ... con sợ...

    Người mẹ nắm chặt ống nghe, nuốt tiếng nấc. Người mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện rõ ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng thì thầm: "Mẹ nghĩ...".

    - Không! Mẹ để con nói hết đã! Đi mẹ... - Giọng cô gái năn nỉ, lúc này giọng cô gái như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt vọng.

    Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem nên nói gì với con. Giọng cô gái tiếp:

    - Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ! Con trốn nhà! Con biết con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi! Sợ lắm... - Giọng nói bên kia lại ngắt quãng bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước.

    Tay người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại làm vang lên tiếng "cạch", nghe như tiếng đặt máy, cô gái vội kêu lên:

    - Mẹ còn nghe con không? Con xin mẹ đừng đặt máy! – Con cần mẹ, con thấy cô đơn lắm!

    - Mẹ đây, mẹ sẽ không đặt máy đâu – Người mẹ nói.

    - Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra con phải nói với mẹ. Nhưng khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chỉ luôn bảo con là phải làm gì. Mẹ nói mẹ đã đọc hết quyển sách tâm lý và biết cách dạy con, nhưng tất cả những gì mẹ làm là chỉ bắt con nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan trọng gì vậy. Có phải vì mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp không ? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng nghe con...

    Người mẹ lặng đi. Bà nhìn những quyển sách tâm lý bà để ở đầu giường. - Mẹ đang nghe con đây – Người mẹ thì thầm.

    - Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều khiển nổi xe nữa. Con nhìn thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng không thể lái xe khi vừa uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, vì con vẫn còn... muốn về nhà – Cô gái dừng lại một chút – con đi về nhà đây, mẹ, cho con về, mẹ nhé?

    - Không – người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể như đông cứng lại – con ở yên đó! Mẹ sẽ gọi một chiếc taxi đến đón con. Đừng tắt máy, hãy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.

    - Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi...

    - Nhưng hãy làm điều này vì mẹ, hãy chờ taxi đi, mẹ xin con.

    Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong khi người bố đi gọi một chiếc taxi. Cô gái im lặng rất lâu nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.

    - Có taxi rồi mẹ ạ! – Tiếng cô gái bỗng vang lên và có tiếng xe ôtô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.

    - Con về nhà ngay đây, mẹ nhé!

    Có tiếng "tích", có lẽ là tiếng tắt máy điện thoại di động. Rồi im lặng. Người mẹ đứng dậy, mắt nhòe nước. Bà đi vào phòng cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo, và hỏi:

    - Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đã gọi nhầm số điện thoại?

    Người mẹ nhìn đứa con gái đang ngủ ngon trên giường, và trả lời:

    - Có lẽ cô bé đã không gọi nhầm...

    - Bố mẹ làm gì thế ? – Giọng ngái ngủ của cô con gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường mình.

    - Bố mẹ đang tập... – Người mẹ trả lời.

    - Tập gì ạ ? – Cô bé lẩm bẩm, gần như lại chìm vào giấc ngủ.

    – Tập lắng nghe – Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô con gái...

    _________________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]

    Xuân biên giới Lạng Sơn

    [​IMG]

    Đây không phải là bông hoa mà là một mẻ lưới của ngư dân

     
    Last edited: Apr 4, 2020
    hello1979 likes this.
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    (idea)

    Tàn tích thiên thạch 3 tỉ tấn rơi xuống trái đất

    Bằng chứng của vụ tấn công thiên thạch có sức mạnh tương đương 940 triệu quả bom mà Mỹ thả xuống Hiroshima đã được khai phá tại Anh, sau 1,2 tỉ năm chôn giấu.

    Một thiên thạch rộng 1 km, nặng 3 tỉ tấn đã lao vào trái đất với tốc độ 64.370 km/giờ rồi vỡ tan tành, tạo ra một chiếc hố ở Minch (một vùng biển ở Scotland - Vương quốc Anh), theo công bố mới nhất của nhóm nghiên cứu từ Đại học Anberdeen và Đại học Oxford (Anh).


    [​IMG]

    Một bờ đá sa thạch tại bờ biển Tây Bắc Scotland, nơi lớp trầm tích chứa tàn tích của vật thể ngoài hành tinh còn nằm giữa các lớp sa thạch - ảnh: ĐẠI HỌC OXFORD

    Từ những dấu tích mơ hồ, các nhà khoa học đã phát hiện một miệng hố va chạm rộng tới 40 km. Điểm đặc biệt là thay vì bị xói mòn như đa phần các hố thiên thạch khác trong buổi bình minh trái đất, hố thiên thạch này lại được hành tinh của chúng ta bảo quản và chôn giấu.

    Khối đá khổng lồ tình cờ rơi xuống một thung lũng rạn nứt cổ xưa, nơi tàn tích của nó, bao gồm phần tan vỡ của trái đất sau va chạm và nhiều mảnh thiên thạch, nhanh chóng được trầm tích tươi bao phủ và bảo tồn. Hiện tại, nó được chôn vùi dưới nước và lớp đá trẻ trong vùng nước ngăn cách cao nguyên Scotland và Hebrides.


    [​IMG]
    Minh họa cách mà thiên thạch khổng lồ đã tấn công trái đất - ảnh: INDEPENDENT

    Ước tính vụ tấn công thiên thạch khủng khiếp này xảy ra 1,2 tỉ năm về trước, khi sự sống trái đất còn gói gọn toàn bộ trong đại dương, mặt đất chưa có cây cối và "trông như Sao Hỏa khi còn có nước", theo mô tả của các nhà nghiên cứu.

    [​IMG]
    Vị trí phát hiện hố thiên thạch (vòng tròn màu đỏ) - ảnh: BBC

    Tiến sĩ Ken Amor (Đại học Oxford, thành viên nhóm nghiên cứu) cho biết những dấu tích về khối thiên thạch khổng lồ được phát hiện 11 năm trước ở UIlapool. Trong các tảng đá ở khu vực hố thiên thạch khổng lồ tọa lạc có mức độ cao của nguyên tố iridium, đặc trưng của vật liệu ngoài trái đất, cùng các vết nứt song song và siêu nhỏ - cũng là dấu vết đặc trưng của một cuộc tấn công từ thiên thạch.


    [​IMG]
    Bằng chứng của vụ tấn công ngoài hành tinh - ảnh: ĐẠI HỌC OXFORD


    [​IMG]
    Những "khối u" kỳ lạ, từng là vật liệu của trái đất bị hất tung lên do vụ va chạm kinh hoàng - ảnh: ĐẠI HỌC OXFORD

    Những bất thường nói trên khiến họ phải đánh giá lại lần nữa một số mỏm đá kỳ lạ mà trước đây được cho là mang hình dạng đó do hoạt động núi lửa.

    Công trình vừa công bố trên tạp chí khoa học Journal of the Geological Society.

    Hố thiên thạch nói trên là hố thiên thạch vĩ đại nhất nước Anh và chỉ thua kém vài chiếc hố nổi tiếng khác. Hố thiên thạch lớn nhất thế giới có đường kính 400 km, tuổi đời 300 triệu năm ở Úc; sau đó là hố Chicxulub rộng 150 km bên dưới bán đảo Yucatan (Mexico), tuổi đời 66 triệu năm và chính là thảm họa đã giết chết loài khủng long.


    ____________#%#%#%#%#%#%#%#%#%#____________

    Ngôi làng bí ẩn "hiện hình" giữa khu rừng ma dưới đáy biển


    Một ngôi làng đồ đá 10.000 năm tuổi bất ngờ được tìm thấy giữa khu rừng hóa thạch sâu bên dưới Biển Bắc thuộc Đại Tây Dương.

    Một nhóm nghiên cứu của Anh đã lặn sâu xuống Biển Bắc, một vùng biển ngoài rìa của Đại Tây Dương nằm giữa Anh, Đan Mạch, Na Uy,Thụy Điển, Đức, Hà Lan, Bỉ và Pháp. Chuyến đi 11 ngày của họ đã khai phá được một khu rừng hóa thạch ma quái bị vùi hàng ngàn năm dưới đáy biển thuộc vùng gọi là Doggerland.

    [​IMG]
    Doggerland, nơi chôn vùi khu rừng hóa thạch và khu đinh cư thời đồ đá - ảnh: SHUTTERSTOCK

    Bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Khi lấy mẫu trầm tích từ khu rừng bí ẩn đó, họ tìm thấy những dấu vết kỳ lạ. "Số lượng cổ vật lịch sử từ khu vực đó cho chúng tôi thấy phải có một cái gì đó khác ở đó" – nhà khảo cổ học Vincent Gattney (Đại học Bradford, Anh), một trong các thành viên chủ chốt của dự án, cho biết.

    Họ nạo vét kỹ hơn để đem lên khỏi đáy biển những mẫu vật lớn hơn. Thật bất ngờ, đáy biển sâu nơi đây có dấu vết của con người thời kỳ đồ đá. Nói cách khác, 10.000 năm trước, giữa khu rừng ma chúng ta nhìn thấy dưới đáy biển ngày nay, có cả một ngôi làng tiền sử, nơi tổ tiên chúng ta sống bằng săn bắn và hái lượm.

    [​IMG]
    Một nhà khoa học tham gia nghiên cứu về ngôi làng bị mất tích dưới đáy biển - ảnh: Đại học Bradford

    Điều này đã giải thích cho hàng loạt vật thể ma quái mà các tàu đánh cá và nạo vét trong khu vực thời gian qua đã vô tình bắt được: xương người cổ đại, công cụ đá, đá lửa, mũi giáo, các tác phẩm nghệ thuật khắc trên xương…

    Lý do khiến ngôi làng bí ẩn xuất hiện sâu dưới đáy biển cũng được giải thích: 12.000 năm trước, Doggerland không phải là biển! Nó từng là một đồng bằng rộng lớn tồn tại giữa bờ biển phía Đông nước Anh và lục địa Châu Âu. Doggerland cổ xưa có rừng, một đầm lầy muối khổng lồ, những đàn thú hoang dồi dào và những cộng đồng con người sinh sống. Tuy nhiên, nước biển đã dần dâng cao và biến Doggerland thành vùng biển như ngày nay.


    _____________&%&%&%&%&%&%&%&%&%&____________

    "Nước mắt xanh" ma quái lan rộng trên biển Trung Quốc

    Hiện tượng "nước mắt xanh" kỳ ảo đang lan rộng ở biển Hoa Đông, đầu độc nhiều sinh vật biển và có thể gây bệnh cho cả con người.

    Nghiên cứu mới từ Đại học Nam Florida (Mỹ) đã giải thích sự thật về hiện tượng "nước mắt xanh" vô cùng kỳ ảo và ma quái hiện lên ở biển Hoa Đông (Trung Quốc) thời gian gần đây, đặc biệt là vùng biển quanh quần đảo Matsu – Đài Loan. Vào những đêm mùa hè, người ta có thể thấy ánh sáng xanh lấp lánh rất đẹp bao vây lấy vùng bờ biển. Hiện tượng thu hút rất nhiều du khách.


    [​IMG]
    Đẹp một cách ma quái và là tử thần của nhiều sinh vật biển, "nước mắt xanh" khiến các nhà khoa học lo ngại

    Tác giả chính, nhà hải dương học Chanmin Hu và các cộng sự đã sử dụng dữ liệu vệ tinh bao gồm gần 1.000 hình ảnh ghi lại "nước mắt xanh" suốt 19 năm qua và nhận thấy "chữ ký sinh học" từ một sinh vật rất đặc biệt, thể hiện qua bước sóng ánh sáng mà chúng phát ra.

    Đó chính là dinoflagellates, một sinh vật phù du nhỏ có khả năng phát quang sinh học. Cảnh quan chúng tạo ra không hề lãng mạn như nhiều người nghĩ: "nước mắt xanh" rất độc hại và nguy hiểm.

    Bản thân dinoflagellates không độc hại, mà vấn đề nằm ở sở thích ăn uống của chúng. Chúng lựa chọn tảo độc làm thực phẩm và thải ra amoniac cùng các hóa chất gây độc mạnh cho vùng nước xung quanh khi tiêu hóa. Các hóa chất này đang đầu độc nhiều loài cá và rùa biển và có thể gây bệnh cho cả con người.

    Không những thế, chúng còn ngốn ngấu lượng oxy trong nước cho đến khi vùng nước đó hóa thành "vùng chết" - thuật ngữ chỉ các vùng biển có lượng oxy thấp đến nỗi các sinh vật biển không sống nổi.

    Đáng lo ngại hơn là hiện tượng nước mắt xanh đang ngày một lan rộng ở biển Hoa Đông, khiến vùng biển này ngày càng đẹp lộng lẫy và càng chết chóc. Nguyên nhân gây ra sự sinh sôi đáng sợ của “nước mắt xanh” chưa rõ ràng nhưng theo tác giả Chanmin Hu, các chất ô nhiễm từ nông nghiệp chảy xuống sông Dương Tử và đổ ra biển chịu phần trách nhiệm lớn. Các hóa chất này đã tạo điều kiện cho các sinh vật gây ra “nước mắt xanh” có cơ hội sinh sôi nảy nở dữ dội.

    ______________$&$&$&$&$&$&$&$&$&$&$&$&____________

    (goodluck)(goodluck)(goodluck)

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 21, 2019
    Hoa Xương Rồng and hello1979 like this.
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    (plane)

    Vẻ đẹp "xiêu lòng" của 10 quốc gia đẹp nhất thế giới

    10. Peru

    Đất nước này nổi tiếng với các lễ hội hoành tráng, di tích của đế chế Inca cổ và nhiều kỳ quan thiên nhiên nổi tiếng như rừng nhiệt đới Amazon, Hồ Titicaca, dãy núi Andes,


    [​IMG]


    [​IMG]

    Có một số điều cần lưu ý khi đến tham quan di tích Machu Picchu – thành phố cổ đã mất của người Inca trên độ cao 2.430 mét. Để bảo vệ di tích, chính phủ đã đưa ra các hạn chế khi tham quan. Khách du lịch phải tính thời gian chặt chẽ hơn vì vé chỉ có giá trị trong vòng 4 giờ.


    9. Phần Lan


    [​IMG]

    Phần Lan thường được gọi là “vùng đất ngàn hồ” với hơn 180.000 hồ và 3/4 diện tích rừng bao phủ trên cả nước. Đến đây, những người yêu thiên nhiên sẽ có cơ hội tận hưởng những chuyến thăm thú đảo tuyệt vời và những chuyến thám hiểm trong những khu rừng tuyệt đẹp. Bên cạnh đó, chi phí du lịch Phần Lan rẻ hơn khá nhiều so với các quốc gia Bắc Âu khác.


    8. Ấn Độ


    [​IMG]


    [​IMG]

    Đất nước này làm mê hoặc khách du lịch với hương vị của ẩm thực, những bãi biển tuyệt vời và sự đa dạng của các nền văn hóa. Đến Ấn Độ, bạn có cơ hội đến thăm một trong những thành phố có người ở lâu đời nhất trên thế giới, có tên Varanasi. Bạn cũng sẽ phải thốt lên kinh ngạc khi có đến hơn 23.000 ngôi đền trong thành phố.


    7. Mexico

    Có những điều khách du lịch không thể cưỡng lại ở Mexico, đó là những bãi biển đầy nắng và những di tích cổ xưa tuyệt vời. Một trong số đó là thành phố Chichen Itza với niên đại 1.500 tuổi của Maya, điểm thăm quan hấp dẫn trong danh sách 7 kỳ quan mới của thế giới.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Chichen Itza khá nổi tiếng với hiệu ứng âm thanh khác thường. Khi bạn vỗ tay trước kim tự tháp Kukulkan sẽ tạo ra tiếng vang giống như tiếng hót líu lo của quetzal, một loài chim linh thiêng trong văn hóa Maya.


    6. Mỹ


    [​IMG]


    [​IMG]

    Một số trong hàng triệu lý do thu hút khách du lịch đến Mỹ là những bãi biển và công viên quốc gia với nhiều cảnh quan đa dạng. 4 công viên quốc gia của nước Mỹ nằm hoàn toàn ở phía bắc Vòng Bắc Cực. Một trong số đó, Công viên Quốc gia Bắc Cực ở Alaska, là một trong những nơi hoang dã nhất trên lục địa. Những con đường trải nhựa không tồn tại ở đây.


    5. Iceland


    [​IMG]

    Nơi đây thu hút khách du lịch nhờ những nét truyền thống độc đáo và cảnh quan làm say mê lòng người. Chiêm ngưỡng cực quang là một trải nghiệm khó quên cho những ai có cơ hội. Thực tế là Iceland nằm rất gần Vòng Bắc Cực, vì thế đây là một trong những nơi ngắm cực quang rõ nhất thế giới, đặc biệt là từ giữa tháng 9 đến đầu tháng 4 hàng năm.
     
    Last edited: Jul 25, 2019
    Hoa Xương Rồng and hello1979 like this.
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    4. Nam Phi

    [​IMG]

    [​IMG]

    Khách du lịch đến Nam Phi có thể chiêm ngưỡng những cảnh quan ngoạn mục từ đỉnh núi Table, thưởng thức loại rượu vang độc đáo, dành thời gian trên bãi biển hoặc tham quan những khu bảo tồn thiên nhiên. Đặc biệt, vườn quốc gia Kruger sẽ là điểm đến hấp dẫn với những người yêu thích phiêu lưu. Đây là một trong những khu bảo tồn lớn nhất trên lục địa, bao phủ một khu vực rộng gần 19.500 km2. Nơi này là nhà của hàng ngàn con voi, trâu châu Phi, báo và nhiều loài động vật khác.

    3. New Zealand

    [​IMG]

    [​IMG]

    Khách du lịch tới New Zealand sẽ không khỏi ngạc nhiên trước sự đa dạng của hệ động thực vật tại đây. Đất nước này là quê hương của những ngọn đồi tuyệt đẹp, những bãi biển, thác nước và vịnh hẹp nổi tiếng thế giới. Tasman Glacier, hồ băng lớn nhất tại đây có chiều dài hơn 27 mét, có diện tích 101 km2. Một chuyến du lịch bằng thuyền tại đây sẽ mang đến một cái nhìn tuyệt vời và gần gũi về các tảng băng trôi.

    2. Canada

    [​IMG]

    Những thành phố sống động, những công viên quốc gia đa dạng những điểm nổi tiếng nổi tiếng của Canada. Đến đây, bạn nên ghé thăm Vườn quốc gia Wood Buffalo với diện tích khoảng 44.807 km2, nằm ở phía bắc Alberta và phía nam Northwest Territories. Những ngọn núi ở Canada là điểm đến ưa thích cho những tín đồ trượt tuyết vào mùa đông.

    [​IMG]

    1. Scotland

    [​IMG]

    [​IMG]

    Khách du lịch đổ về Scotland để chiêm ngưỡng những tòa lâu đài tuyệt đẹp, những bãi biển hoang sơ dường như vô tận và những hồ đẹp. Nơi này thịnh hành trào lưu đi xe đạp và đi bộ đường dài để thưởng ngoạn hết vẻ đẹp thiên nhiên. Các tuyến đường đi bộ đường dài, như West Highland Way, Great Glen Way, và South Upland Way là những tuyến đường tốt nhất trên thế giới dành cho những người đi bộ có kinh nghiệm. Các nhà làm phim nổi tiếng thế giới cũng ngưỡng mộ vẻ đẹp tự nhiên của Scotland. Vùng đất này đã từng là phim trường của hàng loạt bộ phim nổi tiếng như Skyfall, Bravelove, Prometheus...
     
    Last edited: Jul 25, 2019
    Hoa Xương Rồng and hello1979 like this.
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có biết: Quần jeans cũng có ngày sinh nhật như chúng ta?
    Cuộc bắt tay của Jacob W. Davis và Levi Strauss năm 1871 đã cho ra đời kiểu quần jeans được làm từ vải denim chắc chắn và đính nút đồng như ngày nay.

    CHA ĐẺ CỦA QUẦN JEANS XANH

    Cụm từ “quần jeans” xuất hiện lần đầu tiên từ năm 1795 khi một nhân viên ngân hàng người Thụy Sĩ Jean-Gabriel Eynard và anh trai Jacques đến Genova. Năm 1800, quân đội của Massena tiến vào thị trấn, Jean-Grabriel nhận được nhiệm vụ tiếp tế, trang bị cho họ những bộ đồng phục may từ một loại vải màu xanh có tên gọi là “bleu de Genes”, sau được gọi là “quần jeans màu xanh”.

    Tuy nhiên, mãi đến năm 1871, nhờ cuộc bắt tay của Jacob W. Davis hay Levi Strauss, kiểu quần jeans có nút đóng ở mép túi như ngày nay mới ra đời. Kiểu quần này thường được làm từ loại vải denim hoặc vải trúc bâu thô Ấn Độ.

    [​IMG]
    Jean được đặt theo tên thành phố Genoa ở Ý, nơi loại vải nhung kẻ (có thể gọi là jean hay jeane) được sản xuất. (Ảnh: Forbes)

    LEVI STRAUSS LÀ AI?

    Năm 18 tuổi, Levi Strauss, doanh nhân mang hai dòng máu Mỹ – Đức, rời Đức để làm việc cho cửa hàng quần áo may sẵn của anh trai ở New York. Năm 1853, sự kiện Cơn sốt vàng California (khi James W. Marshall là người đầu tiên phát hiện vàng ở Sutter’s Mill, Coloma, California dẫn đến hơn 300.000 người từ khắp thế giới kéo đến vùng đất này) đưa Levi đến San Francisco và mở chi nhánh phía Tây thuộc thương hiệu gia đình. Tại đây, ông kinh doanh thêm loại vải cotton cùng các mặt hàng cũ.

    [​IMG]
    Jacob W. Davis (trái) và Levi Strauss (phải). (Ảnh: History of Jeans)

    NƠI BẮT NGUỒN Ý TƯỞNG CHO CHIẾC QUẦN JEANS XANH HOÀN CHỈNH
    Trong thời gian ở San Francisco, Levi Strauss gặp được vị khách hàng, sau này là bạn hợp tác tiềm năng – Jacob W. Davis, một thợ may đến từ Reno, Nevada chuyên làm lều, yên ngựa hay túi đựng vũ khí. Khi khách hàng của Jacob muốn mua một loại quần chất liệu bền, cứng cáp để mặc lúc làm việc, ông đã dùng vải denim mua từ Levi Strauss & Co và thêm phần dây kéo bằng đồng ở nơi dễ rách nhất là túi và nút ruồi của quần để thêm phần chắc chắn.

    Năm 1872, Davis đã viết thư cho Strauss, bày tỏ ý muốn hợp tác để có bằng sáng chế và bán quần áo được gia cố bằng đinh tán ở góc túi. Sau đó, họ trở thành đối tác, cùng thành lập một phân xưởng sản xuất lớn và đánh dấu sự ra đời của chiếc quần jeans hoàn chỉnh, được Levi đặt tên là “waist overalls”. Ngày 20/5/1873, cả hai nhận được bằng sáng chế của Mỹ số 139.121 cho việc “Cải thiện việc mở túi nhanh”. Cũng kể từ đó, ngày 20/5 được chọn là sinh nhật của quần jeans xanh.

    [​IMG]
    Ban đầu, loại quần thô cứng nhưng bền này được mặc chủ yếu bởi tầng lớp lao động. (Ảnh: Projean)
    Davis và Strauss đã thử nghiệm các loại vải khác nhau, sau đó phát hiện denim là chất liệu phù hợp cho trang phục dùng trong công xưởng. Họ bắt đầu dùng denim để sản xuất quần kết hợp cùng đinh tán đã được cấp bằng. Ban đầu, quần jeans chỉ phổ biến với những công nhân nhà máy, thợ mỏ, nông dân và người chăn bò trên khắp Tây Bắc Mỹ. Kể từ năm 1873, quần jeans được thiết kế lại với 5 túi, bao gồm 1 túi đồng hồ nhỏ được cố định bằng đinh tán bằng đồng.

    SẢN XUẤT MỘT CHIẾC QUẦN JEANS NHƯ THẾ NÀO?

    Bắt nguồn từ loại vải nhung kẻ được tìm thấy ở Ý, thợ gia công đã phát triển nó thành loại vải cứng cáp và bền hơn là denim, một loại vải dệt chéo đắp chồng nhiều lớp lên nhau tạo độ dày và bền cho chiếc quần.

    Các sợi dọc được nhuộm màu chàm trong khi các sợi ngang vẫn giữ màu trắng, điều này làm cho chiếc quần có màu xanh ở một mặt và mặt kia màu trắng. Denim là một trong những chất liệu có tính bền cao, vì thế thường được dùng làm quần áo lao động.

    [​IMG]
    Màu quần jean ngày càng đa dạng như đen, xanh đậm hay xanh nhạt đáp ứng thị hiếu của khách hàng. (Ảnh: outlanddenim)

    Về quá trình nhuộm màu, thuốc nhuộm chàm là loại phổ biến có nguồn gốc từ Ấn Độ với màu xanh denim đặc trưng. Từ đó, chàm được xuất khẩu qua nhiều nước như Ai Cập, Hy Lạp, Ý rồi lan đến Anh Quốc hay các nước châu Á như Nhật, Trung Quốc… Thế nhưng, bột chàm là thứ đắt đỏ đối với các nước châu Âu thời kì Trung Cổ vì phải phụ thuộc nhiều vào người trung gian. Đến khi tuyến đường biển đi đến Ấn Độ được phát hiện thì chàm du nhập dễ dàng hơn vào thuộc địa.

    Bột chàm được sản xuất từ cây chàm nhuộm (Indigofera tinctoria). Nhuộm bằng bột chàm là phương pháp đơn giản nhất nhưng lại không bền màu, vấn đề này dần được cải thiện khi có sự phát triển về kỹ thuật và công nghệ. Bột chàm hữu cơ trở nên hạn chế khi bột chàm tổng hợp xuất hiện cuối thế kỷ 19 với mức giá rẻ hơn.

    CHẶNG ĐƯỜNG NHIỀU THĂNG TRẦM CỦA QUẦN JEANS

    Hình ảnh của James Dean xuất hiện trong bộ phim Rebel Without a Causevới quần jeans xanh, áo thun trắng và áo khoác đỏ đã trở thành biểu tượng cho phong cách của giới trẻ. Trong suốt những năm 1960, quần jeans được chấp nhận rộng rãi và đến thập niên 70, nó trở thành trang phục hằng ngày của giới trẻ Mỹ.

    [​IMG]
    (Ảnh: Nytimes)
    Sau khi văn hóa hippes và phản kháng có dấu hiệu thoái trào, quần jeans cũng mất dần đi vị thế. Nó trở thành trang phục dành cho các nhóm xã hội bình thường. Lúc này, các nhà mốt thay nhau vào cuộc cải cách quần jeans với nhiều kiểu mẫu như quần ống rộng, quần bó mông và đa dạng cách washed màu, mài rách, đính đinh tán…

    [​IMG]
    (Ảnh: Getty Images)

    Dù có lịch sử nhiều thăng trầm qua gần 150 năm nhưng đến nay, quần jeans vẫn giữ được sức cuốn hút, nét cổ điển pha lẫn chút phá cách của thời trang đương đại. Chưa kể, tính xoay vòng của thời trang còn mang những kiểu quần ống loe, quần cạp trễ của thập niên trước quay trở lại, nhờ sự lăng xê của các fashionista nổi tiếng.

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 25, 2019
  12. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Ngắm thung lũng đẹp như trong cổ tích

    Thung lũng Hoàng Long nằm ở miền Tây Bắc tỉnh Tứ Xuyên là danh lam thắng cảnh nổi tiếng với những vùng hồ lấp lánh sắc màu, những ngọn núi phủ băng tuyết, các thác nước và suối nước nóng tuyệt đẹp.

    Thung lũng được ví như một con rồng vàng uốn lượn xuyên qua các khu rừng nguyên sinh và núi đá. Trải dọc khắp thung lũng là nhiều ao hồ với kích cỡ đa dạng và đầy màu sắc nhờ lớp đá vôi vàng lấp lánh trong ánh mặt trời. Trên thực tế, cái tên thung lũng Hoàng Long có nghĩa là thung lũng Rồng vàng theo tiếng Trung Quốc cũng bắt nguồn từ đó.

    [​IMG]

    Hoàng Long đẹp như cổ tích với các hồ nước nhỏ xanh ngắt xếp thành tầng trải dọc khắp thung lũng.


    [​IMG]

    Những hồ nước nhỏ đẹp như tranh vẽ tại thung lũng Hoàng Long nhìn từ trên cao.

    Quá trình biến đổi và phát triển địa chất hàng nghìn năm đã tạc nên hình dạng và cấu trúc độc đáo của thung lũng Hoàng Long như ngày nay. Tảo và vi khuẩn cũng đóng vai trò quan trọng trong việc “nhuộm màu” các hồ nước từ màu vàng, da cam sang màu xanh lá cây và xanh da trời. Đây cũng là nhà của các loài động vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng bao gồm gấu trúc khổng lồ và khỉ vàng mũi hếch Tứ Xuyên.


    [​IMG]
    Một góc thung lũng vào mùa đông với một thác nước đã bị đóng băng.

    Với cảnh quan kỳ vĩ, ngoạn mục và hệ sinh thái đa dạng, thung lũng Hoàng Long được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới vào năm 1992.
    Ngắm thung lũng đẹp như trong cổ tích của Trung Quốc:

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Những ngôi chùa cổ đã có từ hàng trăm năm tại thung lũng bên cạnh các hồ nước xanh ngắt khiến cảnh sắc thêm thơ mộng.

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 24, 2019
  13. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Sinh nhật cuối cùng

    [​IMG]

    "Anh có yêu em không?" Cô liếc đôi mắt đẹp nhìn anh cười, hỏi một cách tinh nghịch. Anh đang lái xe, nghe vậy phì cười: "Cái gì cơ? A đầu ngốc! Định trêu anh trai phải không?"

    ***

    Rồi anh lại tiếp tục lái xe như thể không có chuyện gì xảy ra. Cô lườm anh nguýt dài một tiếng: "Anh nhớ đấy nhé! Sau này em lấy Lưu Đức Hoa rồi anh đừng có mà khóc đấy!"

    Anh bật cười ha hả: "Thôi cô nhóc, đừng có đùa nữa, để anh tập trung lái xe nào!".

    Cô và anh không phải là anh em ruột, trước đây chỉ là qua bạn bè giới thiệu và đã chơi thân với nhau từ rất nhiều năm rồi. Chỉ có điều anh luôn coi cô như một đứa em gái bé nhỏ của mình, còn cô thì đã thực sự bị tiếng sét ái tình khi lần đầu tiên nhìn thấy anh.

    Nhưng cô luôn giấu kín tình yêu của mình, không dám nói ra, cô vẫn hạnh phúc trong sự quan tâm, thương yêu của anh dành cho cô như một người em gái. Cho đến lúc anh tìm được người trong mộng của mình. Đó là một người con gái rất đẹp và kiêu hãnh. Anh say mê điên đảo vì cô ấy, và dần quên lãng cô...

    Một hôm, cô bất chợt nhận được điện thoại của anh: "A đầu! Tối nay anh mời em đi ăn cơm! Anh trai muốn tặng cho em một bất ngờ lớn!". Anh định bụng sẽ giới thiệu người yêu của mình cho cô. "Bất ngờ gì vậy anh? Mà tại sao lâu lắm rồi anh chẳng gọi điện cho em, cũng chẳng buồn nhắn tin cho em nữa. Lần trước còn hứa đưa em đi ra biển, không biết anh còn nhớ không nữa!". Cô nói một hơi oán trách anh. Nhưng thực ra trong lòng cô lại đang rất vui, bởi vì anh đã không quên hôm nay là sinh nhật của cô.

    "Em đến rồi sẽ biết ngay thôi! Nhớ là phải trang điểm cho thật xinh đấy nhé! Anh muốn dành cho em một bất ngờ mà. Không đến thì đừng có trách anh đấy!". "Được rồi em sẽ đến. Vẫn ở chỗ cũ chứ?". "Không, ở nhà hàng X.. Anh đã đặt chỗ rồi, hôm nay sẽ mời em ăn món ăn của Pháp!".

    Cô khẽ reo lên sung sướng. Từ lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối nay với anh. Tối nay cô nhất định phải thổ lộ với anh tình cảm thực sự trong lòng mình, sẽ nói cho anh biết thực ra cô đã yêu anh từ rất lâu rồi... Trái tim cô đập rộn ràng... Tối nay, cô nhất định phải trang điểm thật đẹp, cô cũng muốn dành cho anh một sự bất ngờ. Rốt cuộc thì cũng gần nửa năm anh đã không gặp cô rồi...

    Đến nơi, vừa nhìn thấy anh, cô reo lên: "Anh trai!". Hai má cô thoáng ửng đỏ. Có lẽ đã rất lâu rồi không gặp anh nên trong lòng cô có một sự hồi hộp khó tả. Anh nhìn cô thoáng sững lại: "Ái chà, A đầu tối nay quả thật rất xinh đẹp. Nào, nhanh lại đây nào, ngồi bên cạnh anh trai!".

    Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, e thẹn nói với anh: "Hôm nay... Hôm nay em cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Em đã định nói với anh từ rất lâu rồi. Đó là em... em...".

    Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, tim cô bỗng đập nhanh dữ dội, cô chưa biết nên bắt đầu thổ lộ với anh như thế nào. Anh bật cười: "Được rồi! Cứ từ từ nào, em ngồi nghỉ một lát đi, rồi chút nữa hẵng nói!".

    Anh dịu dàng xoa đầu cô: "Hôm nay, anh trai sẽ giới thiệu một người cho em gái". Nói rồi, anh chỉ vào cô gái đang bước ra từ phòng vệ sinh. Giọng cô nghẹn lại: "Anh trai, hôm nay anh cũng hẹn người khác nữa à?". Rồi cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía tay anh chỉ. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Sự xuất hiện của cô gái đó dường như làm sáng bừng cả một góc phòng. Trong phút chốc, trong đầu cô bao trùm một đám mây đen u tối...

    Anh vui vẻ giới thiệu: "Giới thiệu với em, đây là Giai Giai, bạn gái của anh. Còn đây là Mạc Mạc, đứa em gái anh yêu quý nhất mà anh vẫn hay kể với em đó! Hai người làm quen với nhau nhé!".

    Cô gái tên Giai Giai đó mỉm cười nhìn cô một cách lịch sự: "Mạc Mạc, chị rất vui làm quen với em!" Hai tai Mạc Mạc ù đi, đầu óc cô thấy choáng váng. "Anh trai! Em cảm thấy dạ dày của em lại bị đau rồi. Có lẽ em phải về nhà trước thôi!" Anh lo lắng nhìn cô: "Sao vậy? Em lại bị đau dạ dày à? Có đau lắm không? Để anh đưa em tới bệnh viện nhé!" Cô vội vàng lắc đầu từ chối: "Không sao đâu anh trai. Em tự gọi xe về nhà được mà. Em chúc hai anh chị có một buổi tối vui vẻ! Tạm biệt!"

    Nói rồi cô đứng dậy vội đi ra ngoài cửa. Tiếng nhạc buồn ngoài đường dội vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô vừa đi vừa khe khẽ hát, tự chúc mừng cho ngày sinh của mình, nước mắt chảy trên môi cô mặn chát...


    Mười năm sau. Cô quay trở lại thành phố nơi cô chôn giấu mối tình đầu của mình. Giờ đây, cô đã kết hôn với một người đàn ông khác rất yêu cô, một người không bao giờ làm trái tim cô đau đớn, không bao giờ quên ngày sinh của cô...

    Lần này trở về cũng là một phần vì công việc, nếu không, có lẽ cô đã không bao giờ muốn trở lại nơi này nữa. Bước vào công ty, trái tim cô bất chợt đập nhanh. Tại sao vậy nhỉ? Cô nhân viên dẫn cô vào văn phòng giám đốc. Cô cúi đầu chào người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía mình: "Chào giám đốc, tôi là Mạc Mạc, nhân viên công ty Y." "Chào cô! Ồ, Mạc Mạc? Tôi là... anh trai đây!"

    Mạc Mạc không thể tin cô lại có thể gặp anh sau mười năm xa cách. Trông anh có vẻ phong độ, chững chạc hơn trước đây rất nhiều. Mạc Mạc kinh ngạc đến độ không nói lên lời. Trái tim cô lại chợt thấy nhói đau...

    Anh sốt sắng hỏi: "Mạc Mạc! Bao năm qua em đi đâu, tại sao không nói với anh một lời từ biệt. Từ sau buổi ăn cơm hôm đó, anh chẳng bao giờ nhìn thấy em nữa, điện thoại cũng không liên lạc được, trường học thì bảo em đã nghỉ học rồi. Có chuyện gì xảy ra vậy?"

    Cô nhìn anh gượng cười: "Chỉ là em muốn thay đổi không khí một chút thôi. Vội quá nên không kịp báo cho anh..." "Vậy bao năm qua em đã làm gì? Em vẫn tốt chứ?"

    Anh vẫn không thể hiểu được sự ra đi âm thầm của cô. Cô vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, bình thản đến lạ lùng. "Em vẫn tốt! Thôi chúng ta bàn vào công việc đi anh. Về hạng mục này, công ty em..."

    Cô tránh ánh mắt khó hiểu của anh, và bắt tay vào công việc. Cô cũng không ở lại thành phố này thêm một ngày nào nữa. Dù ngày mai là ngày sinh nhật của cô.

    Anh tiễn cô ra sân bay. Trước khi lên máy bay, cô đưa cho anh một bức thư. Anh cũng kinh ngạc nói: "Anh cũng có một bức thư cho em!" Nói rồi anh lấy từ trong túi ra một phong bì đưa cho cô. Ánh mắt anh nhìn cô lưu luyến: "Em thật sự không thể ở lại chơi một vài ngày sao?" Cô mỉm cười lắc đầu: "Không được, công ty em yêu cầu em phải về gấp. Thôi em đi đây..." Nói rồi cô vội vã bước đi.

    Lên xe, anh mở bức thư của cô: "Anh trai! Hai tiếng này sao có vẻ xa lạ quá anh nhỉ. Vậy là cũng đã 10 năm không gặp anh rồi. Có lẽ anh vẫn còn rất thắc mắc về sự ra đi của em phải không? Ngày em đi, em đã gửi cho anh một lá thư. Trong đó em đã ghi địa chỉ nơi em ở và số điện thoại của em, còn có những lời thổ lộ của em dành cho anh nữa. Em vẫn chờ đợi anh có thể đến bên em trong những lần sinh nhật sau... Nhưng... Em đã đợi anh, đợi tròn tám năm, đợi cho đến khi trái tim em cạn khô nước mắt, đợi cho đến khi em là vợ của người khác... Giờ có lẽ nói những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ như bây giờ là tốt nhất với cả anh và em. Chúc anh luôn hạnh phúc. Mạc Mạc".

    Anh vẫn ngồi chết lặng trên xe. Giờ đây anh bỗng hiểu ra tất cả... Bức thư cô viết cho anh, anh chưa bao giờ nhận được. Từ ngày cô ra đi, trong lòng anh cũng có một sự hụt hẫng rất lớn. Anh nhớ mọi thứ về cô, nhớ những lúc cô nhõng nhẽo anh, những lúc cô tức giận... Giờ đây, sau mười năm gặp lại, một lần nữa anh lại mất cô. Trái tim anh hụt hẫng vô bờ...

    Trên máy bay, cô do dự mở phong bì của anh, một dòng chữ ngắn đập vào mắt cô: "Đừng đi được không? Anh muốn cả đời ở bên em, cùng em đón mọi lần sinh nhật..."

    Máy bay vẫn lặng lẽ lao vút lên bầu trời xanh thẳm...
    _________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]

    (camera)

    [​IMG]

    Chải ánh nắng

    [​IMG]

    Bức ảnh Nghi lễ Hoàng gia

    [​IMG]


    Cuộc sống trong khu dân cư

    [​IMG]


    Cá voi xanh

    [​IMG]

    cặp đá đôi Meoto Iwa hay còn gọi là đá vợ chồng ở vịnh Futami, Nhật Bản

    [​IMG]


    Những tia sét mạnh “xé toang” bầu trời ở công viên quốc gia Grand Canyon National Park, Mỹ

    [​IMG]

    Một con đường uốn lượn ở Thụy Sĩ
     
    Last edited: Jul 25, 2019
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    (bike)

    Việt Nam lọt Top những đất nước đẹp nhất để trải nghiệm bằng xe máy


    [​IMG]

    Thế giới chứa đầy những địa điểm đẹp và ngoạn mục thích hợp để khám phá bằng các loại xe hai bánh. Mới đây, chuyên trang về xe máy Ride Apart đã đưa ra danh sách 9 đất nước với những địa điểm đẹp và đáng thăm thú nhất.


    Argentina

    [​IMG]


    Nếu có ý định đến Nam Mỹ, hãy đưa Argentina vào danh sách thăm thú bằng xe máy. Với những cảnh đẹp trong chuyến đi từ dãy Andes qua Patagonia, đất nước này có những điều kiện lý tưởng để bất kỳ lái xe nào thực hiện những chuyến khám phá. Tuy nhiên, hãy sẵn sàng trải nghiệm những con đường không hề bằng phẳng ở những nơi chỉ có đất và sỏi. Chuyến phiêu lưu đến đây sẽ được đền đáp bằng những khung cảnh ngoạn mục của sông băng và sa mạc.

    Australia

    [​IMG]


    Hòn đảo lớn nhất thế giới này có rất nhiều điều thú vị để khám phá bằng xe máy, ngay từ việc lái xe ở bên trái. Great Ocean Road là một nơi rất thích hợp để bắt đầu. Cao tốc có chiều dài 150 dặm (241,4 km) đi dọc theo bờ biển phía đông nam với những khung cảnh biển đẹp, đồng thời cách rừng mưa nhiệt đới không quá xa.

    Iceland

    [​IMG]


    Đất nước này không quá lạnh như người ta vẫn tưởng tượng, nhiệt độ vào mùa đông chỉ khoảng -1 độ C và mùa hè lên tới gần 8 độ C. Tuy nhiên, lái xe nên thực hiện các chuyến đi vào mùa xuân hoặc mùa hè khi thời gian ban ngày đủ dài để tận hưởng sự hùng vĩ tự nhiên của hòn đảo. Đường Vành Đai sẽ giúp thăm thú vòng quanh Iceland và tận hưởng cảnh quan hoang sơ, trong đó gồm nhiều địa hình khác nhau như: Núi lửa, sông băng, đầm, vịnh,và đông bằng.

    Italy

    [​IMG]


    Đương nhiên, Italy phải nằm trong danh sách. Đất nước này gần như trở thành một nơi cần phải đến cho các tay lái môtô cừ khôi muốn thực hiện những chuyến khám phá. Từ những con đường đan vào bờ biển đến những ngọn núi, thung lũng rượu vang, những ngôi làng thời trung cổ, Italy có đủ khung cảnh để mọi người thưởng thức.

    Ma-rốc

    [​IMG]


    Từ biển đến núi rồi sa mạc, nhiều người không nghĩ Ma-rốc không phải nơi thích hợp để "du hí" bằng xe máy nhưng thực tế, đất nước này luôn nằm trong top 10 lựa chọn của các tay lái. Điều này có được nhờ địa hình gồ ghề của dãy nút Atlas cung cấp những đường cong và khúc cua ôm vào bên trong sườn núi. Nếu liều lĩnh hơn, họ còn có thể tìm đường đến Sahara để khám phá sa mạc lớn nhất thế giới với những cồn cát vàng.

    Mỹ

    [​IMG]


    Tại đây, địa hình phân chia khá đa dạng từ bang này sang bang khác, cùng với không gian mở và các công viên quốc gia khiến chuyến khám phá trở nên thú vị hơn. Mỹ cũng có nhiều con đường "huyền thoại" như: Tuyến đường 66, Cao tốc Bờ biển Thái Bình Dương, và Đuôi Rồng (Tail of the Dragon).

    Nam Phi

    [​IMG]


    Đất nước thuộc cực Nam của châu Phi là một điểm đến ưa thích cho những người muốn thăm thú bằng xe máy. Ở đây cũng có đa dạng các địa hình như: Đường núi, đường bờ biển và một chút cồn cát. Và cũng giống như Australia, người lái xe nước ngoài tại đây sẽ phải làm quen với việc đi bên trái đường.

    Na Uy

    [​IMG]


    Nổi tiếng là một thiên đường để thưởng ngoạn bằng xe máy, Na Uy có bờ biển quanh co với nhiều vịnh hẹp giúp các tay lái thay đổi địa hình giữa núi và đại dương trên con đường dài cả nghìn dặm. Đi sâu vào trong đất liền là những khu rừng rậm và núi cao.

    Việt Nam

    [​IMG]


    Cuối cùng chính là Việt Nam - đất nước châu Á duy nhất trong danh sách. Với thời tiết đa dạng quanh năm và cảnh đẹp phân bố rộng khắp, đây là một nơi thú vị dành cho những người muốn tìn kiếm điều mới mẻ chưa từng biết. Ngoài ra, Việt Nam cũng có những địa hình phong phú đáng để trải nghiệm và khám phá bằng xe máy như: Đồi núi, đại dương và rừng mưa.
     
    Last edited: Jul 25, 2019
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Lời Hay ý Đẹp!

    [​IMG]

    Cái gì đã vỡ là vỡ
    Có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt mà thôi.

    Cái gì đã đứt là đứt
    Có nối lại cũng chẳng tồn tại dài lâu…



    [​IMG]

    Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn, chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới bạn chỉ là một cá nhân nhưng đối với một ai đó, bạn là cả thế giới


    [​IMG]

    Đừng bao giờ thay đổi mình vì người khác. Nếu họ không thể tiếp nhận một con người nhiều điểm xấu là bạn, thì cũng không xứng để có được một con người với nhiều điểm tốt là bạn

    [​IMG]
    + Người Ta dụ dỗ Người Đàn Bà bằng những lời Nói Dối...
    Nhưng Người Ta chinh phục Họ bằng Sự Thật.
    (Nêra)

    [​IMG]

    ♥ Nhớ ai đó? … Hãy gọi
    Muốn gặp ai đó?… Hãy mời
    Muốn được hiểu?… Hãy giải thích
    Có câu hỏi?… Hãy hỏi
    Không thích cái gì?… Hãy nói
    Thích cái gì?… Hãy khẳng định
    Muốn cái gì?… Hãy xin phép
    Yêu ai đó?… HÃY NÓI RA
    Không ai biết mọi thứ trong đầu bạn đang diễn ra như thế nào.
    Hãy “thể hiện” tốt hơn là “trông chờ”
    Bạn đã luôn nói KHÔNG, tại sao không mạo hiểm để nhận lấy CÓ
    Chúng ta chỉ có một cuộc đời

    Cứ giữ nó đơn giản một cách ngốc nghếch

    [​IMG]
    Hãy giữ khuôn mặt bạn luôn hướng về ánh mặt trời, và bóng tối sẽ ngả phía sau bạn.​

    Cuộc sống của mỗi chúng ta do chúng ta tự tạo ra vì vậy đừng than trách hay đổ lỗi cho người khác. Nếu bạn muốn cuộc sống của bạn tốt hơn, ý nghĩa hơn thì ngay từ bây giờ hãy thay đổi thái độ sống của mình đi.​

    Đừng ủ rũ, chán chường và có thái độ buông xuôi nữa. Dù cho có chuyện gì xảy ra cũng hãy mỉm cười nhé. Cùng bớt chút thời gian để suy ngẫm những câu nói về cuộc sống hay này nhé.​



    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 23, 2019
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Con trai Meghan Markle là thành viên thứ 9 mặc áo choàng rửa tội “phiên bản mới”

    Như những thành viên khác trong hoàng gia Anh, con trai Meghan Markle – bé Archie đã diện bộ áo choàng theo truyền thống vào ngày lễ rửa tội.

    Lễ rửa tội của con trai Meghan Markle - bé Archie Mountbatten-Windsor đã diễn ra vào 6/7 tại nhà thờ riêng tư trong lâu đài Windsor. Theo Telegraph, Nữ hoàng và Hoàng tử Philip đã không thể tham dự buổi lễ vì vướng những công việc cần ưu tiên. 25 khách mời thân thiết đã góp mặt tại buổi lễ với vòng an ninh nghiêm ngặt: chỉ một người thợ chụp ảnh – Chris Allerton – được vào trong và thông tin về cha mẹ đỡ đầu của bé sẽ được giữ kín.

    Dù rất ít thông tin được tiết lộ, tài khoản Instagram chính thức Sussex Royal của hoàng tử và nữ công tước xứ Sussex đã đáp lại lòng mong mỏi của mọi người bằng cách đăng tải tấm hình chân dung gia đình hoàng gia và một bức hình trắng-đen thân mật của gia đình nhỏ gồm hoàng tử Harry, Meghan và bé Archie, lưu giữ khoảnh khắc thiêng liêng của ngày đặc biệt này.

    [​IMG]
    Các thành viên hoàng gia tham dự lễ rửa tội của con trai Meghan Markle vào 6/7. Từ trái sang: Nữ công tước xứ Cornwall – Camilla, Thân vương xứ Wales – Charles, mẹ của Meghan Markle – Doria Ragland, hai chị gái của Công nương Diana – Jane Fellowes và Sarah McCorquodale, Hoàng tử William và Kate Middleton. (Ảnh: Chris Allerton)

    Theo Meghan’s Mirror, Meghan đã diện một thiết kế váy dài tay của Dior màu kem. Nữ công tước xứ Sussex kết hợp trang phục cùng vòng phụ kiện mũ, giày Dior da lộn màu nude và hoa tai kim cương từ Cartier. Trong khi đó, Công nương Kate Middleton đã chọn trang phục Stella McCartney tông đỏ và hồng, trang sức là đôi hoa tai ngọc trai Collingwood của Công nương Diana. Hoàng tử Harry diện một bộ suit màu xám nhạt, áo sơmi trắng được kết hợp cùng cà vạt màu xanh nhạt và giày nâu.

    CHIẾC ÁO CHOÀNG RỬA TỘI – VẬT GIA TRUYỀN Ý NGHĨA CỦA HOÀNG GIA ANH

    Trong bức hình, con trai Meghan Markle nằm trong vòng tay mẹ và mặc trang phục truyền thống trong lễ rửa tội của Hoàng gia Anh. Đây là bản sao của chiếc váy được Nữ hoàng Victoria tặng cho cô con gái Victoria Adelaide Mary Louisa. Janet Sutherland, con gái của một người thợ mỏ đến từ Falkirk, Scotland, đã đảm nhận vai trò thiết kế chiếc áo choàng cho lễ rửa tội của Công chúa Victoria vào năm 1841, nhân kỷ niệm ngày cưới lần đầu tiên của bố mẹ. Được lấy cảm hứng từ chiếc váy cưới của Nữ hoàng Victoria, chiếc áo choàng được phủ một lớp ren thủ công trên nền lụa trắng Spitalfields.

    [​IMG]
    Trong nhật ký của mình, Nữ hoàng Victoria đã mô tả: “một chiếc áo choàng ren Honiton trên nền satin trắng” và viết rằng con gái bà trông “thật thân yêu” trong bộ trang phục đó. (Ảnh: gettyimages)

    Nữ hoàng Victoria đã ủng hộ ngành công nghiệp địa phương bằng việc chọn cả hai loại vải có nguồn gốc từ vương quốc Anh và chọn một người thợ may lân cận để thiết kế bộ trang phục. Về sau, chiếc áo choàng được diện bởi 62 em bé hoàng gia (bao gồm năm vị vua) vào lễ rửa tội trong suốt 163 năm. Mặc dù được lấy cảm hứng từ váy cưới của nữ hoàng, thiết kế vẫn được diện bởi cả bé trai và bé gái. Bắt đầu với con trai đầu lòng của Nữ hoàng Victoria và vua George VI, vua Edward VII, sau đó đến vua George V, Edward VIII, George VI và cả Nữ hoàng Elizabeth II đều mặc áo choàng màu ngà voi truyền thống của hoàng gia, cũng như Hoàng tử Charles, Hoàng tử William và Hoàng tử Harry thời sau.

    [​IMG]

    4 thế hệ Hoàng gia Anh trong một bức ảnh năm 1894: Vua George V (phải), Edward VII (trái) và Nữ hoàng Victoria đang bế vị vua tương lai Edward VIII trong trang phục truyền thống của lễ rửa tội. (Ảnh: Gettyimages)

    [​IMG]
    Nữ hoàng Elizabeth II diện áo choàng hoàng gia trong lễ rửa tội năm 1926. (Ảnh: George Rinhart/Corbis)

    ÁO CHOÀNG RỬA TỘI “PHIÊN BẢN MỚI” – KẾ TỤC GIÁ TRỊ TRUYỀN THỐNG
    Dù luôn được giặt bằng tay cẩn thận với nước suối sau mỗi nghi lễ và lưu trữ trong một căn phòng tối ở cung điện Buckingham để bảo toàn trong tình trạng tốt nhất, chiếc áo choàng không thể chống chọi lại với sức mạnh thời gian. Vào năm 2004, quận chúa Louise Windsor, con gái của Hoàng tử Edward và nữ bá tước xứ Wessex, đã trở thành thành viên hoàng gia cuối cùng được diện bộ áo choàng từ thời Nữ hoàng Victoria.

    Để giữ gìn và duy trì tục lệ, Nữ hoàng Elizabeth II đã giao nhiệm vụ cho phụ tá, Angela Kelly, làm việc với một nhóm thợ thủ công chuyên nghiệp ở cả Anh và Ý để tái tạo bộ trang phục, sao chép một cách chuẩn xác nhất so với bản gốc, sử dụng, pha trộn thuần thục những chất vải truyền thống và công nghệ hiện đại. Angella Kelly chia sẻ với tờ People: “Từ khâu phác thảo cho đến khâu thêu ren trên tấm vải tulle bằng lụa đặc biệt đều được trau chuốt rất kỹ lưỡng”.

    [​IMG]
    Hoàng tử George, Công chúa Charlotte và Hoàng tử Louis mặc áo choàng trong lễ rửa tội. (Ảnh: Etonline)

    Người đầu tiên được mặc áo choàng phiên bản mới là James, Tử tước Severn, con trai của Hoàng tử Edward và Sophie, Nữ bá tước xứ Wessex, tại lễ rửa tội năm 2008. Tiếp đến là Savanna và Isla Phillips, con gái của Peter và Autumn Phillips; con gái của Zara và Mike Tindall là Lena và Mia. Nối tiếp những anh chị thế hệ sau như Hoàng tử George, Công chúa Charlotte và Hoàng tử Louis, con trai Meghan Markle cũng mặc cùng một chiếc áo choàng mang tính lịch sử trong lễ rửa tội.

    [​IMG]
    Nối gót anh chị, bé Archie là thành viên thứ 9 mặc áo choàng truyền thống trong lễ rửa tội. (Ảnh: Chris Allerton)
     
    Last edited: Jul 25, 2019
  17. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Đàn bà thông minh

    [​IMG]

    Chị xinh đẹp, thông minh và kiêu hãnh.

    Học hết phổ thông, chị được chọn đi học nước ngoài. 6 năm ở đó, chị theo học thêm một chuyên ngành nữa ở cùng trường và tốt nghiệp với 2 bằng đại học. Được chuyển sang nghiên cứu sinh, song chị lại quyết định về nước, phần vì bố mẹ đã già cần nơi nương tựa, phần vì nghĩ rằng phụ nữ giỏi quá cũng chẳng để làm gì. Đằng nào chẳng lấy chồng, sinh con. Phấn đấu gì nữa mà bằng cấp?

    Nhưng cuộc sống không diễn ra như chị muốn. Về làm việc ở một cơ quan khoa học, chị trở thành tâm điểm bàn tán của cả cái viện lâu nay vẫn xám xịt với toàn các ông đầu to mắt cận. Sếp phát hiện ra năng lực của chị, giao việc cho chị, chị hoàn thành tốt, ông cất nhắc chị - thế là chị trở thành cái bung xung để đám đàn ông bàn tán.

    Họ kháo chị là bồ của ông giám đốc già, khiến bà vợ ông ghen lồng ghen lộn. Thế là chị dứt áo ra đi khỏi cái viện khoa học thừa chất xám thiếu văn hoá ấy.

    Chị đi làm báo, và ở đây sắc đẹp và trí thông minh của chị có cơ hội phát triển. Các bài viết sắc sảo của chị khiến các đồng nghiệp lúc đầu tưởng cô này chỉ là bình hoa di động phải thừa nhận và vị nể. Chị bị đám phụ nữ ghen ghét còn đám đàn ông ngưỡng mộ. Anh nào cũng nghĩ mình là đối tượng xứng đáng nhất để kết đôi với chị. Khi vỡ lẽ ra chị chẳng mê anh nào trong số đó, họ quay ra nói xấu chị. Chịu không nổi, chị lại ra đi.

    Chị chọn một trường đại học để giảng dạy. Môi trường sư phạm có vẻ như thuần chất hơn. Chị vỡ lẽ ra một điều: "Chị xinh đẹp - anh nào cũng muốn. Chị thông minh - anh nào cũng sợ. Chị kiêu hãnh - anh nào cũng nói xấu". Chị cố gắng sống thu mình, rồi lấy chồng, sinh con. Cuộc sống trở nên tương đối bình ổn giống như chị muốn.

    Dạy đại học bắt buộc phải có bằng cấp. Chị chậc lưỡi, thôi ở bầu thì tròn, ở ống thì dài, muốn dạy học thì phải học thôi. Chị lại miệt mài 2 năm cao học, 3 năm nghiên cứu sinh. Khi đứa con trai được 6 tuổi thì chị có được bằng tiền sĩ, và cũng là lúc chị đau khổ vỡ lẽ ra chồng chị không cảm thấy thoải mái với học vị đó. Chẳng người đàn ông nào muốn kém vợ. Họ lặng lẽ chia tay.

    Chị nuôi con một mình, ngày ngày đi dạy, nỗi đau nguôi đi, cuộc sống dần rồi cũng đi vào nền nếp.

    Khi chị bước vào độ tuổi 40, thì cũng là lúc ông Trưởng khoa về hưu. Ông Phó lên thay và cái ghế của ông bỏ trống. Chị là một trong 3 giảng viên có khả năng được đôn lên làm Phó khoa, cái chức mà thực ra chị chẳng màng. Hai nhân vật đàn ông lobby ráo riết và đều được ông Trưởng mới hứa hẹn.

    Chị không lobby. Nhưng oái oăm là ông Hiệu trưởng, một nhân vật trẻ trung và cấp tiến, lại rất muốn bổ nhiệm chị. Ông Trưởng khoa cũng chỉ còn đôi ba năm nữa là về hưu, và ông Hiệu trưởng nhìn thấy ở chị một vị Trưởng khoa mới, có năng lực thực sự và tâm huyết với công việc. Thậm chí, chị có thể trở thành Hiệu phó, một cánh tay trợ giúp đắc lực của ông trong 5 năm tới.

    Thấy cơ hội có thể bị tuột khỏi tầm tay, hai nhân vật kia bèn mở chiến dịch nói xấu chị. Nào là chị lăng nhăng tới mức chồng phải bỏ nhà ra đi. Nào là chị là bồ của ông Hiệu trưởng nên mới được ông này ưu ái v.v và v.v...

    Lòng tự trọng của chị bị tổn thương. Chị trình bầy thật với ông Hiệu trưởng là chị không hề có ham muốn trở thành lãnh đạo. Ông Hiệu trưởng nói: "Chị là người phụ nữ thông minh và có năng lực, tôi muốn tạo mọi điều kiện để chị cống hiến". Chị cảm ơn: "Đàn bà thông minh thì không nên làm lãnh đạo anh ạ, tôi nghĩ thế".

    Chị xin chuyển vào chi nhánh của trường ở phía nam và chỉ làm giảng viên bình thường.

    Khi chị đi rồi, hai người đàn ông quay ra đánh nhau để tranh chức Phó khoa. Anh nọ tố cáo anh kia, có bao nhiêu lỗi lầm đều bị vạch ra hết. Kết cục là chẳng anh nào được bổ nhiệm. Cái ghế Phó khoa vẫn để trống. Nghe đâu, ông Hiệu trưởng đang thuyết phục để chị trở về....

    ___________________________________________Sưu Tầm


    (camera)


    [​IMG]


    Ảnh hai người phụ nữ đội nón lá đang miệt mài đan lưới đánh cá


    [​IMG]


    Làng chài nổi trên đảo Cát Bà


    [​IMG]


    Một bức ảnh chụp những cô gái Việt Nam trong tà áo dài của nhiếp ảnh gia Chin Leong Teo cũng lọt top 50 bức ảnh đẹp nhất ở hạng mục thiên nhiên, phong cảnh dành cho nhiếp ảnh gia nghiệp dư.


    [​IMG]


    Bức ảnh chụp thành phố Hồ Chí Minh của nhiếp ảnh gia Phạm Huy Trung lọt top 50 bức ảnh đẹp nhất ở hạng mục kiến trúc, môi trường trong xây dựng dành cho nhiếp ảnh gia nghiệp dư.


    [​IMG]


    Bức ảnh chụp khu chung cư cầu vồng Choi Hung Estate ở Hong Kong (Trung Quốc) của Tran Minh Dung lọt top 50 bức ảnh đẹp nhất ở hạng mục kiến trúc, môi trường trong xây dựng.


    [​IMG]


    Bức ảnh chụp những cột băng với hình thù kỳ lạ ở Phần Lan của nhiếp ảnh gia Ignacio Palacios.

    [​IMG]


    Những chiếc lá phong màu đỏ phía trước một thác nước ở Washington. Bức ảnh của Peter Lik.


    [​IMG]


    Bức ảnh đen trắng chụp một công trình kiến trúc ở Reggio Emilia, Italy của Rachael Smith.

    [​IMG]


    Những ngôi nhà nằm sát nhau bên mép sông ở Zaanse Schans, Hà Lan. Ảnh của Hans Altenkirch
     
    Last edited: Jul 31, 2019
  18. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member


    [​IMG]

    Nhiếp ảnh gia David Thompson với bức ảnh chụp những cái cây kỳ lạ phản chiếu xuống mặt nước tại một đầm lầy ở phía Nam nước Mỹ.



    [​IMG]

    Một sadhu (từ chỉ những vị thánh sống khất thực ở Ấn Độ) ngồi trên một chiếc thuyền ở Varanasi, Ấn Độ. Ảnh của Jason Denning.


    [​IMG]

    Bên trong một thủy cung ở Gifu, Nhật Bản. Ảnh của Daniel Eisele.


    _____@%@%@%@%@%@%@%@%@%@%@%@%_____


    Truyện Ngắn...


    Khi còn yêu người ta còn ước


    [​IMG]

    "Sẽ còn là nhớ nếu nói rằng đã quên. Chắc rằng đã quên khi tâm không ngừng nhớ?"
    Max Lionhart

    1.

    Tháng 8 oi ả trong nắng chiều rạn vỡ, Phong đội lấy sự ngột ngạt của không khí mà lao ra con đường chật chội, lúc nhúc những bóng người nhễ nhại mồ hôi ...

    "Không nên dại dột mà quên lời hẹn với Lan Anh" – Phong thầm nhủ. Anh xiết chặt cái hộp nhỏ hình vuông trong túi quần và chợt cười một cách kì lạ. Nụ cười pha lẫn cảm giác hoang mang, lo lắng lạ lùng...

    Đã 3 năm kể từ ngày Lan Anh tốt nghiệp đại học. Cô bé xinh đẹp, tinh nghịch ngày nào đã trở thành một ai đó sắc sảo và chín chắn hơn trước rất nhiều. Những buổi chiều đón đưa trên chiếc xe máy cũ của Phong cũng không còn đó vì Lan Anh đã tự làm quen với chiếc xe mới toanh mà cô mua lúc kỉ niệm một năm đi làm của mình ... Nhưng hôm nay cô đã để chiếc xe ấy ở nhà, vì Phong, anh đã hẹn sẽ đưa cô đi một nơi nào đó...

    Vẫy tay chào mấy cô bạn đồng nghiệp ra về khi tan sở, Lan Anh đứng tựa vào một cây cột của tòa nhà nơi văn phòng cô đóng tại, đưa mắt ngó ra dòng người úa tràn trên những con đường để hướng tìm hình dáng quen thuộc của Phong. Cũng không phải chờ lâu lắm khi chỉ ít phút sau, thân hình cao to với làn da ngăm đen đặc biệt của Phong đã nhanh chóng nổi trội trong bộ vét lịch lãm, ừ, ít nhất là bộ vét nó như thế nếu không xét đến vẻ thô kệch của Phong để lại lên nó không ít dư vị kì thú. Lan Anh bật cười khúc khích trước bộ dạng của Phong lúc này, mà theo cô là hết sực lạ mắt vì chưa một lần, cô được thấy Phong ăn mặc trịnh trọng tới vậy.

    - Hôm nay anh rủ em đi ăn cưới con giám đốc hay sao á ? – Lan Anh nói.

    Phong bối rối, lấy tay xoa nhẹ lọn tóc xoăn sau gáy...

    - Ồ không. Anh...Anh chỉ muốn mời em đi ăn thôi.

    Lan Anh bĩu môi. Nhưng rồi cô cũng chạy xuống khoác lấy tay của Phong, ngẩng mặt nhìn anh:

    - Thì đi! Em đói lắm rồi đây này... Trưa nay em có việc nên làm thông, giờ mới cồn cào hết lên nè... Mà nói thật đi, sao anh mặc vest đấy?

    - Ừm. Thì anh...ừm...lát nữa em sẽ biết thôi mà. – Phong ấp úng.

    - Nghi lắm... – Lan Anh chọc Phong.

    Phong chỉ cười xòa, rồi dắt Lan Anh ra chiếc xe hơi mà anh mượn của người chú họ trong sự ngạc nhiên của cô...

    2.

    - Rất là đáng nghi ... – Lan Anh chống tay lên cằm, nhìn chăm chăm vào Phong khi cả hai đã ngồi trong một nhà hàng sang trọng trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất thành phố.

    Phong cười trừ, anh đang cố hít thật sâu như muốn nuốt sạch không khí xung quanh vào cái buồng phổi đang thít chặt lại của mình. Bàn tay run run nắm chặt lấy cái hộp nhỏ màu đen với chiếc nhẫn vàng đặt theo cỡ ngón tay của Lan Anh trong đó.

    - Chúng mình... Chúng mình đã là 1 cặp...được 3 năm rồi phải không em? – Phong, chính anh cũng ngượng ngạo khi nói ra câu này, ngập ngừng hỏi.

    Hơi chút đỏ mặt, Lan Anh gật đầu: - Nhưng tại sao anh lại hỏi điều đó? – Lan Anh thắc mắc.

    - Anh...anh... - Phong ấp úng. Anh rút bàn tay khỏi túi quần với cái hộp đem theo. Bộ não anh hét lên rộn rạo: "Đưa nó ra cho cô ấy!!!", nhưng cơ thể anh lại run lẩy bẩy không còn nghe sự kiểm soát...

    Lan Anh ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của Phong, cô mỉm cười một mình và lại càng trở nên xinh đẹp hết sức. Điều ấy làm Phong càng trở nên run rẩy hơn...

    Dường như nhận ra điều đó từ người khách lạ của mình, vị quản lý nhà hàng tiến lại ban nhạc thì thầm điều gì đó với họ và người chơi vĩ cầm gật đầu. Ông bước đến bên bàn của hai người và bắt đầu chơi bản maple nhẹ nhàng trong sự ngạc nhiên của Phong và thích thú của Lan Anh. Bản nhạc nhanh chóng có tác dụng khi nó khiến Lan Anh tập trung vào đó không để ý đến Phong đang cúi xuống lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp. Anh nhìn chằm chằm vào nó rồi dồn hết dũng cảm của mình, Phong nhìn lên Lan Anh... "Một thiên sứ" – Phong tự nhủ khi ngắm cô gái ngồi đối diện mình đang lắc lư nhẹ theo điệu nhạc của người chơi vĩ cầm...

    "Mình làm được! Mình làm được!". Phong hít thật sâu, giơ chiếc nhẫn lên ngang mép bàn.

    - Em có biết ... – Phong chợt nói.

    - Biết gì cơ? – Lan Anh giật mình, quay lại nhìn Phong.

    Người chơi vĩ cầm mỉm cười, chuyển sang một bản nhạc lãng mạn...

    - Em có biết rằng... rằng... – Phong bối rối. Tất cả những lời mà anh chuẩn bị và sưu tầm công phu bỗng dưng bị quên sạch dù trước đó anh đã luyện đi luyện lại cả trăm lần. Lan Anh ấn nhẹ ngón tay lên trán Phong, chọc anh: - Gì nè, anh ngốc?

    Phong nghẹn lời, ngoành mặt đi nơi khác và vô tình anh bắt gặp cái nháy mắt của người chơi vĩ cầm như muốn nói: "Cố lên ,con trai". "Được rồi ... được rồi..." – Phong tự trấn an mình. Và nhìn thẳng vào mắt Lan Anh, Phong nói:

    - Anh muốn nói rằng...em...em...có ...đồng...ý ...trở ...thành... – Phong ấp úng.

    - Thành gì cơ ? – Lan Anh vừa tò mò, vừa sốt ruột, hỏi.

    - Thành...

    - Giám đốc! – Một ai đó chợt nói khá to làm Phong giật mình, ngưng lại lời cầu hôn.

    - Anh không nên gọi tôi như thế khi chúng ta không ở công ty. – Một ai đó đáp lại.

    Cả Phong và Lan Anh đều ngoái ra phía cầu thang máy, nơi cuộc nói chuyện ngắn ấy phát ra... Và ngạc nhiên hơn bao giờ hết, khi hai người đằng trước lùi lại, bảo vệ cho người phía sau bước lên vị trí dẫn đầu nhóm, mà người đó không phải là ai khác, chính là Dương.

    - Anh đặt bàn cho tôi và ngài Michael chưa? – Dương hỏi.

    - Dạ rồi, bàn phía trong, thưa ngài – Viên trợ lý đáp. Dương gật đầu, bước đi trong sự hỗn loạn của Lan Anh khi tim cô lại đập loạn nhịp.

    Phong khẽ lắc đâu, cười một chút chua chát. Rồi với một động tác mà chính anh cũng không kiểm soát được, Phong đứng dậy, hô to trong sự ngạc nhiên của Lan Anh: "Dương! Anh bạn!"

    Dương giật mình, ngoái lại và sững sờ. Anh đứng thần người ra nhìn Lan Anh và Phong. Tia nhìn ấy cũng chợt ngừng lại trước vật màu váng, sáng lóa lên dưới ánh đèn trần, chiếc nhẫn trên tay của Phong.

    3.

    Trời sầm tối, một cuộc thu xếp nhanh chóng diễn ra và một người nước ngoài vỗ nhẹ lên vai Dương rồi bước ra cầu thang máy, ra về. Hai người vệ sĩ và anh chàng trợ lý cũng biết ý, lui xuống trước, để lại Dương đơn độc trong cái khoảng không chật hẹp , đông đúc. Cố nuốt cái cảm giác trái tim bị bóp nghẹt của mình xuống, Dương mỉm cười, tự cho mình 1 chỗ ngồi bên bàn của Lan Anh và Phong.

    - Lâu lắm rồi nhỉ... – Dương phá vỡ sự im lặng bằng một câu nói bâng quơ.

    - Ừ, gần 3 năm rồi ... – Phong ậm ừ – ... Trừ phi là có cuộc gặp riêng nào mà tôi không biết.

    Lan Anh ngay lập tức tái mặt lại. Còn Dương, anh nhíu mày, vô tình để lộ một chút sự tức giận của mình trước thái độ của Phong.

    - Anh gọi tôi là anh bạn và sau đó đá đểu tôi bằng câu nói vớ vẩn đó à ? – Dương buột miệng nói ra những lời mà anh thấy hối hận ngay sau đó, những lời cả đời anh chưa từng giành cho người khác.

    - Bọn em không gặp lại ... – Lan Anh ngay lập tức cắt lời khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hai người kia dành cho nhau... - Mà có chăng, bọn em cũng là bạn, đâu có vấn đề gì khi những người bạn gặp nhau...

    Không gian lại trở về sự yên tĩnh vốn có khi cả 3 im lặng không nói gì sau đó. Nửa tiếng sau khi Phong bỏ về trước, Dương lững thững đi bộ trên con đường kề tòa nhà cao tầng với Lan Anh. Sau những câu chuyện tầm phào và cả những lời hỏi thăm lãng nhách thì cuối cùng, sự thoải mái cũng dần trở lại giữa họ.

    - Anh đừng trách anh Phong nha ! – Lan Anh nói.

    - Nếu em ước ... – Dương nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô. Lan Anh bật cười:

    - Hihi, đến giờ anh vẫn duy trì truyền thống ước đấy à?

    Và rồi chợt có gì đó nhói lên khi cô nhận ra mình quên mất thói quen ước điều gì đó cho những ngày mới đã thật lâu rồi...

    Dương mím môi, đút tay vào túi quần, gật đầu.

    - Anh đâu có ngừng ước. Tuy rằng dạo này chẳng có mấy điều ước thành hiện thực... – Dương thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao.

    Tại sao em không ước nữa?

    - Sao anh biết em không ước nữa nè? – Lan Anh ngạc nhiên.

    - Ánh mắt của em nói cho anh biết – Dương trả lời.

    - Vậy à , ánh mắt em thế nào?

    - Không còn vẻ lung linh nữa...

    Lan Anh giật mình, nhìn xoáy vào Dương. Giá như vào lúc khác hẳn cô sẽ cốc trán anh mà nói: "Anh muốn chết á?", nhưng trước nét mặt nghiêm nghị, không một nét cười của anh lúc này, cô lại không thể làm điều đó. Thay vào đấy là một cảm giác cam chịu, một chút bàng hoàng như vừa nhận ra sự thật lạ lẫm ...

    - Em muốn tới nơi này với anh chứ? – Dương chợt nói – ... Hai ngày rồi anh chưa tới đó.

    - Đến đâu cơ ? – Lan Anh hỏi.

    Dương chỉ mỉm cười, và như ngày nào, anh nắm lấy bàn tay cô, kéo đi nhẹ nhàng.

    4.

    - Đây là trại trẻ à ? – Lan Anh hỏi khi cả hai người đã ở trước cổng một cô nhi viện.

    - – Dương gật đầu – ... Nhưng nó không phải là một trại trẻ bình thường, những đứa bé ở đây đều mang trong mình ... – Anh nghẹn lại bởi thứ gì đó như chèn vào cổ họng ... – ...đều mang trong mình căn bệnh tử thần.

    Lan Anh ngừng lại, không hỏi thêm khi thấy khóe mắt cay cay của Dương. Cô lặng lẽ đi kế bên anh... Người bảo vệ có lẽ đã quen mặt Dương nên cũng không hỏi gì, chỉ vẫy tay chào có lệ. Dương gật đầu đáp lại rồi dẫn Lan Anh tới trước căn phòng đầu tiên của dãy hành lang phía sau tòa nhà chính.

    - Tụi nhỏ ngủ rồi ... – Một phụ nữ chợt nói khi cả hai người đang tựa bên thềm cửa sổ nhìn vào trong căn phòng, nơi có khoảng 20 đứa trẻ tầm 1 đến 2 tuổi đang nằm say sưa trong giấc nồng.

    - Lúc này, chúng thật yên bình... – Dương thở dài nói, nhìn âu yếm vào lũ trẻ ngây thơ vốn không biết cuộc đời đã dành cho mình số phận nghiệt ngã biết chừng nào.

    - Mấy nhóc ấy thật là xinh ... – Lan Anh buột miệng.

    Dương chỉ khẽ gật đầu rồi lại nhìn đăm đăm vào khoảng không đen tối trong dãy hành lang vắng.

    - Có phải ước muốn rồi cũng chỉ để nuôi niềm tin vô vọng không? – Dương mệt mỏi nói.

    - Em chỉ biết, có người đã từng nói: "Ngày nào anh cũng ước thứ gì đó... lặt vặt thôi, nhưng nó tạo nên động lực cho một ngày mới của anh ".

    - Ha... – Dương bật cười – ...Đã 3 năm rồi, em vẫn còn nhớ à?

    - Nhớ chứ! Thời gian càng trôi đi, em càng nhớ. Tuy bản thân em... đã không còn ước... Con người thay đổi, phải không anh...

    - Anh ước có thể đổi lấy tất cả mọi thứ để thấy bọn trẻ thoát khỏi cái lối không tương lai này. Anh ước ...dù biết chỉ là ước, rằng chúng không còn phải chịu những giày vò đau khổ mỗi khi thức dậy. Anh ước chúng cứ mãi vô tư chơi đùa, đừng biết gì hết, đừng hiểu gì hết...chỉ như vậy và không phải khóc cho nhau khi ra đi. Nước mắt của người lớn là đủ rồi, là cay nghiệt rồi.

    Lan Anh run rẩy, rồi mạnh bạo, cô ôm lấy Dương từ phía sau. Tì sát má vào lưng anh. Dương giơ bàn tay lên... Anh muốn nắm lấy bàn tay của Lan Anh đang ôm trước ngực mình, nhưng những ý nghĩ nhói lên trong đầu mà khiến Dương cay ngạt cả mũi. Và anh khẽ gạt Lan Anh ra khỏi người mình.

    Vội vã để tránh sự ngượng ngạo lan tỏa ra hai người, Dương nói:

    - Chúng ta về thôi.

    Lan Anh gật đầu, đồng ý.

    5.

    Phong có lẽ rất giận hoặc bực dọc cao độ. Suốt mấy ngày sau sự kiện hôm đấy, anh không tìm gặp Lan Anh, cũng chẳng để lại cho cô 1 lời nhắn, mặc dù Lan Anh đã gọi cho anh rất nhiều.

    Dương nói, Phong cần chút thời gian cho sự yên tĩnh cá nhân để ngẫm nghĩ về nhiều điều. Lan Anh đồng ý, nhưng chính cô cũng không hiểu những gì mình làm là đúng hay là sai khi đang sa vào những cuộc hẹn, những cuộc nói chuyện dù hết sức đơn thuần này với Dương. Có lẽ, lâu lắm rồi, cô mới tìm thấy lại cảm giác được chia sẻ, được thấu hiểu và lắng nghe từ một ai đó...

    - Con người thì dễ bị thay đổi ... – Dương nói trong khi nhâm nhi tách cà phê sữa của mình.

    - Thay đổi? – Lan Anh tỏ ra không hiểu.

    - Ừ, là không giữ vững những điểm tựa trong cuộc sống và rồi lạc lõng mà đánh mất đi nhiều thứ - Dương giải thích – ..nhưng cần phải phân biệt giữa việc thay đổi và việc tìm ra giá trị đích thực của bản thân. Cố chấp bám vào những thứ không thuộc về mình, không phải dành cho mình thì chỉ là sự ngốc nghếch giả dối, tự đánh lừa bản thân.

    - Còn từ bỏ những thứ lẽ ra sẽ phù hợp với mình, lẽ ra nên ở bên mình mới là đúng ư?

    - Không. Chỉ là...xoay chuyển. Bởi định nghĩa thế nào là hợp, thế nào là không hợp, thế nào là đúng, thế nào là không đúng nó thực sự rất mơ hồ mà mỗi thời điểm lại có những câu trả lời khác nhau từ những con người khác nhau. Có lẽ và chỉ có lẽ thôi nhé, người ta nên làm những gì người ta cho là đúng thay vì nghe một mớ ba tạp xung quanh.

    - Hihi. Anh trưởng thành hơn trước nhiều. – Lan Anh cười.

    - Cuộc sống đào tạo anh phải thế thôi. – Dương trầm ngâm .

    - Phong... Anh ấy lúc nào cũng cứ quay vòng vòng, anh ấy bị cuốn vào thế giới của những người xung quanh cùng với suy nghĩ của họ mất rồi.

    - Còn em thì không?

    Lan Anh chợt bỏ tách cà phê xuống, lặng lẽ ngó ra ao cá xanh trong bên ngoài.

    - Có lẽ, em cũng thay đổi. Vì...em không còn ước... Vì em đã không còn tin vào nhiều giá trị mà trước đây em đã coi nó là thực tại. Em biết, trong anh sự nghi ngờ đó cũng đã có, phải không?

    Dương mỉm cười, thơ thẩn nhìn ra hồ cá cùng Lan Anh.

    - Phải, anh đã mất niềm tin vào thật nhiều điều... Anh thậm chí còn không biết tại sao mình phải chiến đấu vì những điều anh nghi ngờ nữa. Nhưng Lan Anh à! Đôi khi người ta làm nhiều việc chẳng vì lí do gì cả... hay chỉ đơn thuần là cứ làm đi rồi chờ đợi trách nhiệm. Bị thụ động vào những thứ mà bản thân không thể kiểm soát là sự mệt mỏi giày vò lớn nhất của anh lúc này. Nhưng, cứ phải để nó đi thôi, đi và sẽ qua, qua rồi sẽ quên, quên rồi sẽ lại không ngừng nhớ. Cuộc đời mà...

    - Anh bắt đầu làm em khó hiểu rồi đấy! – Lan Anh bật cười.

    Dương cười theo cô, nhưng rồi...

    - Lúc ấy... – Dương chợt nói với khuôn mặt hơi cúi xuống bàn.

    - Lúc ấy làm sao cơ? – Lan Anh ngạc nhiên.

    - Lúc sau khi anh đi ... – Dương nói – ...3 năm trước ... Em và Phong...

    - Anh ấy đã nói anh ấy yêu em! – Lan Anh nhìn thẳng vào Dương trả lời.

    - Ồ! Đúng như anh nghĩ ...

    - Vậy, anh có nghĩ tới được việc em chạy ra ngoài và tìm anh?

    Dương giật mình, một chút sững sờ, ngẩng lên đón lấy những tia nhìn xoáy sâu vào tâm can của Lan Anh.

    - Em...em tìm anh ...để ...để làm gì? – Dương ngập ngừng hỏi.

    - Vì em muốn biết câu anh định nói với em lúc đó là gì? – Lan Anh không ngần ngại , thẳng thắn nói. Và rồi thở dài, cô tiếp tục – ... Có lẽ từ lúc ấy em đã ngừng ước. Ngừng hy vọng và tưởng tượng về những thứ hão huyền không thuộc về em ...

    - Có lẽ... Anh cũng sẽ ngừng ước...

    6.

    - Người lớn thì luôn mệt mỏi thế sao? – Dương bật cười nói. Cây cần câu cá của anh rung lên ngay lúc ấy. Và với một động tác thành thạo , con cá nhanh chóng được nhấc lên khỏi mặt nước trước khi nó được Dương gỡ ra và thả lại xuống nước.

    - Vì cậu có đủ mọi thứ để bắt đầu, còn tôi, tôi phải đấu tranh để có nó – Phong, ngồi kế bên, trả lời.

    Trong buổi chiều mát mẻ hiếm hoi ấy, Dương không muốn nổ ra một cuộc khẩu chiến để phá hỏng buổi câu cá này với Phong nên anh chỉ mỉm cười mà nói:

    - Có thể cậu đúng, tôi quá thuận lợi trên con đường để trở thành một ai đó. Nhưng tôi cũng biết có một ai đó thực sự quan tâm cho cậu.

    - Cám ơn, chỉ là trước khi cậu trở lại ...thật đúng lúc, đúng dịp...- Phong nhếch mép, cười mỉa mai.

    - Phong, đó là tình cờ! – Dương thanh minh – Tôi không hề biết có cuộc hẹn nào của cậu và Lan Anh ở đó, thậm chí tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không còn gặp lại hai người nữa từ khá lâu rồi.

    Phong lặng thing, không nói gì.

    - Đừng trẻ con như vậy, cậu còn nhớ tôi đã nói gì với cậu 3 năm trước chứ?

    Phong vẫn im lặng, nhìn chăm chăm xuống cái phao câu mà đôi tay bấm chặt như muốn bẻ gẫy cái cần.

    - Tôi đã nói nếu cậu từ bỏ, nếu cậu làm Lan Anh buồn, làm Lan Anh tổn thương thì bằng mọi giá, bằng mọi thủ đoạn tôi cũng sẽ tước hết mọi thứ, bao gồm cả cô ấy từ cậu, còn nhớ chứ? – Dương nhấn giọng.

    - Đừng có dọa dẫm tôi! – Phong cau mày.

    - Tôi không dọa dẫm cậu, tôi nói là sẽ làm. Và đừng có nghĩ tôi là thánh, tôi không nhân từ như vẻ bề ngoài đâu! – Dương ngưng cần câu, đối mặt với Phong, nói – ... Giữa tôi và Lan Anh không có gì cả ngoài tình bạn, ngừng ngay cái trò trẻ con của cậu đi. Đừng để cô ấy lo lắng thêm nữa.

    Và anh đứng dậy, bỏ lại cái cần câu trong lán, cất bước trở về.

    - Cậu có dám chắc là không có gì ngoài tình bạn? – Phong hơi ngoảnh mặt lại sau, nửa hỏi, nửa chua chát tự trả lời.

    Dương cũng chỉ giật mình, khựng lại trong vài giây sau câu hỏi đó của Phong. Nhưng rồi anh cũng không trả lời mà chỉ lặng lẽ rời khỏi hồ câu sau đó...

    7.

    - Đứa bé ấy thật đáng thương – Lan Anh nói trong viện cô nhi mà lúc trước cô đã đến với Dương. Chỉ có điều, người đồng hành với cô lúc này là Phong.

    Phong lắc đầu, nhìn chăm chăm vào mấy đứa nhỏ:

    - Tội nghiệp chúng nó thật mà bệnh này đâu có thể chữa được.

    - Có lẽ điều khác biêt duy nhất là chúng còn may mắn chưa hiểu chuyện, cứ vô tư mà sống nốt những ngày còn lại thật vui vẻ là được.

    - Anh lại chẳng thấy khác biệt, nếu chúng nó sớm nhận thức được căn bệnh chúng đang mang trong người thì chúng sẽ quý trọng thời gian hơn, làm được nhiều việc hơn so với thế này. – Phong nói.

    - Anh hơi chai sạn quá rồi đó. – Lan Anh ngước nhìn Phong, tỏ ý hơi trách móc. Phong lắc đầu, cười mỉa mai:

    - Ít nhất chúng nó còn được chăm sóc tử tế, em biết anh lúc nhỏ còn cực khổ hơn chúng nó nhiều không. Vì thế, anh rất rõ ràng trong những chuyện này. Đơn giản là anh nói ra những gì anh nghĩ thôi. Và em, anh thấy em cũng không nên đến đây nhiều, dù gì chúng nó cũng bị...

    - Anh đang hơi nhẫn tâm đấy! – Lan Anh hơi giận dữ, quắc mắt nhìn Phong.

    - Anh cũng chỉ nghĩ cho em thôi – Phong trả lời.

    - Anh!

    - Anh không phải là thánh, cũng không phải là thiên thần! – Phong gắt lên – Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông với những suy nghĩ của riêng anh mà em thì vốn chẳng quan tâm gì đến nó, phải không? Anh không sinh ra trong một gia đình giàu có để mà có thời gian học cái gọi là tình thương hay cái gì đó tương tự vậy. Anh chỉ được xã hội này dạy cho rằng nếu không dẫm đạp lên người khác mà tiến lên thì anh sẽ bị người khác kéo tụt xuống thôi. Em có hiểu không?

    - Ngụy biện! – Lan Anh quát lại vào mặt Phong – ...anh cho rằng tình thương anh không thể học vì anh còn bận rộn với công việc của cuộc sống hay chăng chỉ là vì bản chất con người anh là như thế?

    Phong sững người lại. Những lời nói của Lan Anh như cái tát vào mặt làm anh tê tái, bàng hoàng nhận ra biết bao thứ. Chỉ cho đến khi giật mình trở lại thực tại thì chỉ còn cái bóng của Lan Anh đã bỏ đi rất xa ...

    8.

    Chiều lặng, gió cũng thôi ngừng thét gào trên đồi vắng mà cô độc một bóng người nơi đó. "Sẽ còn mãi những điều ước chứ?" – Dương tự nhủ, thả mình xuống nền cỏ, bỏ mặc bụi đất bám vào bộ vest.

    "tít, tít" – Chiếc điện thoại nháy lên âm thanh báo tin nhắn. "Cậu đến quán cà phê lần trước được chứ? Phong". Ngập ngừng, Dương thở dài, bởi trong anh, linh tính về hình bóng một người con gái lại sắp nhòe đi, vụt đi thật xa trong biển người mênh mông này một lần nữa. "Ước gì ...ta sẽ mãi còn ước..." – Dương xót xa tự nhủ. Và anh đứng dậy, phủi bụi bám trên người rồi bước vào trong xe, lái tới quán cà phê mà 3 năm trước thôi, tim anh đã nhói đau một lần và có lẽ những giọt mưa ấy sẽ lại giá buốt lần nữa.

    Chỉ một quãng đường từ ngọn đồi "cô độc", như cách Dương vẫn gọi nó, tới quán cà phê mà thời tiết đã thay đổi kì lạ. Mưa đổ lạnh buốt tim Dương, và mưa đổ ào ạt cả bên ngoài khung cửa ô tô. "Đã sẵn sàng để người đó xa khuất mờ mãi chưa, tôi ơi?" – Dương cười nhăn nhó. Và chiếc xe dừng lên bên vệ đường, trước cửa quán cà phê...

    Đường vắng, có chăng chỉ còn vài chiếc xe chạy vội để tránh khỏi cơn mưa rào đang ào ạt trút nước. Dương bước ra khỏi xe, và sững sờ, phó mặc chiếc ô đen nằm lại trong xe khi thấy Phong đang ngồi cùng Lan Anh tại cái bàn gỗ mộc mạc mà cũng chính tại đó, 3 năm trước, họ cũng đã ở đó. Cũng chỉ là tự lừa dối mình như Dương hay nói, khi bản thân anh đã đoán ra mọi việc ngay khi nhận được cái tin nhắn kia của Phong. Nhưng, có những thứ trong cả đời này mà dù nó chỉ xảy ra 1 lần người ta cũng phải chứng kiến, phải đối mặt dù nó khó khăn đến chừng nào. Có lẽ, Dương cần sự thanh thản và giải thoát cho chính mình...

    9.

    - Anh nghĩ chúng ta nên làm chuyện này từ lâu rồi... – Phong nói, khi đã thấy Dương, ướt sũng đứng bên ngoài – ...vì chúng ta đã không còn là trẻ con nữa, đến lúc cần nghĩ cho tương lai hơn rồi.

    - Anh muốn nói tới chuyện gì cơ ? – Lan Anh hỏi. Cô ngồi đối diện với Phong nên đã quay lưng về phía Dương và không thể thấy anh đang đứng bên ngoài.

    Phong, chợt bình thản hơn rất nhiều, rút từ túi áo ra một hộp nhỏ. Với nó, không chỉ Lan Anh tỏ ra thật bối rối mà cả Dương cũng trở lên bàng hoàng, đau nhói nơi trái tim xiết lại.

    - Chúng ta đã ở bên nhau đủ lâu để anh thấy tương lai nào đó. Và anh muốn bắt đầu tương lai ấy bằng việc này... – Phong nói.

    Lan Anh câm nín không nói lên lời khi Phong đứng dậy và mở chiếc hộp, hướng về phía cô chiếc nhẫn vàng.

    - Anh muốn cầu hôn em – Phong nói , không chút ngập ngừng ...

    10.

    Tối tăm, mịt mù, lạnh giá. Dương nhắm cặp mắt lại trong chiều mưa ồn ã để dòng nước chảy đều, tràn xuống khuôn mặt. "Khi ta còn ước..." – Dương thì thầm – "...Thì ta đừng gục ngã..."

    Và anh mở mắt. Trước mắt anh là Lan Anh, bàng hoàng, ngạc nhiên, ướt,.. Tất cả những điều đó tụ lại trên cô, vẩn vơ như một ngày nào đó, nắng ráo hay xám xít mùa đông...

    - Tại sao em/anh lại ở... – Cả 2 cùng cất tiếng 1 lúc. Rồi lại cùng bật cười ngay khi ấy, dù cho mỗi người đang có một tâm trạng vừa khác lại vừa giống nhau.

    - Vì em muốn hỏi ai đó một câu hỏi trước khi trả lời cho ai đó câu hỏi khác. – Lan Anh nói trước – chỉ là...không thể biết ai đó lại ở ngay chỗ nào đó...

    - Vì anh không muốn lại bỏ đi như từng bỏ đi vào một lúc nào đó. – Dương nối tiếp – Vì anh muốn ai đó thật hạnh phúc dù chỉ được đứng từ xa để ngắm người ấy.

    - Kể cả khi anh phải có những giọt nước không phải nước mưa kia trên má? – Lan Anh nhìn đăm đăm vào Dương.

    Dương mỉm cười, đáp:

    - Sao em biết đó không phải nước mưa?

    - Có lẽ là vì tự nhiên em biết.

    - Lần này anh đã không đi đâu hết rồi đấy. Còn em, đã đến lúc em vào đó để trả lời cho câu hỏi của ai đó khác rồi.

    - Em biết. Và em đã luôn có câu trả lời này. – Lan Anh gật đầu, ngước nhìn khuôn mặt Dương lần nữa – Sao lúc nào anh cũng đẹp trai thế? – Cô bĩu môi.

    - Haha... – Dương bật cười – ...Vì anh còn ước.

    Lan Anh duyên dáng hơi cúi xuống, chào Dương trong mưa . Và Dương đáp lại với phong thái của một quý ông Châu Âu cổ điển. Cả hai đã bật cười, cười thật to trong làn nước lạnh đang đổ xuống trước khi Lan Anh mở cánh cửa quán cà phê cùng tiếng leng keng chuông gió ... Vẻ mặt trầm ngâm quen thuộc nhanh chóng trở lại. Dương thì thào gì đó rồi bất chợt cất tiếng gọi: - Lan Anh!

    Và Lan Anh đứng lại ngay lúc ấy, chặn một tay lại trước cánh cửa kính đang tự đóng lại, không nói gì, chỉ nhìn Dương, chờ đợi...

    - Anh... – Dương ngập ngừng – ...Anh yêu em ... – anh nói – .. Đó là điều anh đã muốn nói 3 năm trước và cả bây giờ cũng có chăng là mãi mãi...

    Rồi lại mỉm cười, nụ cười anh từng quên rất lâu:

    - Em sẽ là người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, được chứ?

    ___________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    Khám phá khu chợ nổi ấn tượng qua những bức hình chụp từ trên cao


    [​IMG]

    Chợ nổi Srinagar trên hồ Dal lở Ấn Độ là một trong những khu chợ nổi hấp dẫn trên thế giới. (Nguồn: Tân Hoa xã)

    [​IMG]

    Không bày bán nhiều loại hoa quả giống như các chợ nổi ở Đông Nam Á, những thuyền bán trên hồ Dal tập trung chủ yếu là các hàng rau củ. (Nguồn: Tân Hoa xã)

    [​IMG]

    Hình ảnh thường thấy ở chợ nổi là những người bán hàng sẽ chạm mũi thuyền lại gần nhau để trả giá cho các món hàng. Cuộc nói chuyện kết thúc khi họ thống nhất được mức giá hợp lý. (Nguồn: Tân Hoa xã)

    [​IMG]

    Ghé thăm phiên chợ nổi này, du khách sẽ có dịp hiểu thêm về cuộc sống của người dân vùng sông nước ở Ấn Độ. (Nguồn: Tân Hoa xã)

    [​IMG]

    Người dân nơi đây chủ yếu buôn bán mặt hàng rau củ. (Nguồn: Tân Hoa xã)
     
    Last edited: Jul 25, 2019
  19. DJ Hoàng Yến

    DJ Hoàng Yến Thành Viên Mới

    (Ta Hiểu Chân lý không phải chỉ nhờ bộ óc ,mà nhờ ở trái tim nữa)
    http://vietmini.link lừa đảo/girl-xinh/tyn5.jpg
    Quyển nhật ký nhặt được
    Đây là lần thứ ba trong tuần em tới gặp tôi. Trên đường đến chỗ hẹn với em lúc 7 giờ 55 phút, tôi cứ nghĩ về lời xin lỗi của em và lý do em đã đến đây.
    Em đứng đó một mình, tay cầm chiếc ô màu đỏ. Bạn em đưa em tới. Trời mưa, và em đang run lẩy bẩy. Trông em thật yếu ớt, mỏng manh dưới cơn mưa tầm tã. Em mặc không đủ giữ ấm cho mình.
    Tôi đến gần em và nói: “Em không nên tới đây gặp anh nữa” và rồi tôi nhồi nhét thêm hàng loạt lý do mà tôi cho rằng chúng tôi không nên ở bên nhau.
    Em nói: “Nhưng, em nhớ anh”.
    Tôi đáp lại lạnh lùng: “Đi nào, anh sẽ đưa em về nhà”.
    Em không mở chiếc ô của mình ra, tôi biết là em muốn dùng chung chiếc ô của tôi.
    Tôi nói: “Mở ô của em ra, rồi chúng ta sẽ đi”.
    Một cách miễn cưỡng, em mở chiếc ô và đi với tôi đến chỗ đậu xe. Em nói vẫn chưa ăn từ trưa đến giờ và rồi hỏi tôi có thể dừng ở đâu đó để ăn.
    Ngay lập tức tôi trả lời với trái tim sắt đá: “Không!”.
    Thất vọng, em nhờ tôi đưa ra nhà ga xe lửa và bảo sẽ tự đi xe lửa về nhà.
    Có thể do trời mưa nên tất cả các chuyến tàu đã đầy khách, ai cũng cầm ô và cặp táp hối hả về nhà, dường như không hề để tâm tới việc có người vừa đi ngang qua mặt họ.
    [​IMG]
    Chúng tôi đợi, và đợi, trong khi đó em cứ nhìn tôi một cách ngây thơ. Ở gần nhau quá lâu rồi, tất nhiên tôi biết là em có ý gì khi nhìn tôi như thế. Tôi thừa hiểu tâm trạng của em lúc này ra sao khi mà em đã đi một chặng đường xa đến thế để tới đây gặp tôi. Trong thời tiết tồi tệ như thế này, và rồi bị tôi đối xử như vậy. Với ánh mắt dịu dàng em cứ nhìn tôi mãi làm cho tôi cảm thấy có lỗi và muốn cho em ở lại qua đêm nay.
    Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, tôi nói với em một cách lạnh lùng: “Hãy tới nhà ga khác xem sao”.
    Chúng tôi từng sống chung trong cùng một tầng ở khu chung cư. Về sau có cả thảy 4 người, và chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Chúng tôi luôn ăn tối, xem phim cùng nhau, đôi khi đi cắm trại. Chúng tôi thân thiết còn hơn một gia đình, nhưng tôi không biết rằng tôi cuối cùng đã yêu một cô gái trong bốn người đó. Có lẽ trong suốt năm cuối của bậc cao đẳng, và sống với nhau được hai năm, chúng tôi đã có một tình cảm vô cùng sâu đậm dành cho nhau.
    Sau khi tốt nghiệp em trở về nhà, còn tôi thì ở lại thêm một năm nữa để hoàn thành việc học. Trong suốt năm đó, tôi chỉ có thể đi tàu tới gặp em vào những dịp lễ hiếm hoi, nhưng cũng chẳng được lâu. Đó là cách chúng tôi giữ mối quan hệ quý giá này.
    Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường. Em đi trước và tôi ở ngay phía sau. Chiếc ô của em có một cái nan bị gãy. Trông em giống như một thương binh vác khẩu trường rỉ sét đang bước đi một cách yếu ớt. Rất nhiều lần, do quá mải mê suy nghĩ hay là do bất kì điều gì khác mà em đang làm, suýt nữa thì em đã bị xe đâm. Muốn ôm em vào lòng, nhưng với tình yêu tôi dành cho em cộng với cơn đau không ngớt trong người, tôi đã không làm như vậy. Trên đường chúng tôi đi ngang qua công viên nơi hai đứa vẫn thường tới đấy đi dạo.
    Em cầu khẩn: “Chúng ta hãy vào trong công viên, chỉ một lúc thôi anh nhé, làm ơn. Em hứa là em sẽ về nhà ngay sau đó”.
    Nghe lời năn nỉ, trái tim lạnh lùng của tôi trở nên mềm yếu, nhưng tôi vẫn làm mặt giận và đi vào công viên. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá và làm như thể tôi muốn đi ra khỏi nơi này ngay. Em đi thẳng tới gần một cây sồi lớn và tìm kiếm thứ gì đó. Tôi biết em đang cố tìm những dòng chữ mà chúng tôi đã viết lên đó bằng cây bút màu nhũ bạc cách đây nửa năm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dòng chữ đó là: Chris và Susan đã tới đây. Chris uống trà còn Susan uống một cốc chocolate nóng. Hy vọng Chris và Susan sẽ luôn nhớ mãi ngày này và sẽ luôn yêu nhau, mãi mãi. Cố tìm xung quanh một lúc, rồi thật chậm chạp, em đi về phía tôi với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
    Em nói: “Chris, em không thể tìm thấy nó, nó không còn ở đó nữa”.
    Tôi cảm thấy chua xót trong lòng, cố nuốt nỗi đau đang chảy vào trái tim tôi, nỗi đau mà trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là giả vờ như không quan tâm, và rằng: “Chúng ta có thể đi được chưa?”.
    [​IMG]
    Tôi mở chiếc ô đen to của mình ra nhưng em chỉ đứng đó, chưa muốn rời đi và hy vọng một cơ hội hay trông chờ sự thay đổi nào đó. Em nói: Anh đã bịa ra câu chuyện giữa anh với cô gái khác phải không? Em biết là đôi khi em đã làm anh thất vọng, nhưng em sẽ thay đổi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không anh?
    Tôi không nói một lời nào cả, chỉ cúi gằm mặt và lắc đầu. Sau đó chúng tôi lại tiếp tục đi tới một nhà ga khác, mà không hề nói với nhau bất cứ một lời nào.
    … Bốn năm trước, bác sĩ báo cho tôi biết tôi bị ung thư, nhưng vì được phát hiện sớm, nên căn bệnh vẫn có thể chữa được. Cứ nghĩ mọi việc đều ổn nên tôi sớm quay trở lại sống cuộc sống bình thường như trước, và thậm chí tôi quên luôn rằng mình bị ung thư.
    Tôi không hề nghĩ về nó và đã không quay trở lại gặp bác sĩ. Cho tới khoảng một tháng trước, bụng của tôi bị đau dữ dội trong suốt 2 tuần, và những cơn ác mộng cứ tới khiến tôi mất ngủ triền miên. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng cơn đau sẽ sớm qua đi, nhưng rồi nó mỗi lúc một đau hơn cho tới lúc tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi quay lại gặp bác sĩ và chụp một tấm :-@Quang. Có một điểm đen rất to trong tấm phim, chứng tỏ sự thật khủng khiếp mà tôi không hề muốn tin.
    Tôi đang trong giai đoạn rực rỡ nhất của cuộc đời, nhưng rồi cuộc sống của tôi đang tới hồi kết thúc. Tôi muốn bản thân mình cũng như những người thân sẽ cảm thấy ít đau đớn nhất có thể, vì vậy tôi quyết định sẽ tự vẫn. Nhưng tôi không thể để lộ ra cho mọi người biết ý định của tôi, đặc biệt là Susan, người mà tôi yêu nhất trên thế gian này, người mà vẫn chưa hay biết sự thật về tôi.
    Susan vẫn còn trẻ, em không nên đau khổ vì chuyện này. Vậy nên tôi đã bịa ra một câu chuyện đại khái là tôi đã có người khác để gạt em. Đó là điều ác độc và nhẫn tâm nhất mà tôi từng làm, và điều đó đã khiến trái tim em vỡ vụn. Nhưng đó lại là cách tốt nhất để xóa sạch đi những tình cảm sâu sắc mà trong 3 năm qua chúng tôi đã dành cho nhau. Tôi không có nhiều thời gian nữa bởi tôi sẽ sớm rụng tóc và thể nào em cũng sẽ phát hiện ra mọi chuyện.
    Bây giờ tôi đã gần như thành công rồi, vở kịch này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. 30 phút nữa là mọi chuyện sẽ đến đoạn kết, và đó là điều duy nhất tôi nghĩ trong đầu lúc này.

    Tàu đã ngừng chạy nên tôi phải gọi một chiếc taxi cho em. Chúng tôi chỉ đứng lặng thinh và đợi, để những khoảnh khắc cuối cùng của người trôi đi lặng lẽ. Từ đằng xa, tôi nhìn thấy chiếc taxi. Cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực chảy ra, tôi nói với em rằng: “Hãy giữ gìn sức khỏe em nhé, hãy tự chăm sóc bản thân mình”.
    Em không nói gì, chỉ nhè nhẹ gật đầu và mở chiếc ô méo mó của em ra, bước xuống lòng đường. Ngoài trời mưa, chúng tôi trở thành hai thực thể sống đơn lẻ, một đỏ, một đen, đứng cách nhau một khoảng xa. Tôi mở cửa xe cho em bước vào, và rồi tôi đóng chiếc cửa sẽ chia lìa chúng tôi mãi mãi.
    Tôi đứng đó, nhìn chằm chằm vào cửa kính đen của chiếc taxi, nhìn vào tình yêu đầu tiên của tôi, và cũng là tình yêu cuối cùng, đang dần bước ra khỏi đời tôi. Chiếc xe khởi động, lao vút trên đường. Rốt cuộc, cũng không thể nào kìm chế được nỗi đau đang quặn thắt trái tim tôi thêm chút nào nữa, tôi vẫy tay điên cuồng đuổi theo chiếc taxi, bởi tôi biết rằng, đây sẽ là lần cuối tôi được gặp em.
    Tôi muốn nói rằng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm, tôi muốn em hãy ở lại với tôi, rằng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng chiếc taxi đã khuất dạng nơi góc đường rồi. Những giọt nước mắt nóng ấm hòa cùng những giọt mưa lạnh lẽo không ngừng chảy xuống mặt tôi. Tôi lạnh, không phải vì cơn mưa, mà vì sự lạnh giá trong tâm hồn…
    Em đã ra đi, và tôi không thấy em gọi cho tôi thêm lần nào nữa, thậm chí tới tận hôm nay. Tôi biết em không nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, bởi chúng đã được cuốn đi cùng với những giọt mưa mất rồi. Tôi ra đi trong thanh thản, không chút tiếc nuối.
    Nhưng tôi không phải là Chris, tôi là cô gái Susan kia. Bằng trí nhớ của tôi và quyển nhật kí mà tôi tìm thấy sau một năm ngày anh ấy ra đi vĩnh viễn, viết lại những dòng cuối…
    Sưu tầm
     
  20. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    10 thác nước kỳ vỹ nhất thế giới

    Thác nước là một trong những kì quan tuyệt vời nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Cảnh dòng nước hùng vĩ, trắng xóa đổ từ độ cao hàng chục mét xuống vực, tung bọt trắng xóa là hình ảnh gây ấn tượng với bất cứ người nào.

    Dưới đây là 10 thác nước nổi tiếng nhất thế giới có thể bạn chưa biết.


    1. Thác Jog

    [​IMG]

    Thác Jog tạo ra bởi con sông Sharavathi, có độ cao 253 mét. Đây là thác nước cao thứ hai ở Ấn Độ. Nằm gần Sagara, Karnataka, thác Jog hàng năm thu hút một lượng lớn khách du lịch. Nó còn có tên gọi khác là thác Gersoppa. Trước mùa mưa, dòng nước ở đây chỉ là những dòng suối nhỏ chảy xuống vách đá. Nhưng vào mùa, thác Jog thay đổi hoàn toàn trở nên mạnh mẽ và hùng vĩ cả về chiều cao và thể tích nước.

    2. Thác Gullfoss

    [​IMG]

    Gullfoss có nghĩa là “ thác vàng”. Đây là một trong những thác nước nổi tiếng nhất và đẹp nhất của Iceland. Gullfoss cao 32 mét, dòng nước trắng xóa mạnh mẽ nhờ mùa mưa thường xuyên đã khiến nó trở thành thác nước lớn nhất về khối lượng nước ở châu Âu

    3. Thác Bản Giốc

    [​IMG]

    Thác Bản Giốc là thác nước nằm giữa biên giới Việt Nam và Trung Quốc, đây là thác nước giữa biên giới hai nước lớn thứ 4 thế giới, sau Niagara, Victoria và Iguazu. Thác chảy xuống từ độ cao 30 mét, được chia thành ba thác nhờ các tảng đá và cây xanh. Vào mùa mưa, từ xa bạn có thể dễ dàng nghe tiếng thác đổ ầm ầm xuống, đập vào vách đá.

    4. Thác Blue Nile

    [​IMG]

    Thác Blue Nile là thác nước trên sông Blue Nile ở Ethiopia. Nó được gọi là Tis Abay ở Amharic, có nghĩa là “ khói nước". Thác nằm trên đường thượng của sông, khoảng 30 km về phía hạ lưu từ thị trấn Bahir Dar và hồ Tana. Mặc dù phần lớn lượng nước được chuyển hướng đến một đập thủy điện, nhưng Blue Nile vẫn là một kì quan và một trong những điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng nhất của Ethiopia.

    5. Thác Vinnufossen

    [​IMG]

    Vinnufossen là thác nước cao nhất ở châu Âu và cao thứ sáu trên thế giới. Thác nằm ở phía đông ngôi làng Sunndalsøra, huyện Møre og Romsdal, Na Uy. Thác là một phần của sông Vinnu chảy xuống từ núi Vinnufjellet. Dòng thác chảy vào sông Driva gần ngôi làng Hoelsand.

    6. Thác Kaieteur

    [​IMG]

    Thác Kaieteur là thác nước có lưu lượng lớn trên sông Potaro ở trung tâm Guyana, khu vực Potaro-Siparuni. Nó nằm trong Công viên Quốc gia Kaieteur. Đây là một trong những thác nước hùng mạnh nhất trên thế giới, trung bình mỗi giây, thác đổ xuống một lượng nước 663 mét khối. Với chiều cao 226 mét, thác Kaieteủ cao gấp 5 lần thác Niagara và hai lần thác Victoria.

    7. Thác Angel

    [​IMG]

    Thác Angel là thác nước cao nhất thế giới. Nó có độ cao 979m và độ dốc 807 mét. Nó cao đến nỗi nước gần như biến mất dưới áp lực của gió. Khi rơi xuống đến mặt đất, nước chỉ còn là những hạt bụi nhỏ li ti.

    8. Thác Niagara

    [​IMG]

    Thác Niagara là một trong những thác nước nổi tiếng nhất trên thế giới. Nó bao gồm 3 thác nước là Thác Hoa Kỳ, Thác Bridal Veil và Thác Horseshoe nằm ngang ranh giới quốc tế giữa tỉnh Ontario của Canada và bang New York của nước Mỹ. Chúng tạo thành cực nam của Niagara Gorge. Thác Horseshoe nằm ở phía Canada trong khi phần còn lại của Niagara nằm ở New York. Với hơn 14 triệu du khách mỗi năm, đây là một trong những điểm thu hút khách du lịch nhiều nhất trên thế giới.

    9. Thác Victoria

    [​IMG]

    Thác Victoria nằm trên sông Zambezi ở biên giới Zambia và Zimbabwe. Đây là thác nước lớn nhất trên thế giới, mặc dù nó không phải là cao nhất cũng không rộng nhất. Nó có chiều rộng 1,7 km và chiều cao 108 mét, cao gấp hai lần thác Niagara ở Bắc Mỹ. Kết hợp cả chiều cao và chiều rộng thì Victory chỉ có một đối thủ là thác Iguazu của Nam Mỹ.

    10. Thác Iguazu

    [​IMG]

    Được phát hiện bởi một nhà thám hiểm người Tây Ban Nha, Álvar Núñez Cabeza de Vaca, vào năm 1541, Iguaza là một trong những kỳ quan thiên nhiên tuyệt vời của thế giới. Nằm trên biên giới giữa Brazil và Argentina, thác Iguaza không phải số một về chiều rộng, chiều cao về thể tích nhưng nó bao gồm 275 thác dọc theo sông Iguazu. Phần lớn thác có chiều cao khoảng 64 mét. Ấn tượng nhất trong số đó là Throat Devil's hình chữ U, cao 82 mét, rộng 150 mét và dài 700 mét.

     
    Last edited: Apr 10, 2020
    DJ Hoàng Yến likes this.