Có thể chỉ là một ngày... Thơ Nguyễn Phong Việt Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi người có thể chỉ là một ngày chúng ta mím chặt môi Chỉ là một ngày chúng ta từ chối nhìn nhau bằng nụ cười… Không ai muốn ngoảnh mặt đi nếu quãng đường ấy còn ý nghĩa để mà vui để vẫn còn đủ yêu thương phía sau những nặng lời trách móc để vẫn còn đủ vị tha cho đôi lần vô tình cay độc để vẫn còn len lén nhìn khi người kia sắp òa khóc để vẫn còn biết ngồi xuống cùng nhau… Là lỗi của người này, người kia cứ cố gắng làm lại từ đầu nhưng chấp nhận buông tay với những tổn thương không phải dễ những lời nói ra bình yên trong khi trái tim chẳng bao giờ muốn thế với từng bữa cơm bình thường đã ước mơ cho mình cần thêm một chỗ dựa rồi hết đêm sẽ là ngày… Rồi đau đớn nhận ra có thể ăn một mình biết đâu bớt lẻ loi… biết đâu nói chuyện với chính mình tốt hơn là không nói biết đâu mình khóc cho riêng mình sẽ hạnh phúc hơn gấp bội biết đâu vì mình mới biết cách sống với cuộc đời không ai hiểu nổi ngoài những khắc nghiệt của bản thân… Có thể chỉ là một ngày chúng ta đứng nhìn nhau và hiểu rằng đã thôi không còn cần mỗi cơn mưa từ nay phải tự mình chịu ướt mỗi ngày nắng từ nay phải tự mình lầm lũi bước mỗi lần đau từ nay phải tự mình ôm lấy ngực mà không cần tựa vào ai… Rời bỏ một quãng đời hạnh phúc để đối diện với chông gai làm sao chắc yêu thương ấy là nhỏ bé giữa muôn vàn tình yêu ta đã chọn một tình yêu nhiều vất vả giữa muôn vàn nỗi đau ta đã chọn một nỗi đau tận cùng để trả giá để có thể bắt đầu… Vẫn còn có thể một lần nào đó trong đời sẽ gặp lại nhau trong ánh mắt người này sẽ nhìn thấy người kia như thế nào- có ai biết? trong trái tim người này có còn người kia không- hay đã chết? trong tình yêu của người này đã bao dung- hay nhiều hơn cay nghiệt? mà ngơ ngác cười vui… Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi người có thể chỉ là một ngày không bao giờ quá xa xôi !
Nơi Tình Yêu Bắt Đầu Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm đêm có hay, mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng. Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài để, mình ta với con tim khô cằn giá băng. Đêm hôm qua bỗng nhiên em nhìn thấy anh trong giấc mơ, mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ. Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về. Phải chăng khi biết yêu, giắc mơ là nơi bắt đầu. Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để chắn lối em anh về. Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết roi để em biết anh cần em. Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây để những dấu yêu đong đầy. Một vòng tay em khao khát 1 giấc mơ, em đã yêu anh người ơi. Đêm hôm qua bỗng nhiên em nhìn thấy anh trong giấc mơ, mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ. Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về . Phải chăng khi biết yêu, giắc mơ là nơi bắt đầu. Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để chắn lối em anh về. Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để em biết anh cần em. Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây để những dấu yêu đong đầy. Một vòng tay em khao khát 1 giấc mơ, em đã yêu anh... người... ơi.
Mình Chẳng Nợ Nhau Thôi anh hãy về đi Còn lưu luyến mà chi Còn tiếc nuối làm gì Thôi anh hãy về đi Bên vợ hiền thương yêu Bên đàn con nhỏ bé Tình mình thôi thế đành chia tay Ngày vui đâu dến được hai lần Thuyền đã đậu bến thì thuyền nào xa sông Thôi còn chi nữa mà thương nhau Thôi duyên sẽ tàn mau Còn khuyên luyến gì nhau Để khơi thêm nợ sầu Thôi ta chẳng còn nhau Nhưng kỷ niệm hôm nay Xin được muôn đời nhớ Đường tình trăm lối buồn chia ly Tình yêu đâu mãi đẹp bao giờ Ngày vui chợt đến ngày buồn dài bao lâu Thôi nhé xin đừng trách gì nhau ĐK Em về cuối trời xa sông Anh về niềm vui hạnh phúc Trăm nhớ ngàn thương thì cũng buâng khuân Còn ước mơ gì Nếu duyên kiếp này xa nhau Xin hẹn gặp nhau đời khác Cho những niềm đau Thôi xiếc đời nhau Thôi sầu về sau
[YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=J-u6YzKgaUg[/YOUTUBE] Những ngày xưa thân ái - Hương Lan Cố nhân ơi...hỡi cố nhân ơi... tất cả giờ đây...đã hết rồi! có chỉ còn chăng là Kỷ Niệm ...một thời thân ái...đã xa xôi...
Nếu đã yêu thương...Xin anh đừng lãng quên những gì mình đã có, đừng xóa tên em khỏi trí nhớ của anh, nếu em có bị bỏ lại. Quá khứ vẫn đáng được nâng niu đúng không anh? Dù ít, dù nhiều, những ngày tháng qua cũng là một phần của cuộc sống. Ai rồi cũng sẽ bị bỏ lại ở đằng sau. Có người, bị bỏ lại bằng lãng quên vô tình, bằng một cái quay lưng đắng đót. Có người, bị bỏ lại bằng nhức nhối của những nỗi đau, bằng nhạt nhòa hai hàng nước mắt… Bằng cách này hay cách khác, người ta tìm đến với nhau, rồi lại rời xa nhau như một điều hiển nhiên vẫn thế. Dù níu giữ hay không, dù lưu luyến hay không, thì có mấy ai được ở cạnh nhau mãi mãi? Em, rồi cũng sẽ bị rời bỏ, đúng không anh? Chẳng ai đủ nhẫn tâm để vứt bỏ một con người, nhưng cuộc sống lại đủ khắc nghiệt để ném bỏ tình yêu của cả hai… Thế nên, nếu đã từng yêu, xin anh đừng oán trách. Đừng trách định mệnh, bởi chúng ta đâu có ai biết trước câu trả lời cho tương lai? Cuộc đời vẫn đang làm những gì nó vốn thế, mang những thứ vốn là của nhau để đặt chúng đứng cạnh nhau. Chúng ta, vẫn đã và đang bị cuộc đời này xê dịch, để tìm một bờ vai. Là một bờ vai của an yên không chỉ hiện tại mà mãi sau này vẫn thế, một bờ vai không chất chứa những chông chênh. Bao lâu nữa, và bao xa nữa, em mới được tựa vào một bờ vai – là – của – mình? Đừng trách em, đừng trách anh, và cũng đừng trách nhau. Xin anh đừng trách những thứ đã qua, đừng đổ lỗi cho những gì đã có, đừng dằn vặt với những điều đáng ra không nên xuất hiện, và đừng buộc tội cho những lý lẽ của trái tim mình. Cuộc đời sẽ chẳng bao giờ xuất hiện “nếu như”, và tình yêu của em và anh cũng sẽ chẳng bao giờ tồn tại hai chữ “giá mà”. Quẩn quanh trách cứ cho kí ức, chỉ làm nỗi đau thêm dài, và vết thương thêm xót. Xin anh đừng lãng quên những gì mình đã có, đừng xóa tên em khỏi trí nhớ của anh, nếu em có bị bỏ lại. Quá khứ vẫn đáng được nâng niu đúng không anh? Dù ít, dù nhiều, những ngày tháng qua cũng đã là một phần của cuộc sống. Xin anh, đừng chối bỏ nó… Nếu có thể, hãy bôi đen và phủi bụi kí ức, nhưng đừng đẩy nó đi quá xa. Vì cái giá của sự lãng quên, cũng chính là bỏ mặc, ngày hôm nay đã bắt nguồn từ hôm qua… Để nếu bất chợt trong một giây nào đó nhớ đến em, anh có thể lật lại từng trang hồi ức, để không phải tìm em ở quá xa, để không phải tìm kiếm tình yêu của chúng ta ở một nơi nào đó… Dù có đứt quãng, dù có mất mát, thì em tin rằng, ở một chốn nào đó của những ngày rất xưa, mình đã từng yêu nhau, như thế! Và nếu em có bị bỏ lại ở phía sau, thì bằng những yêu thường đã có, xin hãy mỉm cười thật khẽ “chúng mình đã yêu nhau xong rồi, thế thôi anh!”. _________________Sưu tầm
Nếu một ngày anh phản bội emCô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em… Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương… Nếu một ngày anh phản bội em… Chẳng ai muốn tình yêu của mình bỗng một ngày bất ngờ xuất hiện thêm kẻ thứ ba. Thế nhưng, nếu cái bất ngờ đó chẳng may chọn cuộc tình của chúng mình để ghé thăm thì sao? Em sẽ phải hiểu những gì? Anh sẽ phải nói những gì? Và tình yêu của chúng mình sẽ đi về đâu… Nếu có ngày, anh quay lưng và lừa dối em… Lúc đó, em không cần biết trái tim anh đã có người khác từ bao giờ, em chỉ muốn hỏi rằng “em yêu anh như thế chưa đủ hay sao?”… Em không cần biết cô gái ấy hơn em ở đâu, em chỉ muốn biết rằng cô ấy có yêu anh thật hay không… Nếu tình yêu kia là thật, anh hãy cứ xem như, em là kẻ dư thừa… Rằng em, chỉ là kẻ giữ hộ người tình cho một người ở xa, một người… lạ mặt… Rằng bấy lâu nay, chỉ là em đang yêu, một người tình mượn… Nếu một ngày, anh phản bội em… Em sẽ không cần những lời giải thích qua loa nặng nề trách nhiệm… Em cũng sẽ không cần những lời xin lỗi dù muộn màng nhưng cay đắng đó của anh… Em sẽ không khóc vì buồn đau… Em chỉ khóc vì những người em xem là thân yêu, lại là người làm em đau xót nhất… Em sẽ không khóc vì để mất niềm tin… Em chỉ khóc vì hình như, em đã vung vãi niềm tin của mình, cho một người hoàn toàn không xứng đáng… Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em… Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương… Vì em đã không gồng mình lên để giữ anh là của riêng em… Vì em dù lòng đắng đến đâu, cũng đã trả anh về cho người dường như, là tình yêu của anh đích thực. Còn anh… Đừng nhìn em với ánh mắt thương hại của một kẻ thua cuộc bị tình yêu lãng quên… Đừng day dứt vì trót lừa dối em như thế… Anh hãy quên đi những gì mình đã có với nhau… Và có thể đừng lưu vào tâm trí mình hình ảnh của cô gái đang mang trong mình nỗi đau phản bội? Em không than trách anh, cũng không đủ sức để oán hận anh. Em chỉ trách mình sinh ra không phải là người anh yêu thương nhất… mà chỉ là người giữ hộ tình yêu cho kẻ khác mà thôi… Chỉ mong anh, đừng đưa cô ấy đến những nơi mình đã từng qua… Đừng nói với người ta những gì anh bảo là dành cho riêng em duy nhất… Đừng nắm tay, đừng ôm, đừng hôn như cách anh yêu em, hình như cũng có chút gì là… đã thật. Và đừng làm tổn thương cô ấy, như đã làm đau em… Nếu thực sự có ngày, giữa hai đứa mình có thêm một người thứ ba… Thì có lẽ em sẽ cần được dạy dỗ lại cách để yêu thương một người… vì trót quên mất cách yêu! _________________Sưu tầm
Bức thư tình không dán tem Anh! Chưa bao giờ em đếm đã bao ngày mình bên nhau. Chưa bao giờ em cố nhớ ngày ta trao nụ hôn đầu. Chưa bao giờ em mong có một ngày kỉ niệm như bao cặp tình nhân khác. Và em biết... anh cũng vậy. Đoạn đường này bỗng trở nên vô định trong tầm mắt em, đoạn đường có đôi chân anh sánh bước. Người ta vẫn nói tình yêu là mù quáng. Vâng, có lẽ đúng là mù quáng. Em chẳng còn thấy đôi chân nào khác ngoài đôi chân anh trên con đường ta bước. Nếu có vì sự mù quáng ấy mà lạc lối, cũng xin lạc cùng đôi chân quen này, anh nhé! Chưa đủ dài cho những thử thách, chưa đủ nhiều cho những giận hờn, chưa đủ lâu cho sự gắn bó, chưa đủ chín cho một hôn nhân... Vậy mà có đôi lúc em ngỡ như ta thuộc về nhau từ hàng trăm năm trước. Thề hẹn. Người ta vẫn luôn có những ước hẹn khi yêu. Mình đã hẹn ước gì chưa anh? Hẳn là sẽ chẳng có trách cứ gì cho những lời hẹn bị bỏ quên. Nhưng vì ngày mai chưa tới, nên hãy cứ yêu nhau đến hết ngày hôm nay. Vì lời nói gió bay, nên hãy cứ để những hẹn thề ấy ở lại trong tim. Chỉ cần em hiểu, anh hiểu, chúng ta hiểu. Có những điều không nhất thiết phải diễn đạt bằng lời, mà có khi nếu thốt ra bằng lời, giá trị của nó lại hao mòn đi đôi chút. "Anh yêu em!" - câu nói ấy đủ khiến tim em run lên rồi. Em hay khóc. Em chẳng nhớ đôi ba lần khóc vì buồn, nhưng nhớ lắm những khi ứa nước mắt vì nhớ anh. Cảm xúc như một đứa trẻ hư, và em thì nuông chiều chúng quá mức. Nó tới, và không tới chỉ để ngồi một chỗ. Có vài lần em cảm nhận được tim mình thở dài mệt mỏi vì cảm xúc nghịch ngợm nhảy múa trên động mạch. Nếu đặt tên cho entry này là "Bức thư tình" thì hẳn nó sẽ là bức thư tình không cần dán tem. Là vì không có bưu điện nào có thể chuyển đi được một bức thư nặng thế này. Em đã cẩn thận gói rất nhiều yêu thương buộc chặt vào từng câu chữ. Nhớ anh, đôi ngày xa... _________________Sưu tầm