Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Discussion in 'Cà Phê - Trà Đá' started by Hoa Xương Rồng, Dec 4, 2012.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Những mỹ nhân từng đoạt tượng vàng Oscar

    Họ không chỉ là những cô đào nóng bỏng mà còn rất tài năng, từng được vinh danh giải 'Nữ diễn viên chính xuất sắc' trong lịch sử Oscar.

    [​IMG]

    Vivien Leigh đã hai lần đoạt tượng vàng danh giá với phim "Gone with the Wind" (Cuốn theo chiều gió) và "A Streetcar Named Desire" (Chuyến tàu mang tên dục vọng).

    [​IMG]

    Joan Fontaine với phim "Suspicion".

    [​IMG]

    Greer Garson trong phim "Mrs. Miniver".

    [​IMG]

    Jennifer Jones với phim "The Song of Bernadette".

    [​IMG]

    Ingrid Bergman 3 lần được vinh danh với phim "Gaslight", "Anastasia" và "Murder on the Orient Express".

    [​IMG]

    Olivia De Havilland với hai tác phẩm điện ảnh "To Each His Own" "The Heiress".

    [​IMG]

    Audrey Hepburn với phim "Roman Holiday" (Kỳ nghỉ ở Rome).

    [​IMG]

    Grace Kelly với phim "The Country Girl".

    [​IMG]

    Katharine Hepburn với 4 lần đoạt giải nhờ các vai diễn trong "Morning Glory" "Guess Who's Coming to Dinner" "The Lion in Winter" "On Golden Pond".

    [​IMG]

    Elizabeth Taylor với phim "Butterfield 8" và "Who's Afraid of Virginia Woolf".
     
    Last edited: Jul 4, 2019
    No MercY and hello1979 like this.
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member


    [​IMG]

    Sophia Loren với phim "Two Women".

    [​IMG]

    Jane Fonda với phim "Klute" và "Hemkomsten".

    [​IMG]

    Meryl Streep với "Sophie’s Choice".

    [​IMG]

    Jodie Foster với "The Accused" và "The Silence of the Lambs" (Sự im lặng của bầy cừu).

    [​IMG]

    Gwyneth Paltrow với "Shakespeare in Love" (Shakespeare đang yêu).

    [​IMG]

    Halle Berry trong "Monster's Ball".

    [​IMG]

    Nicole Kidman với "The Hours".

    [​IMG]

    Marion Cotillard trong "La Môme" (Cuộc sống màu hồng).

    [​IMG]

    Charlize Theron với "Monster".

    [​IMG]

    Kate Winslet với phim "The Reader".
     
    Last edited: Jul 4, 2019
  3. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Nơi em thuộc về...


    Người ta vẫn thường nói, tình đầu khó quên với những ngây thơ vụng dại lúc mới biết yêu, sẽ theo ta suốt cuộc đời, sẽ gửi lại nhiều kí ức dù ngọt ngào hay đắng cay, mặc cho duyên phận đưa hai người về hai ngả...

    Bất chấp những lời ấy, Kim vẫn theo đuổi Phong, chọn yêu một người con trai vừa chia tay mối tình đâu và dường như chẳng thể thôi vương vấn người con gái đã đi xa.

    Nhưng biết đâu Phong sẽ là mối tình đầu của Kim? Và biết đâu Phong cũng sẽ để lại trong Kim nhiều dấu ấn như lời người ta vẫn thường truyền tai nhau?

    ~~~
    Năm đó, Phong 18 tuổi. Khuôn mặt ưa nhìn, gia đình khá giả, sở hữu chút tài lẻ nhưng không mấy nổi bật so với những đứa bạn cùng trang lứa. Anh gặp Ngân khi tham gia tổ chức Trung Thu cùng hội từ thiện tại khu làng nghèo vùng Tây Nguyên. Họ quen nhau khi tình cờ ngồi cạnh trên băng ghế xe bus duy nhất còn trống lúc rời thành phố. Kể từ lần gặp ấy, cả hai trở nên thân thiết hơn qua những lần trao đổi, sẻ chia kinh nghiệm và áp lực học tập của học sinh năm cuối phổ thông. Để rồi một ngày, họ bước vào cuộc đời nhau, yêu nhau và đến với nhau.

    Ngân thích cách nói chuyện cởi mở của anh, thích được anh quan tâm cách ân cần, thích con người anh thật thà và chất phác. Đối với cô, chỉ cần cảm nhận được niềm hạnh phúc khi ở bên anh, thêm sự đồng cảm và chút ấm áp, là quá đủ để cô gọi mối quan hệ đó là tình-yêu. Ngân ngỏ lời yêu Phong vào mùa Giáng Sinh năm ấy. Để rồi nửa năm sau khi cô chuyển ra Hà Nội, thi đậu đại học theo nguyện vọng của gia đình, người chủ động chia tay vẫn chính là Ngân.

    Khoảng cách khiến tình cảm nơi Ngân không vững, dù cho yêu thương nơi Phong không hề đổi thay. Cô trở thành bạn gái của chàng sinh viên năm hai khi đã kết thúc với Phong. Anh chấp nhận điều đó, rằng người mình yêu đã quyết định sáng suốt khi đến với một người tốt hơn anh. Nhưng anh vẫn yêu nhiều, vẫn không thể ngừng yêu…

    ~~~
    Chia tay Ngân, Phong xin nghỉ việc ở tiệm bánh nơi anh thường mua bánh ngọt cho cô sau khi tan ca. Anh chuyển sang làm phục vụ tại một quán cà phê gần nhà, nơi anh đã gặp Kim – cô gái tuổi 17 với đôi mắt đượm nỗi buồn và đôi môi rất ít khi mỉm cười. Năm đó, Phong 20 tuổi với trái tim vẫn còn nhiều vết thương chưa lành dù yêu thương hôm nào đã rời xa hơn 1 năm qua.

    Khác với sự hoạt bát của Ngân, Kim rất ít nói. Nó chỉ trao đổi với Phong những vấn đề liên quan đến công việc và chào hỏi nhau với tư cách là đồng nghiệp. Tiếng thở dài cùng đôi mắt thi thoảng chăm chú vào một khoảng không vô định khiến anh tò mò điều gì đang hiện diện trong suy nghĩ con bé. Nó càng lạnh lùng với anh, anh lại càng hiếu kì về sự im lặng của nó. Cho đến một buổi chiều, khi anh thổi đi hạt bụi vương vào mắt con bé, anh mới biết phía sau hàng mi buông kia là giọt nước mắt nó đang cố che giấu. Phong không nói gì, vội vàng lấy tay lau khô khóe mắt Kim. Nhẹ nhàng quá, nên con bé đã thôi không còn khép kín lòng mình với anh nữa.

    Họ trò chuyện với nhau nhiều hơn sau lần ấy. Phong không bao giờ hỏi vì sao trong Kim luôn chất chứa nỗi buồn, nhưng anh biết cách mang đến nụ cười cho con bé. Kim không tin vào thứ gọi là tình-yêu, nó không hi vọng có được một người con trai mang đến cho nó niềm hạnh phúc. Nó giữ khăng khăng cái suy nghĩ ấy kể từ khi cuộc hôn nhân của Ba Mẹ đổ vỡ. Cho đến khi gặp Phong, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Tình cảm nó dành cho Phong chớm nở từ khi nào nó cũng không biết. Chỉ có Phong mới kiên nhẫn lắng nghe tâm sự của nó, mới khiến nó không e ngại mở lòng mình ra, mới dạy cho nó biết thế nào là trao đi yêu thương. Rồi nó tự hỏi, phải chăng anh cũng thích nó nên mới đối xử với nó tốt như vậy? Ừh, chắc là anh thích nó…

    ~~~
    Đông về, Kim đan áo ấm tặng Phong. Lần đầu tiên trong đời nó tự tay làm quà tặng người con trai nó thương mà không phải là Ba. Kim dự định sẽ ở lại thật lâu sau khi quán đã đóng cửa, cho đến khi chỉ còn anh và nó, con bé sẽ trao anh món quà rồi ra về thật nhanh. Nhưng Phong đã nhanh hơn một bước. Anh kéo tay nó dẫn về phía cây dương cầm nơi giữa quán và khẽ nói, “Tặng em nè cô bé!” Anh trả lời cho sự ngạc nhiên trong đôi mắt nó bằng 10 ngón tay lướt nhanh giai điệu All I want for Christmas is You. Là anh đang tỏ tình với nó, là nó đang bối rối không biết phải đáp lại thế nào, là nó như muốn vỡ òa trong niềm hạnh phúc hiền hòa này. Nó cứ mỉm cười cách ngớ ngẩn, cho đến khi tiếng nhạc không còn, thay vào đó là lời nói của Phong…
    [​IMG]

    - Đùa thôi, không phải dành tặng em đâu ngốc àh, đừng có mà suy nghĩ linh tinh đó nha.

    2 năm trước, vào đúng ngày này, có một người con gái tên Ngân đã hát ca khúc này tặng anh, như một cách để ngỏ lời yêu anh vậy đó, và anh đã nhận lời. Hết thời phổ thông, Ngân chuyển ra Hà Nội sinh sống. Cô ấy đan tặng anh chiếc khăn len làm quà tạm biệt, thêu vào đó tên của 2 người và trái tim ở giữa. Nhưng rồi tụi anh chia tay, cô ấy bây giờ cũng đã có bạn trai khác. Anh vừa học cách đàn ca khúc này, chỉ để vơi đi nỗi nhớ về mối tình đầu. Em thấy anh chơi dương cầm ổn chứ hã?!

    - Àh, ừhm… Thôi muộn rồi, em về trước. Chào anh, Giáng sinh an lành nhé.

    Kim không trả lời, vội vàng đẩy cửa bước nhanh rời khỏi quán. Con bé nhận thấy mình ngốc quá, cả hai chỉ mới quen nhau có hơn 1 tháng thôi mà, làm sao mà anh lại thích nó được. Tình cảm chứ có phải là trò chơi rượt đuổi đâu mà nó lại hấp tấp như thế chứ. Lỗi do nó mơ mộng vẩn vơ, chứ không phải do anh khiến nó hụt hẫng đến thất vọng. Chắc anh không có ý làm nó tổn thương đâu, chỉ là anh đùa một chút để tâm trạng nó nhẹ nhõm hơn thôi. Đùa mà, nên không được khóc, nhưng sao nó cũng không thể cười. Con bé vốn dĩ yếu đuối và nhạy cảm, mà sao anh đùa đau quá…

    Kim quên mất nó đã không mang theo túi quà lúc ra về. Nó đã đặt cạnh Phong khi ngồi bên anh, bên trong là tấm thiệp với vỏn vẹn hàng chữ, “From Kim - To Phong, with lots of love <3”

    ~~~
    Phố đã lên đèn, Kim vẫn chưa muốn trở về nhà để Mẹ lo lắng với nỗi buồn vẫn còn nặng trĩu trong nó. Con bé bước vội đến nơi mà nó đặt cho cái tên Tuổi-Thơ. Chỉ là một góc khuất công viên với chiếc xích đu nơi Ba Mẹ vẫn dẫn nó đến ngày nó còn bé. Những khi không được vui, con bé lại đến đây, ngồi yên lặng trên xích đu mà nhớ lại những ngày hạnh phúc khi Ba Mẹ vẫn còn bên nhau, để an ủi lòng rằng nó cũng từng trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ như thế. Cho đến khi nỗi buồn vơi đi, nó sẽ trở về nhà. Nó không muốn sống mãi trong hồi ức đâu, nhưng có đôi khi nó không đủ kiên cường để đối mặt với thực tại. Lần đầu tiên trong đời nó rơi nước mắt vì một người con trai.

    Nó khóc cho thỏa nỗi đau, cho trôi đi giấc mơ nó vừa bước ra, cho đến khi có một ai đó đẩy nhẹ xích đu từ phía sau…

    -Ba? Ba ra đây giờ này làm gì? Sao Ba còn chưa ngủ?

    -Ba mà còn ở nhà thì sao Ba biết được con gái Ba buồn. Kể Ba nghe xem nào…

    -Ba… Tại sao ngày xưa Ba với Mẹ đến được với nhau vậy?

    -Vì tình yêu, con gái àh. Và xa nhau vì không hợp nhau, nếu đó là câu hỏi kế tiếp của con.

    Kim không nói gì thêm, chỉ tiếp tục khóc nức nở. Ba nó cũng không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ đẩy xích đu cho nó thật cao, như cái cách ông vẫn hay làm ngày nó còn bé để nó được vui.
    Ngân và Phong chia tay vì không phải vì không hợp nhau, chỉ là khoảng cách giữa hai người quá xa mà thôi. Dù không nói ra, nhưng Kim biết tình yêu Phong dành cho Ngân vẫn chưa hết đâu, anh vẫn còn lưu luyến nhiều dù chuyện đã qua lâu. Biết đâu một ngày nào đó khi khoảng cách ấy được rút ngắn lại, Ngân sẽ lại nhận ra người con trai dành cho cô là Phong chứ không phải là ai khác. Và rồi họ sẽ quay lại với nhau bằng chính tình yêu đã đưa hai người đến gần nhau buổi ban đầu. Kim rốt cuộc cũng chỉ là người đến sau thôi. Làm sao nó thể có đến với anh được cơ chứ, khi tình yêu chỉ xuất phát từ một phía?

    ~~~
    Ngày hôm sau, Kim đến chỗ làm thật sớm, chỉ để bắt gặp Phong đã ngồi đấy trước nó, trong tay là túi quà nó dành tặng anh. Con bé tránh né ánh mắt anh, thì thầm “Chào anh!” rồi bỏ đi về phía sau quán. Phong níu lấy tay con bé, trao lại món quà…

    -Em lại khóc nữa phải không? Là lỗi của anh, anh không nghĩ em sẽ thích anh, thích một người mà nhan sắc, trí tuệ, và và tiền tài đều không có.

    -Em không quan tâm điều đó, anh àh. Em chỉ quan tâm cái cảm giác mà anh mang đến thôi.

    -Bỏ đi em, thích làm gì một thằng như anh. Em xứng đáng với một người tốt hơn anh nhiều.

    -Anh bảo em phải từ bỏ àh? Đừng bảo em phải làm điều mà em không có khả năng thực hiện chứ. Như… như cái cách anh vẫn không thể từ bỏ chị Ngân.

    -Chuyện đã qua rồi mà, có còn gì để anh vương vấn nữa đâu.

    -Anh nói dối. Cái cách mà anh kể về chị Ngân ấy, em biết anh vẫn còn yêu, vẫn còn hi vọng, vẫn còn muốn quay lại. Anh không gạt được một con bé sẽ theo ngành tâm lí học đâu.

    -Ừh, anh vẫn đang học cách quên đi cô ấy. Em không chờ được tới lúc đó đâu, Kim àh.

    -Em đã chờ 17 năm nay để gặp người con trai mang đến cho em niềm tin vào tình yêu. Chờ một ít lâu nữa, có thấm vào đâu chứ…

    -Anh xin lỗi, Kim àh. Anh không thể yêu em nhưng tâm trí vẫn luôn nghĩ về người khác. Cho anh thời gian được không em? Rồi anh sẽ khiến em hạnh phúc hơn bao giờ hết. Anh hứa...

    Phong ôm chặt Kim vào lòng, con bé khóc nấc trên vai anh. Nó sợ lời hứa, nhưng nó tin anh lần này. Linh cảm nó đã đoán đúng mà, anh vẫn còn nhớ nhung nhiều về mối tình đầu. Nó mặc kệ, cho dù chỉ đóng vai người thay thế, nó vẫn sẽ làm trọn bổn phận của mình mà xoa dịu vết thương Ngân đã để lại trong Phong. Còn lúc này đây, chỉ cần Phong vẫn xem con bé là bạn, vẫn tìm đến nó để sẻ chia những tâm sự vui buồn, vẫn để nó được quan tâm và yêu thương anh, thì nó sẽ không gục ngã đâu. Nó sẽ theo đuổi đến cùng, dù đoạn đường phía trước có chông chênh cách mấy…

    Còn Phong vẫn đôi lúc vô tình kể về Ngân, vẫn chút gì đó đầy lưu luyến đượm lại trong chất giọng của anh. Kim vẫn kiên nhẫn lắng nghe, nếu điều đó có thể giúp anh nguôi đi niềm nhớ và mặc cho trái tim nó sẽ phải đớn đau thế nào. Những lúc như vậy, nó không giận hờn hay trách móc anh, mà lại thương anh hơn. Cái cách mà anh bị người con gái khác làm tổn thương nhưng vẫn cứ yêu nhiều, Kim thương lắm. Rồi con bé lại tự thương hại chính bản thân. Thương cho sự ngốc nghếch đến khờ dại của bản thân, khi mà trái tim dẫu tan nát thì vẫn sẽ yêu Phong trọn vẹn với từng mảnh vỡ.

    ~~~
    Đông qua, xuân về. Trời tháng 3 nắng vàng rực rỡ, Phong hẹn Kim một buổi dã ngoại nơi ngoại ô thành phố. Con bé vui lắm, vì là lần đầu tiên nó được người con trai nó thương ngỏ lời mời đi chơi cùng. Nó thức dậy thật sớm khi bên ngoài trời vẫn chưa sáng, chuẩn bị tươm tất cơm nắm cùng trứng cuộn, pha nước trái cây vừa đủ cho cả hai và không quên nướng thêm vài cái bánh ngọt theo khẩu vị Phong thích.

    Con bé diện váy trắng dịu dàng, thoa chút son môi hồng thêm tươi tắn, bím tóc sang một bên rất nữ tính. Nó cứ mỉm cười suốt thôi, lâu rồi nó không được vui như thế. Nó không hi vọng gì nhiều đâu, ngoại trừ niềm tin rằng tình cảm của hai đứa đã được thắt chặt hơn. Có lẽ sẽ cần thêm nhiều thời gian nữa để nó có thể chung bước bên Phong. Nhưng nó không quan trọng sẽ phải đợi chờ bao lâu, nó chỉ cần tình yêu đủ sâu đậm để không gì có thể chia cách nhau anh và nó mà thôi. Nó lắc đầu, nó không muốn tiếp tục suy nghĩ vu vơ nữa, nó chỉ muốn ngày hôm nay phải thật vui, để nó được giữ lại kí ức đẹp.

    Đợi Phong ở bến xe bus, đã hơn 15 phút quá giờ hẹn rồi nhưng sao anh vẫn chưa đến. Kim dặn lòng, chắc là anh cũng như nó, muốn chuẩn bị cho thật tươm tất để còn lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ bên nhau. Con bé không ngừng nhìn đồng hồ, 20 phút trôi qua, để rồi nửa tiếng sau nó nhận được tin nhắn anh gửi.

    “Anh xin lỗi, anh không đến được. Tối qua Ngân vừa báo anh biết cô ấy sẽ vào Sài Gòn sáng hôm nay. Anh cũng quên nói để em khỏi phải chờ, bây giờ trên đường tới sân bay anh mới nhớ.”

    Kim đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, dường như nó không tin được những gì mình vừa đọc. Nó muốn gọi điện cho anh để hỏi rằng phải chăng anh đang đùa với nó lần thứ hai. Nó muốn chạy ngay đến sân bay để biết Ngân là ai mà lại khiến Phong yêu say đắm đến vậy. Nó muốn tiếp tục chờ đợi ở bến xe với chút hi vọng biết đâu anh sẽ thay đổi ý định và quay trở lại. Nhưng không, nó chỉ ngồi yên đấy như người vô hồn, trống rỗng không chút cảm xúc.

    Chỉ là một cuộc hẹn thôi, mà Phong cũng lỡ hẹn. Vậy thì lời hứa khi xưa, Kim có thể rằng yên lòng anh sẽ không thất hứa? Dù sao nó vẫn thua Ngân, thua người đến trước đã trao Phong quá nhiều kỉ niệm để khắc ghi, thua mối tình đầu đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc khó quên. Nó không đủ cao thương để vĩnh viễn làm người thay thế, mà ngay cả Phong cũng có đặt nó ở cái vị trí đó đâu. Ngân luôn là nhất, mãi mãi sẽ là nhất. Kim vẫn ở đâu đó phía sau Ngân, mãi mãi sẽ không thay đổi.

    Nó vẫn đang chìm đâu đó trong mớ suy nghĩ hỗn độn kia, để rồi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Là chuông báo thức 8 giờ 30 sáng mặc định cho những ngày cuối tuần mà đêm qua nó quên tắt đi. Một dòng chữ ghi chú nhắc nhở hiển thị trên màn hình, “Hôm nay là sinh nhật của Ba.” Nó bàng hoàng trước sự vô tâm của chính mình. Tại sao nó có thể hờ hững với người đã sinh ra mình chỉ vì một người dưng cơ chứ? Tại sao nó lại quên đi ngày quan trọng của Ba chỉ vì một cuộc hẹn với một người con trai không đến? Tại sao nó không nhận ra người yêu thương nó chính là Ba chứ không phải Phong?

    Nó cất điện thoại vào giỏ. Nó vẫn còn nhiều thời gian để quay về nhà, vào bếp nấu một món gì đó thật ngon, nướng một cái bánh thật thơm để mang sang kịp cho tiệc sinh nhật của Ba vào buổi trưa.

    Về thôi. Về với gia đình là nơi hạnh phúc nó đã sinh ra, về với vòng tay của người cha luôn giang rộng ôm chặt nó vào lòng, về với tình cảm ngọt ngào nhất mà người đàn ông sinh ra nó sẽ mãi trọn trao.

    Có lẽ Kim đã mất nhiều nước mắt vì Phong, nhưng Ba sẽ không bao giờ khiến con gái phải khóc. Có lẽ Kim chẳng là gì cả trong mắt Phong, nhưng là tất cả trong cuộc đời Ba. Có lẽ cả hai không dành cho nhau đâu, nhưng Kim sinh ra đã thuộc về người cha yêu thương rồi. Luôn luôn và mãi mãi như thế.
    __________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    Ảnh thiên nhiên đẹp

    [​IMG]

    Bầy sư tử nhỏ chạy theo một đôi sư tử cái trong khu bảo tồn quốc gia Maasai Mara, Kenya. Những con sư tử cái cùng đàn thường sinh sản cùng thời gian với nhau, sau đó cùng nuôi dưỡng những con non.

    [​IMG]

    Sói đang ngày càng hiếm xuất hiện ở Phần Lan do tình trạng săn bắn quá mức. Vì vậy, nhiếp ảnh gia Bernt Osthus dùng từ "kỳ diệu" để miêu tả về khoảnh khắc ông nhìn thấy con sói vào một buổi sáng mùa đông. "Rất hiếm khi bắt gặp sói vào mùa đông. Chúng thường được chụp ảnh vào mùa hè hơn", ông chia sẻ.


    [​IMG]

    Dòng dung nham đổ thẳng ra biển trong công viên quốc gia Núi lửa Hawaii. Nhiếp ảnh gia Joseph Anthony chụp lại khoảnh khắc này khi ngồi trên một con thuyền lúc mặt trời mọc. Ông miêu tả, việc chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu ngay trước mắt là một trải nghiệm vô cùng xúc động.

    [​IMG]

    Ruộng bậc thang tạo nên những đường nét ấn tượng trên đảo Bali, Indonesia. Người dân dùng ruộng bậc thang để trồng trọt trên những vùng đồi núi hoặc những khu vực không bằng phẳng, ngăn đất xói mòn và giúp hoạt động tưới tiêu thuận lợi hơn.

    [​IMG]

    Cua ma chạm trán với hai con chim biển Sternula antillarum khi đến quá gần tổ của chúng ở Murrells Inlet, Nam Carolina, Mỹ. Chim bố mẹ sẽ cùng nhau bảo vệ tổ, ấp trứng và chăm sóc con non khi trứng nở.


    [​IMG]

    Gấu Bắc cực ngồi nghỉ trên một tảng băng nổi ở Bắc Băng Dương. Khi băng ở khu vực này tan chảy, môi trường sống của gấu Bắc cực dần bị thu hẹp. Các nhà khoa học dự đoán, số lượng gấu Bắc cực sẽ giảm 30% đến năm 2050.

    [​IMG]

    Những chiếc lá rực rỡ tạo nên cầu vồng mùa thu dọc theo đường cao tốc Kancamagus ở New Hampshire, Mỹ. "Đây là địa điểm yêu thích của tôi trên cả quãng đường tuyệt đẹp. Tôi luôn dùng thiết bị bay không người lái để chụp ảnh khúc quanh của con đường và xe cộ qua lại", nhiếp ảnh gia Manish Mamtani chia sẻ.

    [​IMG]

    Cá voi lưng gù mẹ dạy con non cách thở và kiểm soát độ nổi trong vùng biển gần quần đảo Revillagigedo, Mexico. Ngay khi mới sinh, cá voi lưng gù con đã nặng một tấn. Chúng được mẹ nuôi dưỡng trong một năm với khoảng 600 lít sữa mỗi ngày.
     
    Last edited: Apr 6, 2020
  4. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Vì yêu là định mệnh

    [​IMG]

    Mắt Hân cay cay, những giọt nước mắt kìm hãm bấy lâu nay tự tuôn ra vội vã. Cô gục đầu gục xuống bàn và bật khóc nức nở. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Hân...


    - Vì sao anh yêu em?

    - Anh không biết!

    - Em không có điểm nào để anh yêu ư?

    - Có chứ! Có quá nhiều lí do để anh yêu em, và anh không biết phải chọn một câu trả lời nào cả.

    - Em cũng yêu anh nhiều như thế đấy!

    Cô gái ôm chàng trai vào lòng. Hơi ấm tràn ngập trong hai trái tim đang rạo rực và nồng cháy yêu thương. Chẳng có gì có thể ngăn cản tình yêu của họ vào lúc này. Tuy nhiên, có một thứ mà không thể nói trước được đó là thời gian. Tình yêu của họ liệu có là mãi mãi?

    Ba tháng sau.

    - Vì sao anh không còn yêu em?

    - Anh không biết!

    - Vì có quá nhiều lí do sao?

    - Không! Chẳng có lí do nào để anh không yêu em cả?

    - Thế vì sao chúng mình chia tay?

    -...

    - Sao anh im lặng? Em... em không muốn khóc trước mặt anh đâu... Nhưng xin hãy cho em một lí do... lí do chúng mình chia tay?

    - Anh không thể cho em chính xác câu trả lời... Thời gian sẽ cho em biết tất cả... Nhưng lúc này, để nói một lí do chia tay, anh chỉ biết nói là do định mệnh.

    Chàng trai lặng lẽ bước đi, bỏ mặc cô gái lại một mình trên một cánh đồng lộng gió. Cô gái khụy gối, giọt nước mắt nghiêng nghiêng bay theo gió rồi vỡ tan trên ngọn cỏ xanh rì. Chuyện tình của họ cũng tan vỡ trong đau đớn và tiếc nuối. Vì sao? Vì định mệnh phải chia tay ư? Đó là một lí do vô lí và đáng sợ nhất trần đời.

    Chín tháng sau.

    Đến lúc này, Hân đã biết chính xác vì sao Phong nói lời chia tay với cô trên cánh đồng cỏ buồn rơi nước mắt ấy. Phong cắt liên lạc với Hân để nhập viện vì căn bệnh ung thư mà sự sống chỉ đếm từng ngày. Phong đã đi rồi, định mệnh đã mang anh ấy đi mãi mãi. Nỗi đau nhân lên trong lòng Hân gấp bội. Cô tự dằn vặt mình không ở bên cạnh Phong những ngày cuối cùng. Cuộc sống của Hân chìm dần trong sâu thẳm những đau khổ. Trái tim cô như đã tuyệt vọng vì tình yêu.

    [​IMG]
    Một năm sau.

    Hân vẫn trầm lặng. Người ta rất ít khi thấy nụ cười nở trên môi cô. Ngoài giờ lên lớp, Hân chỉ quanh quẩn thư viện, rồi đi cà phê một mình, nghe nhạc và đọc sách một mình. Dư âm của một câu chuyện tình dang dở vẫn còn đọng trong tâm trí cô. Khó một ai có thể vén màn sương mờ bao phủ quanh Hân để ánh sáng soi rọi lấy tâm hồn cô. Tuy nhiên, điều kì diệu là có một người, một trái tim nồng nhiệt đã làm ấm lên một trái tim còn vương lạnh lẽo. Đó là gã.

    ***

    Gã học cùng lớp đại học với Hân. Ở lớp, gã thường hay lảng vảng trước mặt cô. Một gã trắng trẻo, mang cặp kính cận dày cộp, có quả tóc mái ngô ngố. Gã bảnh trai nhưng mang vẻ ngù ngờ của của một tay mọt sách. Gã mê sách thật. Hân vào thư viện hôm nào cũng gặp gã, luôn ngồi cái bàn đầu tiên của dãy thứ hai, đối diện với bàn mà Hân hay ngồi.

    Mỗi lần Hân ngưng đọc sách và ngước lên cũng thấy cái bản mặt gã cười nhăn nhở. Cái răng khểnh chìa ra như răng chuột thế mà tụi bạn cô bảo gã cười duyên. Hân không quan tâm. Cô dành thời gian để tập trung vào trang sách hơn là bận tân về gã. Nhưng gã ngày càng một xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Hân, lởn vởn như một cái đuôi khiến cô khó chịu. Ở trường với thư viện không nói làm gì, đi cà phê gã cũng chọn đúng quán cô thích, đến đúng lúc cô ngồi đó và ra vẻ tình cờ. Một tuần tình cờ ba bốn lần, phá tan cái khoảng lặng suy tư của người ta ai mà không tức. Một hôm, Hân bèn nói thẳng vào mặt gã:

    - Sao cậu cứ bám theo tôi như cái đuôi vậy?

    - Đâu - Gã ngơ ngác - Tình cờ mà!

    - Tình cờ vô lí nhỉ? Lần sau tình cờ thì đi xa xa chỗ tôi nhé, đừng để tôi thấy mặt cậu. Khó chịu lắm!

    - Ừ! Biết rồi - Mặt gã tiu nghỉu như một đứa trẻ bị bố mẹ cấm không cho ăn kẹo vậy.

    Mắng gã xong, Hân thấy mình hơi nặng lời, nhưng nhìn mặt gã lại thấy rất buồn cười . Việc còn lại bây giờ là xem gã mặt dày đến mức nào!

    Có thay đổi thật. Đi thư viện, gã không ngồi đối diện với Hân nữa. Gã ngồi phía sau Hân, tận cái bàn cuối cách chỗ Hân ngồi cả chục cái bàn. Gặp Hân, gã chỉ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ quen biết rồi lướt qua thật nhanh. "Gã này cũng không đến nỗi mặt dày như mình tưởng", Hân nghĩ bụng. Nhưng có lẽ Hân hơi chủ quan chăng? Đi cà phê lại thấy mặt gã!

    Lúc Hân bước vào quán, gọi một ly cà phê sữa, thì gã đã yên vị trên chiếc dương cầm đặt ở sảnh chính. Vị trí đó mọi ngày có một cô gái xinh đẹp hay chơi đàn. Gã mà đàn khéo cả quán bỏ chạy mất. Không! Khi những ngón tay thon dài của gã lướt trên phím đàn thì cả quán lặng đi trước trước tiếng đàn du dương phát ra từ đó. Tiếng đàn trầm bổng của gã lúc êm đềm như một đám mây bồng bềnh trôi nhẹ, lúc lại dạt dào như con sóng vỗ bờ. Tiếng đàn quyện vào hương cà phê nóng hổi khiến Hân có cảm giác cà phê hôm nay đậm đà và thi vị hơn. Gã chơi đàn còn hay hơn cả cô gái vẫn thường chơi ở đây. Hân ngạc nhiên vì nam sinh khoa báo chí lại có người chơi đàn hay như vậy. Lúc Hân ra về, gã vẫn mải mê với những nốt nhạc. Khi cô ra bước ra phố âm hưởng của tiếng đàn còn vọng lại.

    Hôm sau, khi Hân đến tiếng đàn của gã đã vang lên rồi. Vẫn những khuôn mặt hôm qua ngồi trong quán, họ dẫn thêm vài người quen, có lẽ tiếng đàn của gã đã mang lại sức hút với họ như Hân vậy. Hân hỏi chị phục vụ về gã, chị ta bảo trước em gái gã chơi nhạc thuê ở đây, do có việc bận nên gã chơi thay. Bản nhạc hôm nay mà gã chơi khác hôm qua, trong trẻo và tươi vui, nó khiến vị cà phê thanh đạm hơn, người uống cà phê có chút gì đó vui hơn. Có hai khách hàng là nữ ngồi bàn bên cạnh Hân cũng tấm tắc khen nhạc hay. Khi gã nghỉ chơi đàn một lúc, Hân gọi gã đến nói chuyện. Gã ngồi vào bàn với vẻ bình thản đến lạ. Gã cười:

    - Đây không phải tình cờ!

    - Ờ! Thì ai bảo sao. Người ta chỉ muốn nói chuyện với nhạc công một chút thôi.

    - Nhạc công hả? Cậu cứ gọi tớ là người yêu đàn!

    - Cậu chơi đàn lâu chưa?

    - Từ nhỏ. Mẹ tớ là giáo viên dạy đàn. Phỏng vấn tiếp đi - Gã hí hửng.

    - Ờ! Cậu chơi thay em gái cậu à? Mà cậu chơi đàn còn hay hơn cả em gái cậu đấy.

    - Ờ! Nó bận thi vào học viện âm nhạc. Mỗi người, từ người chơi đàn đến người nghe đều có sự rung động về tâm hồn khác nhau nên khó có thể đánh giá chính xác được. Nhưng về thời gian chơi đàn, tớ trước nó hai năm. Tiếp đi!

    Hân chau mày vì cách nói chuyện của gã. Gã làm như gã là người nổi tiếng được phỏng vấn không bằng. Hân hắng giọng:

    - Rồi! Coi như cậu có tài năng. Thôi người ta về đây!

    - Ờ! Mai lại đến chứ!

    - Không biết! Mà lần sau bỏ cái kiểu "Ờ" bắt chước như thế đi nhé. Vớ va vớ vẩn!

    Gã tròn xoe mắt trước sự tức giận từ đâu kéo đến của Hân. Ngồi nhìn Hân đi hẳn, gã lại tiếp tục say sưa với những nốt nhạc.

    ***

    Một hôm gió lạnh, tan học xong, Hân vào thư viện mượn sách. Lúc ra về thì trời bỗng đổ mưa. Mưa mãi không tạnh. Hân đang hoang mang không biết làm sao để về nhà thì bỗng có một người ướt như chuột lột, đầu đội mũ bảo hiểm, bịt khẩu trang kín mít từ cơn mưa bước đến phía cô. Người đó dừng lại trước mặt Hân, nhẹ nhàng đặt một cái ô vào tay cô rồi lặng lẽ bước vào cơn mưa. Ngỡ ngàng, Hân chăm chăm nhìn về phía người đó mà quên chưa kịp nói một lời nào. Cái lưng người đó nhìn quen quen. Thôi biết rồi, cái quần dính kẹo cao su chỉ có thể là gã. Hôm nay, gã chẳng kêu oai oái vì bị một đứa con trai trong lớp đặt bẫy kẹo cao su còn gì. Gã giấu mặt vì sự tình cờ này. Chả là, trước đây Hân đã từng bảo, có tình cờ thì đừng để cô thấy mặt đó thôi. Gã ngốc quá! Hân đội ô về nhà và nghĩ về gã. Không biết gã dầm mưa như thế có làm sao không?

    Hôm sau, gã không đi học. Gã cũng không chơi đàn trong quán cà phê, người chơi đàn là em gái gã. Tiếng đàn vẫn hay nhưng không được trọn vẹn cảm xúc vì có sự lo lắng trong lòng Hân. Cuối buổi, Hân hỏi thăm em gái gã mới biết gã bị cảm lạnh từ đêm qua. Người duy nhất biết lí do gã cảm lạnh là Hân. Vì cô, gã tình cờ dầm mưa, rồi tình cờ đổ bệnh. Mọi tình cảm chân thật khi giấu giếm trong thầm lặng được gã coi là tình cờ. Gã ngốc hay không ngốc?

    Về đến nhà, Hân lục lọi trong chồng sách vở tìm danh sách lớp để xem số điện thoại của gã. Tối hôm đó cô đã gửi tin nhắn cho gã.

    Hân: Trung (tên gã) đỡ hơn chưa?

    Gã: Hân hả? Có nằm mơ không đây! Đỡ nhiều rồi, đọc tin nhắn xong khỏe ngay!

    Hân: Sao biết người ta nhắn tin vậy?

    Gã: Thì số điện thoại của Hân tớ lưu lâu rồi mà!

    Hân: Đang làm gì đấy? Hôm qua cậu vì tớ mà dầm mưa, ốm, tớ thấy áy náy quá.

    Gã: Đang nghe nhạc. Ơ, Sao biết?

    Hân: Hỏi cái vết kẹo cao su phía sau quần cậu đấy! Giấu đầu lòi đuôi.

    Gã: Trời... Tình cờ thôi mà!

    Hân: Ừ! Cảm ơn vì sự tình cờ đó của cậu. Thôi, mệt thì nghỉ sớm đi, mai đến quán cà phê chơi đàn nhé.

    Gã: Ngay và luôn!

    Hân: Thôi đi ông tướng. Đêm rồi. Ngủ đi!

    Gã: Ơ... Ngủ ngon!

    Hân mỉm cười và lên giường đi ngủ. Bắt đầu có cảm giác mến cái gã to đầu mà như trẻ con này.

    ***

    Từ dạo đó, Hân thường xuyên đến quán cà phê nghe gã chơi đàn. Mỗi lần gặp gỡ Hân lại càng ngạc nhiên vì gã. Không hiểu sao, gã biết mọi sở thích của Hân, hay đọc sách gì, loại nhạc nào và cả những thói quen bị coi là trẻ con của cô. Đặc biệt, gã còn biết những chuyện chỉ có cô với Phong mới biết... Hân vẫn thân thiết với gã, nhưng điều mà cô lo sợ là gã đang nắm giữ phần nào bí mật trong trái tim cô. Gã thực sự là ai? Hân đã nhiều lần hỏi gã. Nhưng đó vẫn là một dấu hỏi vì gã luôn cười để lảng tránh câu trả lời.

    Cho đến một chiều mưa...

    Quán cà phê vắng. Ngồi trong quán nhìn qua những ô kính có thể thấy vẻ ảm đạm của chiều mưa. Những hạt mưa li ti như đang hòa vào nhau thành từng giọt, chậm rãi lăn xống rồi vỡ òa nơi bục cửa sổ. Tại sảnh chính hiện chỉ có hai người. Gã đang chơi đàn, còn Hân thì đang nhấm nháp ly cà phê được pha nhạc điệu.

    Cảm giác bình yên lan tỏa trong không gian, sự giao thoa giữa nốt nhạc và làn hơi mỏng của ly cà phê nghi ngút khói tạo nên một âm hưởng mê li bất tận. Thi thoảng, gã lại quay sang mỉm cười với Hân. Nụ cười êm dịu như những nốt nhạc. Chơi đàn xong, gã đi đến chỗ Hân, không cười, và nghiêm túc đặt một câu hỏi:

    - Cho tớ luôn được tình cờ gặp cậu nhé?

    Hân không trả lời, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định.

    - Sao cậu im lặng? Gã khẽ hỏi.

    - Cậu có thể tình cờ, nhưng chúng ta chỉ là bạn!

    - Cậu vẫn chưa quên được Phong sao?

    - Sao... cậu biết? Hãy nói thật đi!

    - Tớ biết vì Phong là bạn thân trên mạng xã hội của tớ. Trong những blog cậu ấy viết có rất nhiều bài nói về cậu và tình yêu giữa hai người...

    - Đừng... nói nữa!

    Nước mắt chảy từ khóe mi Hân lăn dài rơi xuống ly cà phê. Gã lại gợi lên trong Hân một kí ức buồn mà cô muốn nó chìm sâu vào quên lãng. Gã là bạn Phong, vậy gã đến với cô là vì gì? Im lặng một lúc, Hân lau nước mắt, nhấp một ngụm ly cà phê lẫn nước mắt ấy, nghẹn giọng nói:

    - Cậu… cậu đến an ủi tôi chỉ là vì sự thương hại!

    - Không! Tớ thích cậu từ trước khi quen Phong cơ! Hồi học cấp ba, mỗi lần đi qua lớp cậu, tớ đã phải đứng lại thật lâu mỗi khi cậu cười. Tớ không dám nói vì có nhiều chàng trai tốt hơn tớ thích cậu. Rồi cậu và Phong yêu nhau. Tớ chỉ biết im lặng và chúc phúc cho hai người. Nhưng... mọi chuyện không diễn ra như chúng ta muốn thế. Tớ cũng buồn, buồn lắm khi nhìn cậu rơi vào đau khổ... Mặc dù mê nhạc, nhưng tớ sẽ không bao giờ hối hận khi học ngành này. Vì ở đây tớ sẽ được bên cậu, được yêu cậu gần hơn...

    Mắt Hân cay cay, những giọt nước mắt kìm hãm bấy lâu nay tự tuôn ra vội vã. Cô gục đầu gục xuống bàn và bật khóc nức nở. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Hân. Cô không rụt tay lại mà để bàn tay ấy nắm chặt lấy tay cô. Cảm giác ấm áp len lỏi đến trái tim Hân, phần nào làm tan chảy khối băng trong dĩ vãng. Giọng nói trầm ấm của gã thoảng bên tai Hân:

    - Hãy cho tớ một cơ hội! Tớ sẽ luôn ở bên cậu!

    Ngoài trời, mưa tạnh hẳn. Nắng le lói qua tán lá tạo thành những vệt sáng đung đưa trên ô kính. Đâu đó có tiếng nhạc từ chiếc dương cầm không người chơi, êm ái, nhẹ dịu như một bản tình ca trong cổ tích.

    ***

    Một thời gian sau.

    Vẫn quán cà phê ấy. Cà phê có vị ngọt ngào của tình yêu.

    - Vì sao anh yêu em?

    - Anh yêu em...

    - Tại sao?

    - Lí do duy nhất là vì Anh Yêu Em. Thế thôi!

    - Hừm! Lí do chính đáng nhỉ?

    - Thế vì sao em yêu anh?

    - Em cũng chỉ có một lí do thôi!

    - Lại là Em Yêu Anh chứ gì?

    - Không!

    - Vậy là gì?

    - Trái tim em tình cờ bảo thế!

    - Thật không?

    Gã áp tai vào vào ngực Hân miệng đếm " Một, hai, ba, bốn...". Trái tim Hân đập nhanh hơn cho gã đếm. Thực ra trong lòng Hân còn một lí do nữa để yêu gã.

    Đó là định mệnh. Định mệnh mang gã đến sẽ không bao giờ mang gã đi đâu. Và tình yêu này sẽ là mãi mãi!
    _________________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]

    Ảnh thiên nhiên đẹp

    [​IMG]

    Khoảnh khắc chú hải cẩu như đang mỉm cười tắm nắng dưới ánh mặt trời buổi sáng ở Skagen, Đan Mạch này được National Geographic chọn là một trong những bức ảnh ấn tượng nhất tháng 10.
    Ở thị trấn Skagen, việc ngắm những con hải cẩu thư giãn và chơi đùa là thú vui phổ biến của du khách.

    [​IMG]

    Một con đười ươi đực núp sau thân cây khi tìm cách qua sông trong Công viên Quốc gia Tanjung Putting, Indonesia. Đười ươi thường tránh nước, nhất là trong tình huống có thể xuất hiện cá sấu như thế này, nhiếp ảnh gia Jayaprakash Joghee Bojan giải thích.



    Một con voi đang tắm bụi ở Công viên Quốc gia Chobe, Botswana. Nó dùng vòi phun bụi lên khắp cơ thể để loại bỏ ký sinh trùng, giúp da khỏe mạnh.

    [​IMG]

    Đàn linh dương đầu bò di cư từ Tanzania đến Kenya, đang băng qua sông Mara. "Đàn linh dương đầu bò hơi do dự khi vượt sông vì có một con sư tử quanh quẩn gần đấy. Nước sâu hơn bình thường và kết quả là lần vượt sông này thành công hơn hôm trước", nhiếp ảnh gia Matt Grimsley cho biết.

    [​IMG]

    Người săn vịt cùng con chó lặng lẽ ngồi đợi trong một buổi sáng yên tĩnh ở Pakistan, gần biên giới Afghanistan. Những con vịt giả được thả trên mặt hồ, thu hút vịt trời Siberia sà xuống khi chúng di cư theo mùa.

    [​IMG]

    Vụ cháy rừng Eagle Creek, Mỹ do một nhóm thanh thiếu niên ném pháo hoa vào giữa vùng thung lũng khô hạn gây ra. Sau hơn một tháng cháy liên tục, ngọn lửa phá hủy gần 200 km2 diện tích đất thuộc bang Washington và mới chỉ được kiểm soát khoảng 46%.

    [​IMG]

    Nữ huấn luyện viên sư tử người Italy nghỉ ngơi cùng một trong số những con sư tử của mình. "Cô ấy đối xử với lũ sư tử như con mình vậy. Ngày nào cô ấy cũng ngủ và chơi đùa với chúng", nhiếp ảnh gia Nader Saadallah chia sẻ.

    [​IMG]

    Quần thể tu viện Meteora gồm 6 tu viện Chính thống giáo Đông Phương được xây dựng trên những cột đá cao gần Kalambaka, Hy Lạp. Trong ảnh là tu viện Roussanou, ra đời khoảng giữa thế kỷ 16. Ngày nay vẫn có một nhóm nhỏ tu sĩ sinh sống tại đó.
     
    Last edited: Jul 18, 2019
    Timanso, hugolina, ketdun and 2 others like this.
  5. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Mất anh là định mệnh


    [​IMG]

    Em xin anh hãy tha thứ cho em vì những đau khổ em đã mang đến trong cuộc đời anh. Em ngàn lần xin lỗi…

    “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau… tít tít tít…”

    Giọng nói tự động được cài đặt để thông báo đầu dây bên kia đang tắt máy hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng vang lên đều bên tai Lâm. Anh ngán ngẩm đút điện thoại vào túi, với lấy chiếc áo khoác da trên móc, anh vội vàng dắt xe ra khỏi cửa và lao đi. Đêm đen nuốt chửng anh.

    Lâm đứng trước nhà An, anh nhấn chuông và chờ đợi. Dù đã khuya nhưng trong nhà An vẫn còn người thức, anh đoán vậy vì ánh đèn trong nhà vẫn sáng. Liếc nhìn lên tầng hai của căn nhà, đó là phòng An, cửa sổ đang mở và có tiếng nhạc du dương phát ra từ đó. Anh yên tâm thở phào, vậy là cô ấy ở nhà. Bà lão giúp việc vừa mở cửa vừa nhoẻn miệng cười thân thiện với anh, anh bước vào nhà nhanh hơn thường lệ. Vừa thấy Lâm, mẹ An đã trút tiếng thở dài thườn thượt. Bà biết chắc thể nào Lâm cũng đến, cảnh này quen quá rồi còn gì. “Bọn trẻ chúng mày suốt ngày giận hờn không biết chán à?” – Mẹ An vừa nói vừa vuốt ve con mèo đang nằm lim dim trong vòng tay bà.

    - Chào bác, con gặp An một tí, cô ấy có trên phòng đúng không ạ? - Lâm khẽ nói.

    - Lên nói với nó làm sao thì làm chứ không phải cứ giận hờn là suốt ngày nhốt mình trên phòng không chịu ăn uống như thế là được đâu.

    Bà nói giọng nửa như oán trách nửa lại xót thương đứa con gái bé bỏng của mình.


    - Anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng như thế nữa.

    - Anh về đi, tôi không thèm nghe.

    - Này đừng có như thế chứ, em tính dằn vặt mình mãi vì những chuyện cỏn con như thế à?

    - Cỏn con, lúc nào cũng là cỏn con. Anh xem, anh đã làm tôi ra thế này anh hài lòng chưa? Nếu không yêu được nữa thì…. Chia tay đi.

    - Em có biết là em đang nói gì không vậy An?

    - Chia tay đi – An gằn giọng.

    - Chia tay? Thế còn đám cưới của chúng ta? Em đừng trẻ con như thế, em hãy thôi cái trò cứ mỗi lần giận hờn lại lôi chuyện chia tay ra để dọa anh đi.

    - Sẽ không có đám cưới nào hết. Tôi sẽ không bao giờ cưới anh.

    Lâm đứng dậy khỏi giường, mặt anh thất thần nhìn vào khoảng không vô định. An vẫn nằm đó và trùm chăn kín đầu, cô cứ thế khóc rấm rứt mãi. Đây không phải là lần đầu tiên cô giận dỗi anh, tắt điện thoại khiến anh phải đến nhà cô đêm hôm để năn nỉ, cũng không phải lần đâu tiên cô nhất quyết đòi chia tay. Nhưng lần này Lâm đã quá mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi trong mối quan hệ này. Hai người sắp lấy nhau và bây giờ bỗng dưng cô ấy giận hờn, nằng nặc đòi không cưới nữa. Chuyện cưới hỏi đâu phải trò đùa, An xem tình cảm này chẳng khác nào một món đồ chơi thích cầm lên hay đặt xuống tùy ý vậy sao? Đến lúc nào cô mới quan tâm đến cảm xúc của người khác? Anh là gỗ đá nên không biết ghen tuôn hờn giận sao? Lúc nào anh cũng phải nhún nhường, năn nỉ và nhận hết lỗi lầm về mình khi biết chắc rằng mình không hề sai như thế sao? Anh tức đến nỗi toàn thân run rẩy.

    Chưa bao giờ anh sợ rời khỏi căn phòng này như bây giờ. Bởi khi rời khỏi nơi đây, rời khỏi những giận hờn vô cớ của cô, có lẽ anh sẽ không còn đủ can đảm để quay đầu nhìn lại, để lưu luyến với năm tháng yêu đương từng có. Lâm sợ anh sẽ buông tay mất… Cuộc tình này đã dày vò anh quá lâu…

    Lâm hỏi An, giọng anh chùng xuống như để chắc chắn thêm một sự thật quá đỗi phũ phàng: “Em muốn như vậy thật à?”

    Cô không trả lời anh. Lặng thinh bóp nát trái tim hai con người trẻ tuổi. Họ quay lưng về phía nhau và tiếng đóng sập cửa làm cả hai bừng tỉnh. Ngoài cánh cửa, Lâm bước vội xuống cầu thang, đầu óc anh trống rỗng. Bên trong cánh cửa, An đạp tung tấm chăn, cô ngồi bật dậy, mắt nhìn theo đầy hụt hẫng. Trong giây phút đó, cả hai người họ như vừa đánh rơi một thứ gì đó xuống vực thẳm không đáy, họ không hề nghe có bất cứ tiếng vang nào dội lại, không hề.

    Tính An là thế, Lâm hiểu quá rõ cô. Hễ giận hờn là đòi chia tay, làm hòa rồi lại xuề xòa coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay An đã đi quá giới hạn. Những lời cô nói ra, dù là cố ý hay vô tình cũng làm Lâm tổn thương khủng khiếp. Anh không ngờ cô có thể đem cả chuyện cưới xin hệ trọng ra để đe dọa anh, anh không ngờ… Lâm trở về nhà và anh đã thức suốt đêm hôm đó để nghĩ ngợi và… nghĩ ngợi.

    Anh không chủ động liên lạc trước với An như mọi lần. Anh muốn để cho cô bình tâm và nhận ra lỗi lầm trong những hành động, lời nói bồng bột đã qua. Khoảng thời gian ấy với anh dài đằng đẵng, anh nghĩ về cô ở mọi lúc, mọi nơi, anh mong ngóng những cuộc gọi và tin nhắn dài ngoằng, cô sẽ nói rằng cô muốn rút lại lời đã nói, rằng đám cưới sẽ diễn ra như đã định, cô yêu anh. Anh sẽ lại tha thứ và ôm cô vào lòng mắng yêu như mọi khi. Họ lại làm hòa với nhau và lại yêu nhau thật nhiều. Chắc chắn sẽ là như thế, nhưng tuyệt nhiên, cô vẫn không xuất hiện.

    An ngồi trong phòng, đầu gối thu lại trước cằm, mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. Điện thoại reo, cô vờ như không nghe thấy. Có tiếng gõ cửa, cô im lặng như đã ngủ. Bỗng nhiên, cô đứng lên tiến lại phía tủ đứng và mở nó ra. Trong tủ là một bộ váy cưới trắng tinh, tuyệt đẹp. Cô đặt tay lên vạt áo và bắt đầu vuốt ve, đôi long mày đẹp khẽ nhíu lại, cô giật mạnh, chiếc áo rơi xuống, nằm sóng soài trên sàn nhà.

    - Alo, chào anh, anh là Đặng Minh Lâm?

    - Vâng là tôi đây.

    - Tôi là nhân viên của Trung tâm Tiệc Cưới, chiều qua chị Nguyễn Ý An đã đến hủy tiệc cưới vào cuối tháng sau. Chị ấy nói là không cần thông báo với anh nhưng chúng tôi vẫn quyết định thông báo để anh được biết. Về chuyện này chúng tôi rất lấy làm tiếc...

    Nhân viên trung tâm còn nói thêm vài điều nữa nhưng với Lâm nhiêu đó đã là quá đủ. Anh không thể tiếp nhận thêm bất cứ thông tin nào nữa ngoài ba chữ HỦY TIỆC CƯỚI.

    Lâm bấm số gọi cho An. Cô khóa máy. Lâm tức tốc đến nhà cô, chỉ có bố mẹ cô ở nhà, họ nói rất lấy làm tiếc về những gì An đã làm, họ đã cố thuyết phục cô nhưng không có tác dụng gì. Cô luôn làm cho được những gì mình muốn, bất chấp hậu quả, bất chấp đúng sai, tính cách ấy trước giờ vẫn không có chút thay đổi.

    Mẹ An tiến đến gần Lâm, bà đặt tay lên vai anh và nói: Bác xin lỗi cháu, gia đình bác sẽ đến xin lỗi ông bà sui gia vào một ngày gần nhất. Hôn lễ này không thành, lỗi này thuộc về An và gia đình bác đã không biết bảo ban nó. Con đừng tìm nó nữa, nó đã đi xa lắm rồi. Đó là lời cuối cùng An nhờ bác nhắn lại với con. Lâm, con là người đàn ông tốt, An nhà bác coi như không được hưởng phúc phận ấy rồi.

    Lâm ra về. Có một thứ gì đó vừa chết đi và không thể hồi sinh lại lần nữa trong anh.

    [​IMG]
    6 năm sau.

    An cầm tờ giấy xét nghiệm âm tính rời khỏi phòng xét nghiệm của một bênh viện lớn nằm ở phía Nam nước Pháp. Sau gần 6 năm điều trị, căn bệnh ung thư cổ tử cung quái ác cũng đã chịu buông tha cô. Vì phát hiện khá sớm và chế độ điều trị tốt nên giờ đây, cô đã hoàn toàn khỏe mạnh và lại có cơ hội được làm mẹ. Rời khỏi bệnh viện, cô nối máy gọi về Việt Nam, người đầu tiên đón nhận tin vui của cô là mẹ, cô nói sẽ về Việt Nam trong tháng sau. Trò chuyện với mẹ xong, cô bẻ tay lái quẹo vào một con phố quen, cho xe vào bãi đỗ và rảo bước ra phía công viên đối diện.

    Một buổi chiều đầu hè mát mẻ, hít một hơi thật sâu cho không khí tràn ngập khoang phổi, An chọn một chiếc ghế đá trong công viên, cô ngồi xuống và xem đi xem lại kết quả xét nghiệm. Một giọt nước tròn vo rơi xuống và thấm vào tờ giấy nhanh chóng, cô òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Trong tiếng khóc nức nở của mình, cô lại nghe thấy tiếng Lâm đầy giận giữ, tiếng anh sập cửa, tiếng bước chân xuống cầu thang gấp gáp, tiếng xe rồ ga phóng đi trong đêm yên tĩnh của buổi tối hôm đó – buổi tối cuối cùng cô gặp Lâm trong phòng ngủ nhà mình. Chớp mắt, nó đã trở thành những kí ức hằn sâu mãi trong tim cô, ám ảnh cô trong suốt những năm tháng sống ở xứ người.

    Sài Gòn đón cô bằng những cơn mưa xối xả. Những hạt mưa tròn vo đua nhau đáp xuống, vỡ òa trên mặt kính, cái gạt nước cứ duy chuyển không ngừng trước mắt. Ngồi trong taxi từ sân bay về nhà, cô chìm đắm trong giai điệu nhẹ nhàng, thướt tha của bài The day you went away…

    I remember date and time
    September twenty-second Sunday twenty-five after nine
    In the doorway with your case
    No longer shouting at each other
    There were tears on our faces


    Bỗng dưng cô hét lên: Dừng xe. Người tài xế thắng gấp và cả hai ngã nhào về phía trước. Cô thanh toán tiền, bước ra khỏi xe và biến mất vào màn mưa vài giây sau đó, ông lắc đầu, vào số rồi cho xe chạy vụt đi. Cô lóng ngóng với chiếc ô bé tẹo trong tay và chiếc vali to đùng phía sau, ngoài trời mưa như trút nước. Cô đưa tay xin đường và chỉ 5 phút sau, An bước vào một quán cà phê bên kia đường, ở đầu khúc cua.

    An chọn cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ. Cô gọi một cốc ca cao nóng và bắt đầu nhìn một lượt khắp quán. Cách bài trí của quán đã thay đổi theo hướng hiện đại hơn rất nhiều, có thêm nhiều bàn ghế và hình như những bản nhạc được mở cũng đã thay đổi so với 6 năm trước. Cô chợt chạnh lòng, bao nhiêu năm đã trôi qua, tuổi trẻ đã ở lại sau lưng, khổ đau tiếc nuối đều đã nếm trải, con người cũng khác xưa, trách sao được cảnh vật không đổi thay. An bỗng nhớ đến Lâm da diết, nhớ cái nụ cười hiền hòa, nhớ cái cách anh ngồi đây và choàng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng. An nhắm mắt lại, khung cảnh xưa, con người xưa ùa về trong trí nhớ, cũng cái đêm anh trao cho cô lời cầu hôn, ở chính nơi đây, ngay chỗ này, anh đã hôn lên môi cô, nụ hôn nồng nhiệt nhất của thời thanh xuân.

    Anh đang ở đâu? Có còn nhớ đến em không? Bao nhiêu năm xa cách như thế liệu anh đã bao giờ tự hỏi vì sao ngày ấy em ra đi không lời từ biệt. Xin anh hãy hiểu cho em, em không thể đến với anh khi biết mình mang căn bện ung thư quái ác và không thể sinh con. Em xin anh hãy tha thứ cho em vì những đau khổ em đã mang đến trong cuộc đời anh. Em ngàn lần xin lỗi…

    Một tiếng hát con nít phá vỡ những suy nghĩ mông lung, níu cô về thực tại. Cô bé con ngồi ở ghế bênh cạnh đang ru cho búp bê ngủ, cô bé trạc 5-6 tuổi, trông rất đáng yêu với hai bím tóc ngúng nguẩy trước ngực.

    An trò chuyện với cô bé và biết được cô bé chính là con gái của người chủ quán. Cô thầm nghĩ chắc quán đã đổi chủ và bố cô bé đã mua lại quán cà phê này… Nhìn cô bé chơi đùa, An thầm nghĩ: Nếu ngày đó cô đến được với Lâm thì có lẽ bây giờ anh và cô cũng có một gia đình hạnh phúc như thế. Cô thầm ghen tị với gia đình họ.

    Trời bắt đầu tối. An chào cô bé con và thu xếp rời khỏi quán. Cô bé tiễn An xuống dưới lầu, An cười và vãy tay với cô nhóc. Người phục vụ quán vừa mở cửa, cô nghe thấy tiếng cô bé vẳng lại sau lưng.

    - A, bố, bố đã xong việc chưa? Lúc nãy con nới chuyện với một cô hiền ơi là hiền. Cô còn cho con cái này này…

    An ra khỏi cửa, thoáng quay đầu nhìn lại. Những gì trước mắt cô là sự thật ư? Sau tấm cửa kính lớn của quán cà phê, một người đàn ông ôm cô bé vào lòng. Đó chính là Lâm.

    Như sợ anh nhìn thấy, cô vội nép vào bức tường lớn. Tay cô đặt lên khuôn ngực đang phập phồng thở dốc.

    Lâm lao ra khỏi quán, anh run run cầm chiếc lắc trong tay - món quà An vừa tặng cô bé làm quà kỉ niệm, là chiếc lắc tay mà cô quý nhất, trên chiếc lắc có khắc tên cô.

    - Ý An, em đang ở đâu? – Lâm hét lớn.

    Một tia chớp đánh xoẹt qua bầu trời, trời lại mắt đầu mưa như trút nước. Màn mưa trắng xóa chia cách hai người.
    _________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    Tình mẫu tử của loài vật

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 18, 2019
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Tàu thám hiểm của Trung Quốc chấm dứt câu hỏi 60 năm về Mặt Trăng


    Tàu thám hiểm đã có phát hiện mang tính đột phá khi chứng minh điều các nhà khoa học từng dự đoán trong hàng thập kỷ, rằng Mặt Trăng có lớp phủ giống Trái Đất.

    Các nhà khoa học từ lâu đã nghi ngờ rằng Mặt Trăng có một lớp phủ (mantle) dưới lớp vỏ (crust) của nó, giống như Trái Đất. Nhưng trong 60 năm qua, các cuộc thám hiểm Mặt Trăng, bao gồm các sứ mệnh của tàu Apollo của Mỹ, đã không thể tìm ra bằng chứng chứng minh điều này, mà chỉ tìm được các manh mối.

    "Bây giờ chúng ta đã có điều đó", giáo sư Li Chunlai, Phó giám đốc Đài quan sát Thiên văn Quốc gia Trung Quốc, tuyên bố. Ông cũng là người lãnh đạo sứ mệnh Hằng Nga 4, đưa xe tự hành Thỏ Ngọc lên Mặt Trăng.

    Các phát hiện được công bố trên tạp chí khoa học Nature vào hôm 16/5, trả lời một số câu hỏi cơ bản về Mặt Trăng, cấu trúc địa chất và lịch sử hình thành của hành tinh này.

    [​IMG]

    Trong nhiệm vụ đầu tiên hôm 3/1, Xe tự hành Yutu (Thỏ Ngọc) đã phát hiện quặng olivine trong các mẫu đất đá bề mặt được thu thập gần nơi nó đáp xuống. Olivine là một loại khoáng chất kết tinh màu xanh lá cây thường được tìm thấy rất sâu dưới lòng đất - ở tầng lớp phủ trên (upper mantle) của Trái Đất.

    Các phân tích sâu hơn cho thấy olivine không bắt nguồn từ địa điểm đó, mà đến từ một hố sâu có bán kính 72 km ở bên cạnh khu vực.

    Vùng tối của Mặt Trăng có nhiều miệng hố hơn vùng sáng đối diện với Trái Đất, và một thiên thạch rơi xuống Mặt Trăng nhiều khả năng đã xuyên qua lớp phủ, đưa vật chất lên bề mặt.

    Ông Li cho biết bãi đáp của xe Yutu từng là nơi có nhiều đá, nhưng các tia vũ trụ và gió Mặt Trời đã phong hóa và biến những tảng đá thành bụi.

    "Những gì chúng tôi tìm thấy là bằng chứng trực tiếp đầu tiên của các vật chất từ sâu bên dưới lớp vỏ Mặt Trăng, mặc dù độ sâu vẫn chưa được xác định", chuyên gia này nhận định.

    Các nhà khoa học tin rằng Mặt Trăng từng được bao phủ bởi các đại dương đá nóng chảy. Các chất nhẹ hơn nổi lên bề mặt và tạo thành một lớp vỏ trong khi vật chất nặng hơn chìm xuống để tạo thành lớp phủ và lõi. Những phát hiện của xe Thỏ Ngọc đang ủng hộ lý thuyết đó.


    Trung Quốc là nước đầu tiên đưa tàu vũ trụ lên vùng tối của Mặt Trăng, và họ cũng có kế hoạch gửi một tàu vũ trụ lớn hơn lên đó vào cuối năm nay để mang về các mẫu vật.

    Các phi hành gia đầu tiên của Trung Quốc sẽ hạ cánh trên Mặt Trăng trong khoảng thời gian từ 2025 đến 2030, theo lịch trình mới nhất của Bắc Kinh.

    Tàu Apollo của Mỹ cũng đã mang về Trái Đất nhiều mẫu đá, một trong số đó có chứa olivine, nhưng các nhà khoa học nghi ngờ rằng chúng có thể đến từ một vụ phun trào núi lửa.

    Trung Quốc, Mỹ và một số quốc gia khác đều công bố kế hoạch khởi động việc khai thác tài nguyên trên mặt trăng trong vòng một hoặc hai thập kỷ tới.

    Các nhà nghiên cứu cho biết khám phá của Thỏ Ngọc có thể giúp giới khoa học vẽ ra một bản đồ chính xác hơn về các tài nguyên này, bao gồm khối lượng và sự phân bổ khoáng sản.

    Tổng thống Mỹ Donald Trump đã tăng ngân sách dành cho NASA thêm 1,6 tỷ USD để cơ quan này đưa người Mỹ trở lại Mặt Trăng vào năm 2024.

    Ông Li cho biết các nhà khoa học Trung Quốc sẵn sàng làm việc với các đồng nghiệp Mỹ, nhưng Washington đã ngăn chặn tất cả các sự hợp tác như vậy.

    "Cánh cửa của chúng tôi vẫn mở", ông nói.

    ____________@$@$@$@$@$@$@$____________

    Kế hoạch chinh phục Mặt trăng của người giàu nhất hành tinh


    "Đây là thời điểm quay trở lại Mặt trăng - lần này sẽ ở lại", tỷ phú Jeff Bezos khẳng định đầy quyết tâm khi giới thiệu tàu đổ bộ Blue Moon.

    Ngày 9/5, tại Washington DC, nhà sáng lập Amazon Jeff Bezos công bố kế hoạch chinh phục Mặt trăng và giới thiệu chiếc tàu đổ bộ Blue Moon. Theo Reuters, Jeff Bezos mô tả đây là tàu vũ trụ khổng lồ cao hai tầng, có khả năng mang theo 4 tàu du hành nhỏ hơn và đưa chúng lên bề mặt của "chị Hằng".

    "Đó là một phương tiện phi thường và nó sẽ lên Mặt trăng", Bezos nhấn mạnh.

    Công ty hàng không vũ trụ Blue Origin do Jeff Bezos thành lập ra đang phát triển tên lửa New Shepard cho các chuyến du lịch không gian ngắn và tên lửa đẩy hạng nặng New Glenn cho các hợp đồng phóng vệ tinh.

    [​IMG]
    Jeff Bezos giới thiệu tàu du hành Blue Moon. (Ảnh: Reuters)

    Đơn vị này đặt mục tiêu cung cấp tên lửa New Glenn vào năm 2021, đồng thời có thể đưa người lên vũ trụ vào cuối năm nay với New Shepard. Blue Origin cũng lên ý tưởng về một trạm không gian của con người tại Mặt trăng.

    Vào tháng 3, Phó tổng thống Mỹ Mike Pence yêu cầu NASA xây dựng một trạm không gian trên quỹ đạo Mặt trăng và đưa các phi hành gia Mỹ lên cực nam của vệ tinh vào năm 2024.

    "Tôi thích điều này", Bezos nói về thời hạn do ông Pence đưa ra. "Đây là điều đúng đắn. Chúng tôi có thể giúp đáp ứng thời gian đó".


    NASA đưa ra mục tiêu đưa người đặt chân đến cực nam của Mặt trăng, một khu vực được cho là chứa đủ băng để để sử dụng trong việc tổng hợp nhiên liệu tên lửa cũng như nước uống cho các phi hành gia.

    Jeff Bezos từng trình bày ý tưởng tạo ra tương lai có hàng triệu người sống và làm việc trên không gian. Blue Origin do ông lập ra bắt đầu thương mại hóa các sản phẩm của mình.

    Tầm nhìn của Bezos cũng giống với ý tưởng của các công ty hàng không vũ trụ tư nhân của các tỷ phú khác như SpaceX của Elon Musk và United Launch Alliance, liên doanh giữa Boeing và Lockheed Martin.

    Sự kiện công bố kế hoạch lên Mặt trăng của người giàu nhất hành tinh được tổ chức trong thời điểm mang tính lịch sử đối với ngành hàng không vũ trụ Mỹ. Cách đây 50 năm, vào tháng 7/1969, tàu Apollo 11 đã mang hai nhà du dành Neil Armstrong và Buzz Aldrin đặt chân xuống bề mặt "chị Hằng".

    _______&*&*&*&*&*&*&*&*&*&*&*________

    Nín thở đợi tàu vũ trụ tư nhân đầu tiên hạ cánh lịch sử xuống Mặt Trăng


    Nếu hạ cánh thành công xuống Mặt Trăng vào ngày 11/4 tới, tàu vũ trụ Beresheet của Israel sẽ là tàu vũ trụ đầu tiên có mặt trên hành tinh này.

    Beresheet nặng 585 kg được phóng đi từ bãi phóng Cape Canaveral ở bang Florida của Mỹ tối 21/2. Beresheet do SpaceIL, một tổ chức thám hiểm phi lợi nhuận của Israel và tập đoàn công nghiệp hàng không Israel (IAI) hợp tác chế tạo với chi phí 100 triệu USD.

    [​IMG]
    Hình ảnh mô phỏng Beresheet đáp xuống Mặt Trăng. (Ảnh: SpaceIL)

    Theo dự kiến, Beresheet sẽ đáp xuống khu vực Mare Serenitatis của Mặt Trăng vào khoảng 15-16h chiều 11/4 theo giờ Mỹ. Cuộc đổ bộ lịch sử này sẽ được SpaceIL và IAI truyền hình trực tiếp.

    Nếu mọi việc diển ra suôn sẻ, Beresheet sẽ được ghi dấu là con tàu vũ trụ nhỏ nhất và rẻ nhất từng đến Mặt Trăng và biến Israel thành quốc gia thứ 4 hạ cánh tàu vũ trụ thành công trên Mặt trăng, cùng với Mỹ, Trung Quốc và Nga.

    Khi Beresheet đặt chân lên được Mặt Trăng, nó sẽ trở thành con tàu vũ trụ tư nhân đầu tiên làm được điều này bởi cả Mỹ, Trung Quốc và Nga đều gửi tàu thám hiểm dưới danh nghĩa cơ quan vũ trụ quốc gia.

    Bên cạnh nhiệm vụ chính là thám hiểm Mặt Trăng, Beresheet sẽ tìm cách đo từ trường của Mặt Trăng để phục vụ cho mục đích nghiên cứu quá trình hình thành của hành tinh này.

    Dự kiến Beresheet chỉ lưu lại Mặt Trăng trong vài ngày trước khi trở lại Trái Đất.

    :138::138::138:

    Tàu vũ trụ tư nhân đầu tiên trên thế giới bị rơi khi hạ cánh mềm xuống Mặt trăng

    Tàu vũ trụ của Israel đã bị rơi vào tối qua (11/4) trong lúc cố gắng hạ cánh mềm xuống Mặt trăng do động cơ chính gặp trục trặc.

    Nếu sứ mệnh của tàu vũ trụ Beresheet thành công, Israel sẽ trở thành quốc gia thứ 4 có tàu vũ trụ đáp xuống Mặt trăng sau Nga, Mỹ và Trung Quốc.

    [​IMG]
    Hình ảnh mô phỏng Beresheet đáp xuống Mặt Trăng. (Ảnh: SpaceIL)

    Dẫu vậy, Israel vẫn là quốc gia thứ 7 có tàu vũ trụ phóng lên mặt trăng. Tàu Beresheet, con tàu vũ trụ đầu tiên của Israel và là tàu tư nhân đầu tiên trên thế giới đã bắt đầu sứ mệnh thám hiểm Mặt Trăng vào ngày 4/4. So với 3 quốc gia khác đã thành công trong việc hạ cánh nhiều lần trên Mặt trăng, dự án tàu vũ trụ của Israel có kinh phí thấp, chỉ 100 triệu đôla và đây có thể là một phần nguyên nhân thất bại.

    Tàu Beresheet nặng 585 kg được phóng đi từ bãi phóng ở bang Florida (Mỹ) ngày 21/2. Beresheet do SpaceIL, một tổ chức thám hiểm phi lợi nhuận của Israel và tập đoàn công nghiệp hàng không Israel (IAI) hợp tác chế tạo với chi phí 100 triệu USD.

    Cuộc đổ bộ lịch sử đã được truyền hình trực tiếp. Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu theo dõi cuộc hạ cánh mềm xuống mặt trăng từ phòng kiểm soát nhấn mạnh, Israel sẽ cố gắng thử lại và thành công trong 2 hoặc 3 năm nữa.


    [​IMG]

     
    Last edited: Jul 18, 2019
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    :135:...câu nói hay...:135:


    Làm NGƯỜi không nên quá Nặng Lòng - Những AI quá nặng lòng thì người đó dễ bị Tổn Thương...


    (u)_________@$@$@$@$@$@$@$@$@$_________(u)

    Có một 'Hỏa Diệm Sơn' cháy suốt 4.000 năm ở... bên ngoài Trung Quốc

    Vùng núi Yanar Dag ở Azerbaijan vốn nằm trên mạch khí gas khổng lồ nên nó không bao giờ ngừng cháy. Những ngọn lửa bốc lên từ mặt đất đã cháy từ ngàn năm qua bất chấp mưa lớn

    Nhiều người từng biết đến Hỏa Diệm Sơn hay Hỏa Diễm Sơn (Huoyan Mountain) tại Turfan (Thổ Lỗ Phồn), Tân Cương, Trung Quốc thông qua tác phẩm Tây Du Ký.

    Hỏa Diệm Sơn ở Trung Quốc vốn thuộc vùng Xích Thạch Sơn - một vùng đồi sa thạch màu đỏ cằn cỗi và bị xói mòn thuộc dãy Thiên Sơn, Tân Cương, Trung Quốc.

    Xét theo vị trí hành chính, Hỏa Diệm Sơn nằm gần rìa phía bắc của sa mạc Taklamakan và ở phía đông của thành phố Turpan (Thổ Lỗ Phồn). Cả dãy núi Hỏa Diệm Sơn dài khoảng 100 km, rộng 5-10 km chạy theo hướng đông - tây.

    Độ cao trung bình của Hỏa Diệm Sơn là 500m; với nhiệt độ thường xuyên đạt 50°C (122°F) và nhiệt độ bề mặt từng cao đến trên 70°C (158°F).

    Người ta biết đến Hỏa Diệm Sơn nhiều thông qua tác phẩm Tây Du Ký của nhà văn thời nhà Minh là Ngô Thừa Ân. Và nguồn gốc của dãy núi Hỏa Diệm Sơm này theo Tây Du Ký là do Tôn Ngộ Không đánh đổ lò bát quái, khiến lửa rơi xuống trần gian tại nơi này.

    Còn theo truyền thuyết của người Duy Ngô Nhĩ - những người làm chủ vùng đất Tân Cương, thì có một con rồng đã sống tại Thiên Sơn, chuyên ăn thịt trẻ nhỏ. Một anh hùng người Duy Ngô Nhĩ đã giết chết con rồng và cắt nó làm tám khúc, máu của con rồng biến thành một ngọn núi có màu máu đỏ tươi và nóng bỏng như hiện nay.

    Những hình ảnh về Hỏa Diệm Sơn của Trung Quốc:

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Tượng thầy trò Đường Tăng ở Hỏa Diệm Sơn.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Gậy Như Ý của Ngộ Không ở Hỏa Diệm Sơn.

    [​IMG]

    [​IMG]
    Ngộ Không với cây quạt Ba Tiêu của Bà La Sát đi dập lửa Hỏa Diệm Sơn.

    Nhưng trên thực tế, cách gọi Hỏa Diệm Sơn sau đó được dùng cho những vùng đất nóng bỏng trên khắp thế giới chứ không chỉ riêng tại Trung Quốc. Vùng núi Yanar Dag ở Azerbaijan cũng là một khu vực như thế.

    Nói đến Yanar Dag thì ít người biết đến, nhưng nói tới trung tâm dầu mỏ Baku thì nhiều người Việt đã hình dung ra được. Yanar Dag vốn nằm ở ngoại ô Baku (cách trung tâm thành phố có 15 km), ngay bên biển Caspi. Ngày nay, Yanar Dag đang là địa điểm du lịch được nhiều người biết đến.

    Những hình ảnh về "Hỏa Diệm Sơn" của Azerbaijan:

    [​IMG]

    Lửa cháy ngay cả trong băng tuyết...

    [​IMG]

    Vùng đất nằm trên các mỏ khí gas.

    [​IMG]

    Nên ngọn lửa trong lòng đất được giữ và cháy... quanh năm.
     
    Last edited: Jul 20, 2019
  8. ketdun

    ketdun Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  9. Timanso

    Timanso Thần Tài Perennial member

    Yêu đơn phương cũng là ĐỊNH MNH

    [​IMG]
     
    hello1979, julie and Triệu Minh like this.
  10. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Mình chia tay đi anh!

    [​IMG]

    Khi không được như mong muốn em lại một lần nữa tự an ủi mình “không phải anh ấy không quan tâm, mà do anh ấy vụng về không biết thể hiện tình cảm” nhưng những gì đã xảy ra trong thời gian qua em thấy mình hoàn toàn đổ vỡ...

    Anh!

    Em đã suy nghĩ rất nhiều và cố hiểu mọi chuyện, giờ đây chúng ta đang đi trên hai con đường mà phía trước chẳng có điểm chung nào cả, rất xa xôi và mờ mịt phải không anh? Chúng ta đã từng rất yêu nhau, cũng có quá nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng cái hạnh phúc ấy thật mong manh vì nó được tạo nên từ những điều không thực tế. Chúng ta đã tự lý tưởng hóa tình yêu, để rồi những khó khăn của cuộc sống khiến chúng ta không đủ cảm thông, lòng kiên nhẫn để vượt qua. Cả hai đã gây cho nhau sự hụt hẫng và thất vọng. Những gì đã xảy ra làm chúng ta bất cần và không muốn cố gắng vì nhau nữa.

    Em không hối hận vì quá yêu anh, đã cho đi rất nhiều, chỉ tiếc một điều rằng cả hai chúng ta đã gửi yêu thương nhầm chỗ. Riêng bản thân em chừng ấy năm chờ đợi, dù trong xa cách hay gần nhau thì cũng chừng ấy năm tình yêu em dành cho anh trọn vẹn. Lý do duy nhất em vượt qua được mọi cám dỗ của cuộc sống là do em nghĩ rằng em yêu anh quá nhiều, và trên đời này sẽ không có ai yêu em nhiều như anh cả… Em là người con gái yếu đuối nên em thích được quan tâm, thích được đón nhận nhiều sự yêu thương, và em đã rất mong chờ đón nhận điều đó từ nơi anh, nhưng thực tế đã cho em câu trả lời.

    Đôi khi em nghĩ rằng hay do mình quá đáng, mình đòi hỏi quá nhiều? Không phải thế, bởi trong suốt những năm qua em đã sống vì anh quá nhiều, em đã không đòi hỏi những chiều thứ bảy đón đưa, không đòi hỏi anh phải có mặt kịp thời mỗi khi em yếu đuối, không đòi hỏi anh phải mua cho em thứ này thứ nọ, không đòi hỏi anh phải tay trong tay mỗi khi em buồn và em thích đi dạo, em đã làm tất cả một mình thay cho cả trách nhiệm của anh. Em đã từng không tủi thân, và vẫn thấy hạnh phúc cũng bởi em nghĩ rằng “không ai yêu em nhiều như anh”. Em nghĩ rằng dù mình không được như những người con gái khác nhưng mình hơn họ vì mình được yêu nhiều hơn và được quan tâm nhiều hơn. Khi không được như mong muốn em lại một lần nữa tự an ủi mình “không phải anh ấy không quan tâm, mà do anh ấy vụng về không biết thể hiện tình cảm” nhưng những gì đã xảy ra trong thời gian qua em thấy mình hoàn toàn đổ vỡ.

    Em biết anh suy nghĩ rằng những gì đã xảy ra là do em cả, “em hay cáu gắt, bảo thủ”… Có thể lắm, nhưng anh lại chưa bao giờ trả lời hay đặt câu hỏi tại sao em lại thế?! Thử nghĩ lại một chút, anh đã thực sự muốn quan tâm và chia sẻ với em chưa. Giai đoạn em thấy khó khăn nhất, dễ thất vọng và mất thăng bằng nhất, anh có từng suy nghĩ rằng anh sẽ vượt qua cái rào cản của công việc, cái mà anh gọi là “hoàn cảnh” để dành một chút thời gian trực tiếp tới gặp em chưa, anh đã trực tiếp gặp em để an ủi động viên và nói em cố gắng vượt qua chưa? Hay cũng chỉ là những lần qua điện thoại và anh nghe thấy em cáu gắt rồi thổi bùng cái “tôi” trong anh lên, rồi anh cũng bất cần như ai đó. Điều đó làm em tổn thương, cảm giác mình bị bỏ mặc và em đã nghĩ rằng anh không sống cho em, anh đã không nghĩ rằng em đã sống như thế nào trong những năm qua, anh chỉ nghĩ tới cảm giác trong anh “mình không thể lúc nào cũng chạy theo cái thói đỏng đảnh của cô ta, cần mình thì mình cần lại” em nói quá đúng phải không anh? Anh vẫn biết em là cô gái bướng bỉnh nhưng lại vô cùng yếu đuối, ngay lúc viết cho anh những dòng này em đã khóc, khóc rất nhiều và em sợ mình suy sụp. Em cứ nghĩ rằng trong tình yêu người con trai phải chịu nhiều thiệt thòi và khổ sở hơn vì họ phải chiều chuộng người con gái họ yêu, vì họ là điểm tựa, là chỗ dựa cho người con gái nên trách nhiệm của họ rất lớn, nhưng em biết mình đã sai, em không nghĩ được là tình yêu rất bình đẳng và đòi hỏi sự cân bằng.

    Xin lỗi anh vì em không làm được như những gì mình đã hứa, không thể đi được cùng anh đến cuối con đường. Chúng mình khác nhau nhiều quá nên bây giờ cả anh và em như hai con người khác biệt. Nếu tiếp tục kéo dài chỉ gây khổ đau và tổn thương cho nhau mà thôi. Tình yêu đã có thật non nớt và ngộ nhận. Tình yêu của chúng ta thiếu nhiều quá, điều quan trọng nhất là không còn đủ quan tâm, không còn đủ yêu thương, thì dù lúc này rất đau khổ nhưng em vẫn chấp nhận để tình yêu ra đi.

    Sáu năm yêu nhau không phải quá dài, nhưng cũng phải là ngắn để có thể dễ dàng kết thúc, nhưng những gì cả anh và em thể hiện đã chứng tỏ chúng ta không còn dành cho nhau.

    Đây là những điều lẽ ra em phải trực tiếp nói với anh nhưng em sợ rằng mình không đủ can đảm, em đã suy nghĩ rất kỹ không phải bồng bột nữa đâu. Chúng ta không thể cố tiếp tục khi mà lúc nào cái tôi cũng trực sẵn đối đầu, mỗi lần như thế cả hai đều có cảm giác bị coi thường, như vậy sẽ không tránh khỏi mệt mỏi và tổn thương.

    Chúng ta xa nhau thì em sẽ là người chịu nhiều thiệt thòi hơn, sẽ để lại tiếng tăm với hàng xóm, bạn bè vì em là con gái, em yếu đuối nên sẽ mất rất nhiều thời gian để cân bằng hơn. Nhưng em không thể ích kỷ cứ giữ khư khư tình yêu cho mình khi mà em không thể mang lại cho anh tình yêu và hạnh phúc.

    Cuộc chia ly nào cũng để lại nỗi đau, nhưng chúng ta hãy chôn vùi tất cả, rồi mỗi người sẽ có một cuộc sống riêng, anh sẽ tìm được tình yêu đích thực, chỉ có tình yêu đích thực thi mới có thể đem lại sự quan tâm và hạnh phúc cho nhau, tình cảm xuất phát từ con tim mà.

    Em sẽ cố quên anh, và anh cũng thế, cả hai hãy cố gắng sống thật vui vẻ khi không còn có nhau...

    _________________________________Tigonbuon


    [​IMG]


    Tình mẫu tử của loài vật


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 21, 2019
    hello1979 and julie like this.
  11. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Em vẫn hỏi lòng tại sao?

    [​IMG]
    Anh! Em vẫn gọi tên anh nhiều nhiều lần như thế trong mỗi giấc mơ. Giấc mơ của em luôn hiện hữu một cái tên, một khuôn mặt và một bóng hình. Đó là anh!

    Thấm thoát đã gần 10 năm kể từ cái ngày mà ta chia tay nhau. 10 năm tưởng như rất dài nhưng lại là rất ngắn để quên anh. Tình yêu đầu tiên với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Mình yêu nhau! Rất yêu nhau, em yêu anh, người đàn ông đầu tiên đi vào trái tim em nồng nàn và tha thiết. Em đã từng yêu anh hơn cả yêu bản thân mình và em biết anh cũng dành cho em một tình yêu như thế. Vậy mà em vẫn rời xa anh và hình như chưa bao giờ mình có cơ hội hỏi nhau câu: "Tại sao?".

    Anh! Làm thế nào bây giờ? Em đã lấy chồng, lấy đúng người con trai đã yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ấy. Chuyện đó em cũng kể với anh rồi mà. Anh không ghen mà chỉ cười thôi. Có lần anh cũng gặp người ấy và anh đã nhờ người ấy chăm sóc em. Vậy mà điều đó đã thành sự thật, người đó bây giờ đã thành người chăm sóc cho em cả đời anh ạ. Đến bây giờ em đã rất hạnh phúc. Em có một gia đình, có một người đàn ông yêu em, hai cô công chúa đáng yêu đã làm cuộc sống của em tràn ngập niềm vui, em yêu gia đình em nhiều lắm. Anh! Vậy mà em vẫn nhớ anh, vẫn nghĩ đến anh. Không biết bao nhiêu đêm em đã từng mơ thấy anh. Ra đường nhìn thấy ai giống anh là tim em lại nhói lên. Anh cũng đã có một gia đình thực sự hạnh phúc rồi đúng không anh. Em chắc là như thế nhưng em tin rằng anh cũng giống em. Anh cũng vẫn nhớ em, nghĩ đến em đúng không anh?

    Bây giờ cứ mỗi lần về lại thành phố đó là lòng em lại nhói đau. Nhìn đâu đâu cũng thấy tràn ngập kỷ niệm ngày xưa, thấy khuôn mặt ấy, nụ cười ấy và cả ánh mắt ấy nữa. Bất ngờ gặp lại nhau nhưng chỉ kịp nhìn nhau rồi cúi mặt. Kỷ niệm tình yêu của chúng mình thì dày mà thời gian thì quá mỏng. Thực tế vẫn là thực tế nhưng sao quá khứ luôn day dứt em? Anh! Ở nơi ấy anh có hạnh phúc không? Và có một giây phút nào anh nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa và anh có tự hỏi tại sao em lại ra đi? Anh có trách, giận em không?

    Anh! Ước muốn cuối cùng là em vẫn mong có lần được gặp anh, được ngồi nói chuyện và trả lời anh câu hỏi "Tại sao…?".

    ____________________________________________sưu Tầm


    [​IMG]


    Tình mẫu tử của loài vật



    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 21, 2019
    dungbaokhang, julie and hello1979 like this.
  12. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    những hình ảnh đẹp về cầu vồng

    [​IMG]


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 21, 2019
    julie, ketdun and hello1979 like this.
  13. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    [​IMG]


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 21, 2019
    julie, ketdun and hello1979 like this.
  14. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    [​IMG]


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 21, 2019
    ketdun and hello1979 like this.
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
    NGƯỜI BẠN THỰC SỰ không phải người đến với bạn đầu tiên hay người bạn biết lâu nhất - Đó là NGƯỜI đến bên bạn và không bao giờ bỏ rơi bạn!

    [​IMG]


    :132::132::132:

    200 vòng tròn đá bí ẩn ở Hỏa Diệm Sơn

    Các cấu trúc bằng đá kỳ lạ ở Hỏa Diệm Sơn thuộc sa mạc Gobi, Trung Quốc được cho là nơi hiến tế của những người thờ phụng mặt trời.

    Khoảng 200 cấu trúc đá bí ẩn đã gây nhiều tranh cãi trong giới chuyên môn từ khi chúng được phát hiện vào năm 2003, nằm rải rác trên diện tích khoảng 6,6 km2.

    Daily Mail cho biết, người dân Turpan gọi đây là 'những vòng tròn đá bí ẩn'. Các cấu trúc này có nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau, với một cấu trúc đặc biệt có dạng mặt trời.


    [​IMG]
    Các cấu trúc đá kỳ bí.

    Các chuyên gia cho rằng có thể người du mục nguyên thủy đã dùng để thờ cúng mặt trời, thậm chí có thể đây chính là nơi tế lễ, tuy chưa rõ là theo dạng gì.

    Có rất nhiều điểm tương đồng giữa các vòng tròn đá của Trung Quốc và vòng tròn đá Stonehenge ở Wiltshire nước Anh: mối liên hệ với những người thờ cúng mặt trời, hình dạng của cấu trúc có các 'lối ra vào' và việc các tảng đá được chuyển đến từ khu vực khác.

    [​IMG]
    Nhiều người cho rằng đây là công trình để thờ cúng thần mặt trời.

    Tiến sĩ Volker Heyd, một nhà khảo cổ thuộc Đại học Bristol (Anh), cho rằng đây là các khu chôn cất cổ đại, nhưng không có hài cốt nào được tìm thấy ở đó và đất dưới các cấu trúc đá vẫn còn nguyên vẹn.

    [​IMG]
    Cấu trúc lớn nhất gồm 4 vòng tròn đồng tâm, được cho là để thờ một vị thần mặt trời.

    Tuy chưa xác định được chính xác niên đại của cấu trúc này, tiến sĩ Heyd phỏng đoán những cấu trúc đầu tiên có thể xuất hiện từ thời Đồ Đồng. Những cấu trúc phức tạp hơn có niên đại gần hơn và có thể được xây dựng vào thời Trung Cổ.


    ____________#%#%#%#%#%#%#%#%#%___________

    Vẻ đẹp hút hồn của loài trăn đắt nhất hành tinh, có giá ngang bằng căn nhà

    Vẻ đẹp kỳ bí của trăn cây có màu xanh lam khiến nhiều người không tiếc bỏ tiền để sở hữu chúng, dù với cái giá "trên trời" đủ để tậu cả một căn nhà.

    Dù rất "ngán" độ nguy hiểm của trăn, bạn vẫn sẽ phải công nhận chúng là loài động vật có nét quyến rũ đặc biệt. Hãy nhìn màu sắc huyền diệu trên lớp vảy và đôi mắt lấp lánh ánh bạc của chú trăn này mà xem, bạn sẽ cảm thấy cái giá 1,8 triệu RM (10,2 tỷ VND) là hoàn toàn xứng đáng!

    [​IMG]

    Màu sắc ảo diệu của giống trăn cây hiếm có.

    Đa số trăn cây (Green Tree Python) đều có màu xanh lục, xanh lam chỉ là sắc độ chìm dưới da hoặc điểm xuyết xen kẽ giữa màu lục. Vì thế, một cá thể trăn xanh lam như thế này cực kỳ hiếm gặp, loài trăn đặc biệt này được ưu ái gọi bằng biệt danh "High-blue".

    [​IMG]

    Cận cảnh đôi mắt màu bạc.

    Loài trăn này thường sinh sống ở các đảo thuộc Indonesia, New Guinea và Australia. Người nuôi trăn cảnh rất yêu thích chúng, và nếu bạn muốn nối gót họ thì cũng đừng ngại chi, chúng còn chưa khan hiếm đến mức xuất hiện trong danh sách có nguy cơ tuyệt chủng đâu.

    [​IMG]

    Nhiều người ví giống trăn cây xanh lam như viên ngọc đắt giá.

    Trăn xanh lam đẹp thật đấy, nhưng bạn không đủ tiền để tranh với các đại gia? Hãy cứ hoàn thành thủ tục pháp lý để nhận nuôi một "em" trước đã, xong rồi thong thả chọn một thành viên khác trong đại gia đình trăn cây (nhớ là màu lục đấy nhé) để đón về nào.

    Trăn cây màu lục cũng được coi là một tuyệt tác của tạo hóa!

    [​IMG]

    Trăn cây xanh lục cũng không chịu thua kém về ngoại hình.
     
    Last edited: Jul 20, 2019
  16. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Ngày hôm sau không đến

    [​IMG]

    Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một người bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.

    Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.
    Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa.
    Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.
    Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay.

    Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.
    Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác.
    Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: “Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây”. Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên đi mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.
    Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ đợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn đến khôn cùng.
    Tôi tự hỏi: “Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?”. Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia dình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác.

    Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: “Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy”. Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn – ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.

    ______________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]

    Tình mẫu tử của loài vật

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 18, 2019
    dungbaokhang, hello1979 and ketdun like this.
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]

    Lời nói không mất tiền mua
    Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau!

    [​IMG]

    Hai triệu năm không mưa, thung lũng ở Nam Cực như đến từ sao Hỏa

    Không băng tuyết, không mưa, không sự sống... là những điều có thể khiến bạn bất ngờ khi ghé thăm thung lũng khô ở Nam Cực, vùng đất như đến từ sao Hỏa.

    [​IMG]

    Nhắc tới thung lũng khô, nhiều người thường nghĩ tới cảnh nóng bức, độ ẩm thấp với nền nhiệt đạt mức cao. Tuy nhiên, McMurdo lại là vùng đất lạnh giá, khắc nghiệt, do nằm ở Nam Cực, lục địa có nhiệt độ rất thấp trên Trái Đất. Với diện tích không dưới 4.800 km2, nơi đây có 3 thung lũng chính (ốc đảo), bao gồm Taylor, Victoria và Wright. Ảnh: Oceanwide Expeditions.

    [​IMG]

    Các nhà nghiên cứu phát hiện nơi khô nhất Trái Đất không phải sa mạc Sahara (châu Phi) hay Atacama (Nam Mỹ). Trong khi sa mạc Atacama đổ mưa một lần trong 10 năm, thung lũng McMurdo đã chưa có một giọt nước nào rơi xuống suốt 2 triệu năm. Mức gió tại thung lũng đạt tốc độ 320 km/h, mạnh nhất trên Trái Đất. Điều này đã khiến độ ẩm nơi đây thấp, băng và tuyết không xuất hiện 8 triệu năm qua. Ảnh: The Earth Story.

    [​IMG]

    Sự giống nhau giữa địa hình, thiên nhiên ở thung lũng khô với bề mặt sao Hỏa đã cho phép NASA tiến hành các thử nghiệm. Nơi đây trở thành chốn hoàn hảo để kiểm tra khả năng leo dốc cao của tàu vũ trụ Viking. Điều đáng ngạc nhiên là thung lũng khô McMurdo cũng có một số hồ và sông. Tuy nhiên, không giống chúng ta thường thấy, nước ở khu vực này bị cô lập dưới lớp băng. Ảnh: Nature Wonders.

    [​IMG]

    Con sông Onyx dài nhất Nam Cực chảy qua thung lũng McMurdo có chiều dài 32 km. Sự sống trên hành tinh ở khắp mọi nơi, từ độ sâu 3 km của lớp vỏ Trái Đất, dưới đáy rãnh đại dương Mariana đến núi băng Everest. Tuy nhiên, sự sống không xuất hiện ở đây. Ảnh: Antarctic.

    [​IMG]

    Vùng đất này được cho là nơi kỳ lạ nhất Trái Đất bởi không một sinh vật, thực vật nào có thể sống ngoại trừ vi khuẩn angelito. Theo các nhà khoa học, loại vi khuẩn này có khả năng tồn tại ngay cả trong không gian vũ trụ. Ảnh: Zhiznteatr.

    [​IMG]

    Vẻ đẹp mê hoặc khác của thung lũng hoang sơ này đến từ những tảng đá phủ đầy tuyết với màu nâu cát trên bề mặt địa hình. Sự huyền bí khiến bạn ngỡ như bước vào một hành tinh khác. Tới đây, bạn có thể ghé thăm thung lũng Taylor, một trong những điểm du lịch thu hút của Nam Cực, nổi bật với dòng thác máu kỳ lạ. Ảnh: Hikmah.

    [​IMG]

    Tên gọi thác máu xuất phát từ hiện tượng dòng nước màu đỏ chảy ra từ sông băng. Do độ mặn vượt quá 4 lần so với đại dương, nước ở đây không đóng băng. Màu sắc của nước cũng bị biến đổi bởi hàm lượng oxit sắt cao và hoạt động của vi khuẩn kỵ khí cư trú ở hồ, nguồn của dòng suối. Ảnh: El Siglo de Torreón.

    [​IMG]

    Không dễ dàng để bạn có thể du lịch thung lũng khô McMurdo. Việc tự túc tới đây là điều không được khuyến khích. Thay vào đó, bạn sẽ phải đi theo tour. Giá tối thiểu cho tour du lịch 12 ngày đến Nam Cực để ghé thăm các thung lũng khô khoảng 5.000 USD. Hầu hết chuyến du lịch trên biển khởi hành từ Ushuaia, thành phố cảng ở phía nam Argentina. Ảnh: LiveJournal.
     
    Last edited: Jul 20, 2019
  18. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    ĐI TÌM BÌNH YÊN CHO NGÀY MAI.


    [​IMG]
    Cô sẽ không còn chờ đợi ai nữa. Cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ làm những việc mà đáng ra bản thân đã không nên để thất lạc cho tới tận bây giờ…

    “Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên, có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đến một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng chỉ vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất, khó mà quên nhanh khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi. Mỗi một con người vì sự mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung. Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người, cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu”…

    1. Lộc cộc những giấc mơ

    Hai năm không hẳn sẽ khiến con người ta thay đổi, nhưng cũng không hẳn là đã đóng sập cánh cửa hạnh phúc mãi mãi.

    Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… Tám mươi tám con cừu… Đã đếm tới gần 90 con cừu mà Tự Đình vẫn không ngủ được. Khuya quá rồi còn gì. Khẽ xoay mình sang bên trái, Tự Đình đưa tay vân vê chiếc đèn ngủ, miệng lẩm bẩm:

    - Sao mình lại không ngủ được nhỉ?

    Rồi bỗng dưng, hình ảnh một ai đó bắt đầu hiện ra trong đầu cô, mờ rồi lại rõ, lại mờ lại rõ. Cứ như vậy, cô không biết chính xác cảm xúc lúc này của mình như thế nào nữa. Hình như Tự Đình đang nhớ một ai đó, không da diết lắm, chỉ là như thoáng qua. Nhưng…

    Tự Đình thôi không nhìn chiếc đèn nữa. Cô ngước nhìn chiếc Dreamcatcher treo trên đầu giường, miệng nhoẻn cười. Cái điệu cười nhạt nhạt nhưng khiến cho người ta nhớ lâu và dai thì chỉ có cô mới làm được. Đã có người nói với cô rằng: “Khi nào không ngủ được thì hãy nhắm mắt lại và đếm cừu, cứ đếm từ một cho tới một trăm là sẽ ngủ được ngay thôi.” Từ đó tới giờ, cô làm như thế nhiều lần và cảm thấy rất hiệu nghiệm, nhưng sao hôm nay lại không được nhỉ? Cô chau đôi mày, suy nghĩ miên man.

    Chiếc Dreamcatcher đung đưa. Đêm nay Tự Đình không chốt cửa sổ. Cô vốn dĩ rất nhát ma, nhưng vì hôm nay là một ngày đặc biệt nên cô lấy hết cam đảm để cửa mở toang, mời gió vào phòng. Gió lộng càng làm chiếc Dreamcatcher đung đưa mạnh, cô vội bật dậy để giữ yên một lúc. Cô sợ chiếc “bùa” ấy lại rơi xuống lần nữa như đêm hôm qua. Đối với cô, thứ ấy như báu vật của riêng vậy.

    “Truyền thuyết cho rằng bộ tộc người Ojibwa luôn tin tưởng họ có thể kiểm soát được giấc mơ của mình. Dreamcatcher là một loại bùa được treo ở đầu giường để nắm giữ không cho cơn ác mộng đi qua. Những giấc mơ đẹp sẽ được đi qua chiếc vòng lưới rồi theo những chiếc lông vũ đến người ngủ… Còn lại giấc mơ xấu sẽ bị kẹt lại ở lưới và tan đi dưới ánh nắng bình minh…” Là một chiếc bùa đến từ người cô vô cùng yêu thương…

    “Dreamcatcher… Dreamcatcher… Dreamcatcher…” Tự Đình không còn đếm số, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ tự bao giờ.


    2. Ký ức vọng về

    Hạnh phúc chờ cho một mùa thương nhớ 2 năm về trước…

    - Lộ Tự Đình, Đình Đình! Em dậy chưa?

    - Đình Đình dậy rồi này, chờ Đình Đình 10 giây nhé. – Cô dụi mắt, cười khúc khích khi vừa gửi đi tin nhắn mới đong đầy yêu thương.

    Chưa bao giờ trong 19 năm qua, cô thấy bình minh lại đẹp tới vậy, ánh nắng soi nhẹ vào căn phòng cô, nắng sớm thật ấm và yên. Ban mai khẽ hong khô những thổn thức vụng dại của Tự Đình. Cô mong trời sáng hơn bao giờ hết để được thấy message của anh gửi tới, để được “hưởng thụ” cái cảm giác vui sướng tột độ khi được gặp anh mỗi sáng là như thế nào.

    Bước ra khỏi nhà, Tự Đình vui vui yêu đời đến lạ lùng. Phía sau hàng tường bi nở sớm, anh đã đứng ở trước cửa nhà cô từ lúc nào. Vẫn cái dáng điệu ấy, chân tay lóng ngóng bứt đầu bứt tai:

    - Đình Đình, chạy bộ chung với anh nhé? – Người con trai ấy khẽ cốc vào đầu cô một cái rõ kêu.

    - Vô duyên, sao đánh người ta… đau!

    - Lần này là lần cuối đấy Đình Đình. – Anh vừa nói vừa xoa xoa đầu làm mái tóc mà cô cầu kì chải chuốt rối bung cả lên. Anh không thèm đếm xỉa đến cái dáng vẻ ngạc nhiên và có phần hơi bàng hoàng của cô. Anh kéo cô chạy… chạy mãi…. tới cuối con đường quen thuộc mà hai đứa đã cùng nhau chơi đùa suốt 18 năm qua, nhưng sao hôm nay lại không phải là đánh nhau, cãi cọ, rượt đuổi… mà lại là chạy bộ. Người con trai ấy kéo cô lại gần anh hơn, đôi bàn tay nóng ấm dường như đang dùng mọi sức lực để có thể choàng cô lại gần… gần và gần hơn nữa.

    Cảm giác lúc này của cô thật tệ hại, trực giác của cô không tồi nên thấy rõ mồn một những hạt nước bé li li đang dần cô đọng lại khóe mắt anh. Không đủ nhiều để có thể rơi xuống vạt áo cô nhưng đủ để cô nhận thấy nỗi nghẹn đắng trong anh. Người con trai lần nữa ghì chặt tay cô để cô không thể vùng vẫy và nói:

    - Đình Đình ngoan, hứa với anh là sẽ chờ quay lại đây nhé… Hai năm thôi, chỉ hai năm thôi, hứa nhé Đình Đình.

    - Anh đi đâu? – Cô nghẹn ngào.

    - Một nơi xa lắm, xa bằng một góc chân trời.

    Anh ôm cô vào lòng, một lần nữa anh không để ý hay đưa ánh mắt nhìn đến khuôn mặt cô, đến biểu hiện cũng như lời nói của cô. Và cứ thế, lời hứa như-đã-từng-hứa sẽ được thực hiện, chắc chắn sẽ được thực hiện.

    Những ngày anh đi là những ngày gió gào, nắng hắt, mưa bay. Cô không nhớ mình đã viết tên anh lên tờ giấy nháp hàng bao nhiêu lần. Là hàng chục, hàng ngàn, thậm chí là hàng vạn lần. Bao nhiêu lần ngồi vào bàn học là bấy nhiêu lần cô cầm bút và vẽ vời một thứ gì đó để khỏa lấp những nhớ nhung. Nhưng tới cuối thì dòng chữ đậm và trải dài cả trang giấy chỉ có duy nhất: Phan Gia Huy.

    Không phải cô không đủ mạnh mẽ để chờ đợi, chỉ có điều cô yếu đuối hơn cô tưởng. Biết là phải dùng lý trí trấn át con tim vụng dại này nhưng quả thực, không ai có thể làm gì được nỗi nhớ. Nỗi nhớ là thứ đáng sợ nhất đối với tình yêu, cô nhớ da diết nhớ tới cuồng si.

    Tự Đình khẽ giật một tờ giấy nhớ màu lam, đề lên đó tám chữ: “Ngày mai phải để nỗi nhớ bình yên”, rồi dán lên bức tường vốn đã chi chít những mảnh giấy nhớ đủ màu sắc và với vô vàn dòng chữ tương tự thế này: “Ngày mai! Ngày mai không được tiếp tục thế này nữa, mày phải tin bên kia quả địa cầu, anh cũng mong mày cười thật nhiều mà!”, “Này Lộ Tự Đình, mày là cỏ dại, đã là cỏ dại thì phải ngoan cường chứ!”…

    Và cứ thế, cô cất giữ những lo âu vào từng dòng chữ đó. Như nhắc nhở với bản thân, đâu đó dưới cùng một bầu trời này, anh cũng sẽ đang nhớ tới cô. Anh và cô không kề nhau như bao đôi nhân tình khác, nhưng dù thế nào, dù ở bất cứ chốn nào của nhân gian thì cô và anh vẫn sống chung một bầu trời đấy thôi.

    Cô ngoan hiền với những vết xước về niềm nhớ, niềm thương và sự kì vọng. Anh mang tới cho cô nhiều hơn một niềm mơ ước, niềm mơ ước nhỏ nhoi nhưng lớn tới tận cùng trong cô. Không cao sang, không xa vời mà đơn giản như bao người vẫn ước mơ, đó là ngôi nhà nhỏ với cánh cổng sơn màu trắng xung quanh, cùng hàng tường vi hồng phớt, có anh, có những đứa trẻ… Chỉ vậy thôi, liệu có thể thành?…

    Cô là vậy đấy, yêu anh không lí do, yêu anh bất chấp những gì mà cô đang phải một mình chịu đựng. Những ngày tháng bên anh là những ngày tháng ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô. Anh hiện lên trong cô là một người chững chạc, là người có một vòng tay to lớn đủ tin cậy, để cho cô có thể ùa vào mỗi khi mệt mỏi. Cô yêu anh trong từng hơi thở, trong từng nhịp tim ngân…

    Cô và anh gặp nhau vào một ngày mưa tầm tã của hai năm về trước, khi chuyến xe bus cuối cùng vừa lướt qua.

    - Thôi chết rồi, lỡ mất chuyến xe cuối cùng rồi, làm sao mình về được nhà đây! – Cô gái mếu máo, người ướt sũng, mặt nhòe nhoẹt những nước là nước.

    - Cô bé cần một chiếc taxi hay một anh xe ôm đây? – Giọng nói trầm nhẹ của một người con trai đã quá quen thuộc với cô vang lên. 17 năm bên nhau chơi đùa, cận kề những suy tư từ lúc còn là những đứa con nít. Vậy mà tới tận bây giờ, hai kẻ lạ mà quen – quen mà lạ mới thực sự tìm được trong nhau những mảnh hạnh phúc thất lạc.

    Rồi cứ thế theo thời gian, những yêu thương trong tim dần lớn, bủa vây lấy cô gái nhỏ. Nơi anh, cô đủ tin đủ yêu để có thể làm tròn bổn phận của một cô vợ ngoan hiền trong tương lai. Một cô vợ biết yêu chồng chăm con và hơn thế họ còn vẽ ra vô vàn thứ tốt đẹp khác mà những tưởng trong mộng mới có được.

    Họ yêu nhau nhiều hơn thế giới đang xoay chuyển ngoài kia. Không sóng sánh, không cồn cào, mà nhẹ và bình yên lắm. Cô trong mắt anh xinh xắn, bé bỏng, dịu êm và thanh khiết tới từng nhịp thở.

    Tình yêu trong cô luôn sống như thế, dù là hai năm anh đến, anh kề bên hay là hai năm chờ đợi tiếp tục. Cô hi vọng, cô mơ ước, cô làm mọi thứ như anh dặn dò. Hai năm với cô không phải là ít, nó quá dài cho quãng đường tới, chặng đường cô phải tự đi một mình, không có anh.

    Yêu thương anh cho đến khi thế giới đổi thay, dòng đời đổi hướng.

    3. Cuộc tình vỡ – bản tình ca lỗi nhịp

    Tự Đình lục lại cuốn nhật kí mà cô và anh đã dày công trang trí và cắt dán. Những dòng chữ còn mới đang hiện dần ra từng trang khi cô lật qua lật lại. Như cố tìm điều gì đó trong cuốn nhật kí này, cô mở đôi mắt to hết cỡ có thể để có thể nhìn được rõ hơn.

    Tới trang gần cuối, cô dừng lại vài giây, nhìn trân trân vào dòng chữ: “Tự Đình, nếu một ngày nào đó anh không còn đủ kiên nhẫn để yêu em thì em vẫn phải sống thật tốt nhé!”.

    Không phải thứ cô đang tìm, nhưng dường như cô chưa từng biết đến câu nói này của anh. Nó được viết vào đây tự khi nào mà sao cô lại không rõ chứ? Có nhiều hơn một câu hỏi đang nhảy múa trong đầu cô. Hình như tim Tự Đình vừa lỗi một vài nhịp.

    Buông cuốn nhật kí xuống sàn nhà, cô lấy tấm bản đồ mà trước khi đi anh đã cắt nó ra từ quyển sách của anh và đưa cho cô, anh còn bảo: “Nếu khi nào nhớ anh, thì hãy cứ nhìn vào đây, em sẽ tìm thấy anh. Hiểu không Đình Đình ngoan ngoãn?”.

    Cô mở ra, vuốt thật phẳng rồi nhìn sâu vào một nơi nào đó cách xa chốn này cả hàng ngàn cây số, nơi có người cô yêu chỉ cách xa đất nước hình chữ S nhỏ xinh có một gang tay bé bỏng của cô trên bản đồ địa lý. Vậy mà sao nỗi nhớ lại giăng dài quá vậy. Dài hơn cả mức tưởng tưởng trong tâm trí cô lúc này. À không, là tất cả mọi lúc…

    1h30′ đêm. Điện thoại đổ chuông. “Ai gọi mình vào giờ này được nhỉ?” Cô mơ màng nghĩ trong giấc ngủ. Nhìn vào màn hình điện thoại, là của anh. Giờ này bên đó đang là buổi trưa, chính xác là 10h30′ trưa. Cô bắt máy:

    - Alô! Anh… – Cô cố kìm giọng vì xúc động.

    - Tự Đình!

    - Dạ! Em vẫn đang nghe… – Cô hồi hộp chờ đợi, chờ đợi tiếng anh cất lên bên đầu dây bên đó. Nhưng dường như có gì đó bất an lắm vì anh không gọi cô là Đình Đình nữa. Thời gian đứng yên một vài giây.

    - Lộ Tự Đình. Em đừng chờ anh nữa nhé! Một năm đã là quá nhiều rồi.

    Cô im lặng, im lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng thở nhỏ, rất nhỏ nhưng dồn dập bên kia của anh.

    - Có nghĩa là anh sẽ ngừng yêu em và em sẽ ngừng yêu anh, chờ đợi anh. Phải không?

    - Ừm! Em có thể hiểu theo mọi cách mà em cho là dễ hiểu nhất. Mình sẽ vẫn là bạn, tình bạn của 17 năm về trước em nhé. Khi nào về Việt Nam em vẫn sẽ là người đầu tiên anh tìm gặp.

    - Vì sao thế anh? – Câu hỏi rời rạc đến khó tả.

    - Vì anh không còn đủ kiên nhẫn để yêu, không còn đủ niềm tin vào sự chờ đợi. Anh ra đi cũng là cách tốt nhất để giải thoát cho anh, cho em và cho những yêu thương thuộc về phía bên kia quá khứ.

    Cô không nói gì, nhẹ nhàng cúp máy và hẳn người con trai ấy cũng hiểu lí do của cái cúp máy đột ngột không một câu chào. Từng con chữ anh vừa thốt ra là từng nhát dao lam sắc lẹm cứa vào tim cô gái nhỏ, mỏng như làn nước này những vệt dài. Câu nói cuối cùng ấy, câu nói ấy dường như đã được chuẩn bị từ rất lâu và chỉ chờ tới lúc này để nói ra. Chẳng phải nó đã được anh ghi vào nhật kí của 1 năm về trước hay sao, chẳng phải anh đã biết trước kết cục này hay sao? Phải không?

    Màn hình điện thoại đêm nay sáng quá, sáng cả một góc nhà, sáng cả một khoảng lặng yên tĩnh đến khổ sở. Lần đầu tiên cô khóc, một năm qua dù nhớ anh nhường nào, cô cũng không khóc. Nỗi đau đớn cứ mệt nhọc vờn lấy đôi vai gầy.

    Đêm nay, gió cũng không thổi mạnh, chỉ còn nghe thấy tiếng lăn nặng nề của những giọt nước mắt. Cô không nức nở, không gào thét chỉ là có cái gì đó quấn quanh thân thể, quấn chặt lắm. Muốn vùng vẫy mà không tài nào thoát ra nổi. Nước mắt tràn gối, ướt đẫm cả khuôn mặt vốn bầu bĩnh nhưng đã hanh hao vì nhớ nhung chờ đợi.

    Đốm sáng cuối cùng trong đêm cuối cùng cũng tắt, trả lại cái đen kịt định sẵn cho màn đêm. Mọi thứ xung quanh Tự Đình như một cuốn phim quay chậm, rồi dừng hẳn. Tim cô gằn lên những tiếng lặng đến tê tái.

    Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rồi mân mê xuống đôi tay gầy guộc, bàn tay cô đang run rẩy. Cố lắm, cố lắm cô mới có thể để nó nằm yên trong lòng mình. Mọi suy nghĩ về tương lai về quá khứ đều vỡ vụn ra như những mảnh thủy tinh, từng mảnh… từng mảnh sắc nhọn cứa vào da thịt vào lồng ngực đang bóp nghẹt của cô ở thực tại miên man này. Và đêm ấy, cứ dài như vậy.

    Ngày đầu tiên, cô khóc.

    Ngày thứ hai, cô khóc.

    Ngày thứ ba, cô khóc.

    Đến ngày thứ tư, mọi thứ đã trở về như cũ. Chỉ có điều, đâu đây có một cô gái đang đau những nỗi đau của riêng mình. Những cơn đau ấy thi thoảng mới lại đến và mỗi lần đến là mỗi lần quằn quại.

    “Chúng ta chia tay rồi phải không? Em và anh đã là hai kẻ bước trên hai con đường xa lạ. Hai đường thẳng vô tình cắt qua cuộc đời nhau, để lại trong nhau tất cả những gì mà tình yêu vốn có. Hai đường thẳng không nhìn vào nhau thêm một lần nào nữa, mà lạnh lẽo chạy về phía xa chân trời…”

    Tất cả đã là miền ký ức. Trôi mênh mang trên đồng gió lộng.

    4. Hình hài của nỗi nhớ – yêu thương ngừng lại

    Một năm trước – một năm sau, ngày hôm nay vẫn thế, vẫn là những cơn mưa dai dẳng của đất trời và vẫn thói quen cũ kỹ từ xưa. Chỉ có điều, trên bức tường ngăn không còn bao la những mảnh stick đủ màu với muôn vàn dòng chữ yêu thương.

    Tự Đình kéo tấm rèm màu sữa vẫn thoảng mùi hương hoa cúc sang một bên để lộ ra tấm cửa kính cùng những hạt mưa đang lất phất ngoài kia. Nhìn dòng xe cộ đang hùi hụi chạy thật nhanh để trở về với mái ấm và những gì thân thuộc nhất của họ, cô đang nghĩ tới điều gì đó mà suốt một năm qua cô chưa bao giờ nghĩ tới. Cô sẽ viết gì đó cho anh, viết ra những gì cô đã giữ chặt trong lòng ròng rã suốt ngần ấy tháng ngày. Viết về anh, về em, về chúng ta và về một cuộc tình nào đó đã vội vỡ…

    Cô trở về với điều thân thuộc của riêng cô, không giống như bao người. Điều thân quen ấy là ngồi vào bàn học, mường tượng hình ảnh anh, vân vê cây bút để rồi lại vô hình đề tên anh lên trên giấy.

    Cô mở máy tính, những tiếng lạch cạch trên bàn phím bắt đầu vang lên. Cô sẽ dùng 26 con chữ để gửi tới phương xa kia, miền kí ức kia tấm chân tình còn sót lại trong cô. Để tất cả sẽ được ngủ yên theo những dòng chữ cuối cùng này.

    “Phan Gia Huy! Gửi anh, người con trai cách xa em hơn một gang tay trên bản đồ địa lý.

    Em đang viết cho anh giữa những ngày tháng 5 với những cơn mưa ồn ào. Ngồi nhìn những hạt mưa đang bắt chéo xiên ngoài cửa sổ, em lại thấy lòng cồn cào dữ dội. Những gì tàn nhẫn đối với em nhất cũng đã qua, chỉ có những tháng 5 là chưa bao giờ ngưng lại cả.

    Em đã thôi không còn nhớ tới anh nhiều nữa, em lao vào công việc, bận rộn để em không có thời gian nghĩ về anh nữa. Qua một cửa bận rộn, em lại chỉ mong mình đừng ngừng lại. Em đi qua trăm ngàn bận rộn chỉ để quên anh theo một cách tự nhiên nhất. Nhưng càng cố, chỉ để càng biết mình không thể. Em giống như kẻ đang trốn chạy điều gì đó khắc nghiệt, một kẻ ngốc nghếch với nỗi nhớ. Nhưng ngốc nghếch có tội gì đâu anh nhỉ?

    Em đọc được ở đâu đó: “Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa, còn lãng quên là nhớ đến tận cùng”. Em có nằm trong số những kẻ như thế không? Em đã từng mong một ngày có 25 giờ để dư 1 giờ không nhớ tới anh đấy.

    Nhưng đối với em lúc này, em chỉ mong 24 tiếng qua đi thật nhanh, em mong tới giấc ngủ để vỗ về cơn đau từng ngày một. Ngoài trời mưa vẫn thế, vẫn hắt theo gió đêm. Đi hết trang web này tới trang web khác để đêm trắng qua đi, vậy mà em vẫn gặp anh đâu đây trong những trang Facebook của bạn bè em, bạn bè anh. Nụ cười ấy, khuôn mặt ấy vẫn trong trẻo và rạng rỡ. Tất cả nhòa đi theo tiếng mưa rơi ngoài kia.

    Giờ anh đang ở đâu, góc nào của cuộc đời? Có bao giờ anh nhớ về những điều xưa cũ không anh? Nhớ tới để thổn thức giống em, chắc là có anh nhỉ? Anh đâu tệ tới mức xóa sạch mọi thứ phải không? Ngẫm lại nỗi nhớ trong tâm thức, em không biết mình ngẫm lại để làm gì, có chăng để nhận ra cuộc sống cần lắm những khoảng lặng. Khoảng lặng để sống chậm lại, nghĩ tất cả khác đi chứ không phải mặc định mãi như thế.

    Trên dòng đời trôi ngược, có những con đường em không được phép chọn lựa, dù biết là sẽ khó khăn lắm mà vẫn cứ đi để tới cuối mới nhận ra đôi chân đang đau đớn nhưng vẫn muốn tiếp tục. Sự đớn đau và dằn vặt không bằng ý niệm được yêu thương khiến em cứ dấn thân vào đó mãi. Và rồi có những con đường gập ghềnh, cằn cỗi, có muôn vàn lối bắt em phải chọn.

    Anh biết không, giống như đứa trẻ lạc người thân em ngồi sụp xuống và khóc, nhưng rồi vẫn phải chọn một con đường nào đó mà em bắt buộc phải chọn. Em dù lớn vẫn đáng thương như một cơn mưa lạc trên đại lộ vắng tanh không người đơn đơn và lạnh lẽo. Lãng quên đó là cách tốt nhất ư? Hạnh phúc có trong veo như giọt nước mắt cuối trời, bản tình ca cuối chẳng ai muốn nhớ lời và cũng không ai muốn bắt đầu cho tới khi kết thúc.

    Yêu thương của em, của anh giống như hạt cát trong đôi bàn tay nhỏ. Em càng cố gắng thì hạt cát càng rơi xuống, em nắm chặt quá chăng!? Em sẽ mở rộng bàn tay mình để thấy mọi thứ là thật nhất, không còn giữ chặt chúng nữa.

    Ngày anh đến, ngày anh đi. Ừ thì vẫn thế đấy thôi, đều nhẹ nhàng và thanh thoát như vậy. Để lại sâu trong tâm hồn cô gái nhỏ những nỗi đau mà dù có tới kiếp sau cũng chưa thể lành lặn. Người ta thường nói, yêu thương có bao giờ là trọn vẹn khi hai kẻ quá yêu nhau nhưng lại cách xa nhau cả hàng ngàn cây số. Em chưa bao giờ tin, nhưng giờ thì sao, nó quá rõ ràng với nhân duyên này. Gặp nhau bởi duyên – yêu nhau bởi số và xa nhau bởi mệnh.

    Duyên số của anh và của em đã đưa mình đến gần nhau từ lúc mình còn là những đứa trẻ, nhưng lỗi mệnh trời thì dù có cố tới cỡ nào, có gắng ra sao thì mình vẫn lạc mất nhau. Anh đã là người của quá khứ rồi phải không và với anh chắc em cũng thế, cũng là một phần quá khứ nơi anh. Anh luôn là một phần quá khứ ngọt ngào nhất. Dù anh đã là người của quá vãng thì trong mắt của cô gái lớn đầu nhưng nhỏ suy nghĩ như em, anh luôn là chốn tựa nương bình yên hơn bao giờ hết.

    Ngồi nghe lại những bản tình ca buồn, những đoạn radio anh gửi. Giờ đây tất cả chỉ mang hình hài của hư ảo và miền nhớ. Nó không xoáy cuộn trong tim em như trước, không còn khiến tim chết lặng vài giây khi nhớ tới cuộc điện thoại phương xa của anh vào cái đêm mệt mỏi ấy. Gói ghém và cất thật kỹ vào những ngăn kéo quá khứ, em sẽ gửi lại anh tất thảy thương nhớ này để rồi khép lại thôi mọi mông lung còn chờ giấc ngủ.

    Nếu có thể, mình sẽ lại yêu nhau ở kiếp sau và kiếp sau nữa được không!? Hạnh phúc kiếp này, em không phải là người ngự trị nhưng mình hứa tìm nhau ở kiếp sau anh nhé?

    Tạm biệt anh. Dưới cùng một bầu trời, xin anh đừng quên em.”

    Tiếng gõ bàn phím dừng hẳn. Một cái mail dài hơn cô nghĩ, cô không biết là mình lại có nhiều thứ để gửi tới anh đến vậy. Mọi day dứt ẩn sâu trong cô nhiều tới chừng này kia à.

    Cô chưa bao giờ định dạng nỗi nhớ, nỗi đau của mình mà nên biết làm sao được mọi hoang hoải này cơ chứ. Cái mail đầu tiên và cũng là cái mail cuối cùng trong suốt một năm trời qua cô gửi tới anh. Mọi thứ đã nghĩ là sẽ ngủ yên nhưng cô không thể làm thế. Tin yêu và nhiệt thành trong tim còn dư âm quá nhiều khiến cô nghĩ mình cần phải làm một điều gì đó để cõi lòng bình ổn hơn.

    Đã tới lúc cô để tình yêu này trở về đúng vị trí của nó, vị trí của nó đáng lẽ ra phải thuộc về quá khứ từ rất lâu rồi nhưng cô lại cố kéo nó lại. Tự Đình cũng không còn đủ sức lức để mềm mại với những cô đơn ngoan hiền còn bỏ ngỏ đó nữa. Dâng hiến vậy là đủ, ân tình vậy là đủ cô cần phải độ lượng với nỗi đau của mình thôi. Phải dừng lại thôi…

    Một năm mặn nồng, phai nhòa nước mắt.

    ***

    5. Vùng nắng tròn đầy – kí ức ngủ quên

    Hai mùa mưa nắng đi qua, hai mùa lá rơi vàng ngõ phố nhỏ. Hai năm – lần cuối cùng người con gái tên Đình Đình khóc, hai năm tròn để cái tên Đình Đình ngủ sâu mãi mãi. Nước mắt lăn dài như kết thúc lời hứa nặng sâu tình nghĩa. Không còn ai trên nhân gian này tên Đình Đình nữa, chỉ còn cô gái tên Lộ Tự Đình tồn tại. Đêm nay cũng là đêm cuối cô sống chung với lời hứa. Kí ức cô đã dứt đoạn một năm về trước. Chỉ còn lời hứa, mà đã là lời hứa thì phải giữ và thực hiện cho toàn vẹn…

    Một sớm mai tinh khôi khác nào đó trong cuộc đời.

    - Lộ Tự Đình, cậu dậy chưa đấy? Tớ đi trước đây! – Giọng thằng bạn cáu kỉnh của cô đang oang oang trước cửa.

    - Tớ dậy rồi mà. Chờ tớ 10 giây nhé! – Đôi mắt đen láy cười tít lại.

    Vẫn thói quen và cách trả lời ấy. Cô thay đồ thật nhanh và bước ra cửa. Có khác một điều đó là không còn tin nhắn mới của ai hay ai đó chờ cô sau hàng tường vi vẫn đang nở sớm kia. Mọi thứ đều được thời gian hóa giải và thay đổi theo một cách dịu dàng. Dừng lại, cô khẽ gật gật mấy cái như vừa sực nhớ ra điều gì. “Giờ này sao mà có nắng được, còn chưa tới bình minh mà!”, cái miệng vẫn toe toét. Cô nhìn đồng hồ, mới chỉ có 4h45′ sáng thôi sao?

    Leo lên xe đạp, cô vui cười rạng rỡ, hành trình mới lại bắt đầu. Không còn thói quen chạy bộ, cô thích đi xe đạp sáng sớm hơn là chạy bộ. Vì một lẽ nào đó. Chạy xe dọc quanh các ngôi nhà, dạo qua các con đường khiến tâm trạng cô thoại mái vô cùng. Được ngắm những góc nhỏ với màn sương mờ còn đọng nước, được chứng kiến ánh nắng sớm đầu tiên đang lách qua từng kẽ lá tan chảy trong từng vòm cây.

    Tự Đình đã nghĩ: “Có phải mình nên như thế này sớm hơn. Mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều tươi đẹp và mơn man trong cuộc sống này thì phải. Hóa ra trước giờ cảnh vậy và con người trong cuộc sống vốn bình ổn và an yên thế này sao?”.

    Cô đã chờ đợi, đã chờ đợi tròn hai năm. Cô giữ trọn vẹn lời hứa mà thực chất thì cũng phải cô đã từng hứa. Tự Đình có thể kết thúc lời hứa một năm trước, khi cuộc điện thoại ấy được gọi từ nửa quả địa cầu sang cho cô. Cô đã suy sụp hoàn toàn, tưởng chừng thế giới đang đổ ập xuống chân cô, nhưng giờ thì tất cả đã khác. Tự Đình coi trọng lời hứa nên cô đã thực hiện tới cùng.

    Và hiện tại, “Đình Đình ngoan ngoãn” cái tên mà trên đời này chỉ duy nhất môt người gọi cô như vậy, đã trở lại là chính mình.

    Cô yêu những ngày nắng – cô yêu vùng nắng của riêng mình. Cô sẽ không còn chờ đợi ai nữa. Lộ Tự Đình sẽ không chờ đợi ai nữa. Cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ làm những việc mà đáng ra bản thân đã không nên để thất lạc cho tới tận bây giờ. Trên đường đời, chắc sẽ có những lần cô ngồi thơ thẩn và nhớ về một ai đó nhưng có lẽ tất cả sẽ chỉ là những cơn gió vội vã thổi qua tâm trí cô rồi lại biến mất trong êm đềm.

    Dù thế giới này có quay lưng lại với cô thì cô vẫn sống tốt, chắc chắn sẽ sống thật tốt. Sẽ vẫn đứng vững dù cuộc sống vồn vã có “đá” cho cô một hay nhiều cú thì cô vẫn kiên cường, mạnh mẽ. Như loài cỏ dại có thể dễ bị chà đạp nhưng không dễ gì khuất phục. Mọi kí ức về cô về người con trai tên Phan Gia Huy ấy cô sẽ mỉm cười khi nhớ lại tất cả. Cười bằng một nụ cười an nhiên nhất.

    Bình minh lên – Vùng nắng của cô lại trải dài đầy ắp mọi góc phố, ngõ nhỏ, dưới những con đường – nơi mà tất cả mọi người đang náo nức đón ngày mới, nơi những em nhỏ đang tung tăng tới trường, nơi những cụ già tập thể dục và nơi chúng ta trao nhau yêu thương…

    Ánh nắng cười. Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Tiếp tục cuộc hành trình, chiếc iPod đã vang lên bản “Tomorrow”: “Ngày mai, tôi sẽ chống lại cả thế giới. Ngày mai, tôi có con đường dành cho riêng mình. Chắc chắn tôi sẽ làm được, I can make it’s right…”

    “Oáp…” Đêm qua, cô đã không còn nhớ tới một ai đó mà cô không rõ mặt. Cảm giác mờ mờ ảo ảo về một thứ không còn. Trong đầu cô chỉ thấy hình ảnh chiếc Dreamcatcher đung đưa. Và Tự Đình đã không còn nhát ma nữa, phải chăng chiếc “bùa” ấy đã hiệu nghiệm, giấc mơ của của cô không còn bồng bềnh và nhọc nhằn như trước nữa.

    Tự Đình đã trở thành một cô gái trong trẻo và lớn hơn ngày hôm qua rất nhiều. Cô vẫn nhớ, nhớ cảm giác bồn chồn xao xuyến ấy. Thực sự là một cảm giác cô hoàn toàn không nhớ đó là gì nhưng bất chợt cô nghĩ: “Mình muốn cảm giác ấy lặp lại một lần nữa. Một lần nữa, duy nhất trong cuộc đời.”

    New massage từ “kẻ lạ mặt”: “Lộ Tự Đình – Chúc mừng sinh nhật. 21 tuổi Cậu đã là một cô gái, cậu đã không còn là cô bé Tự Đình nữa. Không có gì quật ngã được một Tự Đình mạnh mẽ cả. Phía cuối con đường luôn là cầu vồng và ở đó luôn có người đợi cậu.”

    - Cám ơn mày nhé, Dreamcatcher. – Tự Đình nhoẻn miệng cười.

    ________________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]


    Tình mẫu tử của loài vật

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 18, 2019
    hello1979 likes this.
  19. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Những Hình Ảnh Kinh Hoàng của NÚI LỬA



    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 21, 2019
    hello1979 likes this.
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]


    ___________!#%&(&%#!#%&((&%#!__________

    [​IMG]

    ...Trên ĐƯỜNG ĐỜI - có những con đường mà
    nếu được trở về lúc ban đầu...thì người ta sẽ không bao giờ đi lại lần thứ 2 con đường mà mình đã từng đi qua...



    [​IMG]

    ___________!#%&(&%#!#%&((&%#!__________

    [​IMG]

    Ngày nào mà bạn không bổ sung cho vốn hiểu biết của bạn dù chỉ một mẩu kiến thức nhỏ nhưng mới mẻ với bạn…thì bạn hãy coi đó là một ngày mất đi vô ích, không thể lấy lại được

    ___________________________________(Xta-ni-lap-xki)

    [​IMG]

    ___________!#%&(&%#!#%&((&%#!__________

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 20, 2019
    dungbaokhang, hello1979 and Timanso like this.