YÊU NHAU LÀ THƯƠNG NHỚ THẾ NÀY SAO Anh có em, anh quen có em rồi Giờ quạnh vắng, ngôi nhà vô nghĩa quá Chẳng còn biết vì ai mà nhóm lửa Anh một mình thức ngủ cũng cô đơn Đêm nay trời lại mọc một vầng trăng Phố vẫn phố người đi như nước chảy Anh chẳng biết rẽ lối nào cho phải Thôi đành về ... Trang sách lại buồn hơn. Giở tấm hình gặp đôi mắt nhung đen Bờ vai trắng như còn rung nhịp thở Nếu em biết nỗi niềm ta mong nhớ Có hóa thành cô Tấm để kề bên? Bạn đôi lần thoáng nhắc tên em Anh mấy lượt toan theo đường lông ngỗng Anh đã thấy xa nhau ngày hóa tháng Em làm sao qua được biệt ly này. Câu thơ anh, em không thể cầm tay Nên giai điệu lại dội về thảng thốt Đám mây kéo những chân trời sốt ruột Yêu nhau là thương nhớ thế này sao? ______st______
SÔNG VÀ BIỂN Dòng sông em bắt đầu từ biển của anh. Có lẽ thế, Nên lòng sông không phẳng lặng. Biển của anh Lúc dịu êm, lúc thâm trầm xa vắng, Nên sông cứ cồn cào những lúc triều lên. Dòng sông em bắt đầu từ anh. Cũng là nơi bắt đầu nỗi nhớ. Sông mải miết tìm về nơi gặp gỡ Nơi sông và biển giao hòa. Dòng sông em chảy về phía biển anh, Đếm thời gian bằng từng giờ từng phút, Bằng hơi thở cuộn tràn trong ngực, Cuốn về phía anh, thành sóng dâng trào. Biển sẽ cuốn em về tận nơi nao? Có thể đi đến cùng trời cuối đất? Biển dữ dội, sôi trào khi gió quất Hãy cứ hóa em thành muôn sóng bạc đầu. _______st_______
BIỂN CHIỀU Có một buổi chiều không ngăn nổi bước chân Em lang thang trong giấc mơ hai mươi tuổi Ngây thơ quay về giã từ thời nông nổi Anh đến tìm khi sóng vỗ ướt hoàng hôn. Những con dã tràng xuôi ngược phân vân Đâu biết mình xe mảnh cát tròn nhầm chỗ Đâu biết mình đi trên hoài công sóng vỗ Chẳng có dấu yêu nào nguyên vẹn trước triều lên Có một thời trong ký ức lãng quên Nỗi nhớ thương nuôi mình qua hy vọng Biển ngàn xưa trước chiều không rung động Em khờ khạo tin vào chút kỷ niệm đầu tiên. Nỗi nhớ nào cho em gặp lại anh Biển hát ru con thuyền không tới bến Thôi em về cho một người lỗi hẹn Đừng tiếc nuối biển chiều khi sương trắng sang ngang... _____st_____
XIN ĐỪNG BẤT CHỢT Vô tình mình gặp nhau trong mưa tình yêu đến bất chợt như cầu vồng bảy sắc Cái gì bất chợt đến rồi cũng sẽ qua đi Và tình yêu chẳng thể nào nói trước Em không biết đằng sau những lung linh màu sắc Ta còn lại gì ghi dấu với riêng ta? Cơn mưa ngày đầu gặp nhau đã ở rất xa Cầu vồng trong phút giây đã vội vàng tan biến Và anh như chưa từng xuất hiện Sau những đam mê yêu dấu ngọt ngào . Em băn khoăn hoài dấu hỏi tại sao Lẽ nào tình yêu mong manh đến thế Lẽ nào anh vô tình như thể Trên đường đời ta chưa hề qua nhau? Cơn mưa ngày nào đã trở thành nỗi đau cho riêng em những giọt buồn thổn thức Cầu vồng lung linh những sắc màu không thực Xin đừng quệt vào đời những bất chợt, khổ nhau! _____st_____
DƯỚI MƯA Có điều gì trong cơn mưa sớm nay Mà ào ạt, cồn cào đến thế! Cơn mưa giận. Cơn mưa thương. Như thể Anh không về, mưa hờn dỗi riêng em Mưa giăng bốn bề trắng xoá không gian Em vô định lang thang dưới mưa tuôn rát mặt Mong dòng nước tràn trề làm dịu đi cơn khát Nỗi nhớ anh đau đáu cháy trong lòng Em ngoái về phương ấy trắng mưa giăng Anh ở đâu giữa đầy vơi nỗi nhớ? Em bé nhỏ, chông chênh đi trên phố Lạnh tê người trước khoảng trống mờ xa Một mình em lẻ loi trong cơn mưa Đếm bong bóng phập phồng vỡ tan trên mặt nước Vỡ tan trong em nỗi ước mong có được Một ngày bên anh. Trong trẻo, dịu dàng. Em không trách anh đâu. Chỉ trống trếnh vô cùng Bước hụt hẫng với khoảng không bên cạnh Nghe bất giác trên môi giọt nước rơi ấm mặn Mới hay mình vẫn yếu đuối như xưa Không biết phương trời nơi ấy có mưa? Để anh được cùng em chung trắng trời nỗi nhớ Thành phố lạ bỗng thành thân thương thế Nghiêng về em niềm yêu dấu, mong chờ Nếu có một ngày được đón anh trong mưa Anh sẽ hiểu những điều hôm nay em ao ước Em không trách anh đâu, dẫu chưa hề có được Một ngày bên anh. Trọn vẹn. Dịu dàng... _____st_____
SỢI YÊU Em mải mê dệt tình yêu anh Từ sợi nhớ, sợi thương ngợp nắng và gió Từ sợi hờn, sợi ghen biếc hoa và cỏ Từ sợi ngóng, sợi trông nối ngày và đêm Sợi quấn quýt đam mê, sợi nhút nhát yếu mềm... Đôi bàn tay và trái tim em Lặng lẽ dệt tặng anh tình yêu em có Trong giá lạnh mưa dông Tình yêu ấm chiếc khăn anh quàng trên cổ Giữa ngột ngạt nắng chan Tình yêu mát ngọn gió trong lành Lúc anh mệt, anh đau Tình yêu giống liều thuốc vạn năng Khi anh cáu giận em Tình yêu níu vòng tay biết lỗi đầy âu yếm... Và khi anh xa em Tình yêu là sợi dây màu nhiệm Giữ anh đừng ngả nghiêng... _____st_____
Lầm Lỡ Người ta thấy anh đi cùng ai, Người ta nói thôi tôi đừng yêu, Tôi Không Tin tôi không tin anh đã quên tình tôi, Tôi vẫn bên người không hay biết tôi vẫn yêu người thật nhiều, Mà tôi đâu nào hay tình yêu tôi giờ đây anh nỡ chao về ai, Tôi cứ mãi yêu trong mù lòa, Tôi đâu ngõ tình mình dại khờ, Như cơn mơ trong cơn mơ ta không thể ngờ, Anh nỡ đành gian dối đánh mất đi tình mình thật rồi, Để bây giờ tình tôi khóc khóc thương và hận mình, Hận vì tôi vội đi,hận vì tôi vội yêu, Khi anh vẫn chưa thuộc về tôi, Người yêu đến làm chi cho tình tôi đớn đau, Tình yêu ơi đừng đi cho lòng tôi nát tan, Tình yêu sao khổ đau cho lệ heon ước mi, Welcome to Yeucahat.com Người ơi đừng xa tôi nữa, Người yêu hỡi quay về đây với tôi, Vì tôi vẫn luôn chờ mong có đôi, Tình yêu ta sẽ xanh đẹp như giấc mơ, Như lúc ta mới yêu nhau lần đầu
Nửa Trái Tim Tội Nghiệp Yêu anh em đâu dám mong gì hơn được bên anh, nghe anh vỗ về Người đàn ông em yêu thương người đàn ông, em trao trọn con tim Yêu anh em đâu suy tính hơn thiệt hơn dù cho em, là cô gái nghèo Từng đêm thâu đến bên anh trọn cuộc vui, nhưng em nào muốn Em đã cố gắng dù bao đêm thầm khóc, cầu mong anh thay đổi vì em Em đã cố gắng, cố gắng thật nhiều Mà sao anh vẫn không đổi thay ĐK: Một nửa trái tim anh dành cho em Một nửa trái tim sao còn nhiều đam mê Anh hãy nói đi, anh hãy nói đi Nói một lời anh sẽ đổi thay Một nửa trái tim không trọn vẹn cho em Một nửa trái tim sao toàn là thương đau Em sẽ bước đi, em sẽ bước đi Dù con tim em tan nát khi xa người
Nước mắt của biển Em vẫy vùng trong sóng biển chơi vơi Biển mặn đắng khi lỡ tan vài giọt Ở đầu môi mím chặt lúc thuỷ triều Và em biết, em yêu biển rất nhiều Đã từng khóc khi biển cồn sóng dữ giọt nước mắt rơi trong chiều lộng gió Khi biển gào lên xé nát trái tim em Em biết nếm vị ngọt của nước mắt trái tim Không giống nước biển đằm đằm mặn chát Em vẫn khóc trước những điều chân thật Lòng biển đau, cũng là trái tim đau Muốn vỗ về cho đến mãi mau sau Đừng mặn chát biển ơi đừng như thế. _____st_____
[YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=cHXuq8xMrFQ[/YOUTUBE] Ngày Xưa Anh Nói Quang Lê ft Mai Thiên Vân
... Trang thơ này em gửi tặng ngày hôm qua. Những ngày chưa xa mà em ngỡ không bao giờ còn chạm tới. Ngày của những phút đầu bối rối, của những yêu thương trẻ dại, vụng về. Ngày em đã trao người nông nổi đam mê, khát khao cháy đến cạn lòng em ấy. Rồi anh đi-chỉ giản đơn như vậy. Mà em nghe lòng đắng đến chênh chao.... Thơ viết cho anh, con chữ đã nát nhàu. Nếu anh đọc, đừng hỏi em đã rơi bao nhiêu lần nước mắt. Đong đếm chi anh, giờ tất cả đã trở thành kí ức. Rồi sẽ nhạt nhòa theo năm tháng dần qua... Đừng trách em cố tình lật giở những xót xa. Em gom lại, không phải cho anh, không phải cho em mà dành cho kỉ niệm. Nếu có một ngày gặp nhau trên lối hẹn, xin anh hãy mỉm cười-đơn giản thế thôi...! " _____st_____
Khoảng trống bất thường Em nghĩ đến ngày mình không còn bên nhau Vì trăm ngàn lý do hoặc không lời thanh minh nào cả Hạnh phúc bây giờ thuộc về một người xa lạ Em tìm đến nơi cho vay mượn nụ cười Cuộc đời xếp đặt mọi điều là cuộc chơi Vì chỉ mỗi người mới biết mình được mất Em sợ lúc cuộc chơi của mình kết thúc Ai ra đi nhẹ nhàng? Ai ở lại tái tê? Em biết chẳng nên nói trước điều gì Nhưng vẫn giật mình vì một nỗi buồn đang đợi em đâu đó Trái tim em mong manh như lá cỏ Làm sao níu giữ được chân người? Là khoảng trống bất thường của em. Thế thôi! Bước vào đời giữa ngày mưa ngày nắng Em vẫn đợi hết tháng năm dài rộng Bằng nỗi nhớ bình yên...trong tim mình _____st_____
Khi người ta không còn yêu nhau nữa Khi người ta không còn yêu nhau nữa Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa Sự quan tâm nay trở thành khó chịu Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay.... Khi người ta không còn yêu nhau nữa Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải Để con bướm vàng, ai đó rong chơi Khi người ta không còn yêu nhau nữa Con đường quen xa ngái đến lạ lùng Người không tới, hay đi hoài không tới Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung Khi người ta không còn yêu nhau nữa Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi Khi người ta không còn yêu nhau nữa Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh " Mình không hợp thôi chia tay người nhé Rồi mai sau gặp người khác hơn mình" Khi người ta không còn yêu nhau nữa Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp lên " Người đổi thay đâu phải người có tội Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên?" _____st_____
Điều giản dị Sự thực là em chẳng thể quên anh Dù tháng năm trôi, tim hồng vẫn gào lên nhức nhói Sự thật là... có những điều từ lâu em không nói Bởi anh đã quên rồi... chuyện tình mình ngày ấy xa xôi... Sự thực là... trong tim em chỉ có anh thôi Như mỗi mùa thu về... cây đều xơ xác lá Và cứ thế... mùa thu sau lá vẫn rơi lã tã Giống như tình yêu này... ngày tháng chẳng phôi pha Nhưng sự thực là... anh đã có người ta Người con gái đã thay em trong tim anh.. từ dạo ấy Dù người ấy có yêu anh nhiều đến mấy Cũng chưa một lần... đặt bút viết tình thơ... Sự thực là... em vẫn cứ ước mơ Dù em biết... ước mơ kia... chẳng bao giờ thành sự thật Thế nhưng có một điều em vẫn hằng tin chắc... Bởi sự thực là... em không thể hết yêu anh... _____st_____