Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ Là bài thơ còn hoài trang vở... Giữa giờ chơi mang đén lại mang vè ......... Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Em ơi néu mộng ko thành thì sao...? Non cao đất rộng biét đâu mà tìm Ngại ngùng mỗi lần anh đén làm wen Mong chờ duyên kiép đưa lối bắt cầu .............. Anh ơi néu mộng ko thành thì sao...? Mua chai thuốc chuột uống cho rồi đời .....hihihihihihihi.......
con trai thời nay chỉ thế thôi yêu thương thề thốt bấy nhiêu lời lạ gì 2 chữ thật lòng ấy vừa nói đầu môi quên cuối môi dẫu biết con trai là như thế mà sao em vẫn mãi còn yêu để rồi đau khổ mình em nhận tan nát con tim thật đủ điều
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Con ơi nhớ lấy câu này Thức đêm lên net có ngày gặp ma [/FONT][FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Lấy chồng từ thuở mười ba Đến năm mười tám em ra bà già[/FONT]
đâu có gì đâu nak, đọc thấy ngộ ngộ nên thui... hihihi... làm mình tưởng nhớ lại câu nói này : sống trên đời cần có một tấm lòng ? để làm gì em có bik không ? hihihi.... sorry nhen, mình hem có ý gì cả... chỉ thấy buồn cười vì lòng là " giấy " mừ thui. hihihihi ...
Vậy Tỷ Tỷ hiểu sai ý trong câu nói của tại hạ rồi, hihii! Xin kể ra đây 1 câu chuyện: Chuyện xưa kể rằng, có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ, thấy một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ, đạo sĩ đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng vừa khuất của thiếu phụ. Ngán thay, trước khi chết có trăn trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi người tình mới của mình mong đợi. Người đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười người đàn bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo sĩ mắc phải bạo bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăng trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ bảy bảy bốn chín ngày rồi hãy an táng. Người vợ khóc vâng lời. Một ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ. Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ ba ngày sau, người vợ đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò. Được bảy ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được. Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để lấy óc cho nhân tình ăn. Nào ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới tự tử mà chết. Người đạo sĩ đó là Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), cũng là một hiền triết của phương Đông chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện "vợ thầy Trang Chu" lưu truyền gần hai nghìn năm để chê cười cái gọi là "lòng dạ đàn bà". Vì lòng người là giấy, ai cũng có cảm xúc cả, vậy thì xin chớ đem vàng ra mà thử nhau, đã thử nhau rồi lại còn trách sao lòng người bội bạc... Ý của tại hạ chính là như vậy !!!
hihihiihi... thanks Bạn, mình đã hiểu thêm một điều , hihihi... mãi mãi mình thuộc lòng câu này lòng người là giấy... hihihi...