Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy Một bờ cỏ non một bờ mộng mị, ngày xưa Từng lời tà dương.... là lời mộ địa Từng lời bể sông ......nghe ra từ độ suối khe.
Mây che trên đầu và nắng trên vai Đôi chân ta đi sông còn ở lại Con tim yêu thương vô tình chợt gọi Lại thấy trong ta hiện bóng con người. (Hầm Đá trên Đồi Tứcdụp Tà Pạ)
Tự nhiên ùa về ký ức xưa còn Đi học "Theo cánh buồm.... .. đi mãi đến nơi xa, Sẽ có cây, có cửa, có nhà...." Của Hoàng Trung Thông