Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Em lạc lối giữa u sầu mù mịt Những người kia theo dõi số em lên Và cảnh đời là số xổ không ra Và tình ái là sợi dây vấn vít Yêu, là chết ở trong lòng một ít