Ai dám làm anh đau khổ vậy......nói em biết đi???? Em....... năn nỉ người đó dùm cho hihihihihi. Ngày mới bigwin nha anh
EM ơi............................................[YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=jy1P6qrLtUQ[/YOUTUBE] Hạnh phúc là cái cho đi để mang lại hạnh phúc cho người khác. Và ta sẽ thực sự cảm thấy điều đó khi nhìn thấy người ta yêu thương được hạnh phúc” Tôi không tin rằng tình yêu là thứ tình cảm vị kỷ, bởi vì tình yêu là tình cảm người này dành cho người kia bằng tất cả tấm lòng và sự tin yêu chứ nó không thể là sự vị kỉ, áp đặt tình cảm lên nhau được. Tình yêu mà chỉ cần đến chữ YÊU thôi thì có lẽ không toàn vẹn. Với tôi, có lẽ cần đến “ba phần YÊU”_ “hai phần THƯƠNG”_một chữ nghĩa và một chữ tình mới đủ để người ta hy sinh và tha thứ bao dung cho nhau trong suốt cuộc đời. Ngày xưa, mỗi lần nghe đến “FOREVER AND ONE”, có lẽ tôi không đủ lớn để hiểu hết những tâm sự trong đó, cả không đủ lớn để nhận hiểu về cái gọi là tình yêu. Thế nên mỗi lần nghe đến bài này, tôi chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một sự xót xa, một nỗi đau day dứt ẩn sau mỗi nốt nhạc vang lên. Cả những từ tôi nghe thấy, chỉ là chữ được chữ mất đã không làm tôi hiểu hết được những gì mà người ca sĩ truyền tải đến. Có chăng trong tôi lúc đó chỉ đủ sức cảm nhận một nỗi đau đang oằn lên mình bên trong mà thôi. “What can I do ? Will I be getting throught ? Now that I much try to leave it all behind…” Thật là khó khăn khi bỗng chốc mọi thứ đều thay đổi… khi những thương yêu mà chàng trai những tưởng sẽ tồn tại mãi mãi bỗng chốc lại tan vỡ vì sự ra đi đột ngột của cô gái… không một lời giải thích, không một lý do… “Anh còn có thể làm được gì? Rồi cũng sẽ vượt qua mọi thứ chăng? Giờ đây có lẽ anh phải cố gắng để tất cả lại đằng sau…” Bỏ lại những tháng ngày êm đềm, bỏ lại những kỉ niệm đã một thời từng nâng niu, từng trân trọng để đối diện với nhựng sự thật trước mắt, đối diện với những tan vỡ mà có lẽ chàng trai không hề muốn xảy ra… “… Did you see what you have done to me? So hard to justify Slowly it’s passing by…” Nếu cho rằng tình yêu sâu nặng bị tổn thương sẽ dễ dàng biến thành lòng hận thù, tôi e rằng đó là tình cảm vị kỉ trong tình yêu mà thôi_ đó là một thứ tình yêu ích kỉ và mù quáng bởi chính bản thân họ. Tôi cho rằng tình yêu đã không còn thì đừng nên níu kéo tất cả lại… níu kéo để làm gì khi người ta không còn dành cho mình chút tình cảm nào. Đừng làm cho người ra đi phải mang cảm giác có lỗi vì đã hết thương yêu, đừng óan trách nhau bằng những lời trách móc, những lời làm tổn thương nhau... Bởi nếu trong bạn còn tình yêu đối với người kia, thì chẳng lấy làm sung sướng gì khi làm cho người đó đau khổ, làm cho người đó đem theo mặc cảm tội lỗi đã ruồng bỏ bạn… Tình yêu đã hết thì không thể níu kéo bằng sự ích kỉ của một trong hai người được… Không một lời trách móc nặng nhẹ, dù chỉ là một câu hỏi cũng đủ để cô gái nhận ra cô là người có lỗi. Nhưng không vì thế mà chàng trai có thể đang tâm đổ xuống cô tất cả. Cố tìm một lời biện minh cho kẻ ra đi, cố tìm một lý do để có thể tự nhủ cho những hành động của cô gái. Xét cho cùng chàng trai vẫn còn yêu cô cơ mà, thế thì làm sao chàng trai có thể nhìn thấy cô gái đau khổ được, dù cho người nàng yêu lúc này không còn là chàng đi nữa, dù cho tình yêu của nàng đối với chàng đã hết, thì có nghĩa gì đâu, bởi dù sao nó cũng là tình cảm một thời của hai người. Có lẽ sẽ rất đau khi nhìn thấy người ta bỏ mình ra đi, nhưng tình cảm của chàng trai là mong mỏi cô gái hạnh phúc cơ mà, dù là hạnh phúc bên một kẻ nào đó không phải là chàng thì… chỉ cần nhìn thấy người hạnh phúc có lẽ cũng đủ làm chàng ấm lòng rồi. “… Forever and one I will miss you However, I kiss you yet again Way down in Neverland…” “Mãi mãi không hề đổi thay… anh sẽ luôn nhớ tới em… Dù rằng nụ hôn ta chưa hề trao nhau thêm một lần nào nữa… Trên con đường về Neverland…” Càng cố gắng xua đi hình bóng của nàng, những kí ức ngọt ngào vẫn nào buông tha, kỉ niệm êm đềm quá, mong manh quá nên bây giờ đã vỡ tan… Nhìn thực tại, phủ nhận thực tại bằng những hình ảnh ngày xưa nay đã không còn có thể nữa… Chàng trai đã không thể làm hoen mờ mối tình của mình bằng những lời cay đắng, mà là những hình ảnh đẹp đẽ. Nhưng cũng vì thế nó càng mang lại cay đắng, buồn thương mỗi lần quá khứ xưa hiện về… Vỡ òa… trong đáy mắt kẻ ở lại… “So hard I was trying Tomorrow I’ll still be crying How could you hide your lies Your lies…” “Thật là khó khăn, anh cũng phải cố… cố gắng gượng dậy. Dù cho ngày mai nước mắt vẫn còn thấm đẫm… lăn dài… Làm sao em có thể che dấu những lời dối trá…” Đến bây giờ đây tâm trạng mới vỡ òa, mới được bộc bạch. Chàng trai chỉ có thể trách nàng đã không thể nói lên với chàng sự thật, chàng không trách nàng tình yêu đã hết, chỉ trách sao nàng không một lần thẳng thắng với nhau… Đển giờ này chàng bỗng chốc nhận ra thì mọi thứ đều đột ngột đổi thay… Khi tình yêu đã hết, nàng không nên che dấu mặc cảm tội lỗi, không nên dối trá nhau để cố gắng yêu thương… Có lẽ chàng trách nàng đã không đủ dũng khí nói lên sự thật, để đến giờ, tất cả chỉ là thương mang… Chàng sẽ chẳng ích kỉ đến nỗi nói kéo tình yêu trong cô khi tất cả đều không còn. Khi tất cả đều lụi tàn, thì làm sao có thể cứu vãn nỗi… “…Here I am Seeing you once again My mind’s so far away My heart’s so close to stay Too proud to fight I’m walking back into night Will I ever find someone to believe…?” “Đây là lần cuối cùng anh nhìn em, một lần sau cuối rồi thôi…Bởi trong anh tất cả đã xa xôi lắm rồi, trái tim anh đã quá đóng chặt … để có thể là nơi nương náu…”. “Chấp nhận những tình cảm đã đổi thay, chấp nhận rằng anh đã mất em, chấp nhận chẳng còn gì nữa giữa hai ta… anh đàng phải tự tìm cho mình một nơi để có thể tự chữa lành vết thương lòng… Bây giờ mọi thứ có lẽ đều quá khó đối với anh…” Thế nên chàng trai chỉ có thể mong thời gian sẽ chữa lành tất cả… Cuộc sống vẫn cứ êm trôi, những đau thương nằm lại ở quá khứ… phía trước mong một ngày nào đó khi bình tâm trở lại, chàng trai lại có thể tiếp tục những ngày tháng dài ở tương lai, xua đi những u ám, buồn khổ ở lại đằng sau… “ Tìm lại cho chính mình một niềm tin đã đánh mất.”
Nếu một ngày không khởi đầu bằng những niềm vui,thì bạn hãy nghĩ rằng có rất nhiều niềm vui...đang tới.
không ai dám khẳng định trong đời mình hoàn toàn hạnh phúc, không ai trong đời không một lần ước mơ..em thất tình thì hãy ngẫm xem mình hay cô ấy đúng là một nửa của nhau chưa..lúc đó sẽ lưu giữ nhưng kỉ miệm đẹp.Tặng e bài thơ nè [FONT="]Đôi Dép[/FONT] [FONT="] Tác giả: Nguyễn Trung Kiên Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh Đôi dép vô tri khăng khít song hành Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi Không thể thiếu nhau trên bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại Gắn bó nhau vì một lối đi chung Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ... [/FONT] [FONT="] [/FONT]