Xỉn quá ....giờ nỳ mới bò đi en.....xong dìa chuồng ....hết ngày.... số mía gì hết xem nẩu lun gòy....
Thấy chăm cho chú lắm đấy Thôi về nhà mình đi chú ka mở cửa rồi Ka đang bị theo dõi nên chỉ spam thôi ko ra số đâu nhe.có gì nt zalo thôi
Cha mẹ ui ....thức dậy thấy ngủ ở nhà....xe đâu không thấy??? Ai đưa dìa chuồng.... hết biết lun......lâu lâu gặp chiến hữu.....nghỉ ăn chay 1 bữa ....tè le lun.....
Ae mình chủ yếu kiếm cafe ko cần ai tung hô.chỉ cần túi tiền dư thôi Có tiền mua vs cầu may vây là vui.ngoài ra sao nhiều là do mình spam mà có
Trích: Đến Khai Phong phủ làm nhân viên công vụ “Công Tôn tiên sinh…”, trên khuôn mặt hai người Trương Long, Triệu Hổ lộ rõ vẻ khó xử cùng bối rối. “Công Tôn tiên sinh”, Triển Chiêu ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, “hai người Trương Long, Triệu Hổ đi theo Triển mỗ cùng bảo vệ đại nhân thì tốt hơn, về phần mua rau quả, nếu không ngại thì xin nhờ Kim bổ khoái”. “Phụt… Khụ khụ…”, Kim Kiền đang cắm cúi chan canh liền ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào Triển Chiêu. Sặc, cái con mèo này lại nghĩ ra việc gì để hành hạ mình đây? “Mấy tháng trước Triển mỗ từng có may mắn được chứng kiến cảnh Kim bổ khoái mặc cả rau ở chợ, có chút cảm khái đối với tài ứng đối lanh lẹ của Kim bổ khoái, lại càng cảm phục vạn phần với tâm tư mẫn tiệp của Kim bổ khoái. Nếu có thể mời Kim bổ khoái đi mua rau quả, nhất định sẽ giảm được một số ngân lượng đáng kể.” Những lời này vừa nói ra, không chỉ Trương Long, Triệu Hổ gương mặt mang theo vẻ kinh ngạc, Công Tôn tiên sinh biểu cảm hàm chứa vẻ thú vị, mà ngay đến Bao đại nhân trước nay vốn thiết diện vô tư cũng lộ ra vài phần thích thú. “Vậy ư? Bản phủ chưa từng nghe qua, Kim bổ khoái còn có bản lĩnh như vậy sao?” “Khụ, cái này… đó là, Triển đại nhân quá khen rồi, chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến…”, Kim kiền da đầu tê dại, cười khan nói. “Kim bổ khoái không cần khiêm tốn như vậy. Nhắc đến bản lĩnh mặc cả của Kim bổ khoái, sợ là trước không ai địch nổi, sau không kẻ sánh bằng”, Triển Chiêu ở bên bổ sung thêm. “Xin chỉ giáo cho?” Công Tôn tiên sinh liếc nhìn sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch của Kim Kiền một cái, mỉm cười hỏi. Triển Chiêu lẳng lặng liếc Kim Kiền, tiếp tục: “Kim bổ khoái có còn nhớ, khi đó Kim bổ khoái từng giải thích rất tâm đắc về nguyên do tại sao đại nhân mặt đen còn Công Tôn tiên sinh thì mặt lại trắng bóc…” Đôi mắt nhỏ đột nhiên mở lớn, Kim Kiền cảm thấy khóe miệng giật giật không ngừng, chỉ có thể trừng mắt nhìn cái vị Ngự tiền hộ vệ, nghe nói vốn ôn hòa nho nhã, điềm tĩnh vững vàng tựa núi, phía trước đang nghiêm sắc mặt, dùng chất giọng nhẹ nhàng êm tai nói: “Kim bổ khoái từng trước mặt chúng bách tính ở chợ nói rằng, đại nhân vì công vụ bận rộn không có thời gian rửa mặt nên mới khiến mặt đen xì; mà Công Tôn tiên sinh mặt trắng bóc, chính là vì đại nhân muốn tiết kiệm dầu thắp nên mới để tiên sinh dùng bột mì đắp lên mặt phản chiếu ánh trăng, nhờ đó mà phê duyệt xử lý công văn.” “…” Trong phòng một mảnh tĩnh lặng. Công Tôn tiên sinh mặt đã trắng lại càng thêm trắng, Bao đại nhân mặt đã đen lại càng thêm đen, hai người Trương Long, Triệu Hổ khuôn mặt cũng đỏ bừng, cuối cùng không nhịn được, đồng thời nhảy lên hệt như bị lửa đốt sau mông, vội vàng chắp tay thi lễ, tông cửa mà chạy. Mới ra khỏi phòng, đã nghe thấy hai tràng cười bị đè nén không nhịn nổi vang lên. Kim Kiền muốn khóc mà không có nước mắt, ngay cả ngẩng đầu nhìn sắc mặt Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cũng không dám, chỉ đành âm thầm thăm hỏi ân cần mười tám đời tổ tông của Tiểu Miêu trong bụng, sau đó cố gắng đứng lên, hô: “Thuộc hạ đi mua rau quả!”. Lời còn chưa dứt, đã để lại một đám bụi thoát khỏi hiện trường. Chỉ thấy Triển Chiêu thần sắc không đổi, thong thả đứng lên, cung kính ôm quyền nói: “Thuộc hạ cáo lui trước, đại nhân quyết định xuất hành lúc nào chỉ cần gọi một tiếng, thuộc hạ lập tức đi theo”. Nói rồi liền thẳng lưng, đĩnh đạc bước ra khỏi cửa. Chỉ là khi đóng cửa lại, đôi môi mỏng cũng không khỏi khẽ nhếch lên cùng cặp mắt đen láy ẩn chứa nét cười. Còn lại Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, đưa tay lên che mặt mà cười. “Khụ khụ… Đại… đại nhân, xin thứ cho học trò vô lễ… khụ khụ…” “Ha ha ha ha… không sao, không sao, bản phủ đã lâu chưa từng cười như thế này rồi… Thỉnh thoảng như vậy, cũng hay…”
Trích: Đạo tình "Ông trời sẽ không vì anh hoảng sợ mà buông tha cho anh, cũng không vì anh không sợ mà cố dìm chết anh. Tất cả chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới có kết quả." "Muốn tồn tại chỉ có thể dựa vào bản thân, không thể dựa vào người khác cũng không nên dựa vào người khác." "Bảo vệ một người có thể bảo vệ một giờ chứ không thể bảo vệ cả đời. Khiến em trở nên mạnh mẽ, khiến em tự biết cách bảo vệ bản thân mới là che chở và bảo vệ thực sự."
Trích: Nếu không là tình yêu "Có một số thứ, khi chưa sở hữu sẽ không biết nó đẹp đẽ đến nhường nào, mất đi cũng không cảm thấy đáng tiếc. Nhưng một khi bạn đã nếm trải sự khắc cốt ghi tâm, muốn buông tay, thật sự khó khăn..." "Thời gian không bao giờ dừng lại, cuộc sống không giống tiểu thuyết ngôn tình, có thể kết thúc tại thời khắc hạnh phúc nhất."
Trích : Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc "Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù hạnh phúc hay bi thương." "Có lúc, chỉ có bản thân mình mới tự tháo được những nút thắt trong lòng, người khác có nói bao nhiêu cũng là uổng phí" "Biến số trong cuộc đời này quá nhiều, có lúc con người phải biết cân nhắc thiệt hơn, không thể sống quá tùy tiện."
Trích: Từng có người yêu tôi như sinh mệnh "Em phải học cách trưởng thành. Dù là bố mẹ em hay bất cứ người nào khác, không ai có thể chăm sóc em cả đời, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với tất cả. Trước mặt người khác, em chỉ nên nói ba phần, không thể phơi hết ruột gan của em. Em phải ghi nhớ câu nói này và luôn nhắc nhở bản thân."
Đến Khai Phong phủ làm nhân viên công vụ Liên Hoa lâu - Đằng Bình Đạo tình - Chu Ngọc Từ Bi Thành - Đinh Mặc Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh Mặc Nếu ốc sên có tình yêu - Đinh Mặc Truy tìm ký ức - Đinh Mặc Mãi mãi là bao xa - Diệp Lạc Vô Tâm Đời sinh viên khổ nạn - Stein Thầy ơi em ghét thầy! Full, Hoa Cười Với Tôi Không kịp nói yêu em - Phỉ Ngã Tư Tồn Giai kỳ như mộng - Phỉ Ngã Tư Tồn Bộ bộ kinh tâm - Đồng Hoa Một đời một kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo Trọn đời bên nhau - Mặc Bảo Phi Bảo Tùy tiện phóng hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo Phiếu cơm - Nhất Độ Quân Hoa Heo yêu Diêm Vương - Minh Nguyệt Thính Phong Vạn dặm tình chồng – Minh Nguyệt Thính Phong Bách quỷ tập - Cửu Lộ Phi Hương Béo mới là đẹp - Cửu Lộ Phi Hương Tình kiếp Tam Sinh - Cửu Lộ Phi Hương Bảy kiếp xui xẻo – Cửu Lộ Phi Hương Kỳ án ánh trăng - Quỷ Cổ Nữ Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ Nỗi đau của đom đóm - Quỷ Cổ Nữ Quyện tầm phương – Hồ Điệp Seba Xuyên qua thành cỏ dại – Tửu Tiểu Thất Bệ hạ thỉnh tự trọng – Tửu Tiểu Thất