Duyên Kiếp Sau. Mãi tìm kiếm trong vô hình vô giác Cũng chẳng thấy đâu hồi ức của mình Cũng chẳng thấy thành thật bị lãng quên Rồi khi cuộc đời này qua đi Nó sẽ dần dần bị bỏ rơi Đau xót làm sao khi mất em Cõ lẽ chia ly là khó khăn, có lẽ yêu là không thể Đau xót làm sao khi đánh mất chính mình Tình sâu duyên mỏng biết làm sao Em và anh đều biết rằng đáng quí Chỉ có thể đợi kiếp sau Nếu còn gặp ta sẽ bắt đầu lại Đời đời kiếp kiếp trong giấc mơ không bao giờ chấm dứt Thi thoảng giở lại nhật kí, nhớ lại câu chuyện giữa đôi ta Từng đoạn từng đoạn hồi ức đã không còn ý nghĩa. Những Ngày Tháng Bên Nhau Anh phải làm sao đối diện với những tháng ngày đã từng bên em Khi bây giờ chỉ còn lại mình anh đơn độc Anh phải làm sao nói lên được tiếng lòng mình để em hiểu Rằng không một ai hiểu được anh , rằng chỉ mỗi em mới mang đến những tháng ngày đẹp nhất Em - anh - tình yêu - đất trời - biển cả Mọi phong ba đều bị xua tan hết Chỉ bởi vĩ ánh mắt ta không bao giờ rời xa nhau Em – anh – tình yêu – sinh tử - thật thi vị Nhưng thật không thể đoán nổi ý trời Thế nên cần phải trân trọng những ngày tháng bên nhau Ngay cả lời tạm biệt vẫn chưa nói Em đã bỏ lại kẻ đau thương này Chìm sâu trong giấc ngủ Còn ai có thể cùng anh sẻ chia những ngày tháng còn lại Sống mà không có linh hồn Mới hiểu ý nghĩa giữa sự sống và cái chết Tình đậm sâu nên anh đã thật sự hiểu rằng Vì em mà anh cam tâm khoác lên chiếc áo cô đơn Em - anh - tình yêu - đất trời - biển cả Những ngày ấy đôi ta không hiểu Chia xa rồi mới biết vốn dĩ trái tim ta không thể thiếu nhau Em – anh – tình yêu – sinh tử - thật thi vị Chỉ muốn giải thích khi đó do anh quá ngốc Giờ muốn nói liệu ai sẽ hiểu đây? Những gì còn lại là nhớ thương hình bóng xưa trong vô vọng Và chỉ nhớ được những câu nói đau lòng.
TG - KG 42-01-90-99 Đá Bổ sung thêm giấc mơ của anh chàng đẹp trai 72 - 272 Iem ạ anh đồng cho em vào 6 cặp đá và con xiểu chủ ạ
Đức Phật răn dạy chúng tăng về nghiệp báo phải trả trong mọi hoàn cảnh, cho dù nhằm báo thù kẻ xử tệ với mình. Lời răn của Đức Phật về nghiệp báo phải gánh vì làm việc ác, cho dù chỉ nhằm báo thù người xử tệ với mình, rất ý nghĩa để chúng sinh lấy đó làm gương. Đức Phật từng giảng rằng, Ngài không phải Chúa tạo ra muôn loài và cũng từng phải trả nghiệp báo. Bản thân tiền kiếp trước khi đắc chính quả viên mãn, Đức Phật vẫn là một người trần mắt thịt như bao người khác. Điều khác biệt duy nhất của Ngài đối với chúng sinh là đã ngộ được chân lý, khai mở trí huệ trong vũ trụ này để viên mãn và đắc chính quả. Trong tiền kiếp từ hằng xa xưa về trước, Đức Phật từng tạo nghiệp và phải chịu nghiệp báo vô cùng khổ sở và tại một buổi thuyết Pháp ở Ấn Độ cổ lúc còn tại thế, Ngài đã giảng cho chúng tăng câu chuyện tiền kiếp của mình như sau: Từ lâu lắm rồi tại Ấn Độ cổ đại có một vị trưởng tôn, con trai duy nhất của ông ấy sốt cao, tình trạng rất nguy kịch. Khi đó trong thành có một thần y rất giỏi có thể trị bách bệnh. Vị trưởng tôn đã tới gặp thần y và nhờ ông ấy cứu con trai mình: “Xin thần y hãy cứu mạng con tôi, tôi sẽ biếu ngài rất nhiều vàng bạc châu báu”. Thần y nghe xong bèn đồng ý và trị bệnh cẩn thận cho con trai trưởng tôn. Quả nhiên người này dần khỏi bệnh. Nhưng trưởng tôn kia lại nuốt lời vì tiếc của nên đã không thực hiện lời hứa với thần y. Sau đó con trai ông ta lại mắc trọng bệnh, trưởng tôn này lại dùng kế cũ tới van xin và hứa chắc rằng sẽ không như lần trước mà bội ước. Tuy nhiên sau khi con trai khỏi bệnh, ông ta vẫn không thể từ bỏ lòng tham để thực hiện lời hứa của mình. Đến lần thứ ba người con trai này đổ bệnh, vị trưởng tôn tiếp tục tới van cầu thần y. Tuy nhiên lần này thần y đã mất hết niềm tin vào lời hứa của ông ta. Vị thần y nghĩ rằng trưởng tôn coi thường và muốn giễu cợt mình nên càng tức tối. Vì thế dù nhận lời trị bệnh cho người con trai trưởng tôn nhưng thần y đã dùng loại thuốc khác không có tác dụng trị bệnh mà còn hại người. Kết quả là người thanh niên đó vì không được cứu chữa nên đã qua đời mà không rõ nguyên nhân. Phạm nghiệp tội lớn sẽ bị ngâm vạc dầu sau khi chết đi. Đức Phật từng trả nghiệp báo nặng Đức Phật dừng lại và giải thích: “Các vị có biết thần y và người con trai đó là ai không? Thần y chính là tiền kiếp của ta, còn người con trai của trưởng tôn chính là tiền kiếp của Đề-bà-đạt-đa (em họ của Đức Phật)”. Ngài nói tiếp: “Vì ta tiền kiếp tạo nghiệp để con trai trưởng tôn mất mạng nên đã bị đày xuống địa ngục khi thác đi. Dưới đó ta phải trả nghiệp báo nặng vì tội sát nhân, bị ngâm vạc dầu suốt mấy ngàn năm, đau đớn khôn thấu. Rồi tiếp đó bị đày vào cửa súc sinh bị giết thịt nhiều lần, chuyển sinh thành ma đói, nỗi khống khổ ấy không thể tả bằng lời”. “Tiền kiếp trước ta đã phạm ác và phải trả nghiệp báo nặng. Mãi về sau được chuyển sinh lại thành người, vẫn chịu cơn đau khớp, đau toàn thân do hậu quả của ngâm vạc dầu dưới địa ngục”. Rồi Ngài nghiêm trang nói với chúng tăng: “Các vị nhìn ta hiện giờ đã là đấng Thế tôn ba cõi, xả bỏ mọi ác nghiệp và viên mãn. Thế nhưng hằng ức kiếp trước ta tạo nghiệp và vẫn phải chịu nghiệp báo, cho dù chỉ nhằm trả thù người đã xử tệ với mình. Bởi vậy các vị hãy ghi nhớ rằng, hành ác, cho dù vì bất kỳ mục đích gì, kể cả để báo thù người xử tệ với mình, con người vẫn sẽ phải chịu nghiệp báo nặng nề, chịu khổ sở khôn thấu”. Lời răn của Đức Phật thật ý nghĩa, hướng thiện cho con người trong mọi hoàn cảnh, bởi vì có câu “hại người chính là hại mình”. Bất kể một người phạm phải điều ác nào, cho dù chỉ nhằm báo thù kẻ ác với mình, cuối cùng vẫn phải gánh nghiệp báo mình gây ra. Biên dịch từ Secret China
ĂN CHAY KHÔNG BẰNG TU TÂM TÍNH Ở một làng nọ, có một đôi vợ chồng già, chồng hay bố thí giúp đỡ người nghèo khó cơ nhỡ, vợ ăn chay niệm Phật rất thành kính. Một hôm, người vợ nói với chồng : – Ông nó à, hôm nay là ngày Rằm. Tôi muốn sửa soạn một mâm cỗ chay để dâng lên bàn thờ Phật. Người chồng gật đầu ưng thuận, người vợ hớn hở đi chợ, sắm sanh đầy đủ nguyên vật liệu làm cỗ chay. Bà mua rất nhiều thứ, vì để tỏ lòng thành nên dự định làm nhiều món thật đẹp đẽ ngon mắt. Mất cả buổi sáng, bà mới làm xong, bèn gọi chồng vào nhà để cúng Phật với mình. Bà gọi một lần, hai lần, ba lần vẫn không thấy chồng đâu, bực mình quá định bụng chồng về sẽ quở cho một trận vì không thành kính Phật. Lại nói về người chồng, sáng hôm ấy ông lặn lội đạp xe vào sâu trong xóm để tặng gạo cho mấy đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Mấy đứa nhỏ chẳng mấy khi được ăn cơm gạo trắng, nụ cười rạng rỡ cả khuôn mặt. Khi ông về đến nhà đã thấy vợ ngồi đấy, mặt mày cau có khó chịu. Nhìn mâm cỗ chay, người chồng chợt thốt lên : - Bà nó ơi, đây chẳng phải là cỗ mặn hay sao?! Người vợ bực bội đáp : - Mặn gì mà mặn, phỉ phui cái miệng ông. Các món nem, chả, thịt gà này thực ra là từ đậu phụ cả đấy. Tôi chế biến rất khéo nên ông không nhận ra đó thôi. Tuy là đồ chay, nhưng hương vị thơm ngon không thua gì đồ thật. Người chồng thở dài: - Nhìn thì là nem, chả, thịt nhưng thực ra lại là đậu phụ, đó là bà đang lừa dối Phật. Ăn chay nhưng cái tâm lại là ăn mặn, đó là bà đang tự dối mình. Bà vì dối Phật, dối mình mà tốn kém vất vả cả nửa ngày, Phật liệu có chứng cho lòng thành của bà không đây? Người vợ chợt tỉnh ngộ, sám hối trước Phật, từ đó phát tâm ăn uống đơn giản, không chấp trước vào hương vị đồ ăn nữa.