Con đò nằm ngửa ven đê Em đi ném mẹ câu thề cho tôi Hoa soan buồn tím lưng trời Mộc miên dạng cánh lả lơi chào hè Cái thuyền khác đ-éo cái ghe Dập dềnh sóng vỗ nằm đè lên sông Tàn đêm ân ái với chồng Xin đừng rên rỉ ta không chung giường Ngoài thềm trăng liếm giọt sương Anh nằm vuốt cái vô thường cửng đanh
bố chỉ là một kẻ điên nên chẳng thể kiếm mỗi ngày đôi ba triệu con không bằng con người ta khi mà vật chất còn hơi thiếu nhưng chả ông bố nào hơn bố được đâu bố dám đứng giữa đời mà tuyên bố một câu nếu bố là số 2 đố ông bố nào dám .. bảo tao mới là số 1 Chả phải thề bố tốt chẳng luyên thuyên ừ bố chỉ là một kẻ điên hay làm những câu thơ nên lắm người bảo bố là thy sĩ họ mỉa mai thôi nhưng việc gì bố con mình buồn nhỉ họ đâu sống hộ bố con mình. Bố chỉ là kẻ điên nên bữa cơm có thể chẳng linh đình nhưng bố nấu ăn rất ngon và việc nhà cực đảm Sau một ngày lao động mệt nhoài có mấy ông bố dám Sốt sườn chua ngọt hay gà hấp chiên xôi Bố chỉ là người điên chứ ko phải một gã chồng tồi Ngoài việc kiếm tiền hàng ngày đôi khi còn cọ nhà vệ sinh và rửa bát Gái mon men lại gần bố đạp cho một phát Dù bố rất liền ông... (hehe) Bố chỉ là kẻ điên nên chủ nhật thường lông nhông Xách con xe mink đứa ngồi sau đứa trước Mặc kệ cho ngoài kia bao người đang xuôi ngược Họ góp nhặt tiền bố con mình nhặt nắng ném mây Cứ hồn nhiên đi con mặc kệ chuyện sau này Khi các con lớn lên cũng làm cha làm mẹ Con sẽ kể với chúng là khi bố mẹ con bé Tuổi thơ là những buổi chiều nghiêng Bên người cha điên Nhưng rất duyên Hehehe
TIỀN RƠI CỤ NÓ VÀO ĐẦU Năm nẳm tầm này… cách đây cũng phải hai mấy niên gòi.. lúc ấy tôi đang học lớp 10. Thời thởi mới mở cửa thông thương giữa Ta mí Tào.. nên hàng Tào tràn vào ta giã man.. Nhà tôi gần quốc lộ 39A thông xuống cảng Diêm Điền. Cảng Diêm Điền hồi đó nổi tiếng buôn lậu đồ Tào.. Tuyền Quạt cây, quạt bàn MD, xe mini Tào, đài Tào, vải vóc, Bia Liquan… xe mini cũ của Nhật… Cả đêm lẫn ngày xe máy chở hàng lậu chạy cứ vèo vèo.. lắm hôm vớ đội Quản lý thị trường mí thuế vụ đuổi anh em chạy túa vào các làng trốn vui đ-éo chiệu… . Thời thởi nhà nào mà hai đầu giường Mô đec để hai con quạt cây MD mí cả trên nóc tủ li để con Đài Sony Tào 3 cục thì oách vãi cứt nhẻ… hehe. . Ấy lại nói cái vụ Tiền rơi vào đầu là dư nài: Tôi học lớp 10 nhưng lại học lớp chọn khối A. Cả Cụm 12 xã trường nó chọn mỗi xã mấy thằng học nét nét tý gom vào một lớp.. thành ra nghỉ hè lớp 10 tối tối anh em lại hẹn nhau đến nhà thằng này thằng kia chơi tý cho biết nhà… khà khà. . Tối ấy bọn tôi hơn chục thằng đến nhà thằng bạn chơi.. nhà nó ở ven đường Quốc lộ nhưng ở tách ra một mình giữa cánh đồng khá xa khu dân ở tập trung nên đek có điện.. Mùa hè nóng bỏ cụ lại ko có Trăng nên bọn tôi đứng tụ tập trước cổng nhà nó trò truyện hiêu vượn kiểu con A lớp B trông ngon nhể.. con B lớp C vú toa phết.. hehe. . Đang chuyện thì bọn tôi thấy cái xe máy Simson phi vèo qua.. và một thằng cầm đèn Pin trong bọn tôi kêu lên ơ Tiền, ơ Tiền chúng mày ơi… đ-ịt mẹ Tiền chúng mài ơi… nó vừa kêu phát thì cái xe máy chạy qua bọn tôi khoảng 300m cũng dừng lại… theo ánh đèn Pin loang loáng của thằng kia chúng tôi thấy Tiền bay loạn xạ.. hehe.. thế là bọn tôi đ-éo thằng nào bảo thằng nào.. cứ theo ánh đèn Pin thằng bạn tia thấy tờ nào là nhẩy vào vồ.. thế mới sướng.. Vồ được một lúc thì thấy hai người Phụ nữ ngồi trên cái xe Simson chạy lại phía bọn tôi kêu: ối giời ơi tiền của tôi, tiền của tôi…, vừa kêu vừa chửi ông lái Simson mả bố mày làm ăn thế này thì chết, thì chết… mả bố mày… Được lúc bọn tôi phi lại chỗ xe Simson thì thấy một ông chở hai lưng bao tiền, mặt tái dại..… thấy bọn tôi đến gần xe thì ông lái xe gỡ bao tải ra.. mỗi bà ôm một bao rồi đi luôn.. chắc trời đêm sơ bọn tôi trấn lột… hehe.. . Bọn tôi quay ngược lại cứ theo ánh đèn Pin của thằng cu bạn soi.. tý lại gặp một tờ tiền cả bọn lại nhẩy xổ vào vồ.. hehe… Bọn tôi nhặt khoảng 1km thì gặp một ông đi Soi Ếch đi ngược trở lại.. hehe. DCM.. đèn nó pha sáng quắc.. nhặt đek sót tờ nào.. biết là hết nên thôi bọn tôi quay về nhà thằng bạn. Ngồi tịnh lại Tính theo thời giá giờ thì thằng nhiều nhất được khoảng gần 2 triệu, thằng ít thì được khoảng 300 ngàn... Tôi hình như được khoảng 500 triệu đô ah nhầm nhầm được khoảng 5lít.. thằng cu Cầm đèn Pin lại phát hiện ra tiền cuối cùng được ít nhất.... hehe: Cỏn bảo đ-ịt mẹ bố mày phát hiện ra Tiền lại cầm đèn Pin soi cho chúng mày vồ.... bây giờ bố lại được ít nhất.. cỏn bẩu bây giờ gom lại chia đều... cơ mà thằng được nhiều nhất đ-éo đồng ý.. hehe.. Cuối cùng cãi nhau mãi mới thống nhất thôi mỗi thằng xì ra 2 chục góp vào bù cho cỏn.... hehe. . Mãi sau bọn tôi mí biết là cái xe Sim Son ý là đội trên Hòa Bình. Mang tiền đi từ Hòa Bình xuống Diêm Điền để trả tiền hàng.. tiền bỏ bao tải.. đi đường bao tải quẹt vào đũa xe thủng mẹ một lỗ... thành ra tiền nó rơi ra... lúc đầu rơi ít nên ko biết.. cứ đi. Cũng may bọn tôi biết kêu lên chứ không đến đúng khu dân cư có điện sáng mà nó óa ra thì vỡ mồm.. . Gớm vụ chia tiền.. cứ loạn mẹ lên, cãi nhau như mổ bò.. anh em thằng ít thằng nhiều.. cơ mà mấy thằng đầu bị Biêu như quả ổi.. vì thấy Tiền phát là mấy thằng lao vào vồ, đầu va vào nhau cứ choang choác... hehe. Hôm sau anh em hẹn nhau lại góp tiền làm bữa Kem hoành tá tràng.. tôi thì mua được mấy bao thuốc về khao bọn trong xóm mí mua được đôi Dép Thái Lan đi tán gái Oách đ-éo chịu.. hehe.... Cuối cùng béo nhất là thằng Soi Ếch.. đkm.. . Để nguyên đek nhặt được tiền thì ko sao.. nhặt được đâm ra anh em trong nhóm mất đoàn kết... thằng ít tị thằng nhiều, nhất là thằng Soi đèn Pin phát hiện ra Tiền đầu tiên nó cay mãi.. Công to mà cuối cùng được có tý.. hehehe. Đen. Tôi thì được mỗi Đôi Dép đi tán gái oách được thời gian, sau dép rách mẹ lại về Mo, gái bỏ... đâm dở.. hehehe.. dkm cũng đen.
Mẹ mặc áo da. Con hỏi - mẹ ko nghĩ đến những con thú bị lột da đau đớn thế nào à? - Đừng gọi bố là con thú!
Anh làm thơ, nói "em là nỗi nhớ, là đam mê run rẩy mối tình đầu, là khao khát khiến đêm dài vô tận, em làm dịu nằng hè bằng mát lạnh mưa ngâu" Em ngất lịm, vỡ òa hạnh phúc Mười năm xa nhau đời hoang phế cô liêu Em ướm hỏi vay anh hai mươi củ Anh bỏ đi... xa mãi... một buổi chiều...
Đã không còn đưa đón Xa rồi những ngày xưa Trên đầu nắng vãi kứt Trong lòng trời đổ mưa Bát bún không còn chả Thịt chó thiếu lá mơ Chả rươi không có trứng Bánh mì chẳng quết bơ Còn bao điều chưa nói Như vạn cuộc chia ly Lỡ làng mới lắm chuyện Vẹn nguyên kể làm gì Em ơi cứ hạnh phúc Vui bên người ta đy Loanh quanh bao nỗi nhớ Cũng chả bằng cái... ty
LƯU BỊ TỰ TAY CẮT T-RYM Vào năm 902 tây lịch, Kiến An năm thứ 14 đời Hán Hiến Đế. Vì đại cục thiên hạ tam phân, Tôn Quyền nghe lời Chu Du gả em gái là Tôn Thượng Hương cho Lưu Bị. Nàng Tôn công nương nghe lời anh khăn gói về Xuyên nhưng éo phục Lưu Hoàng Thúc. Đêm tân hôn nàng rút soạt thanh kiếm đặt giữa gường nói với Lưu Bị: - Chàng vượt qua thanh kiếm này là con chó. Lưu Bị nghĩ mình là chính nhân quân tử nên không hề động chạm, ông nằm nghĩ mưu lược mệt quá ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm Thượng Hương xốn xang ôm Lưu Bị và nói: - Bị ơi, hay là anh làm con chó đi! Lưu Hoàng Thúc vùng dậy tát cho nàng hai bạt tai lệch mồm. - Ta là Đại anh hùng, lừng lẫy ba quân, nàng dám ví ta là chó sao? Ngay đêm ấy Bị trả nàng về Giang Đông.(2 giờ sáng- vào đầu giờ Sửu) Sau khi thuyền nàng xuôi dòng Trường Giang về cố quốc, Lưu Bị đứng trên bến Xích Bích rút soạt thanh kiếm báu tự tay cắt chym mình ném xuống sông, ngửa đầu nhìn lên trời cao mà than rằng: " Ngửa đầu nhìn trăng sáng Trả nàng về cố hương. Anh hùng xây nghiệp bá Chym cò chẳng vấn vương" Ngày nay ai đi qua Huyện Thành vẫn còn nghe trẻ chăn trâu đọc 4 câu này như đồng dao. Thơ thêm: Trời bến Phong Kiều sương thấp thoáng, Thu sông Xích Bích nguyệt mơ màng. Vâng, thơ nói về sự việc ấy.
Hết cmn xèng, đi làm chủ hun kiếm xị đế Kính thưa toàn thể hội hôn Kính thưa bác '' Ghẻ ''trưởng thôn làng mình^^ Hôm nay ngày đẹp lung linh Chúng ta mở tiệc linh đình rước dâu Đỡ lời hai họ mở đầu Tôi xin được phép bắc cầu uyên ương Bắc Nam xa cách hai phương Chứ đâu xa cách tình thương bao giờ Quen nhau từ tuổi ấu thơ Để rồi đôi lứa bây giờ nên duyên Bến nay đã gặp được thuyền Trai thanh nữ tú đẹp duyên thắm nồng Cô dâu tưạ đóa sen hồng Chú dể lịch lãm như rồng phượng bay Chú dể tên quả là hay Mr: ''Song Tử '́'tên này ngộ ghê Cô dâu tên đẹp khỏi chê Mr : ''Cỏ Uá '' nghe mê cõi lòng Vâng! Không cần phải chờ mong Giờ lành đã đến pháo nồng chung đôi Đoàng!đoàng!đoàng...pháo nổ rồi Rượu nồng thưởng thức xin mời nâng ly Trăm năm chẳng được mấy khi Đêm nồng một khắc xuân thì ngóng trông Đêm nay chú rể động phòng Năm sau lại có con bòng cũng nên Nói vui ...lại thích làm liền Thui thì chú rể toàn quyền xử đi Nào mời quý vị nâng ly Rượu ngon ta uống mồi thì ta xơi Alo Lão Bùi già ơi Xin được giới thiệu dân chơi làng mình Sẽ lên nhảy điệu xập xình Kèm theo bài hát ''Duyên mình lý ngựa ô '' Ban nhạc zô Oh yeazzz...oh yeazzz...hô hô Em ở mô ở mô...lý ngưạ ô ...yeazzz...khơ mon... Vâng xin chân trọng cảm ơn Bài há́t hay ấy...tôi hờn...ớn lun Bác làm tôi hết cả hồn Làm cho bác '' Ghẻ'' trưởng thôn đứng hình^=^ Cụ Bùi đúng là minh tinh Ca sĩ nổi tiếng làng mình chẳng sai Tiếp theo tiết mục khoe tài Dân chơi ''Chiều Tím '' ráp bài...ck người ta Xin mời chiều tím bước ra... ... Giờ anh đã là ck người ta Có nhớ hôm nào vườn hoa Anh nắm chân em đè ra Làm tan nát cái bụi hoa... Em cứ la lên và la Anh cứ đẩy ra vào ra Làm tan nát bao nhiêu nhành hoa Anh nói yêu em mà ra.... Woa!!! Woa !!! WOA... CHáy nhà rồi các bác à Ad đi dập lửa đây.chúc cả nhà buổi chiều trúng lô .....
Thằng cháu nhà mình năm nay 5 tuổi, sinh năm Thìn mà trúng giờ Dần, trộm vía nghịch như giặc giời. Được cái thằng cu hiếu động, thông minh, bi ba bi bô chạy nhảy cà giỡn cả ngày không biết mệt. Hôm có ông khách đến chơi, gặp nó nghịch ngoài sân mới vỗ đýt hỏi: - “Bố mày đâu?” Nó tròn mắt trả lời thành thật: - Dạ! Bố… Bố mày ở trong nhà ạ… Ông khách điếng người, chết đứng với thằng lỏi. Thấy để ở nhà nghịch ngợm là ko ổn. Cả nhà bàn nhau tống cu cậu vào mẫu giáo nhớn. Giam lỏng cho nhẹ nợ. Xong! Ngày đầu tiên đi học, cu cậu cũng hờn dỗi khóc nhè mè nheo các kiểu. Mấy hôm sau, có mấy vị phụ huynh đến nhà trách móc. Té ra cu cậu ở trường đầu gấu, hổ báo cáo chồn bắt nạt các bạn, uýnh con nhà người ta bêu đầu sứt chán, đến là khổ. Anh chị tôi phải xin lỗi các vị rối rít. Quất cho thằng lỏi quắn cả đít, dọa nạt, thuyết phục, tích phân phân tích các kiểu, gia đình kết hợp với nhà trường mà vẫn bó tay. Cháu tôi vẫn bất hảo… Haizzz Hôm nay sinh nhật cháu, bố mẹ nó tặng cái ô tô đồ chơi khủng, đèn nến lung linh, bánh GATO to vật vã. Các bố mẹ đến oánh nhắm đông vui tợn. Hỏng, hỏng, cháu nó ngỗ ngược mà lại chiều như thế là không được. Tôi nghĩ : “Hiền dữ phải đâu là tính sẵn Phần nhiều do giáo dục mà nên” thàng cháu mình nó ngỗ ngược là do giáo dục sai phương pháp. Nghĩ chán chê, tìm tòi các kiểu mà vẫn chưa ra món quà phù hợp thì Ơ rê ca. Vừa có một tập thơ cho các bé đầy chất giáo dục “Qùa Cho Con” rất hay và ý nghĩa, quả này mày thành người rồi con ơi. Từ hôm nhận đc món quà trên giời, cu cậu khoái lắm, tối nào trước khi đi ngủ cũng bắt bố mẹ đọc cho nghe xịch bài. Dăm ba câu ê a là cu cậu lăn ra ngủ như chết, mặt dãn ra gật gù như giác ngộ cách mệnh đầy mãn nguyện. Hôm ăn sáng rồi mới đi học, nhà hết sữa bò nó phải uống nước cam. Vừa uống nó vừa lảnh lót: “Không sữa vẫn sống bình thường Có sữa thì sẽ chắc xương khỏe người Sữa bột cùng với sữa tươi Mỗi ngày một chút đừng lười nghe con" A, ra nó nhắc khéo nhà lần sau nhớ mua sữa bò cho nó uống để thông minh như các bạn. Tộ xư ông kễnh. Nhà anh tôi cách trường khá xa, lại qua trục chính nên hay tắc. Có hôm đi đón nó về muộn, dính lúc tan tầm thế là tắc đường. Giời nắng, oi bức, còi xe toe toét, bồ hôi nhễ nhại anh tôi mặt mũi đỏ gay gắt còn thằng lỏi sau lưng vẫn ôm bố véo von: “Khó khăn là chuyện bình thường Như xe đang chạy gặp đường mấp mô Dòng đời gian khổ đẩy xô Thường tình như thể thủ đô tắc đường” đèo mẹ, ông anh tôi mặt đần thối, lạnh cả người. Tối cuối tuần, nhà tôi tụ tập đánh bài cho vui, 1 – 2k / ván gọi là có không khí. Rôm rả rất. Mẹ tôi đen, toàn thua, thiệt hại nhẽ đến vài trăm thì được ván ù. Cụ bà sướng rơn, tiền đâu tiền đâu, nộp thóc cho U … hế hế… Đang thu tiền thì thằng lỏi phi ra giữa chiếu. Dõng dạc hô: “Tránh xa cờ bạc nô đề Oánh pài oánh chẵn rụ rê ăn tiền Vì nó sẽ biến người hiền Thành người nghiện ngập, triền miên nợ nần…" nghe xong cả chiếu bạc giải tán khỏe, giờ cụ bà vẫn còn ức hôm đấy lỗ to . Tiên xư cháo mới chắt Hôm vừa rồi, cụ ông nhà tôi đến thăm cháu, mắt mũi tèm nhèm thế nào đến sân thì xe đạp đâm phải con chó nhà hàng xóm, ngã chổng kềnh giữa sân, đúng là cho cắn áo rách. Mà hôm đấy nhà đi làm hết cả, cụ ông nhẽ đau quá nằm bệt ngoài sân rên hừ hừ. Thằng cháu tôi thấy thế phi ra, tưởng chạy lại đỡ ông dậy thì cu cậu lại tương cho ông nội bài: “Đôi khi không rõ thiệt hơn Có người đang khỏe gặp cơn hiểm nghèo Đang vui gặp hạn gieo neo Đang giàu phá sản thành nghèo tay không Cuộc đời cũng như dòng sông Nơi thì thẳng tắp nơi vòng quanh co Nơi làm bến đỗ con đò Nơi hun hút xoáy, sóng to, nước đầy"... Cụ ông nhẽ cảm động, hoặc ức quá hay sao mà thấy nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, rõ khổ. Tối đến, nhà biết chuyện mới phạt nó. Anh tôi bắt nó úp mặt xuống phản quất cho 1 trận lên bờ xuống ruộng, tiếng roi mây vun vút vun vút kinh người. Mỗi lần roi hạ xuống, cu cậu lại ê a đọc: Vút! “Cần phải biết xấu hổ….” Ái! Vút… Vút… “Mỗi khi làm gì sai”… Ối! Chát! Chát! Chát! “Hoặc thấy mình kém cỏi”… Hự! Pạp…. Pạp… Pạp… “Để phấn đấu lâu dài…ài....ài...ii...i”
CHUYỆN QUÊ Làng tôi xưa nghèo nghèo là.. tầm tháng 2, tháng 3 đói vàng cả mắt cơm còn chả đủ ăn nói gì đến đồ ăn vặt.. Cơm ko có chất nên cứ ăn xong độ hơn tiếng là bụng lại lép kẹp, cánh trẻ con chúng tôi lùng sục khắp xóm xem có gì vặt được đút mồm là đút tất từ quả sung, quả bàng, quả mây, quả đa đến cả những cây thài lài mí có mía, nói chung trừ mỗi sắt vụn mí lá xoan.... Đứa nào đứa đấy gầy quắt, xanh bủng thấp tẹt còi cọc.. giờ gọi là suy dinh dưỡng nhưng ngày đấy tôi chả bao giờ được nghe từ đó.. khái niệm dinh dưỡng sang bỏ mẹ, thành phố mí dùng chứ quê bố ai mà biết nhể.. . Ấy thế cơ mà gần nhà tôi có anh Tuynh hơn tôi mấy tuổi người cứ cao vống lên, các bà ở xóm tôi hay ví cao như sào chọc cứt.. Ngày ấy đói lắm.. nên cánh trẻ con bọn tôi hay đi tuốt trộm đòng đòng lúa để ăn.. cơ mà ông Bảo nông coi rát lắm.. nhác thấy bóng trẻ con ra đồng là ông đuổi, ông chửi cho ủng óc.. bắt được thì ăn mấy cái tát và báo phụ huynh ngay, tội bóc đòng đòng là cứ no đòn.. . Ấy lại nói về anh Tuynh người cứ cao lênh khênh, trên tỉnh đã về gọi anh vào đội bóng chuyền cơ mà được đâu mấy tháng thì trả về.. thấy bẩu anh cao nhưng tay yếu đập đêk ăn thua… Có hôm anh đi ỉa ngoài đồng anh lại mặc quần đen. Ngồi ỉa đầu gối cao quá mang tai. Ông bảo nông nhìn từ xa thấp thoáng cứ tưởng 3 thằng ngồi bóc đòng đòng lúa nên vừa chạy đuổi vừa chủi: Cha tiên nhân bố 3 thằng bóc đòng đòng kia, ai cho chúng mày bóc hử.. tao mà bắt được chúng mày thì tao cứ chết… ah....ah quên chúng mày chết với tao.. Ông vừa chạy đến chỗ a Tuynh ngồi ỉa vừa chửi nhưng thấy 3 thằng vẫn ngồi yên ko chạy tỏ ý trêu ngươi nên ông càng bực.. càng chửi tợn…. Anh Tuynh thì đang ỉa dở, cũng không bóc đòng đòng nên anh chả sợ, kệ mẹ.. cứ ngồi ỉa bình thản như Phạm ngũ Lão ngồi đan sọt.. . Ông bảo nông chạy đến nơi thì thấy mỗi thằng đang ngồi ỉa… ông vừa thở vừa lúi húi kiểm tra đám lúa trước mặt và xung quanh tìm tang chứng vật chứng thì chả thấy cái Đòng Đòng nào bị tuốt cả…hehe.. ông tẽn tò, ngượng hết cả ngùng.. Anh Tuynh cứ ngồi ỉa tự nhiên như người Hà nội, xong tát nước rửa đàng hoàng, kéo quần chỉ Tác phẩm bảo quả tang đấy ông bắt đê, bắt đê... . Hôm rồi về quê thấy cái dáng lòng khòng của anh Tuynh đi qua ngõ tôi gọi to: 3 thằng bóc đòng đòng đi đâu đới hở vào tôi uống nước háng… Anh Tuynh bảo Bùi đấy hử, về bao giờ…?? mà mài vẫn còn nhớ vụ đấy cơ ah..?? tôi bẩu: CHUYỆN QUÊ quên thế đ-éo./.
KÝ SỰ BIÊN PHÒNG - NAI CHU .Năm nẳm cách đây mười mấy niên tôi được giao nhiệm vụ đ-éo gì ấy ở Lai Chu, ở mãi gần Vàng Ma Chải mí Xi Lờ Lầu giáp Tung Khủa. Hôm đấy đang làm đ-éo gì ấy ở Nào Kai nhận lệnh tôi lượn luôn đường 4D qua Sa Pa. Gớm lịt cụ xa xa tệ, rét rét là… Ngồi ê hết cả đít. Quá trưa đến Phong Thổ bọn tôi đớp cơm, cu em bảo anh ah phải mang theo thức ăn chứ ko lên đấy ko kiếm ra cái gì cắn đâu, gà vịt cũng có nhưng dân bản họ đek quan trọng xiền lắm ko ưng cái bụng thì có lạy nó cũng đ-éo bán đâu… Tôi bảo uh, mài cứ chủ động. Thằng cu em làm dăm cân thịt ngựa, với ít thịt lợn rán qua xát muối, ít gia vị.. Xong lấy đá đập nhỏ bỏ vào vỏ chai Lavie, vứt thùng xốp bịt kín, tôi bảo chú nói chiện thiên đình chả biết đ-éo thế mà đụng đến ăn uống là thông minh ra phết… Ke ke . Gớm lịt cụ đường xấu xấu là.., đi gần tối mà chưa tới nơi. Cu em bảo có khi anh em mình kiếm chỗ nào oánh chén rồi ngủ nhờ sáng mai lên chứ giờ lên đấy tối khuya là cái chắc, tối rồi cũng chả giải quyết đ-éo, trên đấy điện đóm cũng chưa có, trời lạnh thế nài kiếm chỗ ăn chỗ ngủ tử tế tý là dất oải, tính thế là dất ổn, tôi đáp. . Hai anh em vừa đi lò dò vừa tìm chỗ ngủ. Đi mãi đến mới đến trường đề trên Trường tiểu học xã đ-éo gì ấy (..quên bố tên hình như là Pa vẩy xử… hehe.). Cu em vào liên hệ chỗ ngủ. Gớm có mấy cô giáo túa ra, nhìn ngon điếu chịu, trời chiều lạnh mà hai má cứ đỏ hồng hồng, mắt thì long lanh, nói phun ra khói…. Nhìn yêu yêu là… Mái cô bảo các anh ngủ ở đây cũng được dưng ko có điện đâu. Các anh đi quá lên kia tý có cái trại cá tầm của bộ đội biên phòng đấy, trên đấy có điện máy nước. Các anh vào đấy liên hệ ăn cơm và ngủ nhờ, lát bọn em qua chơi nói chuyện. Gớm lịt cụ, cô giáo miền đồng bào thật thà, thân thiện, tốt tính quá quá..tôi ưng đ-éo để đâu cho hết. . Thế là bọn tôi lượn vào cái trạm nuôi cá tầm của bộ đội biên phòng xin ngủ nhờ. Cu em thì làm cơm tôi chắp tay lỗ đít lượn xem mấy anh em biên phòng chăm sóc cá tầm mới cá hồi. Nhìn cá to to là, bơi vui mát lắm, tôi đề xuất hay bán cho anh mấy con nướng uống diệu. Cu ẻm bảo ko được đâu anh ơi, cá này đang nuôi thực nghiệm, ko được bán. Tôi bảo nuôi to được thế này là thành công bố nó rồi còn thực nghiệm cái đek gì nữa… . Mà thế đ-éo cứ nghĩ đến oánh chén là tôi lại thông minh đột xuất… Tôi nhớ ngai ra anh Z (…quên bố tên thật hình dư a Tuất thì phải.. hế hế) chỉ huy trưởng biên phòng tỉnh Nai Chu, vào trạm từ lúc nãy mà k nhớ ra. Tôi allo, anh Z bảo chú đi đâu lên đấy sao ko allo anh trước đặng tiếp đón... Tôi bảo đi nhiệm vụ bí mật lại cũng đột xuất, mà cuối năm cũng bận quá lượn tý rồi về thôi, ko có thời gian bù khú, để khi khác bác ợ… Xong tôi bảo em bắt mấy con uống diệu nhé, anh em nó cứ sợ lãnh đạo đ-éo dám bán, này anh nói chuyện với mấy chú em này. Lịt cụ xong tôi dí điện thoại cho cu ẻm. Sau cú điện thoại cu em bắt luôn mấy con, con nấu dấm, con thì nướng nghệ..hehehe. . Tôi cho thằng cu em xuống chở cả mấy cô giáo lên uống diệu cùng. Tối đấy bữa cơm thịnh soạn lắm ko khác gì 5 sao… Thịt ngựa lá nồm, thịt lợn quay, cá kiếc các cái bét nhè, diệu thì biên phòng trồng được... . Hôm đới The first in mylife tôi còn được ăn món rễ cây gì ấy tên khoa học là Houttuynia cordata thuộc họ Saururaceae tên tiếng anh là heartleaf, tiếng hán là Ngư tinh thảo, hoặc trấp thảo. Trong cuốn Việt Nam dược vật gọi là Mạnh nương thái hay long tu thái (cây râu rồng). Sách Xích cương y sanh thủ gọi là xú linh đan hay nãi đầu thảo (rau núm vú). Cây này có nguồn gốc từ Nhật bản và miền nam Trung Quốc và Đông Nam Á. Đ-ịt mẹ, rễ cây chấm muối tiêu ăn sống bùi lắm, ăn với diệu vào vào là, nếu ăn lẩu thì cắt từng đoạn 5-7cm thả vào nồi, ăn không khác đ-éo sâm Ngọc Linh. Tác dụng thì thôi dồi, phụ nữ ăn vào trắng da, hồng má.., đực dựa mà Trĩ lòi ăn vào dăm bữa khỏi tịt thế mí tài… keke Xuôi mình thì toàn ăn lá, ko có khái niệm ăn rễ, trên đồng bào họ ko trồng, cây mọc hoang ở bờ và trong ruộng bậc thang, đến mùa lạnh này, cây vàng lá và chết chỉ còn trơ gốc. Khi tháo nước vào ruộng bừa chuẩn bị cấy thì rễ cây nổi lên. Đồng bào chỉ việc vớt về rửa sạch cắt đoạn khoảng 5-7cm bó lại bán qua biên giới cho Tung Khủa 50 khìn/ký, đắt hàng lắm… Hôm đấy nhẽ do ăn trong ko khí có các cô giáo vùng cao hay sao mà ngon ngon là, bùi bùi, ngậy ngậy...nhấp chén diệu cứ vào thun thút… Ke ke. . Thực ra nó là cây Diếp cá ấy mà.. nổ tý cho ló tăng độ hàn the ah quên hàn lâm.. hehehe. Nhưng nhẽ cây mọc hoang trên núi hút tinh chất, khí trời, nước suối nguồn trong vắt nên ăn vào đ-éo chịu.. . Mấy chú biên phòng hỏi lịch công tác bác dư lào.., tôi bảo công việc đại loại thế, thế.. điều tra ít dân sinh kinh tế và quan sát mấy điểm... mấy chú biên phòng từ lúc biết tôi bạn của Chỉ huy trưởng thì nể tôi lắm, chăm sóc tôi dư sếp. Oách bỏ mẹ. ..Ke ke. Thấy tôi bảo lấy ít số liệu mấy đồng chí bảo ôi việc này anh yên tâm, mai bọn em lấy cho, mấy ông cán bộ xã khu vực này tháng nào bọn em chả họp giao ban đôi lượt để nắm bắt cái tình hình địa bàn vì đây là vùng đặc biệt các xã giáp danh biên giới khu vực frontier area... Công việc coi như xong anh cứ yên tâm uống diệu. Gớm lịt cụ diệu với mấy các Cô giáo vùng cao mí Biên phòng tình quân dân thắm thiết thật.. mí thấy cái tình người ló quý đ-éo dư dưới xuôi… nhìn nhau cứ như cứt ngâm… lúc đ-éo nào cũng xiền, xiền, xiền.. đkm.. hehe.. . Nào là chén này mừng bác đi đến đây an toàn, chén kia lần đầu gặp mặt, chén này thay mặt thủ trưởng chúc sức khỏe bác. Chén kia gửi lời hỏi thăm các cụ ở quê, chén này uống tạ thần rừng, chén kia thần suối....hehe.. Chén đ-éo nào xong cũng bắt tay.. ngồi lúc tôi tớp khoảng bốn dăm chục chén. Tôi cũng phê phê là….Cu em biên phòng bảo tối nay bác là thượng khách có gì ko phải sếp mắng bọn em chết....Xong cu ẻm bảo tối nay cô nào xung phong tiếp chuyện bác Bùi nào. Gớm gần chục cánh tay giơ lên.. có em..có em… Tôi bảo thân già này tối nay coi như sở hữu của các cô các chú, muốn làm gì bác thì làm.. . Sáng sau tôi thức dậy thì mặt trời đã lên bằng con sào, làn sương giá lạnh đêm qua bị những tia nắng ban mai đã xua đâu tiệt....trên cây chanh trước cửa đôi chim sâu chuyền cành kêu lích chích.., tiếng các cháu đọc bài vang vang cả một vạt núi trước mặt… Tôi ngoác mõm ngáp một cái rõ dài, đẩy ra ngoài một luồng khí thối hoắc.., đan tay, vặn sườn kêu răng rắc.., thắt lưng hơi mỏi tý… nhưng thế đ-éo toàn thân một cảm giác rất chi là Yomost…
hết xèng đi bán rượu Bán 2 bình Ba kích rừng già to sạch. Mỗi bình 10 lít gồm 3kg ba kích, một chút vừa đủ sâm cau. Rượu ngâm nếp cái hoa vàng > 50 độ để lâu. Đã ngâm trên 7 tháng. Sẽ khó để tìm mua được ba kích tự nhiên to già nữa vì hết cmnr. Ship hàng toàn quốc hehe
Phụ nữ và Cái Quạt - 13 tuổi: như quạt Con Cóc, nhỏ con nhưng quay vù vù nên đặt đâu phải trói lại hoặc chặn cái gì lên chân kẻo quay một lát là lồng lên như ngựa. Dù quạt không có lồng bảo vệ nhưng đếch ai dám dây vào. - 18 tuổi: như cái quạt giấy, phì phạch nhẹ nhàng thoang thoảng, đoan trang khép kín. Không phải ai cũng dùng được. - 28 tuổi: như cái quạt trần, mỗi lần khởi động là kêu: “Phoành Phoạch… Phành... phạch…” Kêu Rất to và tốn điện nhưng được cái mát và nhanh ráo mồ hôi. - 38 tuổi: như cái quạt Mo, mỗi lần dùng là kêu “ Bồm Bộp…. Phồm phộp…”. Dùng rất mỏi tay, mất sức mà không hiệu quả. - 48 tuổi: không khác gì cái quạt cơ MD khô dầu lâu ngày không sử dụng! Mỗi lần ấn nút là lại kêu: "Ccặc.... Cặcc... {***}... {***}..." - 58 tuổi: như mấy cái quạt cổ, nghe nói là rất có giá trị. Nhưng chỉ được trưng bày, cấm sờ vào hiện vật. Rất khó dùng và mỗi lần sửa rất lích kích, mất nhiều thời gian. Vợ mình: như cái điều hòa nhiệt độ, nóng cũng được mà mát cũng xong. Chỉ trưng ở phòng khách với phòng ngủ mà tháng nào cũng phải đóng mất bao nhiêu là tiền! Haizzz....
Buồn nhể... Đ-éo nào trời cứ mưa Muốn thịt chó mà nhẩm đốt tay hình như vừa đầu tháng Cũng tính bia mực trận cho nó hoành tráng Cơ mờ nay mới mùng hai Đành ngậm ngùi bó gối thở dài Chậc lưỡi gọi ly cafe đú theo xì tai sang chảnh Buồn nhể... Đ-éo biết khi nào mưa mới tạnh Cho ta hong nỗi buồn Mưa hình như thi gan nên cứ mãi tuôn Đếm giọt buồn tý tách Buồn thôi Ta nào trách... Ừ... tháng bẩy thì phải mưa Ngâu Có Ngưu Lang Chức Nữ bớt sầu Còn với ta... biết lấy ai xây cầu Ô Thước? Mà thôi ... buồn giề chuyện giời mưa lắm nước Uống xong rồi về... Buồn nhề