Thay vì bạn chạy vòng quanh cái cối giã gạo Thì bạn hãy xay cho cái cối quay vòng quanh, bạn sẽ nhận được "sản phẩm" ... ?!? ... Trong lúc bạn mãi chê con cua này xấu có nhiều khuyết điểm ... vv và vv ... thì người khác đã nuốt vào bụng ... bổ và béo, kkk
kệ thiên hạ cãi chửi nhau, Cụ đi cưa gới, hế hế MARKETING & THUẬT CUA GÁI MẠNG QUA FACEBOOK Cua gái he he luôn là đề tài nhân zân hoan hỉ rất. Tôi đ-éo biết quy luật kinh tế nọ chai, nhưng tôi vận dụng Marketing thổ phỉ. ví dụ sinh động là trong lúc like dạo trên FB tôi nhìn thấy một cô đanh đá và cá tính trong tầm ngắm. Việc đầu tiên tôi phải tự hỏi liệu tôi có ăn được cô không? Ở đây, trong Marketing, tôi phải trả lời câu hỏi liệu tôi có đáp ứng yêu cầu tối thiểu của cô không. Thí dụ, là cô có nhu cầu tìm partner yêu đương. Dù cô có hung thần bằng giời đi nữa, tôi tin rằng, trong sâu thẳm cô vẫn là một cô gái luôn tồn tại bản năng yêu và được yêu he he Nhưng giai của cô sẽ phải thỏa mãn điều kiện tối thiếu: Đủ trí lực để có được ông ato đã – tài đ-éo mà đi xe đạp hê hê; có khả năng mua được một chỗ chui ra chui vào nếu cô muốn; thi thoảng đi ăn, party những chỗ sang trọng tý mà đ-éo lo sạt nghiệp. Người to t-rym to cũng và khỏe mạnh. Nếu các giai không thỏa mãn các điều kiện trên, xin mới cút. Về làm proposal lại. Lên kế hoạch cưa osin nhà cổ chẳng hạn – nó phù hợp với năng lực doanh nghiệp của các anh. Còn tôi sau khi đã OK với năng lực của mình rồi, tôi sẽ bắt đầu quá trình research. Tôi xem cô like gì, cồng gì, cô thích ngôn tình hay sâu sắc Kundera, hay triết trủng Nietzsche. Sau khi xây xong cái profile (thí dụ, một cô xinh, nhà nụi 18 tuổi, duy mỹ, tư duy Âu hóa, thích VH Âu, ghét sử lừa và cá tính đôi khi lộng ngôn), tôi bắt đầu chim chuột cô – somehow, dần dần cho cô thấy bản chào Marketing aka proposal của tôi he he Nhưng trước hết tôi sẽ phải mông má profile của tôi, somehow, theo hướng gần những gì cô thích – nhưng cũng gần nhất với khả năng của tôi. Tệ nhất là đóng vai đ-éo phải mình. Gồng thế nào dc mãi, phải ko các giai? Rồi tôi bắt đầu lọ mọ xông vào 1 góc cuộc đời cô aka Facebook. Tôi sẽ thỉnh thoảng like stt của cô – tôi đ-éo like hết, vì một khả năng xảy ra là cô bảo dm núp sau bàn phím kia là một con bò ba phải. Đàn ông không chính kiến rất tệ. Còn tệ hơn bọn nobody-man trong một đám đông he he Rồi có ngày tôi sẽ cồng trên tường nhà cô. Tất nhiên, với targeted purpose aka mục tiêu đã định là kéo được tý sự chú ý của cô. Tất nhiên, đ-éo phải dùng ảnh khoe body như mấy con nhợn mán chân tay to óc quả nho he he.Trở về wall mình, tôi nghĩ xem cái gì mạnh nhất của tôi nằm trong số vấn đề cô thích/quan tâm. Giả dụ tôi là Kiến trúc sư, tôi sẽ dạy dỗ thiên hạ là kiến trúc ở lừa ko phải Pháp lợn mà là kiến trúc Đông Dương; hoặc kiến trúc Gothic hay Roman là cái lồng gì – đại loại bất luận một chủ đề gì mà cô thớt yêu thích. Văn phong ngôn từ của tút sẽ theo tone cô thích (dựa trên dữ liệu đã có he he aka Made to measure). Trong quan điểm Marketing đó là nếu đ-éo dẫn đầu được thị phần thì hãy tạo mẹ ra một thị phần mới he he hay đi vào ngách aka niche. Và đã nói dữ liệu thì phải hiểu dc hành vi của cô, tôi sẽ thiết lập một cái Insight Data để xem cô hay onl vào giờ nào, giờ nào cô chửi tung giời, giờ nào cô like sến sẩm hê hê Khi nắm được quy luật hành vi của cô rồi tôi sẽ bung hàng he he Nếu suôn sẻ, tút tôi sẽ nằm trong News Feed của cô. Nếu cô ko bày tỏ cảm xúc hay bất kể điều gì. Tôi sẽ lặp lại bước research và quay lại chu trình từ đầu để tìm ra bằng được cái cô thích – phải bán cái cô cần, ko bán cái tôi có hê hê, rồi triển tiếp. Còn bán hàng dc đỉnh cao như Steve Jobs (đưa cho thiên hạ thứ họ ko nghĩ nó tồn tại và khi có nó rồi thì ko thể rời bỏ nó – trendsetter, người xác lập xu hướng) nhẽ gái sẽ phải lập proposal mà chăn nó he he Quay trở lại chuyện cũ. Một khi cô có Like tút của tôi, đó là chỉ dấu cô “có vẻ quan tâm” rồi đó. Tùy theo cấp độ tương tác, có thể tôi sẽ “mơi” cô cồng bày tỏ chính kiến bằng cách xin phép tag cô vào he he Và một khi cô bắt đầu cồng. Tôi cho rằng, đây sẽ là điểm tiếp cận cho mỗi giai nào muốn bước chân vào lộ trình đoạt đao cô nương đó. Từ cồng đến Inbox cho đến xin sdt, tôi nghĩ là một việc không khó với các tinh hoa offline he he Và đã là gái, đã chấp nhận chat hay msg với một giai, điều đó có nghĩa các giai có thể hy vọng một buổi gặp mặt chắc chắn romance hơn và thành công hơn aka bế nhau lên giường, hế hế Theo các nghiên cứu khoa học, tôi đ-éo nhớ, và quan điểm Marketing của tôi, điểm tiếp cận khách hàng là yếu tố then chốt quyết định sự thành bại của một thương vụ. Và điều này chẳng thể sai nếu áp sang cho chuyện cua gái. Cacc hay bằng giời mà không tiếp cận được để bán mình thì ngồi ngắm t-rym mình mà khen đẹp à? Phải vậy ko he he Chúc các giai thành công trong sự nghiệp cua gái, hế hế p/s: Cụ xin nói đây là kĩ thuật khó rất trong các kĩ thuật cua gái, phải thấu hiểu và vận dụng linh hoạt. Chính nhờ kĩ thuật nài mà Cụ cua được Cụ bà khi Cụ bà bước sang tuổi 16
thơ kua gái @@ Thành phố vắng em rồi, cô bé ạ Đến nỗi buồn cũng chẳng để cho ta Đường về sao dài quá Ta rất một mình và mùa đông rất xa. Thành phố vắng em rồi, cô bé ạ Kỉ niệm xưa ngủ kín dưới lá vàng Ta gom lại đốt thành ngọn lửa Sưởi mùa đông lang thang. Em ra đi, mùa thu cũng qua đi Cơn gió chiều nay chẳng còn thơm đôi bàn tay nhỏ Mưa rơi... Ướt cả những điều anh chưa ngỏ Mưa rơi... Mờ bóng em gầy. Áo khăn nào theo gió bay Một mùa hoa cũ hong đầy mắt nhau.
Đi làm về phi lên phòng nghe loáng thoáng 2 ông Bùi con chém gió với nhau Cu Bùi em: Hôm qua em tắm chung với bố, trượt chân tý ngã may em túm được...... Cu Bùi anh: Cắt lời...Thế là chú xuân đấy... chứ quả đấy mà chú tắm với mẹ thì ngã vỡ mặt.
Cụ có thàng chống gậy òi, sướng sướng là =)) Cụ có con zai dồi, làm bài thơ dậy con thôi, hehe Zạy con zai Nếu con za đường gặp mái Đừng lải nhải zững điều đâu đâu Mà phải tính để làm sâu Đưa ló vầu nhà nghỉ lơi gừn nhất Lếu con gặp mái bất khuất Đừng có nủi máo Tuất con ơi Mà phải zịu zàng khẽ mơi Anh thích em, đi xơi kem em nhé Lếu con gặp mái mắt lé Đừng khen ló em bé xink ghê Mà phải lặng lẽ bước đê Tiếc đếch zì bọn zòm zê chỷ chó Trên đơi bố có mí nhời Zạy con vầu đời để đừng sai Con thỳ cuộc sống còn zài Đừng như bố, biết sai đếch kịp sửa
câu chiện có thật của 1 trung niên bù bựa, người mà Cụ vẫn quan hệ 3 đêm 1 lần chống chỉ định trẻ em dưới 18t TÌNH GÁI BÁN HOA ----------KĐH--------- Tôi gặp em đúng dịp World Cup năm ngoái. Sau những trận cá độ bóng đá thua tha. Sau những tủi hờn tự trách số phận thật bất công khi nghe tin người yêu quyết định đi lấy chồng. Một mình lặng lẽ bắt taxi xuống Đồ Sơn, muốn tìm một cảm giác lạ đêm nay để vùi quên đi tất cả thực tại cay đắng... Khu nhà nghỉ bộ xây dựng 1 giờ sáng hôm ấy vẫn nhộn nhịp như phiên chợ Tình. Lão taxi thả tôi ở một quán hắn quen. Tôi xuống xe, ngơ ngáo bước vào cái quán lạ đề tên AG. Phòng khách nồng nặc khói thuốc lá, ngổn ngang toàn thanh niên đang chờ tới lượt vào phòng. Thằng lăng xăng chạy đi chạy lại, thằng đứng, thằng ngồi, có cả một hai thằng say mèm đang nằm thở phì phò như lợn trên bộ sofa bằng nhung màu mận chín. Chị chủ quán với đôi mắt xếch sắc như dao, sau một hồi cũng nhìn thấy tôi trong mớ hỗn độn kia, chị vẫy vẫy tôi tiến lại: - Em đi nhanh hay chậm? Đi một mình à? - Em đi một mình! Em đi chậm. Tầm này về sao được, vợ nó khóa cửa rồi! - Giờ không có em nào đi chậm với em đâu. Hay đi tạm cái nhanh nhé? Có gì tí chị điều người qua đêm cho. Hôm nay tứ kết WC, toàn khu vực đã cháy hàng! - Vậy thôi chị. Em muốn luôn bây giờ cơ... Nói xong tôi quay người bước ra khỏi quán. Vẫn nghe văng vẳng tiếng mụ cằn nhằn sau lưng: phang nhanh giải xúi phát cũng được chứ sao, hãm l..., l... nào chả như l... nào... Tôi kệ. Tôi lững thững đi bộ ra phía cổng. Ngoặt phải một đoạn vào quán ăn đêm gọi cái đùi gà với chai Vodka Men nhỏ ngồi nhâm nhi. Bàn đối diện có ba em phấn son nhợt nhạt đang nhìn tôi cười rúc rích. Một em còn quay sang cô bé bên cạnh nói: - Ê người yêu mày đang đợi mày kìa Ngọc, sang uống với anh ấy một chén cho vui! Nói xong cô nàng phá lên cười hô hố. Tôi vẫn cắm đầu nhai rau ráu vờ như không nghe thấy gì. Trong bụng thầm nghĩ: mẹ, đúng giọng mấy con vô duyên... Thấy tôi không nói gì, tưởng tôi hiền. Mấy em lại nhao nhao trêu câu gì ấy, rồi lại cười loạn cả lên. Cực chẳng đã, tôi ngước mặt lên, lườm xoáy vào em to mồm nhất. Tiếng cười im bặt... ... Ngồi được một lúc, có một thằng choai choai phóng xe như bay tới giục: - Mấy mẹ ăn nhanh con nhờ. Khách khứa đang chờ ngập nhà rồi mà các mẹ còn ngồi đây mà xí xớn. Ba em nhanh chóng thanh toán tiền rồi leo lên xe. Chiếc xe oằn mình, ì ạch chở bốn con người khuất dần vào cuối đoạn đường đêm thanh vắng. Tôi vẫn để ý em ngồi sau cùng. nhỏ nhắn nhất, xinh nhất, trắng nhất với mái tóc màu hạt dẻ chấm ngang lưng cứ ngoái lại nhìn tôi, như muốn nói với tôi điều gì... Rời quán ăn đêm, tôi chẳng còn chút hứng thú gì với việc đi tìm gái ngủ chung qua đêm nữa. Tôi cuốc bộ ra biển. Biển đêm nay bình yên quá! Từng cơn sóng xô nhẹ vào những tảng đá ngầm sát bờ oàm oạp như chào đón vị khách lạ. Thỉnh thoảng lại có một cơn gió lang thang từ biển xa, mang theo hơi lạnh của đêm ùa về mơn trớn cơ thể làm tôi rùng mình sởn gai ốc... Rút trong túi ra bao Marlboro, châm một điếu hút cho ấm, tôi vừa đi vừa nghĩ mông lung. Phải chăng khi ở tận cùng của chán chường vô vọng, lại có cái gì đó từ sâu trong tâm khảm réo gọi ta, đánh thức các giác quan của ta, nhắc nhở ta rằng ta đang tồn tại và phải biết trân trọng cuộc sống này... Tôi cảm nhận lúc này rượu đã bắt đầu ngấm. Đang mơ hồ với những ý nghĩ giữa hai miền thực hư. Đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai, cắt ngang mọi dòng suy nghĩ đang chới với trong tôi. -Anh! Giật mình quay ngoắt lại. Trong thứ ánh sáng mờ² yếu ớt, tôi vẫn nhận ra em. Khuôn mặt dịu dàng, trắng sáng như vầng trăng sa xuống giữa biển đêm. Chiếc mũi thẳng xinh, cao duyên dáng lạ kì. Đôi mắt huyền long lanh với hàng mi cong vút. Mái tóc nâu óng mượt như càng tôn thêm mặt khuôn trăng mười sáu trắng ngần... Tôi ú ớ: - Ơ....ai cho phép em đi theo anh? Mà đi theo từ lúc nào vậy? Em muốn gì? - Em muốn đi dạo với anh có được không? Em đi theo được một lúc rồi! Nãy về quán em phải giả vờ đau bụng để không phải tiếp khách đấy! Rồi quay lại chạy theo anh đấy! Mệt quá! Hihi - Thế em đau bụng trên hay bụng dưới? Tôi tếu táo trêu. - Bụng nào hỏi làm gì? Vô duyên! Em bắt đầu bước nhanh hơn để sánh vai ngang tôi. Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn ngắm trọn cơ thể kiều diễm. Đôi vai trần nõn nà, em xúng xính trong bộ váy hoa hai dây màu xanh biển. Những bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như phượng bay trên nền cát... - Anh gì ơi anh từ đâu đến vậy? Mắt em vẫn nhìn về xa xa - Anh đến từ địa ngục. - Ủa anh định dọa em đấy à? Địa ngục thì toàn ma với quỷ, làm gì có người? - À thì anh còn xấu xa hơn ma quỷ mà... - Thế anh vất vả đi từ địa ngục tới đây chỉ để ngắm biển sao? - À anh tới đây để chơi gái, nhưng tự nhiên mất hứng nên hấp hơi ra đây lang thang, được chưa? Tính tôi thường vậy, với bản tính có phần hơi ngạo mạn, lúc đầu thường tiếp chuyện một cách sỗ sàng, nhưng nếu vượt qua được bài thử này, tôi sẽ quay về nói chuyện tử tế. - Vâng. Em khẽ lí nhí rồi trầm tư... - Mà thôi anh mệt rồi, anh đi tìm chỗ ngủ đây! - Anh à... - Sao? - Anh cho em ngủ cùng anh được không? Nàng rụt rè hỏi. - Cái gì? Ngủ với anh á? Thế em định lấy anh bao nhiêu tiền? - Em không lấy tiền, được chưa? Gì mà đã hoắng lên vậy? - Ơ nghề của em là ngủ lấy tiền mà? Sao lại....? Lúc này đôi mắt em đã bắt đầu long lanh khác lạ. Tôi chỉ nghĩ chắc do gió thổi mạnh hoặc em cũng buồn ngủ rồi. Không nghĩ được vì sao đôi mắt đó lúc ấy lại mang nhiều chất chứa đến vậy?... Loanh quanh một hồi tôi cũng tìm được một cái nhà nghỉ quay lưng ra biển. Em vẫn bẽn lẽn đi theo sau. Tôi chọn một phòng phía sau cùng. Nhận chìa khóa lễ tân xong, tôi mở phòng, đổ kềnh ra giường rồi thiếp đi lúc nào không hay. Phần vì lâu lười vận động với mấy hôm thức đêm, phần vì hơi men của cả chai rượu đã làm tôi chếnh choáng vì tôi không uống được nhiều. Tôi thiếp đi được chừng gần một tiếng. Khi giật mình tỉnh giấc trong đêm, tôi thấy mình đã nằm ngay ngắn giữa giường với duy nhất một cái quần chíp. Quay sang bên cạnh là em đang nhìn tôi cười hiền từ trìu mến. Che quá nửa người là một chiếc chăn mỏng, để lộ nửa vầng ngực đang phập phồng nhấp nhô theo từng nhịp thở. Hờ hững, mời gọi vô cùng... Tôi không biểu lộ gì. Quay mặt thẳng trở lại giả vờ ngủ tiếp. Vài phút sau, em hất chăn của em ra. Khẽ khàng nhấc chăn của tôi lên, cựa nhè nhẹ luồn vào chăn tôi. Lúc này, tôi đã bắt đầu cảm nhận được làn da mát mềm chạm vào cơ thể mình. Tôi vẫn cố giữ nhịp thở đều... - Anh ôm em đi! Nàng thì thào vào tai tôi. Vẫn vờ như đang ngủ, tôi không phản ứng gì. - Anh mệt lắm à? Vậy em ôm anh nhé? Nói xong nàng xoay người với tay quàng qua vai tôi. Áp sát tôi. Đôi bầu ngực no tròn đã tì sát vào phần bên ngực tôi. Tôi đã ngửi được cả mùi thơm thoang thoảng từ tóc nàng, cơ thể nàng. Tôi cố dùng những tỉnh táo còn sót lại để đối chiếu, để phân tích. Nó chính xác không phải mùi đặc trưng của gái làm tiền... Toàn thân tôi bắt đầu nóng dần. - Em ơi thế chỉ ôm thôi à? Tôi hỏi xoáy - Ơ hóa ra chưa ngủ kìa, dám giả chết à hihi. Vâng chỉ ôm thôi ạ! - Trần truồng thế này chỉ ôm nhau thôi sao... A chưa quen kiểu này! - Giờ tập dần đi anh! - Nhưng anh muốn.... - Kệ anh! Anh không phải là khách của em nhé! Nên em không có nghĩa vụ phải nghe theo anh! Nàng lườm tôi Tôi hờ hững đưa tay ôm nhẹ nàng. Yên yên một lúc, bàn tay tôi cố thử vươn xa thăm dò. Vươn xuống phần phía dưới trong cái chăn đang bùng nhùng nhưng nàng lại vùng ra, cấu tôi một cái đau điếng. Vài lần như thế, tôi gần như đã nản và buộc phải từ bỏ ý định vì tôi rất ghét kiểu cưỡng đoạt... Thú thật, từ trước tới giờ tôi toàn quen thói mì ăn liền. Tôi chưa quen kiểu ôm một người lạ trong hoàn cảnh trớ trêu như này. Vừa rất khó chịu, vừa tò mò xem em sẽ chịu được trong bao lâu. Tôi ôm ghì em thật chặt vào cơ thể rắn chắc của mình. Một cảm giác chở che lạ lùng chưa có tiền lệ... - Thích lắm anh ạ! Em thèm ôm lắm! Tiếng nàng nghẹn đi Mặt tôi áp sát mặt nàng. Cảm giác dinh dính nong nóng nơi vùng má. Tôi không rõ nàng đã khóc từ bao giờ... - Cám ơn anh đã ôm em! Mình cùng ngủ anh nhé! Mai mình lại ra biển... Thật sự tới lúc này, lòng tôi dâng trào một lòng thương cảm mãnh liệt vô bờ bến. Cảm mến đến mê muội người con gái đẹp như một thiên thần đang trần trụi ngủ ngoan lành trong vòng tay tôi. Tôi không dám quấy rầy giấc ngủ của một nàng tiên. Những cảm xúc lâng lâng đưa tôi chìm dần vào giấc ngủ êm ái... * * * Những tia sáng chói lòa xuyên qua khe rèm cửa đang đong đưa vì gió chập chờn lia vào mắt tôi, làm tôi tỉnh giấc... Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường kim giờ đã chỉ qua số 9 một đoạn dài... Ngó quanh không thấy em đâu. Đèn tín hiệu chiếc điện thoại nơi đầu giường vẫn cần mẫn nhấp nháy báo có tin nhắn chưa đọc. Tôi mở máy: "Anh ơi dậy chưa? Dậy tắm rửa xong trả phòng rồi qua quán bánh đa ở ngã 3 nhé! Em chờ." Lững thững đi về phía quán ăn sáng. Không rõ em đã ngồi chờ ở đó từ bao giờ. Thấy tôi, em cười rạng rỡ như hoa - Bình minh muộn anh nhỉ? - Anh ngủ chẳng biết gì luôn hihi - Anh ăn gì gọi đi? - Anh không đói! - Thật đấy? - Ừ anh không đói thật!... Hai đứa rảo bước về phía bờ cát xa. Bóng hai đứa đổ dài trên nền cát vàng. Trong đời tôi, từng yêu rất nhiều cô gái. Nhưng chưa bao giờ có những phút giây lãng mạn như này. - Em tên Ngọc nhỉ? - Vâng em tên Ngọc... Sóng vẫn rì rào. Nàng bắt đầu kể về câu chuyện cuộc đời. Tất cả cứ hiện dần như một thước phim quay chậm của ngày hôm qua. Về một cô gái ngoan hiền 19 tuổi con nhà nghèo nơi vùng sơn cước. Về hành trình bị cô chị cùng xóm lừa rủ xuống Hải Phòng làm ở công ty đồ hộp. Về những ngày đầu phản kháng trong vô vọng bằng cách tuyệt thực, gào thét. Về cái ngày đau đớn buộc phải bán đi cái quý giá nhất của đời con gái bằng 2 triệu tiền người ta ghi trong sổ sách... Lòng tôi nghẹn đi vì xúc động sau mỗi lời em kể. Một phần hai trong tôi thỉnh thoảng vẫn cấu véo tôi, nhắc nhở tôi bằng cái câu "không nghe phò kể chuyện, không nghe nghiện trình bày". Bằng tất cả những kinh nghiệm và lý trí của một thằng đàn ông sống đã gần 40 năm cuộc đời, tôi vẫn song song khách quan lắng nghe và không ngừng phân tích. - Anh giúp được gì không? Em muốn trốn khỏi nơi này? - Em không có ý định trốn anh ạ! Em đã chấp nhận. Em đã quen rồi, em đã thuộc về nơi này. - Em cứ nói đi, đừng ngại. Anh quý em, anh sẽ giúp em những gì có thể - Em không thật mà....À mà...nếu có thể, anh làm người yêu của em vài hôm được không? - Được chứ sao không nhỉ? Ai lại nỡ từ chối lời đề nghị của một người đẹp như này chứ? Vừa nói tôi vừa véo nhẹ chiếc cằm xinh xắn. Rồi tôi nắm tay em. Hai đứa cứ thế lặng lẽ mỉm cười nắm tay đi bên nhau dưới nền biển trời xanh biếc. Xa xa từng đàn hải âu đang nô đùa dập dờn theo nghìn trùng sóng nước... * * * Nàng vui vẻ dắt tôi về "nhà" của nàng. Nơi nàng sống và làm việc là một khách sạn kiêm nhà hàng 5 tầng rất đẹp. Ở đây phục vụ cả nhu cầu ăn ngủ nghỉ cho khách du lịch. Trước khi về nàng không quên dặn đi dặn lại là nếu bất kì ai hỏi anh cứ nói anh là người yêu của em nhé. Nàng tung tăng dắt tôi đi loanh quanh, hồn nhiên giới thiệu với mọi người trong khách sạn. Sau phút đầu ngượng ngùng bỡ ngỡ, tôi bắt đầu cảm thấy thích thú nhập vai anh chàng người yêu nhanh chóng. Tôi dần dần nhận ra nàng là một nhân viên vip ở đây. Nàng rất dễ mến! Nàng ân cần hỏi thăm từng người. Từ anh bảo vệ trông xe, anh đầu bếp, tới bà già giúp việc vệ sinh, giặt giũ trong khách sạn... Đang rộn rã thì có một em nhân viên hớt hải chạy lên - Ngọc ơi bố vừa về, bố bảo mày lên nhà nói chuyện Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì em nắm chặt tay tôi, bảo lên nhà cùng em. Khi chúng tôi lên trên phòng khách, ngồi giữa phòng là một người đàn ông lực lưỡng, húi đầu cua nhìn bặm trợn. Ông mặc áo ba lỗ, để lộ hai con rồng cuộn từ ngực lên tận hai bắp tay. Trên cổ là một sợi dây chuyền to đùng. - Con chào bố, bố mới về ạ! Nàng lí nhí - Ừ con. Bố đi có chút việc. Giọng người đàn ông trầm khàn. Hai đứa ngồi đi - Bố ơi con xin lỗi! Đêm qua người yêu con xuống muộn quá con không kịp xin phép bố... - Không sao đâu con. Bố lo con có chuyện thôi. - Dạ! Đây là người yêu con, anh ấy người Hải Dương. Anh tên Quyền. Tôi cũng chào "bố" Ông cũng khẽ ừ, rồi quay sang tôi ôn tồn: - Quyền à, xuống đây con cũng biết nghề của em Ngọc là thế đấy! Anh em yêu nhau xuống thăm nhau bố không cấm! Nhưng phải thông cảm cho nhau. Đừng làm gì khiến mọi người phải khó xử! Tôi khẽ "vâng". Có cái gì đó nhoi nhói nơi vùng ngực trái. Tôi không sợ. Tôi chỉ cảm thấy buồn và thương. Tôi đã hiểu được phần nào cảm giác của những người đàn ông bất lực khi có vợ hoặc người yêu phải làm nghề này. Sau đó em xin phép và được bố cho nghỉ năm ngày. Chúng tôi đã có năm ngày "tuần trăng mật" ở đảo Cát Bà thơ mộng. Trao cho nhau biết bao kỉ niệm êm đềm. Ríu rít bên nhau như đôi chim câu. Lãng mạn, tình tứ như một cặp mới cưới. Chúng tôi hôn nhau ở gần như khắp mọi nơi. Quấn lấy nhau đam mê, ngất ngây như muốn quên đi cả thế giới này.... Rồi năm ngày tuyệt vời ngắn ngủi cũng trôi qua. Trước khi chia tay tôi nói với em: "Em à, anh yêu em thật mất rồi. Đợi anh em nhé? Hãy sống vui vẻ và đừng yêu ai trong vòng một năm tới! Đúng một năm nữa, anh sẽ lo đủ tiền, anh quay lại đàng hoàng đón em về làm vợ! Hứa với anh đi! Em nhìn tôi đắm đuối rồi khẽ gật đầu. Ôm chặt đầu tôi, hôn tôi say đắm như lời chào từ biệt...
ĐÁM CƯỚI QUÊ TÔI . Ấy là năm 198x cũng tầm nài (bài biên hồi tháng 6 nóng chảy mỡ.. hehe) Làng tôi có cái đám cưới. Thường thì cưới chỉ tổ chức vào dịp cuối năm hoặc ra giêng nhưng thấy bảo cô dâu cưới chạy đẻ. Mà cưới vào cái dịp này lâu lâu làng ko có sự kiện gì nên vui lắm. Ai cũng phấn khởi. Nhà cô dâu có điều kiện nên tổ chức cứ to to là, mời đầy đủ làng trên xóm dưới. Cỗ hẳn hai giò nạc, có cả bánh dầy đặt từ trên tỉnh ăn cho lạ miệng, ko thèm nấu xôi. Thuốc là thì chơi Bông sen chứ ko thèm Sapa hay Điện Biện bao bạc. . Nhà cô dâu ở cách nhà tôi 1 quãng, lấy chồng người thị xã cách độ đôi chục cây. Thời thởi cô dâu thường chỉ mặc quần phăng hoặc Satanh Nam Định, áo trắng, đội nón. Ấy thế mà đám cưới cô ấy mặc váy bồng như bây giờ, điểm thêm đăng ten.. gớm lạ đ-éo chịu, trông cứ dư Công chúa đọc trong cổ tích. Trẻ con bọn tôi cứ theo rêu rểu từ lúc trang điểm đến lúc rước râu. . Lịt cụ cái thời thổ tả, đ-éo có bỉm như bây giờ, hố xí thì toàn hố xí xổm, ỉa xong thả tro với rắc trấu bẩn bẩn là. Thành ra cô dâu mặc áo váy vào từ sớm cho oách để chưng với cả làng nên đ-éo đi đái với ỉa được. Tôi thấy có lần cô vén váy đái vào xô ở trong buồng, nhưng đái theo nhịp điệu hẳn hoi cứ xoè..dừng…xoè…dừng…chứ không như các bà đái 1 lèo ở nồi chân. Gớm người sang tiếng đái nó cũng sang kinh lên cứ nhịp, ngắt, nhịp như hát quốc ca. . Gớm lịt cụ, lúc nhà trai về đón dâu ngồi ăn thuốc xơi giầu lâu lâu là, đại diện các kiểu lên phát biểu cảm ơn cơ quan đoàn thể các kiểu, rồi hát, đọc thơ phải hơn tiếng xong đưa dâu về tỉnh. Tôi cũng nhanh chân leo xe đi theo tranh thủ xem cái cổng Tỉnh nó ra làm sao. . Lần đầu được ngồi xe ôtô hải âu cứ bon bon, gió cánh đồng lùa qua cửa phả vào mạt cứ mát dượi, người tôi cứ tê đi, tôi thích lắm. Đi được độ 2 cây thì bổ tổ mấy bà mấy chị xóm tôi ko quen ngồi xe tô, thi nhau ộc hết cả mật xanh mật vàng ra khiếp đ-éo chịu toàn chuối xanh nấu xương mí miến măng, giò…gớm khiếp khiếp là..tôi tụt hết cả cảm xúc. May ngồi cạnh cửa cũng đỡ, chứ ko cũng livefull là cái chắc. . Đến nhà trai tổ chức cũng lâu, văn nghệ ác lắm, có cả trống mý ghi ta điện…Anh ghitar tóc dài ngang lưng, mắt nhắm tịt vừa đánh vừa lắc như sâu đo lạ kinh lên được, dân quê bọn tôi cứ há hốc cả mõm. Có anh Dẫn chương trình còn giới thiệu:...Hát cho biển lọt vào ao / Hát cho trái núi phải chôn vào chân kim / Hát cho bong bóng phải chìm / Gỗ lim phải nổi mà đá hoa phải lập lờ…. hehe . Vui ko thể chịu được, nhưng tôi để ý thấy cô dâu mặt căng thẳng lắm, tôi nghĩ do nhạc sống to quá hay do cô ta hồi hộp. Được lúc thấy hết nhấc đít, lại vặn người, rồi nghiến răng, mím môi, mắt trợn ngược. Gớm lịt cụ lúc gần cuối thì ôm bụng lăn đùng ngã ngửa. Cả đám cưới cuống mẹ hết cả, đưa thẳng bệnh viện tỉnh.. Sau về xóm, tôi mới nghe mấy bà kể là nín đái nhiều quá, tý vỡ cụ nó bọng….Khà khà.
chơi gì chơi 1 kiểu 1 miền, thấy kiểu nào ổn thì mần, chơi nhiều tưởng ăn hóa ra ăn ít k thì chết nặng, Cụ bỏ nam chơi bắc khỏe re
Sáng ra đã có thư =)) Anh Bùi yêu mến! Anh ah, trời phú cho phụ nữ bọn em sự nhạy cảm, nhất là với đàn ông. Thế nên tốt nhất hãy chân thành, thật tình với bọn em, đừng văn vở, rào trước đón sau, không qua được mắt bọn em đâu. Bọn em tầm này, đắng cay ngọt bùi cũng trải đủ cả rồi, đẻ đái cũng vài lứa, tình đơn tình kép cũng dăm bẩy mối rồi nên đ-éo có gì qua mắt được đâu, đừng văn vở, diễn kịch. Nhiều khi bọn em cứ giả vờ ngây ngô xem các anh sẽ đưa lên tầng mây nào thôi... Tóm lại là hãy chân thành, thật lòng. Tuy nhiên, chỉ có lời khen là lời nói dối duy nhất được chấp nhận, bởi bọn em hiểu đó không phải không thật lòng, mà là sự tinh tế và lịch lãm của quý ông các anh. Thêm nữa, bọn em cũng đ-éo cần lời chê trách, góp ý kể cả những lời góp ý thật lòng và nghiêm túc. Bởi hơn ai hết, bọn em hiểu bọn em xấu chỗ nào, chưa được chỗ nào. Mỗi khi đêm về, các anh gác chym lên ngủ rồi thì bọn em vẫn còn suy nghĩ, kiểm điểm, tự sửa... Thêm nữa, bọn em luôn tự ý thức và ý thức cao hơn nhiều lần bọn anh về trách nhiệm với con cái, phải làm gương cho con, làm chỗ dựa cho con, nên đ-éo cần các anh phải dậy khôn, phải thế này thế kia. Yêu anh, và... Ghi sổ thù vặt một số thằng bạn trên mạng của anh
Mai tôi sẽ về với những kí ức mờ bụi đỏ Đất cao nguyên lộng gió Ban Mê. Mai tôi sẽ về với hẹn ước đã phai theo năm tháng Con dốc ngày xưa em đến trường áo trắng Dã quỳ bây giờ lặng lẽ nở riêng tôi. Mai tôi sẽ về với những nỗi nhớ xa xôi Em đến hay là em không đến Dòng thời gian đưa chiếc thuyền giấy năm xưa sang bến Em đã theo chồng, hò hẹn cũng riêng tôi. Mai tôi sẽ về trả lại nơi đây, ngày chia tay, lời hứa “Khi thông xanh thắp lên ngàn búp lửa, tôi sẽ về chờ áo trắng mùa thu”. Tôi đi xa tít mịt mù Áo em đã gửi mùa thu cũ rồi.
Hola, Cụ Bùi Thú thật năm hết tết đến ( Năm cùng tháng tận...) thôi thì thú tội, thành thật để ngộ nhỡ mà lúp sau lải chuối ngắm chị dậu thì cũng không Nợ Cụ nhời cảm ơn: Thật là Hâm mộ tài văn thơ (Chọc, Chích chỉ có mà Chuẩn) của Cụ. Chúc Cụ dồi dào sức khỏe, tác chiến mạnh mẽ cho hậu duệ hưỡng ké cái lý lẽ mà làm vốn sống khỏi bị Té.Cảm Ơn Cụ nhiều nha. (chưa tính tiền mua bỉm - đọc bài nào cũng phãi thay 2,3 cái bím)Bố tướngsảng khoái quá đó Cụ Bu... đong cho nửa chum Ba kích uống thử...ghi sổ nha Cụ Bùi