Đưa vợ từ nhà hộ sinh về, anh chồng bị vợ mắng một hơi, không hiểu tại sao vợ mình lại nổi giận đến thế. Vợ anh giải thích: - Anh nghĩ coi mỗi lần sinh đẻ tôi phải cực khổ như thế này. Tôi thề từ nay đến già tôi mà… với anh nữa thì súng đạn sẽ bắn tôi! Sáu tháng sau, anh chồng vẫn không dám đụng đến vợ vì sợ vợ mình phải chết do súng đạn. Bỗng một đêm trong lúc ngủ say, anh chồng giật mình vì có người chui vào mùng mình. Anh nạt lớn: - Ai đó? - Em! - Em là ai? - Em là người không sợ súng đạn.
thơ kua gái @@ EM ! Em đem đến một nụ cười Cho anh vui sống giữa đời hồn nhiên Em đem đến chút dịu hiền Để anh nương giấc bình yên ngọt lành Mắt em là khoảng trời xanh Giam anh mây trắng bồng bềnh bên trong Em như biển rộng mênh mông Thuyền anh lạc lối giữa lòng đại dương Em là ! Một đóa vô thường Cho anh gửi trọn ngàn thương kiếp này Em tan trong nậm rượu cay Cho anh uống cạn và say suốt đời
HỊCH ĂN NHẬU Ta cùng các ngươi sinh ra trong buổi đói ăn, lớn lên gặp thời khó nhọc. Ngó thấy chúng bạn loanh quanh ngồi nhậu với đối tác bạn bè, nay hội này mai hội khác, gúp nọ gúp chai rượu tuôn như suối. Thật khác nào treo thịt bò trước mồm chó Béc, treo hàng trắng trước kẻ nghiện heroin. Ta thường tới bữa trông bia, nửa đêm thức giấc lòng đau như cắt, dãi dớt dầm dìa, chỉ giận chưa ngả cốc bật bia lấy đá cho vào, dẫu cho men gan cao, mỡ nhiều trong máu, con vợ kia móc mồm cấm uống ta cũng nguyện xin làm. Các ngươi sinh hoạt cùng ta hội chém gió đã lâu, không có mực thì có bánh đa, không có bia ken thì có bia cỏ. Một két không vừa thì góp nhau làm đôi két. Lúc nhậu nhẹt cùng nhau vui cười , khi thành toán cùng nhau móc ví. So với xứ Cămpuchia công minh tân tiến nào có kém gì? Nay các ngươi ngồi nhìn uống nước lọc mà không biết lo, vợ cho uống cô ca mà không biết thẹn. Đường đường đấng nam nhi mà cuối ngày no zô zô mà không biết tức. Thấy bên hàng xóm chúng đi lẩu gà với rượu Votka mà không biết căm. Lại lấy việc nuôi chim cảnh làm vui, kẻ lấy trồng rau sân thượng làm thích. Có kẻ chăm lo thể dục đặng phụng sự vợ già, kẻ lại chơi Yoga nhằm cân bằng cuộc sống. Có kẻ tính kế làm ăn mà quên việc nhậu, kẻ ham buôn bán mà quên việc zô, kẻ thích chung cư, kẻ mê chứng khoán. Nếu bất chợt có cuộc alo gọi nhậu thì chim cảnh không thể thay bò tùng xẻo, rau sân thượng cũng không bằng bò cuốn cải cay. Chăm thể dục cũng không thể chống được kẻ luyện thường xuyên tửu công thâm hậu, dẫu rằng xe đẹp đất nhiều tửu lượng thua cũng là đồ bỏ. Lúc bấy giờ hỏi ai ai cũng việc làm ăn, việc vợ con bìu díu, hội chém gió chúng ta tan đàn xẻ nghé, đau xót biết chừng nào. Chẳng những mỗi tháng đôi lần mà có khi cả năm chẳng họp. Chẳng những tửu lượng ta xuống level mà việc bia bọt của các ngươi đai đen cũng đành nhường cho kẻ khác. Chẳng những chẳng thể thi đấu cùng hội đồng niên, đồng hương, đồng nghiệp mà còn bị chúng bêu diếu trên cả giới phây. Chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục mà đến trăm năm tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu mà các ngươi cũng không khỏi mang danh là đàn ông không kém tửu lượng một chén đã say. Lúc bấy giờ dẫu các ngươi muốn rượu bia chém gió liệu có được chăng ? Nay ta bảo thật các ngươi : Nên lấy việc chỉ số CPI của đất nước đang xấu làm nguy, nên lấy tửu lượng xuống của bản thân mình làm sợ. Phải huấn luyện rượu bia, tập dượt chém gió khiến ai nầy đều xứng đáng làm đệ tử của Lưu Linh, mọi người đều tài liệt vào hàng cao nhân tửu. Có thể one hundred percent mỗi lần nâng cốc, nốc cả chai Votka mặt vẫn như ma. Lúc bấy giờ chẳng những hội chém gió thần chưởng của ta vững bền mà tửu lượng các ngươi đều khá. Chẳng những nổi tiếng giang hồ mà còn có thể đàng hoàng khi thi đấu cùng đồng môn đồng đồng nghiệp. Lúc bấy giờ dẫu các ngươi không muốn uống nhưng bị ép liệu có sợ không? Nay ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ cái bụng ta.Aha hu hu.
SUY NGẪM ĐẦU NĂM Thực ra mình chưa từng bắt cá hai tay. Còn nếu có, mình sẽ dùng hai tay bắt...một cá há há. Thế chắc ăn hơn nhiều. *** Những ông chồng bị mọc sừng là do họ bị thừa...canxi hí hí. *** Kiểm tra vợ ngoại tình rất dễ nếu ngửi thấy " hộp sữa" có mùi Chivas. Tệ hơn là có mùi cuốc lủi hoặc bia cỏ 2k/cốc. *** Kể ra đào hoa quá cũng khổ các bạn ạ. Bằng chứng là mình luôn được gái nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chả cho lao động gì nặng nhọc. Mỗi tội hai đầu gối lại cứ chai ra. Thế mới tài, haizz da. *** Có hai kẻ mà đến chúa cũng phải bó chân đóng đinh là: tử tù tìm cách vượt ngục và đàn bà tìm đến tình nhân. *** Nếu không muốn vợ mình bị thằng khác xơi thì cách tốt nhất là đừng bao giờ xơi...vợ chúng nó.
Bạn cũ hồi trung học lấy vợ, liền tù tì làm một lúc 5 mini. Bạn làm chủ một doanh nghiệp chuyên điện đường trường trạm nên cũng lập cái chi bộ đảng cho ra vẻ. Tất nhiên bạn làm bí thơ. Tết đến bạn khoe, vỡ kế hoạch mà chửa bị cất chức tuy cũng có thông tri của đảng bộ khối doanh nghiệp địa phương. Bạn bảo, láo với tao thì tuyền bộ đảng viên chi bộ này ăn cứt hết. Phàn nàn xong bạn gọi "chi bộ" 5 mini trên lầu xuống. Chúng sòn sòn lít nhít xếp hàng ngang chào mình. Lận bâu móc tiền mừng tuổi mà tay run như cầy sấy. Đến mình còn đ-éo chịu được nữa là đảng, há há. *** Có bà cô họ năm nay 84 xuân, tai điếc mắt mờ nhưng răng nhai giầu như máy xát. Đến chơi thấy bóng, cụ vọng to " anh con nhà ai?". Quấn tờ báo hình phễu thổi tường trình vào tai cụ rồi móc túi mừng tuổi 200k. Cụ nhướng mắt xem rồi lận bâu xâu kim băng găm kín mít. Để ý thấy cả tiền từ thời Việt nam dân chủ cộng hòa. Bài học rút ra: muốn cao niên thì không nên... tiêu tiền. *** Giao thừa nấu bát mì tôm. Đích thị tay mình nấu. Thế Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá... nào khi húp lại có sợi lông. Lộc tồn? Hay lộc xuân? Sợ quá nên đổ mẹ đi. Bú ly vang thì nhang bàn thờ lại rơi trúng. Định tọng lấy tí lộc tổ tông. Nhưng chợt nhớ ra bần nông ba đời nên lẳng lặng ra sân hắt vào bụi bạch trà. Sáng ra vợ đi kể cho hàng xóm nghe, rằng nhà ta có loài hoa biết khóc. Truyền thuyết hay huyền thoại và thậm chí là lịch sử từ đấy mà ra chứ ở đ-éo đâu. Nhở??? *** Gớm, đưa ông cún về quê mà lên xe nôn như người. Mẹ cái loại con chó, thà nó nôn ra sàn về rồi còn giặt, đằng này ổng dụi mõm vầu túi da sau ghế lái nôn vào kín đáo đoan trang. Y như con em dâu dạo nọ. Mẹ con chó, học làm người là khó lắm à nha! Khà khà...
đầu tuần đi làm, vầu măm tí bánh tráng lót dạ, lại được khuyến mại bình sữa, đầu năm hên thật, tiên sư đời
Không có người qua nên phố thành ra vắng! Ngỡ mình tôi ngồi lại giữa đêm Đông... Vị cà phê ngọt đắng! Khói thuốc bay yên lặng... Cô bán hàng ngồi đếm ngón tay. Khoảng không đầy bóng tối... Những giọt sương rơi vội... Nao lòng! Tiếng rao khuya khoắt! Tiếng rao của người tôi không biết mặt. Vang vọng... Nhỏ dần... Tan loãng vào đêm... Rồi lặng yên... Khoảnh khắc! Tôi lặng im nghe cái lạnh đâm sâu vào tiềm thức... Điếu tắt nửa chừng chẳng biết! Bóng tối vỡ òa... Mùi cỏ thơm ngai ngái... Mùi cỏ thơm như tóc người con gái, Một thời dấu yêu... Tôi biết đâu... Ở ngoài kia trong đêm. Mấy đứa trẻ xuýt xoa, Nép lưng vào gốc cây già. Chúng cũng đang châm lửa... Cho điếu thuốc mà tôi còn hút dở. Chúng cũng buồn... Như tất cả... Cô đơn! Và tôi... Bên một ly cà phê đen, Cười cay đắng! Có lẽ lòng cũng chẳng hơn gì... Phố vắng!
bốt lại thiên nài để nhớ 1 người =)) SÀI GÒN - HÀ NỘI ĐÈN XANH - ĐÈN ĐỎ Anh đi Sài gòn công tác. Chưa chuyến nào anh đi lâu đến vậy. Có gì nghiêm trọng đâu, anh mở cái văn phòng đại diện, phỏng vấn dăm đứa nhân viên. Thế thôi mà cũng nuốt trọn anh gần nửa tháng. Sài Gòn, vùng đất anh chẳng lấy gì làm lạ lẫm nếu không nói là quá quen. Ở đó, anh đi về như đi chợ. Công việc anh phần nhiều cũng ở đó, bạn bè cũng vậy, chỉ duy nhất ái tình, eo ơi, xấu hổ bỏ mẹ, không một bóng giai nhân. Chuyến rồi ở lâu, anh buồn trông thấy. Khi trời đổ sập bóng đêm là anh buồn dù Sài thành quá đỗi nhộn nhịp, hào hoa. Bạn bè dỗ anh như trẻ nít, hết nhậu nhẹt, hát ca lại ba bủng, mát xa. Anh vẫn buồn. Vui sao khi thiếu vắng giai nhân.? Anh cũng ngỏ lời gạ gẫm dăm đứa bạn, chúng bảo Sài thành thiếu đ-éo gì, có tiền là có hết. Ôi không, anh thích sự ái tình lãng mạn, chứ bạc tiền, hehe anh cho gái già ở nhà còn hơn, bởi khi đó anh được những câu ngọt nhạt, những cái vuốt ve và quan trọng là không bị mắng mỏ khi sa đà về muộn. Anh không đi chơi cùng lũ bạn nữa, chả phải anh không thích mà vẻ mặt của anh giống kẻ phá đám hơn khuôn mặt của bạn bè. Cứ tối đến là anh bách bộ ra một quán bar nho nhỏ cách văn phòng không xa. Anh ngồi đồng bú Corona, một thứ bia rất khắm của bọn Mễ Tây Cơ mọi rợ. Anh nom sành điệu như ai, tay ôm bia, mồm mơ màng nhả khói thuốc, mắt lơ đãng, trầm tư. Anh như vậy hằng đêm. Đêm cuối trước khi về, tâm tẩm thế nào mà anh bú say mẹ. Đầu anh gục quầy bar, hai chân lõng thõng, dãi nhớt tuôn đọng bãi nền đá hoa cương. Anh say chất ngất, chả nhớ mẹ gì ngoài việc ai đó vỗ vai rồi xốc nách. Sáng tỉnh dậy thấy nằm ở một nơi lạ hoắc, cảm giác xa lắc, xa lơ. Tiếng ai nhè nhẹ đẩy cửa. Anh thoáng rùng mình, tay rờ đít kiểm tra ví tiền. Vẫn nguyên. Ơn giời! Ôi, giai nhân đây sao? Nàng, người vẫn khui bia ta bú hằng đêm rồi thoáng liếc nhìn ngượng nghịu. Anh khẽ khàng, em là...?, sao anh...? Nàng nhoẻn miệng, không đáp mà hỏi lại anh còn mệt không, tay nâng niu bưng tô hủ tíu bỏ lên giường, lại nhoẻn miệng, ăn chút đi cưng, hư quá. Anh bẩm sinh đã hư rồi, tử tế như nàng giờ anh mới gặp. Lùa hết tô hủ tíu, anh vươn vai tìm chỗ đái ỉa, đánh răng. Chẳng biết tự bao giờ, nàng đã sắp sẵn trong khu vệ sinh nhỏ hẹp, khá thơm chứ không dậy mùi. Anh thầm cảm ơn và khen nàng chu đáo. Gái như nàng, anh chửa gặp bao giờ. Giờ anh mới để ý đến nàng, không mấy đẹp nhưng mặn mà đến kiêu sa. Nàng người Bắc, vào Nam cũng được dăm năm để trốn chạy kiếp nghèo và người tình phụ bạc. Nàng đi học nghề phục vụ bar ở một trung tâm thiện nguyện. Đấy là nàng kể thế, chứ anh biết đ-éo đâu nhưng qua cách nàng kể, những việc nàng làm, anh tin nàng chân thật, ít nhất với anh. Anh ôm nàng chân thành, tự nhiên để cảm ơn và tạm biệt. Nàng cũng ôm cứng lấy anh rồi bật khóc như ri. Anh lạ lắm, cùng nàng nằm ngửa ra giường.. Nàng bóp mạnh tay anh khi đang lần mò xuống vùng nhạy cảm, thổn thức, đèn đỏ, cưng ơi. Đèo mẹ! Anh buông nàng ra, không chút hậm hực, bức xúc, lăn tăn. Anh gửi nàng danh thiếp kèm ít tờ xanh xanh hẹn ngày tai ngộ. Danh thiếp nàng cầm, mấy tờ xanh xanh nàng gửi trả. Nàng bảo, còn duyên và nhớ tới em, vào Sài gòn cứ đến nơi em làm sẽ gặp. Anh vẫy xe, quay về khách sạn, sửa soạn hành lý chờ chuyến bay đêm. Anh nhớ nhung nàng quá thể. Chiều, anh điện thoại thăm hỏi cũng như nói lời cuối trước khi về. Nàng bảo chuẩn bị đi làm và chúc anh lên đường bình an, may mắn. Anh giở giọng dâm đãng thường niên, hỏi nàng nếu đèn đỏ tắt anh sẽ hủy vé, đi chuyến hôm sau. Nàng cười rú, mới chuyển sang vàng thôi cưng! Đèo mẹ! Còn hơn ba giờ đồng hồ nữa chuyến bay cuối cùng sẽ đưa anh về Bắc. Gái già liên tục điện thoại bảo em nhớ anh, em nhớ anh. Đèo mẹ, nhớ nhung đếch gì, tối ngày điện thoại kiểm tra anh sự dấm mẻ, thế khác đếch gì gắn chíp vào chym anh. Anh lên tàu bay ngồi ngay ngắn. Mậu dịch viên hãng hàng không Sorry Airlines thông báo lần cuối đề nghị tắt điện thoại rồi tắt đèn trên khoang báo hiệu chuẩn bị cất cánh. Tàu bay rùng rùng. Anh móc điện thoại ra để tắt thì số nàng hiện chềnh ềnh, rung bật bật. Anh, a nố. Nàng, em đèn xanh rồi, cưng ơi! Đèo mẹ! Quá nửa đêm về tới nhà. Hơn tuần xa ngái nhớ hơi gái già phết. Vật ra toan làm tý, gái già rú lên, đèn đỏ, bỏ ra. Đèo mẹ, đời anh đ-éo biết lúc nào xanh??? Anh để nguyên hành lý, lầm bầm với gái già như nhắn nhủ, mai vào lại Sài gòn, đèn xanh rồi...
Trong cơn mê ngủ người đàn bà giật mình nói to "chết chồng em về", người đàn ông giật mình không kịp mặc quần áo phóng qua cửa sổ chạy ra xe ô tô nổ máy, xe lăn bánh anh ớ ra ơ đgln đây nhà mình mà. Lên phòng anh rít lên cô lừa dối tôi bao lâu rồi, chị chả vừa sao anh giật mình bỏ chạy. Kết thúc một cuộc tình!