Có bao giờ Có bao giờ em chợt nhớ đến tôi Một giây phút với tôi thôi cũng đủ Gió đông về tôi một mình ủ rũ Một mình mình sống đủ với cô đơn.... Có bao giờ em buông lời trách hờn Sao anh đến khi em còn chưa tỏ Tình yêu kia em chưa từng bỏ ngỏ Bởi đêm về hoen đỏ khoé mi cay Có bao giờ ta đắm chìm cơn say Của tình yêu của bến bờ hạnh phúc Trái tim ta như chưa hề hối thúc? Ngọn lửa tình bao cảm xúc yêu thương Có bao giờ ta cảm thấy vấn vương Ngày qua ngày ta âm thầm chờ đợi Hai trái tim ngập ngừng chưa cháy vội Con thuyền tình cập bến đợi thời gian?
CÍ ĐẦU LÀ DẠNG HÌNH TRÒN (= 0), LẤY CÂY (GẬY = 1) ĐẦU BỊ ĐẬP NHƯNG KO ĐAU THẬT , SUY RA A MN CẶP 01-10
Chỉ mình em Chỉ mình em lặng lẽ Hoa quỳnh nhỏ bé ơi Nguyện dâng đời, giữa đêm hè vội nở Ngát hương thơm, trao nỗi nhớ tìm ai. Vẫn biết rằng Luôn còn có ngày mai Bình minh đến cho muôn loài mơ mộng Cả không gian như nối dài khát vọng Gởi niềm tin yêu cuộc sống tương lai. Ôi phút giây Vội nở sớm tàn phai Cánh mỏng manh đành xa đài rời ngõ Biết về đâu hỡi sắc màu trắng đỏ Tím hồng xanh còn theo gió vờn mây. Như muôn thuở Khi nỗi nhớ đong đầy Lại đi tìm những phút giây quỳnh nở Ước một lần thêm sáng ngời rạng rỡ Cánh khép rồi, xin được mở làm chi. Để thời gian cùng năm tháng chia ly Là quá khứ của những gì đang có Trải mênh mông nơi bốn bề lộng gió Ở cuối trời, hoa quỳnh nhỏ tìm ai.
Quay về Tôi về phố đã bạc đầu sương Những con đường vắng những đêm trường Hàng cây lẻ bóng im lìm đứng Vết thời gian để lại thấy nao lòng. Người còn đứng đó chờ ai không Chắc là đã về cùng yên ấm Chuyện ngày xưa chưa bao giờ nặng Vẫn ồn ào mỗi lúc gió nổi lên Tôi đã đi khi phố vừa chớm lớn Chỉ dăm hôm phố đã già lắm rồi Căn gác nhỏ đứng nhìn tôi bối rối Gã khù khờ xưa nay đã phải quay về Tưởng trong lòng đã sạch bóng u mê Cơn sóng giữ đã yên bề phẳng lặng Có ngờ đâu một đêm trăng không sáng Vội quay về khi chợt bỗng cuồng quay