Hờn Trách Con Đò Dương Ngoc Thái Có gọi con đò.... Nhưng con đò dường như chẳng nghe... Có gọi tôi zề... nhưng tôi nào đâu có còn nghe... Mà tôi nhẫn tâm... xem như là ko có chuyện gì... Nào đâu có hay em đâu lòng khóc ở bờ sông... Chắc tại tôi làm em đau lòng mà k nói ra Chắc tại con đò đưa tôi về nơi bến yêu vui.... Đò ơi cớ sao quên bao lời hứa hẹn ngọt nào... Để cho bến sông mang nỗi nhớ đêm ngày chờ mong... Thầm trách zì tôi... sao thay lòng đổi dạ mà chi Để bến chìu nay k còn trông thấy được con đò Nước sông vơi đầy bao tháng ngày mà e cứ trông Ánh trăng hao gầy suốt đêm dài mà em vẫn mong Còn nhớ còn thương xin quay về bến đợi người ơi... để bến đò xưa k còn ai cứ gọi Ơi.. đò Nói k nên lời e khóc vì đời e nhỏ nhoi... đã yêu nhau rồi ...sao nỡ làm vầng trăng vỡ đôi...
Gọi Đò Dương Ngoc Thái Gọi đò ơi! Ai giúp đưa tôi kịp sang đò. Bên kia sông buồn, người ta đang tưng bừng đón dâu. Gọi đò ơi! Cớ sao không có ai đưa đò, Để con đò buồn hiu quạnh bến quê, Chẳng còn ai nhớ mong mình về. Ngày đi, em đưa tôi qua đò chiều, Em hứa bao điều mãi đợi chờ nhau. Nhưng mà sao em lại quên. Em quên câu yêu thương, Bao năm xa quê hương nay lại về Sắc son câu thề, mà người xưa bỏ bến theo chồng. Đò ơi! Ai đưa tôi qua đò chiều Cho nhắn đôi điều đến người mình yêu. Tiếng hò ai nghe quạnh hiu. Mai đi xa quê hương, mang trong tim yêu thương Duyên tình đầu thiết tha hôm nào Mà giờ đây như nước qua cầu
sáng giờ năn nĩ bả 2 lần bả hok quánh mún khóc dí bả luôn á ... Số mơ có hết .. Bả hem trúng nàkkk chàiii
Tôi Muốn Elvis Phương Tôi muốn mình tìm đến thiên nhiên Tôi muốn sống như loài hoa hiền Tôi muốn làm một thứ cỏ cây Vui trong gió và không ưu phiền Tôi muốn mọi người biết thương nhau Không oán ghét không gây hận sầu Tôi muốn đời hết nghĩa thương đau Tôi muốn thấy tình yêu ban đầu... Em có thấy hoa kia mới nở Trong giây phút nhưng đẹp tuyệt vời Như hạnh phúc thoáng qua mất rồi Giờ đâu còn tìm được nét vui... Tôi muốn thành loài thú đi hoang Tôi muốn sống như loài chim ngàn Tôi muốn cười vào những khoe khoang Tôi muốn khóc thương đời điêu tàn...
Còn Ta Với Nồng Nàn Quang Dũng Đời vừa xinh cho những ân cần trôi qua tim đầm ấm Cho xôn xao qua giấc mơ dấy lên đôi vầng thơ Ngực trầm xinh cho tiếng trái tim vang vọng vào đời chói chang Cho nắng tắt cho trăng rằm lên, cho vừa đôi chân em đến Này em ngoan ơi nói câu tình cho thân ta tái sinh Cứ nói khẽ nói khẽ thôi là khiến ta vui rồi Em tung tăng đến nơi này gọi gió về cho lá bay Gần lại đây ngắm những thênh thang bên đời Còn ta với nồng nàn Ngày vừa xinh cho mắt em hiền, cho câu ca ngọt tiếng Em ra đi nhan sắc đi thế nên em đừng đi Ngày thật xinh cho tiếng nói thưa cứ dịu dàng dòng suối ngoan Cho áo mới vuốt ve bờ vai, cho tình lâng lâng êm ái Này em ngoan ơi lắng nghe này cây xanh lên tiếng đây Gió đã nói với lá non rằng mắt em trong ngần Em ngoan ơi hãy ra nhìn trời đất ngập trong nắng vàng Ngồi lại đây ngắm những hân hoan bên đời Còn ta với nồng nàn
Khát Vọng Quang Dũng Hãy sống như đời sông để biết yêu nguồn cội Hãy sống như đồi núi vươn tới những tầm cao Hãy sống như biển trào, như biển trào để thấy bờ bến rộng Hãy sống như ước vọng để thấy đời mênh mông Và sao không là gió, là mây để thấy trời bao la Và sao không là phù sa rót mỡ màu cho hoa Sao không là bài ca của tình yêu đôi lứa Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư Và sao không là bão, là giông, là ánh lửa đêm đông Và sao không là hạt giống xanh đất mẹ bao dung Sao không là đàn chim gọi bình minh thức giấc Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư
Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng Khánh Ly Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng Em là tôi và tôi cũng là em. Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ Tôi là ai mà còn trần gian thế Tôi là ai, là ai, là ai? Mà yêu quá đời này. *** Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm.
Triệu phú nghỉ mát Trên tiền sảnh khách sạn sang trọng nhất ở Florida, người ta đang dỡ hành lý của ông triệu phú mới tới. Thấy toàn giày trượt tuyết, xe trượt và nhiều dụng cụ chơi thể thao mùa đông khác, chủ khách sạn ngạc nhiên hỏi: - Ngài mang những thứ này đến đây làm gì? Ở đây tuyết có rơi bao giờ đâu? - Xin đừng lo, tuyết sẽ đến trong container sau!
Tán gái thời công nghệ Trưởng phòng hỏi nhân viên cấp dưới về sự vắng mặt của một nữ nhân viên cùng phòng: - Anh có biết tại sao hôm nay Ngọc Trinh không đi làm? Cậu có biết số điện thoại hay nhà cô ấy ở đâu hay không? - Dạ không thưa sếp, nhưng chúng ta có thể hỏi máy tính về thông tin của cô ấy! - Sao cơ, thời đại tiến bộ đến độ cả máy tính cũng bắt đầu biết tán gái rồi cơ à?