Em Về Tinh Khôi Trần Thu Hà Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát Làn môi ơi đừng quá run run lỡ tia nắng hồng tan mất Xin âu lo không về qua đây Xin thương yêu dâng thành mê say Xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vùng đêm mái tóc Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây Xuyên trăm năm em về tinh khôi Đôi tay ta dang rộng hân hoan Xin cho ta một khắc reo ca vui cùng với em Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời Biết đâu có đôi lúc ta quên chờ đợi Kề bên nhau quên một chiếc hôn Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành Và xin cất lấy trái tim này nhớ nhung phút giây Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vòng đêm mái tóc Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây Xuyên trrăm năm em về tinh khôi đôi tay ta dang rộng hân hoan Xin cho ta một khắc reo ca vui cùng em Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời Biết đâu gió tha thiết nắng em về trời Biết đâu em bỗng thấy tim ta chật chội Và em tan đi cùng ánh sương Biết đâu em bỗng thấy đôi chân mỏi mệt Biết đâu sớm mai thấy sông thương cạn kiệt Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tin buồn phiền Và em sẽ cất cánh tung trời hóa thân giấc mơ
Ngày Em Đến Trần Thu Hà Ngày em đến đôi mắt long lanh thơ ngây mơ màng Ngày em đến đôi má hây hây hương thơm nồng nàn Làm say mê bao gã si tình. Làm cho anh nhức nhối tâm hồn Buồn miên man thao thức suốt đêm thâu Rồi em đến em đến bên anh cho anh ngỡ ngàng Tựa như có con suối đi qua trong tim nhẹ nhàng Và em ngiêng mái tóc mây bồng Và anh nghe trong gió thơm nồng Thuyền anh theo con sóng ra khơi,ra khơi nghìn trùng Thuyền anh đó con sóng cứ xô Thuyền anh đó cứ mãi nhấp nhô Giữa biển khơi không bờ không bến Thuyền anh đó em cứ cuốn đi Tình anh đó em cư cuốn đi Cứ cuốn đi ,cứ cuốn đi , cứ cuốn đi Theo em đời đời
Điều Giản Dị Hồng Nhung Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo Đôi môi em gọi bao khát khao mắt em vời vợi đăm đắm trời cao Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không thôi Người yêu ơi dù mai này cách xa Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta Và ta biết một điều thật giản dị Càng xa em ta càng thấy yêu em H� ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao Hy đêm mịt mù lấp lánh ngàn sao Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu Nếu không có người mặt đất quá hoang vu Và ta biết một điều thật giản dị Càng xa em ta càng thấy yêu em
Cát Bụi Khánh Ly Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai vươn hình hài lớn dậy Ôi cát bụi tuyệt vời Mặt trời soi một kiếp rong chơi Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai tôi về làm cát bụi Ôi cát bụi mệt nhoài Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi Bao nhiêu năm làm kiếp con người Chợt một chiều tóc trắng như vôi Lá úa trên cao rụng đầy Cho trăm năm vào chết một ngày Mặt trời nào soi sáng tim tôi Để tình yêu xay mòn thành đá cuội Xin úp mặt bùi ngùi Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui Cụm rừng nào lá xác xơ cây Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy Ôi cát bụi phận này Vết mực nào xóa bỏ không hay...
Một Cõi Đi Về Khánh Ly Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt Rọi suốt trăm năm một cõi đi về. Lời nào của cây, lời nào cỏ lạ Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua Vừ tàn mùa xuân, rồi tàn mùa hạ Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa Mây che trên đầu và nắng trên vai Đôi chân ta đi sông còn ở lại Con tim yêu thương vô tình chợt mỏi Lại thấy trong ta hiện bóng con người. Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa Mưa bay trong ta, bay từng hạt nhỏ Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa Từng lời tả dương là lời mộ địa Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe. Trong khi ta về lại nhớ ta đi Đi lên non cao đi về biển rộng Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì. (Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn Để sớm mai đâi lại tiếc xuân thì)
Cuối chạp . _______________ Trời cuối chạp co ro cơn gió lạnh Sáng cuộn mình chiều cũng ngắn dần đi Nắng như thể làm phai lá Dã quỳ Sương rơi xuống cơ hồ như rất mỏng . Chiều cuối chạp làm khô bờ môi mọng Để linh hồn cỏ úa phải chao nghiêng Mùi hương rũ làm đêm cũng phải ghiền Khói thuốc lá bay bâng quơ vàng mắt Ngày cuối chạp chi đâu ai xếp đặt Mà cửa lòng cứ chờ mãi chẳng nguôi Chút tầm phào cũng mở miệng môi cười Hoa nắng nở chẳng làm thêm ấm áp . Đông hấp hối đã rơi vào cuối chạp Mây bay về đưa tiễn linh hồn đi Rưng rức tím vào trong buổi sinh thì Năm chưa hết vẫn hoài cơn mộng mị st
Da thịt còn đấy người còn đây Bụi đời chưa phủ thân xác này Sông kia chưa đục đời sao nỡ? Hãy để tro tàn khi tóc phai. Rờ y ry.