Mơ ước chi nhiều cũng thế thôi, Người đi tan nát cỏi lòng tôi Kỷ niệm vung đầy trên chăn gối, Thuyền đã trôi qua bến khác rồi! Giông tố vùi chôn mộng ban đầu, Tàn theo năm tháng nổi niềm đau Trơì đêm buốt giá hồn thao thức, Phảng phất hương thừa gọi nhớ nhau . Tình buồn muôn sự có lỗi chi ? Vỡ tan duyên kiếp cũng chỉ vì Dòng đời cay đắng ôi nghiệt ngã, Thôi đành muôn kiêp ta phân ly
ngừ vũ nữ với ta hả, ta lưu manh hồi nào ta đẹp choai ta hơi chảnh xíu thôi mừk mấy ngừ đẹp thấy chui có đẹp & oai hem
Nếu như em có thể quên tất cả Và tâm hồn không tha thiết nhớ thương Về một thuở chung lối một con đường Thì có lẽ chẳng bao giờ buồn nữa Nếu như em chỉ lãng quên phân nửa Sợi dây tình vẫn chưa thể rời xa Tình yêu kia năm tháng chẳng phai nhòa Thì niềm đau mãi vương lòng sầu khổ Nếu như tình khởi đầu bằng đổ vỡ Sao chẳng xem ta "không nợ - hữu duyên" Và mến nhau như "đôi bạn: thân, hiền" Để tình ấy hoài trinh nguyên trong trắng ! Nếu như bảo tình anh trao không nặng Ghim vào lòng những cảm giác hoài nghi Để từng đêm bên gối lệ hoen mi Sầu chất ngất khiến tâm hồn tan nát Nếu như em buồn rưng trên khóe mắt Vẫn ngập ngừng muốn hỏi những lời yêu Mong một ngày anh trả lời rất nhiều Thì anh hỡi ! tình yêu nào đếm được Và nếu như... tình ngọt ngào thoáng chốc Bấy nhiêu thôi cũng hạnh phúc lắm rồi Hơn bao kẻ suốt đời sống đơn côi Dẫu một phút... yêu mong manh... đợi mãi