Gõ cửa trái tim Gõ cửa trái tim van em được vào Dù tình xót đau chung thân huyệt đào Ngủ vùi với chiêm bao Nỗi niềm mắt xanh xao Nhưng anh vẫn ngóng tim em mở cửa. Gõ cửa trái tim sao em hững hờ Ngõ hồn tái tê năm canh thẫn thờ Nhện lòng mắc giăng tơ Để một mối bơ vơ Khi không em nhốt anh trong đợi chờ! Ôi cửa tim em bằng vàng Nên tiếng yêu nghe bẽ bàng Để anh gõ cửa miên man Mà em không chút hỏi han Anh buồn lang thang...! Gõ cửa trái tim nghe xa nghìn trùng Đèn mờ hắt hiu cô đơn tận cùng Đàn lỡ phím sai cung Tình này cũng mông lung Tim em ai bắn mũi tên lạnh lùng!
Nổi buồn Châu Pha Nàng tên Châu Pha, người sơn nữ, bông hoa núi rừng. đẹp xinh đơn sơ, tình trong trắng cho đời ước mơ. Gọi tên nàng tên Châu Pha, gọi tên nàng tên Châu Pha, đôi môi thơ ngây thương giọng nói thật hiền hòa. Ngờ đâu tâm tư nàng đã trót ôm một nỗi buồn. Chiều mưa rơi rơi, nàng hay đứng âm thầm nhớ ai. Hỏi sao ngày vui đã mất, Hỏi sao lệ dâng khóe mắt? Châu Pha thương đau tủi buồn cúi mặt quay đi. Nhưng rồi một hôm nao, chim rừng lại ríu rít Đón anh chiến sĩ về thăm buông làng, núi đồi. Rượi cần lại mang thêm ra, rừng vàng rộng vui câu ca. Đêm liên hoan, Châu Pha như hoa xinh đẹp nụ cười sáng ngời. À thì ra Châu Pha đã để ý thương anh lính trận. Chiều nao qua buông, cùng sơn nữ duyên nồng thắm trao. Bà con thường trêu Châu Pha, niềm riêng thường hay dấu kín. Nhưng nay ai ai cũng hiểu nỗi buồn Châu Pha
Thánh Đường khuya từng giọt sương buốt giá Tiếng Kinh pha lẫn tiếng chuông buồn... Chắp tay con thì thầm hỏi nhỏ Đến bao giờ con mới hết cô đơn? Chốn Vương Cung, giật mình Chúa tỉnh giấc Chợt ngậm ngùi, Chúa cũng thấy cô đơn!
Vầng trăng vỡ tan Tiếng hát ai nhẹ buông theo ánh trăng mơ màng. Một cung đàn nhặt khoan cho lòng nàng xao xuyến. Có hay đâu chàng trai nay cách xa bao ngày Để cung đàn dở dang theo nhớ thương trong lòng ai. Nay vầng trăng vỡ tan để em buồn thương Có ai biết cung đàn ngày xưa vấn vương Nên chàng trai, đã quên quay lại vườn xưa Trời giăng đầy gió mưa cho nát tan đường tơ. Trái tim em ngẩn ngơ đêm ngóng trông mong chờ Nào đâu ngờ mộng mơ bây giờ đành tan vỡ Biết xa nhau từ đây thôi hết mong sum vầy Để cung đàn dở dang gieo nhớ thương trong lòng em.
Căn nhà màu tím Chiều nhìn qua đầu ngõ, dâng dâng niềm thương nhớ dáng xinh xinh một người. Ðược nghỉ năm ngày phép, mất hai hôm làm quen em mới cho mình biết tên. Cuộc đời chinh chiến, quanh năm với bưng biền, thì gót liễu mong manh, làm sao bước song hành Anh chỉ e ngại, gió lay nụ tầm xuân vừa hé... Chiều nào khi về bến, ngang căn nhà màu tím biết em đang trộm nhìn. Vào mộng chưa tỏ lối bến mơ đang chờ nơi chưa thấy ai vừa ý thôi. Đời người con gái, mưa sa giữa lưng trời, hạt xuống giếng ngậm ngùi, hạt rơi luống hoa cười. Ai chẳng mơ, gặp bến trong khỏi hờn duyên má hồng... Đời anh đây đó mười phương, gặp em anh đã thương, càng thương. Thương đôi môi đầy nhựa sống. Thương tia mắt dào dạt sóng. Tuổi ngọc xuân son, nét ngà uốn trăng tròn Tình em cao vút Trường Sơn gặp anh em ước mong gì hơn. Cho anh bông hồng còn thắm, cho anh trái ngọt vườn cấm, và còn cho nữa tiếng ru trẻ thơ. Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói, mến nhau qua nụ cười. Dặn dò thêm lần cuối, sách trao cho bầy em, lưu bút ghi vài đứa quen. Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng sang cầu. Ta nhìn nhau, tia mắt trao một nụ hôn ban đầu ...!
Quá khứ đã qua… không trở lại Kỷ niệm xưa… nhắc lại làm chi Sống ở đời phải học cách quên đi Quên tất cả những gì không đáng có Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ cười Giả vờ không nghĩ, giả vờ thôi Giả vờ vui khi đang buồn tủi Giả vờ cười khi nước mắt đang rơi
Mưa chiều Lang thang trên phố dưới cơn mưa chiều Bước chân dầm mưa trống vắng cô liêu Từng vòng tay đầy ôm ấm tình yêu Em vẫn như chim nhỏ ban chiều Hiu hắt theo như về cuối đèo. Ai đem mưa đến cho em âu sầu Tiếng mưa buồn tênh thiếu bước chân nhau Trời còn mưa hoài trên phố hàng cây Không có ai che lạnh vai gầy Mình thở dài với trời mưa bay. Mưa vẫn rơi trên hàng mi ướt Và mưa mưa vẫn rơi trên làn môi buồn Làm sao anh quên được phút giây này Làm sao anh xa được mối tình say cuối đời Sao em đi mãi giữa cơn mưa buồn Nỗi đau nào hơn đến bước cô đơn Lòng mình bây giờ hoang vắng lẻ loi Trăm dối gian xin trả cho người Giờ chỉ còn tiếng buồn mưa rơi
Yêu không có nghĩa là có những điểm chung mà quan trọng dám yêu những điểm khác biệt của nhau . Không thể đổ lỗi cho ai, vì cảm xúc chưa bao giờ có lỗi, yêu thương một người không phải là một cái tội… Không ai hoàn toàn thuộc về ai, có những người chỉ có thể giữ lại hình bóng trong tim. Vì không phải yêu thương nào cũng được đền đáp bằng yêu thương, không phải yêu một người là sẽ được bên một người.
Tình như mây khói Em . . . khóc đi em khóc . . . nữa đi em Khóc để rồi quên . . . một cuộc tình buồn Còn biết tìm ai . . . để mà giận hờn Đêm này gặp nhau lần cuối Thương nhớ biết bao giờ nguôi ! Mộng đẹp đời tôi . . . đã bay cao vời Lời xưa âu yếm trao người Như mây như khói tan rồi Tựa kề vai em . . . sầu dâng muôn lối Để nghe ái ân xa vời Tan nát . . . lòng tôi ! Rồi một chiều buồn . . . chìm trên sân ga Con tàu về lạnh lùng Dìu em sang . . . bến vắng Bao nhiêu yêu thương . . . cũng đi qua rồi Anh nguyện trọn . . . một đời Làm mây khắp . . . phương trời Em . . . khóc đi em khóc . . . nữa đi em Khóc để rồi mai . . . mỗi người một đường ! Tình mãi còn vương . . . dù lệ cạn nguồn Có ai thấu từng đêm trường Ôm bóng . . . mà thương !!!
Giã từ tình yêu Tình yêu cho nhau say đắm Những phút giây nồng say bên em khi có chàng, Tình anh cho em tha thiết Chất chứa trong cơn mơ thần tiên thuở nào, Thế rồi tình mình đành vỡ tan, Tình ta bay theo làn mây trắng, Người em yêu hỡi, nhớ anh em nhớ vô ngần... Ôi, cớ sao tình đôi ta trái ngang, Bao đau xót đắng cay tràn dâng, vây quanh đáy tim, Ngày nào vui say bên gối chăn, Lặng nghe con tim mình ngây ngất, Đến nay đôi ta tình đã chết với những tiếc nuối Còn đâu yêu thương say đắm Bỗng chốc trong lòng em nghe rã rời Còn đây môi em cay đắng Nuối tiếc những cơn mơ thần tiên thuở nào Hết rồi tình mình đành cách xa... Tình ta bay theo làn mây trắng, Người em yêu hỡi, nhớ anh em nhớ vô ngần