Giả vờ thôi anh nhé! Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé. Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé. Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không? Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: “Thôi, hay là anh cõng…”. Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em. Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật… Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu. Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con. Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm… Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh… Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật. Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi… Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh. Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?
Đôi khi chúng ta học hỏi rất nhiều ở con cái chúng ta. Hồi đó, một người bạn tôi bắt phạt đứa con gái lên ba tuổi vì nó đã phí phạm cả một cuộn giấy gói hoa màu vàng. Tiền bạc thì eo hẹp, thế mà đứa con cứ cố trang hoàng chiếc hộp quà Giáng sinh để dưới cây thông khiến anh bạn tôi nổi giận. Dù có bị phạt đi nữa, sáng hôm sau đứa con gái bé nhỏ cũng mang hộp quà đến cho cha và nói: “Con tặng cho cha nhân dịp Giáng sinh.” Anh cảm thấy ngượng ngùng vì phản ứng gay gắt của mình hồi hôm, nhưng rồi cơn giận lại bùng lên lần nữa khi anh mở ra thấy hộp trống rỗng. Anh nói to với con: “Bộ con không biết rằng khi cho ai món quà, thì phải có gì trong đó hay sao?” Đứa con ngước nhìn cha sợ hãi nước mắt lưng tròng: “Cha ơi, nó đâu có trống rỗng. Con đã thổi những nụ hôn vào hộp. Con bỏ đầy tình yêu của con vào đó. Tất cả dành cho cha mà.” Người cha nghe tim mình thắt lại. Anh ôm con vào lòng và cầu xin con tha thứ cho mình. Bạn tôi nói rằng từ đó anh đã giữ chiếc hộp bên giường suốt nhiều năm trời. Mỗi khi chán nản, anh lại lấy nó ra và tưởng tượng những nụ hôn và tình yêu của con dành cho anh trong đó. Ở một khía cạnh nào đó, chúng ta cũng giống như anh bạn tôi, được trao tặng một chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô điều kiện và những nụ hôn của con cái. Đó chính là sở hữu quý giá nhất không gì có thể sánh bằng.
KHÔNG PHẢI AI CŨNG CÓ NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ Xin em đừng nặng lời trách nhau Nụ hôn ấy đâu chỉ là phút giây nông nổi “ Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối” Anh có hơn chi tuổi trẻ dại khờ Đừng bên anh chỉ như một giấc mơ Xin hãy tin những bản tình ca anh hát Trái tim anh chỉ mình em định đoạt Chẳng thể nào có người diễm phúc sau em Đừng tự ti như thế nữa đi Anh biết sự cao thượng trong tình yêu nơi em là có thật Nhưng nếu thiếu nhau thì còn gì để mất Lòng tốt kia khiến người khác đau lòng Dẫu ngàn lần anh vẫn nói vậy thôi “ Anh yêu em” và cứ là thế đấy Đừng nghĩ ai cũng có những phút yếu lòng như vậy Đến trong nhau bằng những dối lừa
Thôi tim ạ...nín đi đừng khóc nữa Bởi tình yêu không chọn lựa được đâu Cũng như ai...tôi từng có nỗi đau Cũng mềm lòng vì những câu họ nói. Này gió ơi cho ta nhờ chút việc, Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng, Khi gió về nép bên cạnh người ấy, Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao. Uống cho say để quên đi tất cả Quên nỗi buồn, sự cô độc, kẻ cô đơn Chợt nhận ra trong giấc ngủ chập chờn Đời vô vị khi tâm hồn đã chết ! Tại sao nước mắt lại tràn Tại sao hy vọng lại càng mất đi Tại sao uống rượu ngàn ly Nhưng lại không thể quên đi một người Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó. Cơn gió kia không phải của riêng tôi. Đó là của trời xanh và mặt đất. Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi Miệng nói ghét nhưng lòng vẫn nhớ Nói hết chờ nhưng dạ vẫn mong Nói hết thương nhưng vẫn giữ trong lòng Vẫn in đậm 1 bóng hình ai đấy... Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng Đôi khi khóc chỉ là buồn một chút Còn nụ cười là tê tái lòng đau! Tôi bật khóc khi biết mình thua cuộc Vòng tay này không giữ được tình yêu Buồn làm sao với nỗi nhớ chắt chiu Người yêu tôi ngàn đời bên kẻ khác Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang. Ta lang thang trên vỉa hè ký ức. Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật. Và bất chợt ta cảm thấy cô đơn.! E thấy gì ko mưa đang ngồi khóc đấy Mưa buồn lắm mắt gió cũng cay cay Nơi xa lắm có một người đang nhớ Mong mãi một người khi mưa khóc giờ đây.
pipi nha tự nhiên mấy hôm nay hết muốn chơi số rùi, không biết sao nữa chán rùi, mừng quá hy vọng chán mãi mãi