nguyên tấn bom bên wan ông bạn già bởi thế cbt ngán mở topic trong wan h cuty hay thống kê lắm mở bên cafe trà đá ko thôi,để dể gây lộn bên hvts cbt có 1 topic ok lắm nghen ko ai vô phá đâu.
nhớ có 1 lần cbt lên cây cầu vĩnh long 8 tuần chưa sập,có 1 tên ở đâu vô phán 1 câu...cầu nầy xập chìu ko ra đâu,cattuong đứng kế bên trảm nó 1 đao bay đầu chiều cây cầu về A VL,lô BD 2ki 00 nữa nó ko bị bay đâu chiều cbt lôi nó ra chửi ko tắt bếp mới loạ
mình nhìn fon chử bít nó là ai rồi thôi lo bàn số đi,mai mn mình me 1 góc BCó thêm 3 con mạnh,để mai tính lại chọn 1 con bụp cái xĩu
Thôi Mụi ui, ngâm cứu chút xíu nữa rầu đi ngủ đây, Ngủ ngon nha Mụi. Chào bạ già nha, hôm sau trao đổi típ hén
Nghe quài hok chán. mình post mình nghe đừng nến đá mính nhé ... Không Thể Chia Tay Với Anh Triệu Vy
Tự sự trong đêm! Em cố gắng nhưng không sao ngủ được Lại suy nghĩ hoài rồi phủ chéo lên nhau Số phận em sao buồn đến thế Ông Trời mãi cứ muốn thử lòng em. Em đã sống vô cùng trách nhiệm Vì chồng con mà hy sinh tất cả Ai cũng nói vợ hiền dâu thảo Khổ mãi thành quen, em không còn mơ ước...... "Hạnh phúc" với em - hai từ xa sỉ Lầm lũi đi về không kẻ ngóng trông Mọi việc trên vai lo cả gia đình Các con biết thương em vất vả Nhưng sao đủ...cho em vui và hạnh phúc. Con không biết...mẹ chỉ là phụ nữ Nỗi cô đơn và đau khổ mỗi đêm Có những người muốn trao em tất cả Cả tình yêu và cuộc sống tương lai Nhưng trái tim em sao không hề rung động, Để nhận ra họ...yêu cả các con Rồi em gặp anh một người xa lạ Không xuất sắc như những người em đã gặp Nhưng em nhận thấy sự chân thành và tình yêu con trẻ Người mẹ như em mong mỏi cho con Rồi mọi chuyện không như em nghĩ Sẽ ra sao cuộc sống ngày mai?!? Em tự hỏi nhưng không trả lời được Bởi vì anh...có phải là đáp án hay không?!?
Anh vẫn sợ Anh vẫn sợ một ngày em đi mãi Còn mình anh đứng lại nơi đây Nơi con đường rợp những bóng cây Và đã ghi thêm vào bao kỉ niệm Anh vẫn sợ ngày anh hốt hoảng tìm kiếm Chẳng thấy dáng em anh thẫn thờ Anh vẫn sợ một chiều rớt áng thơ Em không đọc làm ngơ quên lãng... Anh vẫn sợ gọi hai từ dĩ vãng Em nói rằng nơi đó sẽ ngủ yên Anh sợ rằng chẳng ghép được chữ duyên Để một ngày anh ngậm ngùi tiếc nuối Con đường dài anh bơ vơ đến cuối Đứng lặng thầm nhìn từng áng mây trôi Và giờ đây em đã xa thật rồi Những nỗi nhớ mới bừng lên thức giấc Anh nghẹn ngào dòng lệ cùng tiếng nấc Nghe trong tim hụt hẫng biết nhường nào! Ngày bên em thật hạnh phúc biết bao Giờ đây phải Lưu vào kỉ Niệm Phút mộng mơ biết rằng là phù phiếm Mà không sao ngăn nỗi nhớ về em Anh xin lỗi những gì anh đã đem Chưa trọn vẹn và chưa đầy nơi ấy Nơi cô đơn em buồn nên che đậy Những gì là cảm xúc yêu thương Và giờ đây còn lại những vấn vương Anh nợ em ngàn lần câu nói dối Còn đâu nữa nụ hôn trộm mỗi tối Một tiếng yêu em chưa thốt thành lời Anh nợ em nợ cả một cuộc đời Chưa trả hết quan tâm và yêu mến Tiếc ngày vui vội vàng em đem đến Rồi giờ em lặng lẽ ra đi Anh đã sai hay anh làm điều chi? Khiến em buồn vương đôi mi em khóc Anh vẫn biết cuộc đời còn khó nhọc Chẳng gần bên em có vượt qua không Và rồi đây trở lạnh lúc trời đông? Có ai ôm em vòng tay sưởi ấm Anh vẫn sợ nếu yêu em sâu đậm Xa nhau rồi anh biết phải làm sao? Anh vẫn sợ khi nỗi nhớ thét gào Anh chỉ biết gọi tên em trong mộng Anh băn khoăn một ngày trong cuộc sống Khi nào em đọc được những dòng này!