Đôi khi anh cần chút thời gian Cho riêng mình Đôi khi anh cần những khoảng trống Cô độc Ai cũng cần có khoảng thời gian Cho riêng mỗi người Em có biết rằng đôi khi em cũng cần Những lúc cô độc Anh biết em có thể yêu anh Khi chẳng còn gì để vương vấn... Hãy đừng bận tâm về bóng tối Chúng ta sẽ vẫn tìm ra một lối đi Vì chẳng có gì có thể tồn tại mãi mãi Kể cả cơn mưa tháng 11 lạnh lẽo kia...
Hình như em không còn yêu anh nữa Nên mùa đông lạc lối mãi không về Phố trăn trở cùng nỗi buồn đêm vắng Đến khi nào ta thôi hết đam mê Hình như em không còn yêu anh nữa Nên cô đơn giăng kín lối anh về Ai biết trước chyện tình yêu đâu nhỉ Anh trách được gì… khi em quay đi… ... Hình như em không còn yêu anh nữa Thương tình yêu chưa chín đã hao gầy Cà phê đen nhuộm đắng lòng đêm trắng Và bờ môi khi ai nói… chia tay Hình như em không còn yêu anh nữa Nên hồ Gươm trầm lặng chẳng cất lời Tiếng yêu vỡ cho tình ai ngơ ngác Hà Nội giật mình… xao xác cả mùa đông...
Ngủ ngoan nhé trái tim của ta Anh đi xa rồi đấy Ơi này bao nông nổi Ngủ đi nào thiết tha. Ngoan nhé ngoan trái tim của ta Trong giấc mơ chưa thôi thổn thức Tiếng nghẹn nấc đau buốt Câu ru hời lịm tắt trên môi ... Ngủ ngoan nào những giấc mơ xa xôi Những ước mơ chưa kịp tròn mơ ước Đôi cánh mỏng mà gió trời lồng lộng Ta quay về mặt đất tả tơi Ru trái tim bằng tiếng đưa nôi Câu hát xưa đắm phù sa nồng mặn Thương yêu cũ giờ xanh thăm thẳm Anh xa rồi ngoan nhé trái tim ta Ngủ ngoan nào tình yêu của ta Xa rồi xa một thời thiếu nữ Mây cắt ngang mùa thu tìm làm chi mùa cũ Đớn đau rồi cũng lắng nghẹn dần Ngậm ngùi xanh là búp non xuân Trái tim ơi ngủ đi nào hờn dỗi Tình yêu xa vời vợi Thì hãy ngoan nào những giấc mơ êm. Sau cơn mơ sẽ ngọt những êm đềm Nắng bừng rạng góc vườn hoa sứ trắng Em lại sống ngọt ngào sâu lắng Như bão giông chưa một lần đi qua Ngủ ngoan nào ơi trái tim ta…
Thơ anh viết vẫn ngọt ngào như cũ Chỉ ta là đã khác với xưa thôi Thì tiếc nuối đã trở thành phù phiếm Lắng trong lòng Nghe tiếng tháng năm Rơi...