Hoa tím là màu tôi vẫn thương Vì hoa gợi nhớ nỗi buồn vương Hoa tàn lại nở theo năm tháng Hoa tím tôi yêu mọc cuối đường Hoa tím màu hoa đượm nét yêu Vì hoa tôi đã đắm say nhiều Hoa là tất cả niềm nhung nhớ Sưởi ấm lòng tôi những buổi chiều Hoa tím ngày xưa tuổi học trò Màu hoa duyên dáng tuổi ngây thơ Em thường vẫn bảo màu thương mến Ấp ũ tình ta với mộng mơ... Hoa tím vẫn màu yêu mến xưa Màu hoa kỷ niệm nói sao vừa Ngày mai nếu lỡ hoa tàn úa Thử hỏi xa rồi ai đón đưa...
Môi em chúm chím nụ đào Hình như gió đã thơm vào má em Làm ong chết lặng thầm ghen Tìm đâu ngọn gió bắt đền… Em ơi
Hoa và Hoa... Đời quá thân thương đóa Cúc Vàng Nhẹ nhàng trong ánh nắng thu sang Tay nâng đóa Cúc tâm yên lặng Mắt ngắm cành Hoa óc nhẹ nhàng Rực rỡ sắc hoa tô cuộc sống Êm đềm hương nhụy ngát trần gian Nghìn năm duyên sắc hoa còn đó Bởi Cúc Vàng tươi vốn dịu dàng
Hoa và Thơ... Nhớ giữ lấy trái tim còn nhỏ bé Chớ cho người lời dịu ngọt mật ong Chớ đưa tay đón nhận cánh hoa hồng Và nhớ nhé hoa làm lòng yếu đuối Đừng lơ đãng thả hồn bên bờ suối Nhìn thơ trôi chớ vớt nhặt lên bờ Để thơ nằm trên tản đá chơ vơ Đừng lén lút đọc âm thầm vào bụng Vì có lúc thế nào cũng nằm mộng Nhìn thấy thơ hóa bướm đậu trên vai Và tim non chưa hiểu biết lòng ai Vội mọc cánh bay theo cùng cánh bướm
Hoa và Thơ... HOA TRINH NỮ Khép nép bên đường một cây trinh nữ Lá xanh xanh, màu hoa tím rung rinh Không hương sắc, không dáng vẻ đẹp xinh Nét giản đơn cô gái quê hiền dịu. Thế mà cây hay dỗi hờn, nũng nịu Cứ đêm về lại khép lá làm duyên Rồi sáng mai khi ánh mặt trời lên Cây bừng tỉnh lá hoa đùa với gió. Đừng nghịch nhé cây thẹn thùng lắm đó Khẽ khàng thôi đã khép nhẹ hàng mi Một chút rạo rực, một tấm tình si Nên vội vã nhắm nghiền con mắt lá. Một loài cây sức sống tràn trề lạ Lá vẫn xanh, nở hoa trên sỏi đá Chẳng đua chen khoe sắc với muôn loài Thản nhiên vượt phong ba và bão tố. Hồn Trinh nữ của một câu chuyện cổ Chết vẹn nguyên chưa vướng chút bụi trần Ngủ ngàn năm mơ màng trong hồn cỏ Và thẹn thùng, xấu hổ khép bờ mi...
Vươn mình tươi thắm đóa hồng sen Dẫu chịu bùn tanh chẳng lụy hèn Sống cõi vàng thau đầy cặn bã Nhưng lòng trắng bạch khó nhơ đen Mang màu quyến rũ nơi đầm nước Giữ nét uy nghiêm dưới tháp đèn Nắng đội mưa dầm thân ngạo nghễ Hương lồng theo gió tiếng đời khen.
Hoa và Thơ.. Phe phẩy màu xuân ngọn gió đông Bên thềm sương ngát, ánh trăng lồng Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ Khêu ngọn đèn cao ngắm vẻ hồng.
Ko hay rồi. Xin quẻ bình an nhưng lại là quẻ 47 TRẠCH THỦY KHỐN trong rủi còn may, tùy vào âm đức mà nạn sẽ qua, liên quan Nước. Biến quẻ : quân tử bị tiểu nhân lừa. Hix.