HOA PHÙ DUNG Nhớ em tìm lại bến xưa, Phù dung vẫn nở lưa thưa cạnh bờ. Không còn, dẫu một niềm mơ, Sương thời gian đã phủ mờ dấu chân. Sắc hoa trắng muốt tần ngần, Bỗng ưng ửng đỏ như lần nói yêu. Hết rồi đưa sáng, đón chiều, Sang sông em bỏ lại điều thệ minh. Phù dung từng khóm rung rinh, Như đôi vai nhỏ lúc tình chia xa. Em giờ là của người ta, Bên sông anh khóc cánh hoa của đời. Phù dung hỡi! Phù dung ơi! Mới mơn mởn thoắt rã rời dung nhan. Phận mang sớm nở tối tàn, Như tình yêu vội bẽ bàng một đêm...
Gọi gió đưa BỒ CÔNG ANH bay xa thật xa..........thoát khỏi Thân Cây và thôi vướn bận lòng Đất âm thầm..........Bồ Công dạt dào yêu thương nhưng đơn độc hoàn toàn !!! Anh chẳng còn có thể nói ra sự khác biệt. Em là một người bạn? Hay một tình yêu đã thoáng qua anh? Thổi nhẹ... Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé... Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa...... Và lòng lại bình yên...
truyền thuyết hoa phù dung Ngày xưa tiên nữ phù dung vì do duyên số chu du xuống trần* sánh tình với lại Ðông tâm vương mẫu trách tội cam tâm gánh vào* ân tình hẹn lại kiếp sau cùng chàng hạnh phúc bên nhau suốt đời* ngờ Ðâu tạo hoá trêu ngươi cho tình Ðôi lứa Ðôi nơi lỡ làng* Ðông tâm mang tiếng phũ phàng Ðể phù dung phải ôm ngàn nỗi Ðau* nhưng chàng biết phải làm sao bởi 2 con dại làm nao núng lòng* duyên trân nay hết trông mong nàng ôm uất ức Ðau lòng chêt Ði* Ðông tâm sấu khô ai bi hõi trên trần thế tình yêu là gì?* Phù dung chua xót thân nàng tình yêu kiếp trước lở làng vì ai* cuộc đời sao lắm đắng cay hy sinh,đánh đổi,để nay ngậm ngùi** thôi rồi một kiếp hoa trôi khóc thầm duyên số lẽ loi một mình*** Thẹn không hai chữ chung tình ôi Ðông tâm hỡi thôi mình Ðành cam**** phù dung một kiếp hoa tàn mong tình nhân thế đừng mang như nàng***** (^¤^) (~¿~) (^¤^)Hồng nhan bạc phận, tình yêu không bền (~¿~) ...Èo đọc xong tự kỉ tập 2 luôn...