Nguyên văn bởi Hồ Duy Dung mém té ghế, đang ngồi thơ thẩn nhâm nhi ly cafe chợt nghe tiếng "Phoình" nghe toàn âm trầm mà nó trầm hơn cả cái loa super woofer. nghe có cảm giác gần hỏng phải gần mà xa cũng hỏng phải xa mà cái tiếng siêu super woofer kia nó làm lòng ngực mún vỡ ra hong bit chiện zì đây. ??!! hỏng lẽ cái bình gas của ai đó bị nổ ??? hay là cha nội mua ve chay lông vịt nào đó quơ về 1 trái đạn to đùng và ngồi kót két... kót... két rồi ... Phình... chứ tháng nầy đâu có nghe bên quân đội diễn tập đâu nàk Mới đọc tưởng HDD té ghế vui quá, đọc kỹ hoá ra không phải bùn ghê
đúng vậy, các báo đài và phương tiện thông tin đại chúng là nơi diễn các trò của chính trị gia, doanh nhân, và ngôi sao lông lá ... về cơ bản là họ có quyền lực, có tiền, có tùm lum nhiều thứ khác ... tính thời sự đích thực của mớ thông tin mà họ "sản xuất" ra chỉ có khoảng 1% có giá trị sử dụng còn lại là mớ xú uế hôi hám, vì vậy không cần phải tốn nhiều thời gian đọc báo .... hãy dành thời gian đánh lô đề, đánh rô lét còn bổ ích hơn đấy ví dụ điển hình nhất là sau khi ông Lương Thanh Nghị rống lên tuyên bố 1001 kiểu tuyên bố tốn cả mét khối nước bọt thì Hồ Cẩn Đào chỉ cần đánh giấm 1 phát là thổi bay mất Hoàng Sa , Trường Sa .... èo èo ... ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, xét cho cùng hơn 86 triệu dân chúng ta đang Go To The Hell phấn đấu giống như gà vịt giao cấu với nhau, và tất cả tiến về 1 thiên đường tối tăm, còn tệ hơn cái The Hell, chúng ta được ru ngủ phê như say thuốc phiện bởi nghệ thuật "siêu chém gió" của người có quyền lực, nhiều chính sách đã ban hành cũng chỉ là chính sách chém gió huống chi là những tờ báo, ...... dùng từ "chém bão" là chính xác