Cái đài An Giang trêu ngươi , lô + xiên Tây Ninh 01 * 73 thì xổ lật 10 * 37 . Oánh Tây Ninh xổ An Giang cả cặp , hàiiiiiiiiiiiii !
Nợ tiền tỷ, vợ trung tá CSGT đầu độc chồng VnExpress.net – 17 giờ trước Email In ra Theo cơ quan điều tra, do thua cờ bạc tiền tỷ nhưng chồng là trung tá CSGT không đồng ý bán nhà trả nợ, bà vợ đã ra tay hạ độc. Sáng 15/3, Công an quận 6 (TP HCM) đã bắt khẩn cấp Dư Kim Liên (45 tuổi) để điều tra về hành vi giết người. Nạn nhân là chồng của bà này, trung tá Trần Xuân Chuyên (50 tuổi, công tác tại Đội CSGT Phú Lâm). Thuốc sâu khiến mọi người phải bịt mũi. Ảnh: H.TLàm việc với nhà chức trách, bà Liên cho biết đã thua đề và đang nợ hơn một tỷ đồng. Không có khả năng chi trả, bà bàn với chồng bán nhà để trả nợ nhưng không được chấp nhận. Từ đó cuộc sống vợ chồng thường xảy ra cãi vã. Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi viên trung tá nhất định đòi ly dị. Theo cơ quan điều tra, do vừa bị chủ nợ đòi gắt gao, vừa lo sợ nếu ly hôn sẽ không được chia gia tài, bà Liên nảy sinh ý định giết chồng. Sáng 12/3, bà ta đi mua kim tiêm, thuốc trừ sâu đem cất giấu. Đến khuya cùng ngày, khi ông Chuyên đi nhậu về bà mang hộp sữa có pha thuốc cho chồng uống. Khi đã ngấm thuốc, ông Chuyên vật vã, giãy giụa. Sợ bị phát hiện, bà vợ đổ thêm thuốc sâu vào miệng, tiêm thêm vào người chồng cho đến khi ông chết hẳn. Tang vật cảnh sát thu giữ trong sáng 14/3. Ảnh: H.TTrước đó, sáng 13/3, Ban chỉ huy Đội CSGT Phú Lâm nhận được điện thoại của gia đình trung tá Chuyên thông báo ông đã đột tử. Nhiều đồng đội của trung tá đều bất ngờ bởi ông Chuyên vốn rất khỏe mạnh, không có biểu hiện bị bệnh tim hay cao huyết áp. Bên cạnh đó, sau khi thông báo "chồng chết vì bị tăng xông", bà Liên nhanh chóng đưa thi thể ông Chuyên đi khâm niệm. Nhận thấy dấu hiệu lạ, cảnh sát đã vào cuộc điều tra. Qua khám nghiệm tử thi, công an phát hiện nguyên nhân khiến nạn nhân tử vong là do độc tố. Khám nhà bà Liên, cảnh sát tìm được nhiều kim tiêm và chai đựng dung dịch lạ. Khi kiểm tra, những người chứng kiến có biểu hiện ói mửa, choáng váng trước mùi hôi nồng nặc của các chai này. Quốc Thắng
Nợ do thua đề, vợ đầu độc chồng Tuổi Trẻ – 12 giờ trước Email In ra TT - Chiều 14-3, nguồn tin của Tuổi Trẻ cho biết Cơ quan cảnh sát điều tra Công an Q.6, TP.HCM đã ra quyết định bắt khẩn cấp bà Dư Kim Liên (44 tuổi, ngụ P.11, Q.6) để điều tra làm rõ hành vi giết người. Ngôi nhà nơi trung tá Chuyên bị đầu độc chết - Ảnh: G.M. Trước đó trưa 13-3, người dân trong một con hẻm đường Hậu Giang (P.11, Q.6) xôn xao khi biết ông Trần Xuân Chuyên (50 tuổi, trung tá công an, công tác tại đội cảnh sát giao thông Phú Lâm - Phòng cảnh sát giao thông đường bộ, đường sắt Công an TP.HCM) chết trong nhà với nhiều dấu hiệu nghi vấn bị mưu sát. Theo một số người dân sống gần nhà ông Chuyên, tối 12-3 ông Chuyên có đi nhậu tới khuya mới về nhà, gần trưa 13-3 thì phát hiện ông đã bất tỉnh. Trên giường nơi ông nằm có vết máu, một số nơi như phòng tắm, nền nhà cũng phát hiện vết máu. Trong phòng còn có hộp sữa bằng giấy, chai nước suối, một số bơm, kim tiêm. Ngay sau khi phát hiện ông Chuyên tử vong, gia đình đã có ý định khâm liệm thi thể để đưa đi mai táng sớm, vì theo lời bà Liên - vợ ông Chuyên, ông Chuyên có bệnh cao huyết áp, ông chết vì lên cơn tăng xông. Tuy nhiên các nghi vấn được cơ quan điều tra Công an Q.6 xác định nên đã khám nghiệm tử thi, kết quả cho thấy độc tố là nguyên nhân dẫn tới cái chết của ông Chuyên. Ngày 14-3, sau khi hoàn tất các thủ tục về khám nghiệm, thi thể ông Chuyên đã được gia đình đưa đi an táng. Một cán bộ thuộc đội cảnh sát giao thông Phú Lâm cho biết ông Chuyên về công tác tại đây từ năm 2009, làm nhiệm vụ trực ban. Gia đình ông Chuyên có hai con trai, đều làm công an và đang công tác tại Công an TP. Theo nguồn tin riêng của Tuổi Trẻ, ngay sau khi cơ quan điều tra vào cuộc, thu thập những mẫu vật có nghi vấn liên quan tới cái chết của ông Chuyên, bà Liên đã thú nhận với người thân và cơ quan điều tra về nội tình vụ việc. Theo lời thú nhận của bà Liên, từ lâu bà có chơi số đề, bị thua một số tiền lớn không có khả năng chi trả. Bà đã yêu cầu ông Chuyên bán căn nhà đang ở để trả nợ, tuy nhiên ông Chuyên không đồng ý, còn có ý định ly dị. Lo sợ ly dị chồng thì không được chia tài sản, không có tiền trả nợ có thể bị các chủ nợ “xử” nên bà Liên sống trong sợ hãi. Suy nghĩ về tiền nợ, về việc ly dị khiến bà khủng hoảng. Sáng 12-3, bà Liên tới hiệu thuốc mua một số bơm kim tiêm, sau đó mua thuốc trừ sâu về nhà cất giữ. Tối 12-3, ông Chuyên đi nhậu về và sáng 13-3, bà Liên mang hộp sữa có pha thuốc trừ sâu cho ông Chuyên uống. Khi ngấm thuốc, ông Chuyên giẫy đạp, bà Liên hoảng sợ nên dùng bơm kim tiêm chích tiếp thuốc độc vào cơ thể, bơm thêm vào miệng của chồng cho đến khi ông Chuyên không còn cử động được. Hiện Công an Q.6 đang tiếp tục điều tra làm rõ. GIA MINH
.... có khi tối nay coan bứm âm mưu kill .. ai đó .. nguy hiểm quá lô đề --> giết người --> Game Over
Truy tìm xe húc tung thiếu úy công an rồi bỏ chạy Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ... News – Thứ tư, ngày 14 tháng ba năm 2012 Email In ra (Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ... News) – Chiếc ô tô húc tung xe máy do một thiếu úy công an điều khiển lên trời rồi bỏ chạy để lại nạn nhân nguy kịch giữa đường. >> Tài xế vào tù vì lăng mạ cảnh sát >> Xe máy, ôtô phải đóng phí bảo trì đường bộ Vụ việc xảy ra vào khoảng 1h20 phút rạng sáng 13/3, tại ngã năm Cửa Nam (Hà Nội), được hệ thống camera của VOV Giao thông ghi lại. Nạn nhân là một nam thanh niên đang di chuyển theo hướng Hàng Bông- Cửa Nam (có thể là đã vượt đèn đỏ), đến giữa ngã tư thì bị chiếc xe màu đen lao tới đâm chính diện khiến nạn nhân lộn nhào văng xuống đường và bị cuốn vào gầm ô tô. Chiếc xe máy của nạn nhân bị cán nát sau vụ tai nạn. Hiện trường vụ tai nạn qua camera của VOV Giao thông. Sau khi gây tai nạn, lái xe nhanh chóng rồ ga rồi bỏ chạy để lại nạn nhân bị thương nặng nằm giữa đường. Nam thanh niên sau đó đã được đưa vào bệnh viện Việt Đức cấp cứu trong tình trạng hôn mê. Chiều 14/3, PV Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá ... News đã có mặt tại bệnh viện Việt Đức. Nạn nhân được làm rõ là Nguyễn Hà Lâm (SN 1986, thường trú tại phố Kim Mã, Hà Nội). Anh Lâm được chuẩn đoán là bị chấn thương sọ não và bị mất một bên tai phải. Hiện các bác sĩ đang chuẩn bị mổ cho anh Lâm. Thiếu úy Nguyễn Hà Lâm đang được điều trị tại bệnh viện Việt Đức trong tình trạng nguy kịch. Được biết, anh Lâm đang công tác tại Công an quận Hai Bà Trưng, cấp bậc thiếu úy. Anh trai của nạn nhân cho biết, lúc xảy ra tai nạn là khi anh Lâm đang trên đường đi làm về. Quay trở lại hiện trường, PV được nhân chứng chứng kiến vụ việc cho biết, chiếc ô tô bỏ chạy có thể là xe Toyota Vios màu đen mang BKS của Hà Nội. Chiều 14/3, trao đổi với PV, lãnh đạo Công an quận Hoàn Kiếm, Hà Nội cho biết, hiện cơ quan công an đang tích cực truy tìm chiếc ô tô gây tai nạn trên. “Gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy để lại nạn nhân trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng là một hành vi mất nhân tính. Chúng tôi sẽ quyết liệt để truy tìm ra chiếc xe trên” – vị lãnh đạo công an nói. Phong Vũ
Con cò xanh nhảy quanh hòn đá , con cò vàng dắt má đi chơi , con cò nâu ở ko nóa pùn wá chơi búp bê với 2 con cá ....
- Anh yêu ai nhất trong cuộc đời này? - Tất nhiên là… mẹ anh! Em dẩu môi, mặt bí xị. Em thấy lòng mình hẫng hụt. Ừ thì làm sao mà so sánh được với mẹ anh chứ. Chỉ có điều em ích kỉ, em muốn được nghe anh nói yêu em, dù là câu nói dối lòng. Anh nhìn em, cười ha hả. - Lại buồn nữa à? Em ngốc thật đấy! Rồi anh ôm em vào lòng. Vòng tay của anh ấm quá. Em vui đến nỗi tưởng như mình có thể tan ra. - Anh có yêu em không? - Có! - Nhiều không? - Nhiều! - Nhiều như thế nào? Anh không trả lời, chỉ siết chặt em hơn, khiến em phải hét lên : - Thôi em biết rồi! Thả em ra đi mà! - Thế giờ có còn hỏi anh những câu ngốc nghếch thế nữa không? Em phụng phịu : - Anh toàn bắt nạt em thôi! Anh lại cười. Em cũng cười theo. Nhưng lòng em thì luôn thắc mắc: “Anh yêu ai nhất trong cuộc đời này?” *** Một ngày cuối tháng 12. Cành bằng lăng bên đường bỗng nở hoa nhức nhối. Bằng lăng là loài hoa của tháng 4, của nỗi nhớ cứ vơi rồi đầy, đầy lại vơi trong một mùa xa rất xa mà tôi không thể nào xóa khỏi trí nhớ. Khi ấy, bằng lăng nở nhiều chứ không như thế này. Khi ấy, bằng lăng rơi đầy bước chân anh và tựa như nước mắt tôi. Mùa bằng lăng ấy, anh bỏ tôi lại trong nỗi nhớ dày và đau đớn. Mùa bằng lăng ấy, tôi bắt đầu sợ mùi vị của nước mắt chia ly. Vậy mà hôm nay, hoa bằng lăng nhỏ xíu, tím bình dị, nhẹ nhàng lại lần nữa khiến tim tôi lặng đi một nhịp. Nhịp tiếp theo, nó đập mạnh hơn, giống như biết bao lần khác. Tôi nhớ một nụ cười. Nụ cười ấy không có nắng. Nụ cười ấy luôn đẹp, nhưng buồn. Nụ cười ấy đến với tôi trong một chiều hoàng hôn màu tím, và cũng rời xa tôi trong mùa mà màu tím trở thành nỗi ám ảnh. Tôi tần ngần, đưa hồn mình trở về quá khứ. Một chiều mưa… *** Tôi hẹn anh ở quán quen. Chủ nhật nào cũng vậy, anh thường đón tôi ra đây. Anh gọi café, tôi sữa chua đá. Tôi sẽ đổ hết nửa ly café của anh vào ly, chống chế: - Uống nhiều café rất có hại, để em uống giúp anh! - Em xấu tính thật đấy! - Em là một nửa của anh,vậy thì anh sẽ bằng em nhân 2. Em xấu tính, theo tính chất bắc cầu thì anh sẽ xấu tính gấp 2 lần em. Haha. - Em rất thông minh! Theo tính chất mà em vừa nói thì anh thông minh hơn em tới 2 lần. Haha. Tôi lườm anh một cái rõ dài. - Mà có vẻ món này ngon nhỉ? Cho anh đi!_ Nói rồi anh thản nhiên kéo ly sữa chua về phía mình, hút một hơi. Tôi nhìn anh, nửa muốn muốt chửng anh, nửa buồn cười. - A! Ngon quá! Em ơi, cho anh thêm ly nữa! Rồi anh nhẹ nhàng rót café vào sữa chua cho tôi: - Đền em rồi nhé! Còn như thế anh uống hết cho xem! - Không được! Của em chứ!_ Tôi vội cầm lấy ly sữa, kênh mặt lên thách thức anh. Tôi đã tưởng tất cả sẽ trôi qua nhẹ nhàng như thế, nhưng cuộc đời nào ai biết được chữ ngờ. Tình yêu đầu của tôi. Phải, anh đã làm cho tôi không còn yêu, không còn tin vào tình yêu được nữa. Tôi đã dồn hết tình cảm của mình vào đó. Tôi yêu anh đến nỗi khi anh phản bội, tôi chỉ biết lặng lẽ quay gót để anh được thoải mái bên người anh yêu. Tôi giận sáng chủ nhật ấy. Một sáng trời mưa, hoa bằng lăng ướt đẫm rơi lả tả mặt đường. Tôi bảo anh không cần đón mà đến quán sớm đợi anh, muốn cho anh một bất ngờ nho nhỏ. Bóng dáng thân quen hiện ra dưới gác, tôi hồi hộp chờ anh lên để nói lời chúc mừng sinh nhật. Chờ mãi không thấy, tôi đành đi xuống. Ở chiếc bàn nơi chân cầu thang là anh. Tôi định gọi. Nhưng chợt thấy anh cười và vẫy tay với một người. Cô gái ấy ngồi xuống gần anh. Anh dịu dàng vuốt lọn tóc ướt, gạt qua mang tai cô ấy, xuýt xoa. - Tội nghiệp em quá! - Không sao đâu anh! Hôm nay, sinh nhật em đấy! Em muốn anh tặng em một thứ! - Nói đi em! Anh lúc nào cũng làm tất cả vì em mà! - Trả lời em nhé: “Anh yêu ai nhất?” - Tất nhiên là em rồi! Cô gái ấy cười khúc khích, tựa nhẹ vào vai anh: - Nói dối! - Dám bảo anh nói dối này!_ Anh đặt vào má cô ấy một nụ hôn. Tôi đứng phía trên cầu thang, cảm giác như mình đang đông cứng lại. Anh đấy ư? Người mà tôi đã trao tình yêu đầu? Người mà tôi từng bất chấp tất cả để yêu thật trọn vẹn? Ngay lúc này, tôi ước mình nhìn nhầm. Nhưng khuôn mặt ấy, dù nhìn nghiêng tôi vẫn nhận ra. Đôi mắt ấy, đôi mắt đẹp không bao giờ có nắng. Nụ cười ấy, ngọt ngào như thế, bây giờ không còn dành cho tôi. Tôi cười nửa miệng. Chính tôi cũng không hiểu sao lúc ấy mình lại như thế. Tôi bước từng bước thật chậm xuống cầu thang, lướt qua anh, không nhìn anh. Trời vẫn đang mưa, tôi lững thững đi ra cửa, bắt đầu thấy mặt mình rát buốt, vị mằn mặn đọng lại trên môi. Rẽ vào một góc, tôi thoáng thấy bóng anh phía sau. Anh đứng giữa hàng ngàn cánh hoa tím biếc. Bầu trời phía sau anh nhuốm màu mây. Buồn. Ám ảnh. Rồi tôi lịm đi. Tỉnh dậy trong căn phòng ấm áp của mình, tay vẫn còn ghim cái kim truyền nước, tôi giơ tay còn lại lên, nhìn trân trân vào khoảng không phía sau ngón tay. Mờ rồi lại rõ. Hình ảnh anh hiện lên bỗng làm tim tôi nhói đau. Tôi đã xa anh như thế. Chúng tôi cứ âm thầm bước qua cuộc đời nhau. Không ai đủ dũng cảm để ngồi lại, không đủ can đảm để hỏi tại sao, không nỡ làm cho nhau tổn thương hơn. Tôi cũng không hiểu làm sao mình có thể vượt qua những ngày tháng đó. Những ngày mà có anh đã trở thành một thói quen và đột ngột phải thay đổi, phải ép mình quên đi. Những ngày mà trong tôi bỗng trống rỗng, mất mát một cái gì lớn lắm. Tôi sống hờ hững. Nước mắt chưa một lần chảy. Tim không còn biết rung động, không có một cảm giác nào kể cả là đau. Chỉ có những mùa bằng lăng đến rồi đi, sau khi làm hồn tôi vỡ ra từng mảnh, từng mảnh, từng mảnh... *** Tôi sực tỉnh, đưa ánh mắt ra khỏi cành bằng lăng tháng 12, cố gắng rũ bỏ những miên man kỉ niệm. Tôi lặng lẽ bước qua cuộc đời này, như tôi vẫn thế. - Xin lỗi! Cô có phải người yêu của anh Quân? Tôi quay lại phía vang lên giọng nói nhẹ nhàng. Cái tên chôn chặt trong tiềm thức cứa thêm vào lòng một vết thương. Cô gái ấy, vẫn xinh đẹp và duyên dáng như lúc tôi gặp cô bên anh. Cô ấy lịch sự mời tôi vào một quán cafe nhỏ nhưng ấm cúng. Tôi đi theo, gắng gượng giữ chặt cảm xúc, nửa muốn hỏi về anh, nửa tò mò người con gái này như thế nào mà lại làm anh yêu đến thế. Tôi và cô ấy ngồi đối diện nhau. Cô ấy gọi sinh tố, và gọi cho tôi một ly sữa chua đá, dặn người phục vụ cho thêm vào đó một chút cafe mà không hỏi tôi xem tôi muốn uống gì. - Tôi xin lỗi vì đã tự quyết định! Cô không giận tôi chứ? - Không sao! Đằng nào thì cũng rất lâu rồi tôi không uống nó! - Cô dễ thương thật! Anh Quân không lúc nào là không kể về cô. - Vậy... _Tôi ngập ngừng. Tôi muốn biết anh sống như thế nào. Tôi muốn biết anh có khỏe không. Nhưng tôi chẳng thể mở lời được. - Anh Quân gửi cho cô cái này. Anh ấy không kịp làm gì cho cô cả. Tôi đã luôn mang theo mong có ngày gặp cô để đưa tận tay. - Cái gì thế?_ Tôi bất giác thấy sợ. - Cô cứ xem đi! Chính tôi cũng không biết nữa. Tôi đi trước. Chào cô! Tình yêu của anh! Có thể khi em nhận được bức thư này thì anh đã chẳng còn ở bên em nữa. Anh xin lỗi vì đã bắt em phải sống một mình, phải trải qua những ngày không có anh. Anh muốn ở bên em, muốn chăm sóc em cả cuộc đời này. Nhưng thời gian của anh còn quá ít, anh không muốn em nhìn thấy anh trong những phút cuối. Anh không muốn làm em khóc. Anh sẽ đau lòng lắm khi thấy em đau. Thà rằng như thế này. Thà rằng khi em biết chuyện này, em cũng đã quen với việc tự chăm sóc mình. Và em sẽ không đau lòng nhiều quá. Em biết không? Người duy nhất trong cuộc đời này mà anh không muốn làm tổn thương là em. Vì em rất đặc biệt. Em có một nụ cười rất tươi. Miệng em lúc nào cũng dẩu ra khi anh chọc em, đáng yêu không thể tả. Tay em rất mềm, anh thường siết tay em rất chặt nhưng cũng nâng niu không bao giờ để em đau. Em mỏng manh đến nỗi nếu có thể, anh sẽ dành cả cuộc đời này để che chở và bảo vệ em. Nhưng có lẽ không kịp nữa rồi. Anh chỉ mong một người nào đó có thể yêu em hết mình, hi sinh tất cả vì em. Em xứng đáng được hạnh phúc. Có một điều mà anh chưa bao giờ nói với em. Anh không có mẹ. Mẹ bỏ anh đi từ lúc anh còn rất nhỏ. Anh không biết mẹ trông như thế nào. Khi em bảo em sẽ là gia đình của anh, anh tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ làm cho em buồn. Anh thất hứa rồi phải không? Anh biết là em đang khóc. Lau nước mắt đi em. Mạnh mẽ lên em! Hãy sống và nắm lấy tất cả những niềm vui của cuộc đời này, thay cho cả phần anh nữa. Lúc nào anh cũng ở bên em. Em từng hỏi anh: “Anh yêu ai nhất trong cuộc đời này?”. Anh chỉ có thể nói rằng: Người anh yêu nhiều nhất và duy nhất đó là em! Anh. Tất cả cảm giác trong tôi bây giờ mới vỡ òa ra. Vậy là anh đã thật sự không còn bên tôi nữa. Vậy là tôi đã trách nhầm anh suốt những ngày qua. Sao anh ngốc thế? Sao anh lại chịu đựng một mình? Sao không cho tôi biết? Anh nghĩ như vậy là xong ư? Tôi không tha thứ cho anh. Không thể tha thứ được. Sao anh lại làm thế? Nước mắt tôi rơi ướt lá thư. Vị mặn thấm vào lòng đau nhói. Tôi gục xuống bàn, nức nở. Hình như có cơn gió nào thổi vào trang giấy, như muốn xoa dịu tôi. Tôi nhìn ra cửa. Hoa bằng lăng rơi nhẹ xuống mặt đường. Có bóng ai quen lắm đang cười với tôi, cả đôi mắt và nụ cười đều có nắng. Tôi ngất lịm đi. *** - Cô ấy làm sao thế?_ Chàng trai vừa bước vào từ cửa quán hỏi dồn. Tôi cũng không biết nữa!_ Anh chàng phục vụ hình như lần đầu gặp trường hợp này tỏ ra bối rối. Anh không hỏi nữa, vội bế cô gái trên tay, chạy thẳng tới bệnh viện gần đó. Không hiểu sao khi gặp người con gái này, anh bỗng thấy quen thuộc đến kì lạ. Lần đầu tiên anh gặp cô. Lần đầu tiên anh thấy cô trong bộ dạng mặt đầy nước mắt. Nhưng tất cả những hình ảnh ấy dường như đã trở thành nỗi nhớ trong anh. Bỗng dưng, anh muốn che chở cô suốt cả cuộc đời này. Dù anh chưa biết cô là ai. Cô đã mê man suốt một ngày trong bệnh viện. Anh ngồi cạnh cô, nắm lấy tay cô. Đôi khi giữa cơn mơ, cô hỏi: “Anh yêu ai nhất trong cuộc đời này?” Anh chỉ nhìn cô, mỉm cười rất nhẹ và thì thầm: - Lúc nào em tỉnh dậy anh sẽ nói cho em biết! http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=Gvpi_xJc6S
الذي يحبك من الداخل الى الخارج جيئة وذهابا مع قلبي شنقا أنا أحب أي وسيلة أخرى ...???? [YOUTUBE]gYkHZblPq_I[/YOUTUBE]